Phong Lưu

Chương 42: Diệu thủ không không



Tâm hồn nàng vốn bình lặng như mặt nước, không ai có thể làm nàng lay chuyển, nhưng từ khi gặp hắn, bị bàn tay của hắn khuấy đảo. lòng nàng như nổi sóng, khiến tâm khí nàng không thể bình yên trở lại.

- Tiểu thư... Tiểu thư...

Tỳ nữ thiếp thân Như Ý của nàng vội vã chạy đến, nhìn thấy biểu tình cổ quái của nàng không khỏi lo lắng thốt.

- Hắn... Đi...

Hoắc Hàn Yên giờ đây không còn l mình ngày xưa, hồn phách đã bay theo bóng hình của người ấy, nàng hỏi mà như tự hỏi mình.

- Ừm…

Như Ý thở dài yếu ớt, tuy nàng còn nhỏ nhưng có đôi khi hiểu đời hơn tiểu thư nàng, nàng đã thấy tiểu thư sa vào lưới tình, có muốn rút chân ra cũng không còn kịp nữa, tuy tiểu thư sống trong quyền quý nhưng lòng lại trống vắng cô đơn, giờ nàng đã gặp được mục đích của đời mình, nhưng vào hoàn cảnh trớ trêu như thế này không biết là vui hay là buồn đây.

Ngây ngốc nhìn theo bóng của hắn đi xa thật xa đến khi không còn thấy nữa, Hoắc Hàn Yên mới len lén thở dài, ôm chặt

lấy hộp gấm mà Đường Tiểu Đông lúc trước trao tận tay nàng, buồn bã nói:

- Như Ý, muội nói xem... Hắn thực ra là một người như thế nào...

Như Ý giật mình, lắc đầu nói:

- Những điều tiểu thư nói, tỳ nữ thật sự không giải thích được, Đường công tử tựa như là một người thần bí, khiến người ta không thể suy đoán...

Lại thở dài, Hoắc Hàn Yến thấp giọng nói:

- Đi... Chúng ta chuẩn bị lên đường...



Tiễn đưa ngàn dặm cũng phải có lúc dừng.

Đường Tiểu Đông nhìn đoàn hộ tống cửu phu nhân Hoắc Hàn Yến đi xa, cảm khái thở dài.

Lôi Mị thì hừ lạnh một tiếng:

- Không phải là có chủ ý đến Cửu phu nhân rồi chứ?

- Không thể nào?

Đường Điềm trừng lớn con mắt, vẻ mặt biểu tình không tin một chút nào.

Lý Lâm Phủ một đời là gian tướng, quyền lực nghiêng ngả trời đất, được Huyền Tông hoàng đế vô cùng tin tướng, có thể nói là dưới một người mà trên vạn người, hắn có lòng dạ chật hẹp hay so đo, trong bụng ngầm chứa bao nhiêu quỷ kế, dám động đến nữ nhân của hắn, nếu muốn chết thì cứ thử xem, không chỉ bản thân mà cả gia tộc họ hàng cũng bị liên lụy, với quyền lực của một thừa tướng chẳng lẽ hắn không ghép cho ngươi được cái tội khi quân phạm thượng rồi tru di cửu tộc sao?

Đường Tiểu Đông nhếch miệng cười:

- Lý Lâm Phủ chỉ làm thừa tướng 19 năm.

Hai nàng nghe thế ngẩn người, mỗi câu mỗi chữ đều xem thừa tướng đương triều không là gì.

Đường Tiểu Đông tự tin cười nói:

- Hai nàng có muốn đánh cuộc với ta không?

Lịch sử ghi chép, Lý Lâm Phủ thượng vị chỉ có 19 năm, sau đó lâm bệnh mà chết, người tiếp nối chức vị đó là Dương Quốc Trung, so với Lý Lâm Phủ còn vô năng hơn nhiều.

- Đặt cược là gì?

Lôi Mị không dừng được thốt ra vài lời, nhưng tiếp xúc với ánh mắt mập mờ của Đường Tiểu Đông, khuôn mặt nàng chút ửng hồng ngượng nghịu.

- Biểu ca, nếu như huynh có thế nói được người tiếp theo nhận chức thừa tướng kia là ai? Muội... Muội mới thật sự tâm phục khẩu phục.

Đường Điềm nhăn nhăn cái mũi nhỏ, nở nụ cười tinh nghịch mê đắm lòng người.

Đường Tiểu Đông xoa xoa đôi bàn tay, cười cợt nói:

- Nếu ta nói được thì sao nào?

Đường Điềm cả ngày biểu ca biểu ca không ngừng, cho đến bây giờ, Đường Tiểu Đông cũng muốn một trong những lão bà của hắn là người của Thục Trung Đường Môn.

- Huynh muốn thế nào thì liền làm như thế ấy đi!

