Phong Lưu

Chương 463: Chiến thắng trở về


Vương Tri Ngộ cũng sảng khoái hứa hẹn, lúc nói xong, hắn sẽ không tùy ý thay đổi.

Hơn nữa đối Uy nhân Gia tộc Duẫn Hạ thành tâm đầu nhập vào Đại Đường, nhất định sẽ quan tâm, cho Đường Tiểu Đông đủ mặt mũi, cũng lấy lòng Duẫn Hạ Anh Tử mị hoặc tận xương tủy.

Hết thảy thủ tục đã xong, đại quân lên thuyền, hơn trăm tàu chiến hạm cùng Vận Thâu thuyền tạo thành hạm đội khổng lồ, từ từ giương buồm khởi hành. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://docsach24.com

Ít ngày nữa đã tới Hán Giang, quan viên địa phương cùng dân chúng hoan nghênh đại quân chiến thắng trở về trở về.

Đường Điềm, Lý Đằng Giao song song lao vào trong ngực Đường Tiểu Đông, vui quá mà khóc. Ngay cả Đường Sương xưa nay lãnh nhược băng sương mà đôi mắt xinh đẹp cũng ửng đỏ, lộ ra vui mừng và nhu tình vô hạn.

Quả thật, còn chuyện gì có thể khiến mọi người vui mừng kích động hơn so với chuyện thân nhân xuất chinh, bình an trở về?

Một đêm ôn tình vô hạn. Đường Tiểu Đông chỉ ở Hán Thủy một đêm. Ngay cả đào nguyên thế ngoại bí mật kiến trúc cũng không đi xem, ngày thứ hai, đại quân liền lên đường trở về Trường An.

Đào nguyên thế ngoại bí mật ở Thiên Phong đảo do huynh đệ tin cậy chịu trách nhiệm kiến trúc phòng ốc công sự các loại. Nhân thủ thiếu một chút, chỉ là chuyện này cũng không vội, xây năm sáu năm cũng không gấp, tài chính vô cùng đầy đủ, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

Về phần vàng bạc, châu báu, đồ cổ, tranh chữ chồng chất như núi tại doanh trại thủy sư Hán Giang do Lý Hưng Chu tự mình trông coi. Mấy đại cự đầu bí mật thương nghị, châu báu trước do Đường Tiểu Đông chịu trách nhiệm tiêu thụ, đổi thành hiện ngân. Sau đó dồn

tiền vào tiền trang, mở mấy chục tài khoản tiết kiệm, chia làm mấy chục phần.

Dù sao bọn họ cũng biết tình người, như thân binh vệ đội Ngũ Thiên Chiếu cũng được một khoản. Đối với bọn họ mà nói, đó là một con số thiên văn.

Dĩ nhiên, những thứ gọi là con số thiên văn so sánh với phần của mấy đại cự đầu thì giống như một giọt nước cùng một cái lu nước lớn, căn bản không cùng đẳng cấp.

Chỉ là theo như giá thấp nhất hiện nay, số tiền tài bất nghĩa lớn này đủ để so sánh với thủ phủ Đại Đường Vương Nguyên Bảo thời kỳ đỉnh phong nhất.

Các huynh đệ chia nhau theo như giá thấp nhất, Đường Tiểu Đông chịu trách nhiệm tiêu thụ thành bạc, chỉ giá cả chênh lệch đã kiếm được một khoản lớn.

Chút xíu do hoàng thượng phong thưởng, dứt khoát ra vẻ hào phóng, lấy phần thưởng cho thủ hạ để lung lạc lòng người, ha ha.

Cười vui vẻ nhất đương nhiên phải kể tới đại lão bản Dương Phàm của hối thông tiền trang.

Hắn may mắn chính mình lựa chọn không lầm, Quỷ tài công tử Đường công tử là thần nhân hắn cực kỳ sùng bái.

Hợp Thành Thông Ngân Hàng tư nhân của hắn có một khoản so với quốc khố Đại Đường còn muốn khổng lồ gấp mấy lần bạc tồn tại vào ngân hàng tư nhân, Hợp Thành Thông Ngân Hàng tư nhân đã hoàn toàn đuổi kịp và vượt qua Vương gia Đại Thông tiền trang. Ổn ở tài chính nghiệp, dốc hết tâm huyết tinh lực từ lúc sanh ra mục tiêu rốt cục đạt tới.

Khi trận tuyết lớn giống như lông ngỗng bay lả tả, Đường Tiểu Đông cùng đại quân về tới Trường An.

Lý Lâm Phủ, Dương Quốc Trung cùng một đám đại thần triều đình, còn có nghìn vạn dân chúng ở nghênh đón ngoài thành mười dặm.

