Phong Lưu

Chương 470: Cầu hôn


Trong đại sảnh không còn ai, Đường Tiểu Đông ôm ấp vuốt ve Lý Đằng Giao. Ba tấc lưỡi bắt đầu phun nước miếng, nói tới nỗi làm người ta nổi cả da gà, vô cùng buồn nôn, lúc này mới dụ nàng nín khóc mỉm cười.

Chuyện cũng đến nước này, nếu nói cho phụ thân biết, chẳng phải là hại Đông ca ca cùng các tỷ muội?

Ừm. Thật ra thì Cửu di nương cũng mệnh khổ. Từ ngày gả cho phụ thân, cả sầu khổ không vui. Chưa từng thấy trên mặt nàng có vẻ tươi cười, thay vì cố tình chia rẽ một đôi uyên ương ân ái mặn nồng, chẳng thà thành toàn bọn họ.

Còn nữa, nếu chia rẽ bọn họ, cũng chẳng khác gì là đoạn tuyệt hạnh phúc chung thân của mình. Nàng có thể có lựa chọn sao?

Có lẽ, đây là trời cao an bài thôi...

Đột nhiên nàng "nha" một tiếng thấp giọng hô, toàn thân căng thẳng run rẩy.

Ma thủ của Đông ca ca từ ôm ấp chuyển lên song phong của nàng mà vò loạn lên.

Đã lâu không có cảm giác quen thuộc này khiến nàng không khỏi phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp, toàn thân mềm yếu vô lực.

Nếu nói nàng không muốn rõ ràng là giả, bất quá chỉ sợ vận động kịch liệt sẽ ảnh hưởng tới thai nhi trong bụng.

Nàng thở dốc nói:

- Đông ca ca, chàng làm vậy sẽ hại chết Đằng Giao đó...

Cảm giác được tuyệt thế thần binh đầy hung ác sát khí, nàng bất đắc dĩ nói:

- Đông ca ca, chàng tìm Vân Tiên tỷ đi.

Nói xong liền đẩy Đông ca ca vào phòng Vân Tiên tỷ.

Thân thể vẫn còn tê tê dại dại, trong lòng rục rịch dậy sóng. Nàng tự nhủ:

- Đông ca ca, bị chàng hại chết rồi...

Khuôn mặt xinh đẹp của nàng đột nhiên sáng ngời, mang theo nụ cười quỷ dị, sau đó là mấy phần xấu hổ và ngượng ngùng.

Điềm Nhi từng kể chuyện song phi cùng với Kim Thuận Cơ, nghe nói nàng ta chỉ thích nữ nhân, không bằng lôi kéo Điềm nhi. Coi như biến tướng của phát tiết.

Từ đó, chủ tớ Hoắc Hàn Yên liền định cư tại trung tâm Ngu Nhạc, nhưng không thể để người ngoài biết, luôn luôn cư ngụ ở phòng bí mật. Chỉ là luôn có người đến nói chuyện phiếm, càng thường xuyên có tướng công bầu bạn. Kiều nhan tươi như hoa, nụ cười bao hàm ngọt ngào hạnh phúc, không bút mực nào miêu tả nổi.

Chuyện của Hàn Yên đã giải quyết, còn có Phượng Cô Cô, Trưởng công chúa Ngọc Chân, Dương quý phi. Thật là đau đầu, hiện tại chưa nghĩ ra biện pháp gì tốt, tạm thời cứ kéo dài thời gian đã.

Cuối cùng chính là Lan Đình, nàng đã trở về Dĩnh Châu, Đường Tiểu Đông không thể dứt việc đi tìm nàng. Cho nên chỉ có thể thư từ qua lại, trong đó không thể thiếu tình ý chàng chàng thiếp thiếp khiến người ta nổi cả da gà, tệ hơn là buồn nôn.

Đã là phu thê rồi, hơn nữa thường xuyên song phi 3P, buồn nôn tự nhiên là chuyện rất bình thường.

Một ngày kia, Đường Tiểu Đông nhận được thư tình của Lan Đình, hắn cười híp mắt mở ra nhìn thì thấy chỉ có một bài thơ.

Đổ mồ hôi, đây không phải là làm khó cho lão tử sao?

Thật sự không rõ là gì ý tứ gì, không thể làm khác hơn là lặng lẽ tìm Hoắc Hàn Yên, nhờ nàng hỗ trợ.

Ôm cái bụng bầu, Hoắc Hàn Yên đọc xong bài thơ liền cười ha ha không dứt, gấp đến độ Đường Tiểu Đông liên tiếp thúc giục nàng nhanh chóng giải thích.

Hoắc Hàn Yên thấp giọng cười nói:

- Chàng không phải là đại thi nhân sao, còn tới hỏi người ta?

