Tần Tiêu mỉm cười nói:- Sau này Tần Tiêu còn phải dựa vào Khương đại nhân chỉ giáo cùng trợ giúp nhiều hơn. Chính trị dân sinh của U Châu toàn bộ phải nhờ Khương đại nhân dẫn dắt, chủ trì rồi. Nga, mặt khác, vị này là U Châu đại đô đốc phủ tư mã tân nhậm, sẽ cùng Phạm đại nhân làm trợ thủ cho ngươi, hiệp trợ ngươi cùng nhau xử lý việc chính trị cùng dân sinh U Châu.Kim Lương Phượng tiến lên gặp lễ cùng Khương Sư Độ. Khương Sư Độ nhìn thấy Kim Lương Phượng khí vũ bất phàm, cử chỉ tiêu sái, còn là hành quân trưởng sử dưới trướng đại nguyên soái đạo hạnh quân Hà Bắc, không khỏi sinh ra vài phần hảo cảm cùng kính nể. Cùng là văn nhân sĩ tử, đặc biệt dễ dàng hòa hợp. Lý Long Cơ đặc biệt an bài Kim Lương Phượng đảm nhiệm chức vị tư mã tại U Châu, chính là vì giúp cho Tần Tiêu dễ dàng hợp tác thân mật cùng quan viên địa phương. Mặc dù chia lìa quân sự cùng chính trị, quan văn cùng võ tướng phối hợp cũng hết sức trọng yếu. Nếu không đồng tâm đồng sức, quân dân không thể một lòng, mảnh đất U Châu này thật sự rất khó thể khởi sắc. Kỳ thật công tác bản chức của Kim Lương Phượng chính là bày mưu tính kế trong hành quân đánh giặc cho Tần Tiêu, tương đương như một “quân sư” nhỏ bé mà thôi.Hiện tại trong những quan văn hạch tâm U Châu, chỉ có Phạm Thức Đức mà Tần Tiêu thân mật quen biết, ngoài ra có thêm Kim Lương Phượng, như vậy khoảng cách với Khương Sư Độ càng được kéo lại gần.Tần Tiêu mời mọi người đi tới bên bản đồ, nói:- Khương đại nhân, hôm nay ta mới đến U Châu, nhưng đã hiểu được hiện tại U Châu rất cần tiền thiếu lương, thật không?- Dạ.Khương Sư Độ ngắn gọn đáp:- Các quan viên lớn nhỏ châu huyện bát châu dưới quản hạt của U Châu đại đô đốc phủ đã có hai tháng không được phát lương hướng. Trước đó tài chính trong các châu huyện đều quyên góp giúp đỡ quân đội tác chiến cùng Bắc Địch. Chợ mậu dịch cùng bắc cương đã đóng cửa, rất nhiều thương hộ dân chúng mất đi sinh kế. Lần trước binh bại, người nhà các tướng sĩ hi sinh cũng chưa nhận được tiền tử của họ. Binh lính trong quân đừng nói là được nhận quân lương, hiện tại muốn có một bữa ăn no đã vô cùng khó khăn.Tần Tiêu không khỏi cau chặt mày: Tình huống còn nghiêm trọng hơn cả trong tưởng tượng!U Châu đại đô đốc phủ lại biến thành một cục diện hoang tàn như thế!Mọi người nghe được Khương Sư Độ nói những lời này, trong lòng đều có chút không dễ chịu. Vừa mới đến liền phải đối mặt với cảnh tượng tan hoang xơ xác như thế, thật sự không phải là tin tốt lành gì. Tần Tiêu lại cảm giác mình phải đối mặt với áp lực càng lớn hơn nữa, khó khăn càng nhiều hơn nữa.Khương Sư Độ nói tiếp:- Tình huống của đông bắc từ trước tới nay đều là như thế này, không thoát khỏi tình cảnh lạc hậu cằn cỗi bao giờ. Chỉ cần có chiến sự, thương nhân nam bắc không đến, dân chúng cũng bỏ quên đất vườn trốn về hướng nam. Cho nên dân cư tại đông bắc không cố định, đương nhiên không thể nói tới có thể làm cho trăm họ an cư lạc nghiệp, vì vậy luôn bị cằn cỗi hoang vắng. Vốn có mở ra vài khối đồng ruộng quân truant, quân đội còn có thể miễn cưỡng độc lập. Nhưng suốt hai năm qua lại liên tục xảy ra nạn châu chấu cùng ôn dịch, còn thêm binh bại, chết thật nhiều người, dân chúng sợ hãi bất an bỏ trốn... đồng ruộng hoang vu, phương tiện thủy lợi cũng hoang tàn, thị chợ cửa hàng đều phá hủy, không có người ở lại. Việc khẩn cấp trước mắt là phải tiến cử thuế má từ bên ngoài đến, an ổn lòng người, như