Đường Huyền Tông tự nhiên sẽ không tới, Dương quý phi coi như là đại biểu hoàng thượng. Trưởng công chúa Ngọc Chân cũng tới, hai người ngồi trên giường ấm, cách một tấm rèm.

Đường Tiểu Đông muốn bái kiến quý phi nương nương mẫu nghi thiên hạ.

Một hồi lâu, từ trong noãn sàng truyền ra thanh âm ấm áp của Dương quý phi:

- Ngày mai, tiến cung giảng lại các cuộc chiến đấu cho ai gia.

Mặc dù thanh âm bình thản, lại khó có thể che dấu nội tâm kích động vô cùng, vội vã cùng mập mờ của nàng, không cho phép cự tuyệt.

Nếu ngươi không dám đến, hừ hừ, cẩn thận ta tìm ngươi các lão bà lớn nhỏ của ngươi gây phiền toái!

Một đoàn giáp sĩ hộ vệ bên cạnh giường, cung nữ thái giám không thể nói rõ, trong lòng hiểu là được.

- Ý chỉ của nương nương, thần sao dám không tuân?

Quý phi nương nương lên giá hồi cung, Lý Lâm Phủ, Dương Quốc Trung cùng một đám đại thần rối rít tiến lên chúc mừng.

Thời điểm này, dĩ nhiên không thể toan tính kéo hắn đến thanh lâu uống rượu mua vui. Người ta xuất chinh hơn nửa năm, người trong nhà đều mỏi mắt chờ mong.

Một đoàn đại thần văn võ chen vào trung tâm ngu nhạc, đồng thời chúc mừng. Họ đều muốn thưởng thức trù nghệ thần kỳ của Hà Hiểu Nguyệt.

Mấy người Kha Vân Tiên, Lôi Mị, Đường Nhu sớm chờ ở bên ngoài cửa lớn, nếu không phải là có nghìn vạn người vây xem, chỉ sợ động lao vào trong

ngực Đường Tiểu Đông.

Thấy Lôi Mị, Đường Nhu, Ngọc Nhược Vân cũng mang thai. Đường Tiểu Đông ngẩn ngơ, nhưng ngay sau đó kích động hoa tay múa chân.

Khi hắn lĩnh quân xuất chinh không lâu sau, tam nữ liền cảm thân thể khó chịu. Thái y đem bắt mạch, xác nhận nghi ngờ mang thai, tam nữ mừng rỡ, thương nghị tạm thời không nói chuyện này cho tướng công, tránh để hắn phân tâm trong lúc chinh chiến.

Một đoàn đại thần văn võ, cộng thêm các huynh đệ Trung Hoa đường, không có hai mươi bàn trở lên là không được. Hà Hiểu Nguyệt thật sự bận rộn muốn chết.

Trù sư tại trung tâm ngu nhạc được cam kết lương cao, còn có thị nữ hạ nhân lúc bình thường học tài nấu nướng với Hà Hiểu Nguyệt. Có các nàng trợ thủ cũng giảm bớt áp lực.

Trong bữa tiệc, ngồi ở bên trái Đường Tiểu Đông, Dương Quốc Trung hạ giọng, cười tủm tỉm hỏi:

- Hiền chất a. Lần này xuất chinh khẳng định kiếm tiền không ít?

Kháo. Người nầy không phải là lòng tham không đáy mức bình thường, khó trách đại quân An Lộc Sơn tiến tới gần, Đường Huyền Tông hoảng sợ trốn đi, người thứ nhất quan binh tạo phản muốn giết chính là hắn.

Thật sự rất ghê tởm, đáng giết!

Trong lòng Đường Tiểu Đông càng phát ra hận ý đối với hắn, chỉ là nể mặt Dương quý phi, nhịn.

Trên mặt hắn tỏ vẻ mặt bất đắc dĩ đáp:

- Dương bá phụ, tiểu chất kiếm tiền cũng có một chút, chỉ là từ trên xuống dưới đều phải chuẩn bị. Đến lúc đó bá phụ ngài cũng đừng ghét bỏ lễ mọn này, chỉ có điều

hoàng thượng phái một đội Mai Hoa nội vệ theo quân.

Mai Hoa nội vệ là đang làm gì, Dương Quốc Trung tự nhiên rõ ràng. Trong lúc nghênh đón ở ngoài thành, hắn cũng nhìn thấy Tống Kim cùng mấy Mai Hoa nội vệ thỉnh an quý phi nương nương, cũng đi theo quý phi nương nương khởi giá hồi cung, trong lòng không khỏi thở dài.

Uh. Có mai hoa nội vệ ở một bên giám thị, quả thật không ai dám dính vào. Thịt béo toàn bộ cho Vương Tri Ngộ đảm nhiệm Tiết Độ Sứ Lưu Cầu nuốt hết, xem ra phải tìm cơ hội cắn một ngụm mới được.