Đại thi nhân chó má gì, tất cả đều là đạo văn cổ nhân có tên tuổi dụ dỗ các nàng thì có!

- Cái này... Cái kia...

Đường Tiểu Đông xoa xoa tay, nét mặt đỏ lên, ấp úng nói:

- Ta sợ… Sợ hiểu nhầm ý của Đình Nhi thì thật sự phiền toái…

- Nữ nhân các nàng tâm tư tinh tế, dễ hiểu nhau hơn mà. Hắc hắc.

Lý do lấy cớ rất hay, Hoắc Hàn Yên cũng không hoài nghi, cười nhẹ nói:

- Đình muội đợi không được, thúc dục chàng tới cửa cầu hôn nhanh một chút.

Thì ra là như vậy

Đường Tiểu Đông mừng rỡ như điên, ôm lấy Hàn yên điên cuồng, gặm vò loạn lên, khiến cho kiều nhan Hoắc Hàn Yên ửng đỏ, mắt phượng hàm xuân, thở gấp không dứt.

- Oan gia nha, chàng muốn hại chết người ta.

Hoắc Hàn Yên chịu không được, tàn nhẫn quyết tâm đẩy hắn ra cửa. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Xuân về hoa nở, Đường Tiểu Đông gọi bà mai nổi danh nhất thành Trường An tới, chỉ vào nghìn lượng bạc trên bàn:

- Nếu hôn sự với Lan gia thành thì một nghìn lượng này là của ngươi!

Tác hợp thành công một mối hôn sự, bình thường nhiều lắm là mười lượng bạc.

Hào phóng lắm thì được trăm lượng năm mươi lượng, một nghìn lượng phần thưởng đối bà mai mà nói là con số thiên văn.

Bà mai nhìn một nhìn lượng bạc trắng, nước miếng cũng chảy ra. Sau đó mãnh liệt phun nước miếng vuốt đuôi Đường Tiểu Đông, cái gì là Phan An trên đời, văn võ toàn tài, độc nhất vô nhị, suýt nữa khiến những người bên cạnh phải nôn mửa.

Đường Tiểu Đông nghe được da gà cũng nổi lên, chỉ là bà mai tài ăn nói, không hổ là bà mai số một thành Trường An.

Bà mai dưới sự hộ tống của một đội hộ vệ, mang theo không ít lễ vật giá trị liên thành cùng mấy vò rượu ngon lên đường.

Lan lão nhạc phụ tương lai mê rượu ngon, trong tay Đường Tiểu Đông còn bốn vò Nữ Nhi Hồng ủ trăm năm. Đây chính là tuyệt kỹ áp hòm cuối cùng của hắn, vạn nhất bà mai thất bại thì chỉ có thể tự mình xuất chiêu.

Nhìn hắn khẩn trương như thế, chúng nữ đảo cặp mắt trắng. Con vịt cũng nấu chín, còn có thể bay đi nơi nào?

Sau nửa tháng, bà mai xám xịt trở lại, lễ vật, mấy vò rượu ngon cũng đem trở về, khiến cho chúng nữ mở rộng tầm mắt.

Đầu sư tử kia thật đúng là quật cường!

Hỏi kỹ bà mai mới biết, Lan gia không muốn gả nữ nhi tới đây làm thiếp. Đây chính là vấn đề mặt mũi Lan gia.

Đổ mồ hôi. Mặc dù Đường Tiểu Đông không để ý tới cái gì thê thiếp, các đại tiểu lão bà nhất luật ngang hàng, nhưng mà quan niệm xã hội phong kiến, cưới hỏi đàng hoàng trước là chính thất, những người cưới sau đều là thiếp.

Lan gia tại Dĩnh Châu cũng là danh môn vọng tộc, nữ nhi bảo bối lập gia đình làm thiếp, ít nhất cảm giác khiến Lan gia mất hết mặt mũi. Hơn nữa Lan Đình dung mạo vô song, ôn nhu hiền thục, bai đến cầu hôn nhiều đến nỗi đạp nát cả cửa vào, còn sợ không ai thèm lấy sao?

Gả cho Đường gia cũng được, nhưng phải bỏ toàn bộ lão bà lớn nhỏ. Đây là điều kiện duy nhất của Lan gia.

Khẩu khí cuồng thật. Lôi Mị, Đường Sương đều lộ ra vẻ mặt bất mãn.

Đường Tiểu Đông không thể không phí miệng lưỡi dụ dỗ một phen mới hạ được cơn bất mãn trong lòng chúng nữ.

Đầu cuồng sư kia thật sự ngoan cố, đã vậy lão tử tự thân xuất mã.

Đường Tiểu Đông xin nghỉ, mang theo lễ vật cùng hai vò Nữ Nhi Hồng trăm năm lên đường. Hai vò khác trong lúc hắn không cẩn thận đã uống sạch.