vậy may ra có thể trông cậy vào xây dựng lại Hà Bắc, đối kháng kẻ thù bên ngoài.Tần Tiêu giống như tiếp tục bị xối một thùng nước lạnh vào đầu, thầm kêu rên, cau chặt mày. Hắn chậm rãi đi lại trong phòng, sau đó đi tới ghế đại đô đốc ngồi xuống, trầm thấp nói:- Kim tiên sinh, lập tức viết hai phong thư. Một phong cấp cho Chu Dĩ Đệ, gọi hắn tăng nhanh tốc độ đem nhóm lương hướng đầu tiên vận chuyển tới. Một phong thư khác cấp cho Cao Lực Sĩ tại Hoài Nam, nói cho hắn biết ta muốn gia tăng tài chính lên bốn trăm vạn quán. Trong vòng hai tháng ta muốn nhìn thấy số tiền kia tại phủ đại đô đốc.Kim Lương Phượng chắp tay cúi đầu, liền ngồi xuống cạnh bàn vung tay lập tức viết thư.Trong lòng mọi người nhảy lên thình thịch: Mở miệng liền đòi bốn trăm vạn...miệng sư tử há lớn chẳng khác gì bồn máu ah!Tần Tiêu bất chấp hết thảy, trước đó hắn thật sự quá ngây thơ, nghĩ rằng chỉ trăm vạn quán đã đủ dùng nửa năm. Theo hiện tại mà xem, số quân lương còn thiếu nợ mười vạn binh sĩ cộng thêm quân lương tháng này đã xài hết một nửa. Mặt khác còn phải bỏ vốn làm yên lòng dân chúng, mua nông cụ từ những châu huyện khác, mua mầm móng khôi phục trồng trọt sản xuất, xây chợ, việc nào cũng là việc đốt tiền. Mà cần tiền lớn nhất lại là tiền tử của những binh sĩ đã hi sinh. Những binh sĩ này đều là cây trụ cùng sức lao động chủ yếu của một gia đình. Hiện tại người đã chết, trong nhà chẳng những mất cột trụ, ngay cả tiền tử cũng không lấy được...họ sẽ thất vọng đau khổ ra sao! Không phải quân nhân, sẽ không ai lý giải tâm tình này. Dùng tính mạng đổi lấy chút tiền trợ cấp gia đình nhưng lại không nhận được, thật sự sẽ hoàn toàn làm mất lòng quân!Hi sinh ba bốn vạn người, đừng nói chi nhiều, mỗi nhà cần chi bốn năm mươi quán.Tần Tiêu càng muốn cấp nhiều hơn một chút cho gia đình liệt sĩ, cấp một trăm hay tám mươi quán cũng không quá đáng...chỉ tiếc trước mắt hắn lấy không ra!Tần Tiêu vuốt vuốt mi tâm, chậm rãi nói:- Lý Tự Nghiệp, Lý Giai Lạc, hai ngươi là đại tướng quân Tả Uy Vệ cùng Tả Kiêu Vệ, truyền quân lệnh của ta, nói kể từ hôm nay lương hướng sẽ không xảy ra vấn đề, để các huynh đệ yên tâm. Nhưng khoản tiền được vận tới ban đầu ta muốn trước tiên cầm đi trợ cấp cho gia đình tướng sĩ đã hi sinh. Hi vọng các huynh đệ thông cảm. Nói cho bọn họ biết, Tần Tiêu này đảm bảo, nhất định nhanh chóng đem quân lương phát xuống, tuyệt không thiếu các huynh đệ một đồng tiền.Lý Tự Nghiệp cùng Lý Giai Lạc bước tới trước bàn, chắp tay bái nói:- Đại soái yên tâm. Các huynh đệ đều cùng nhau vào sinh ra tử, sẽ hiểu được dụng tâm của đại soái. Người chết lớn nhất, đại soái tôn trọng huynh đệ đã chết, cũng sẽ làm các huynh đệ cảm thấy tri kỷ.Tần Tiêu thở nhẹ một hơi, nói tiếp:- Như vậy đi! Khương đại nhân, phỏng chừng thêm vài ngày nữa số quân lương đầu tiên sẽ tới. Ngươi cẩn thận tính toán một chút, có bao nhiêu tướng sĩ hi sinh, gia đình nào hiện tại có thể phát xuống, gia đình nào ở nơi xa xôi cần phái người đi phát cho họ. Việc này ngươi có thể cùng hai vị tướng quân Lý Tự Nghiệp cùng Lý Giai Lạc đi làm.- Không cần tra xét, đã đăng ký trong danh sách.Khương Sư Độ lấy ra một quyển sách nhỏ, mở ra đọc:- Vùng Hà Bắc cùng Hà Đông có người nhà của hai vạn tướng sĩ hi sinh. Trong đó có hai ngàn người là nhi tử độc nhất trong nhà. Mặt khác có tám ngàn bốn trăm bốn mươi mốt người xuất thân ở phía nam Hoàng Hà, hoặc trong quan nội, trong vùng Lũng Hữu.