- Biểu ca, huynh thế nào rồi?
Đường Điềm vội vàng hỏi, trên mặt hiện vẻ bất an, ngay cả Lôi Mị cũng vội vàng cuống quýt nhìn ngó hắn, bộ dạng si ngốc của hắn thực sự làm cho hai nàng phát hoảng.
- Không có gì, ta cảm thấy vô cùng khỏe.
- Thực sự không có việc gì chứ? Ngươi vừa rồi thật sự dọa người a!
Đường Tiểu Đông chăm chú nhìn Lôi Mị, bai bàn tay xoa xoa vào nhau không ngừng.
- Ta đang suy nghĩ, nếu như nỗ lực kiếm tiền, sau đó tổ chức một lễ thành hôn long trọng nhất, to nhất Đại Đường này, như thế có thể phong phong quang quang đi ở rể nhà nương tử!
Khuôn mặt của Lôi Mị đỏ rực như lửa, dùng ánh mắt oán trách nhìn hắn, đôi mắt xinh đẹp như vô cùng e thẹn lại như tràn nhập hành phúc, tâm ý ngọt ngào mong đợi nhìn hắn.
- Oa...
Đư
ờng Điềm kêu lên than nhẹ một tiếng, ánh mắt kì quái nhìn hai người.
Bỗng tiếng ục ục vang lên không ngừng hai nàng nhất thời ngẩn ngơ nhìn nhau rồi nhìn Đường Tiểu Đông.
Trong lòng Đường Tiểu Đông cảm thấy xấu hổ, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, mãi mới gượng gạo nói không thành tiếng:
-Ta... Ta... Đói bụng...
Đường Điểm bất giác ngẩn người sau đó khúc khích cười duyên một tiếng.
Lôi Mị thiết tha nhìn hắn sau đó phân phó người làm xuống bếp nấu nướng.
Ăn nghỉ ở trong phủ thái thú, ba người không có lấy một điểm khách khí, chuẩn bị ngay một bàn tiệc nào rượu ngon nào là cao lương mĩ vị, tất cả đều bầy ra một lúc.
Mới cầm bát và được vài hột cơm thì có binh sĩ đến thông báo bên ngoài phủ có một hài đồng họ Thạch đến tìm Đường công tử.
Đường Tiểu Đông không hiểu một chữ, Thạch Lỗi chạy đến tìm hắn, không phải là Di Tình Viện xảy ra chuyện gì?
Vừa chạy suốt một đoạn đường, Thạch Lỗi thở qua mang tai, lời nói nhất thời không rõ ràng, Đường Tiểu Đông nghe được nghe được rất không thoải mái, vẻ mặt Đường Điềm thì vô cùng quái dị, Lôi Mị trợn mắt lên, mặt mũi căng thẳng, thật đúng là một hũ dấm chua.
Đường Tiểu Đông gượng cười vài tiếng, xem ra chuyện ABC với Kha Vân Tiên không thoát khỏi ánh mắt của Lôi Mị, bất quá nàng chỉ mở một mắt nhắm một mắt không lên tiếng mà thôi.
- Thạch Lỗi, người về nói cho nàng biết, muốn thế nào thì làm thế ấy, cảm thấy được thì được, muốn bán thì bán, ta không xen vào!
Hẳn là trong thanh âm có phần tức giận rõ ràng có thể nhìn thấy hắn đang rất khó chịu.
Kha Vân Tiên trước đây làm gì, hắn không muốn biết cũng không chú ý, quá khứ đã là quá khứ, bây giờ là nữ nhân của mình, một tên đáng chết muốn trả một số tiền lớn để ngắm nàng khiêu vũ thoát ý, nữ nhân này dĩ nhiên để Thạch Lỗi đến trưng cầu ý kiến của hắn, làm sao hắn không tức giận cho được.
Trông thấy Thạch Lỗi bị hắn chửi cho xây xẩm mặt mày, hắn áy náy nói:
- Thạch Lỗi, ngươi chuyển cáo lời này cho nàng là được.
Vẻ mặt Đường Điềm thật sự hiếu kỳ hỏi:
- Biểu ca, bán cái gì?
Đôi má của Lôi Mị bừng đỏ hung hăng nhìn hắn một cái, đôi mắt liễu nhìn hắn rất trách cứ và bất mãn.
Đường Tiểu Đông hàm hồ nói vài thứ, rồi giục Thạch Lỗi về truyền lời của hắn.
Ta kháo, cái tên hỗn trướng Vương bát đản dám động đến nữ nhân của lão tử? Lão tử cũng muốn xem xem ngươi là tên tai to mặt lớn nào?