Đường Điềm là một cô gái trong sáng không tâm cơ, nói ra những lời nói ngây thơ trong trắng, Đường Tiểu Đông chỉ đợi có thế, mắt híp miệng cười hay tay xoa vào nhau không ngừng, Lôi Mị đứng bên nghe những lời nói trắng trợn như thế, con mắt mở trừng trừng.

- Đông ca ca, nguyên lai ca ca ở đây thật khổ cho ta tìm kiếm khắp nơi...

Thư Tiệp trông thấy hắn, mặt vui như hoa, như chim én nhỏ bay nhanh về phía hắn, y phục của nàng tựa như những cánh hoa bay phiêu phiêu trong gió, làn hương u tình thoang thoảng khắp căn phòng, mái tóc huyền như mây mà không phải mây, như gió mà không phải gió, siêu nhiên thoát túc, thật giống như một tiên tử quá bộ xuống trần gian, trông thấy cảnh tượng huyền diệu như thế khiến cho mọi người xung quanh sững sờ mê hoặc.

Thư Tiệp đã sử dụng kinh công giữa ban ngày ban mặt, tuyệt nhiên không sợ kinh hãi thế tục.

Đường Tiểu Đông trông thấy nàng không khỏi hâm mộ, bằng vào trình độ của nàng ở thời hiện tại thì tất cả mọi kỷ lục về các cự ly điền kinh sẽ bị nàng đạp đổ, nếu Lưu Tường ở đây nhìn thấy cảnh này chỉ sợ sẽ ghen tức mà chết ( Lưu Tường vận động viên chạy vượt rào số 1 thế giới người TQ). Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://docsach24.com

Vừa nhìn thấy nàng, mắt của Đường Tiểu Đông sáng hẳn lên, còn Lôi Mị và Đường Điểm thì giận giữ đến tối sầm

Thư Tiệp không để ý đến sự khó chịu của hai nàng, làm mặt quỷ ngây thơ, nụng nịu cười cười:

- Đông ca ca có chuyện gì vui vẻ như vậy?

Đường Tiểu Đông đang cầm trong tay một bọc nặng trịch, ước lượng cũng cỡ nghìn lượng bạc, Đường Tiểu Đông thấy tiền lại càng mừng rỡ hơn không thèm để ý đến những người xung quanh hắn.

Đổng Cương phái thủ hạ lùng sục khắp hang cùng ngỏ hẻm, lấy tiếng đi bắt loạn đảng thực chất là vơ vét của cải, nhưng nói chung hắn vẫn còn nghĩa khí chia cho Đường Tiểu Đông 1000 lượng bạc trắng, với số tiền này đủ để Đường Tiểu Đông tiến quân lên Trường An, tuy chưa đủ giàu có nhưng phong lưu khoái hoạt thì có thừa.

Thư Tiệp rất tự nhiên lôi kéo tay của Đường Tiểu Đông, Lôi Mị nhíu mày lại, Đường Điềm còn khó coi hơn nữa nói:

- Liên quan gì tới ngươi.

Cảm giác không khí có mùi dấm chua rất nặng, Đường Tiểu Đông vội vàng rụt tay lại, nhưng cái khó ló cái khôn, hắn mượn thế gửi Thư Tiệp cầm hộ gói bạc, tiện thể xoa xoa nắn nắn bàn tay thon của nàng.

Cầm gói bạc nặng trịch này, Thư Tiệp không cách nào khác phải dùng hai tay ôm lấy, Đường Tiểu Đông tay cầm tay, mắt thì quay lại nhìn hai tiểu mĩ nữ giảng hòa, cuối cùng cũng giàn xếp được chuyện này, hắn thở nhẹ một hơi trong bụng.

Hắn nhăn nhó nghĩ ngợi, các nàng xinh đẹp không ai thua kém ai, nhưng mà người nào người ấy đều là một bình dấm chua cỡ lớn, nếu bể ra thì không biết sẽ như thế nào đây?

Bốn người cùng nhau đi trên đường cái, Đường Tiểu Đông đi bên cạnh ba mỹ nhân, ai trên đường cũng phải đứng sững lại ngoái nhìn, kẻ thì hâm mộ, kẻ thì hậm hực ghen ghét, kẻ thì ước ao, tại sao hắn có được diễm phúc đó mà không phải là ta, đối diện với tâm thái của người đi đường, Đường Tiểu Đông chỉ có thể mặc kệ, tâm hồn treo trên ngọn cây.

Thấy phía trước đông đúc, lại có thêm năm sáu gia đinh của Thư phủ, tâm hồn đang bay bổng của hắn bỗng bị ném phịch xuống đất, hăn chân tay luống cuống không biết nên làm thế nào, đang muốn quay sang hướng khác thì Thư Tiệp vui vẻ chạy ra đón.