Ngon lửa bừng bừng ở trong lòng của hắn bốc lên tận óc, Đường Tiểu Đông hung hăng rót hết hũ rượu, cầm hẳn cả con vịt nướng ngai ngồm ngoàm rồi đi ra ngoài.
Dù trong lòng khó chịu nhưng không thể đầy đọa dạ dày của mình được.
- A, biểu ca, huynh không thể đi?
Đường Điềm vội vàng đứng lên, khẩn cấp chạy theo sau Đường Tiểu Đông, Lôi Mị thở dài, cũng theo hắn đi ra.
Nàng bước hai bước, kéo tay Đường Điềm đang lo lắng, thở đài nói:
- Muội muội, theo hắn đi thôi, trốn cũng không trốn được một đời...
Đường Điềm giậm chân nói:
- Vậy... Cũng phải chờ các trưởng bối hết giận đã sau đó mới nói.
Đường Tiểu Đông lớn tiếng nói:
- Cái gì mà trưởng bối? Ta ngẫm lại ta không đắc tội gì với họ, sợ cái gì? Bọn họ cũng không thể không biết lý lẽ như thế?
- ....
Đường Điềm muốn lên tiếng, Lôi Mị lắc đầu, thấp giọng nói:
- Ta đã dùng bồ câu đưa tin để Phượng cô cô tới đây.
Đường Điềm thởi dài ai oán, trên khuôn mặt luôn tươi cười lúc này tràn ngập thần sắc lo lắng.
Đường Tiểu Đông cười khổ, một gã Đường tam thúc đã khiến người ta hiếu kỳ không ít, trông gà hóa quốc, giờ lại tới một người là Phượng cô, thực sự là không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Nghe ngữ khí của Lôi Mị, cái nhân vật được gọi là Phượng cô cô này tựa hồ là khắc tinh của Đường tam thúc, xem ra sắp có một cảnh nhiệt náo đây.
Đi tới đại môn, vệ sĩ được thái thú đại nhân phân phó, không dám có nửa điểm chậm chễ, vội vàng bảo hộ ba người xuống xe, hộ tống họ vào trong Di Tình Viện.
Bên Trong Di Tình Viện, quan khách đến xem mua thoát y đông nghịt không còn chỗ chen chân, ánh sáng âm u, một chiếc đèn nê ông giản dị thô sơ lóe sáng liên tục, những vũ nương xinh đẹp ăn mặc y phục gợi tình làm cho thú tính của khách nhân ai đấy đều sôi sục, trên sân khấu tiếng nhạc dâm dật càng kích thích tính hoang dã của mọi người, những màn múa bốc lửa những màn cởi xiêm y cũng đủ làm cho ai đó chân đập tim run, hàng loạt tiếng gào thét cổ vũ điên cuồng, thình thoảng lại có trận mưa bạc rào rào rơi xuống sân khấu.
Lần đâu tiên nhin thấy màn biểu diễn kinh thế hãi tục thế này, Đường Điềm trợn tròn mắt, tuy rằng Lôi Mị đã từng xem qua, nhưng trên nét mặt xuân tiếu nhất thời xấu hổ, e thẹn cực kỳ.
Đường Tiểu Đông nào có tâm ý đến tâm trạng của các nàng, ở nơi ánh sáng có phần u hoặc này hắn cật lực tìm kiếm Kha Vân Tiên.
- Đường đại ca.
Đây là Thạch Lỗi người đầy mồ hôi, cố gắng chen chúc trong đoàn người đông đúc, đi tới bên cạnh hắn.
Tia sáng cho dù không được rõ, Đường Tiểu Đông vẫn có thể thấy Thạch Lỗi, trên mặt đầy vẻ phẫn nộ, cau mày nói:
- Thế nào rồi?
Thạch Lỗi chỉ vào căn phòng trong Phượng Lai Các căm hận nói:
- Bọn họ... Tên nam nhân và Kha đại tỷ đều ở trong đó, bọn họ không cho chúng ta vào... Nguồn: https://docsach24.com
Theo Thạch Lỗi chỉ phương hướng nhìn lại, Phương Lại Các là gian nhà u nhã cửa lớn có bốn tên đứng gác, tất cả đều to lớn khung bố, nhìn một cái cũng đã đủ dọa người rồi.
Bốn người đều đầu bóng lưỡng, đằng sau kết một bím tóc, trên người mặc những trang phục vô cùng kỳ quái, vừa nhìn là biết ngay hắn không phải là người trung thổ.
- Ta xxx…
Ở địa bàn của lão tử mà dám trêu ghẹo nữ nhân của lão tử, thật kiêu ngạo thật càn rỡ.
Đường Tiểu Đông giận giữ đến run người, con mắt phát lạnh, đi nhanh về phía bốn tên lực lưỡng kia.