Ở trong bữa tiệc, thái độ của Trương Lãng tỏ ra khác thường, nói chuyện mịt mờ, ngược lại Điền Phong nhiều lúc lại nói ra điều thần kỳ khiến Tào Tháo rất kinh ngạc cho là đại hiền.
Điều thú vị chính là Dương Dung cũng nhất quyết muốn tham dự hơn nữa ở bên cạnh Trương Lãng, điều này khiến cho Tào Tháo kỳ quái, lại thấy Trương Lãng cũng không trách Dương Dung, lúc này Tào Tháo mới phát hiện Dương Dung trời sinh lệ tư xinh đẹp siêu quần là một vưu vật.
Mà Trương Sở cũng không biết có bị ảnh hưởng của Dương Dung hay không mà cũng tham dự.
Vốn quân doanh có quy định gia quyến không được tham gia quân đội nhưng tình hình của Trương Lãng đặc thù, Tào Tháo cũng tạm lưu Dương Dung và Trương Sở trong doanh ngày mai an trí.
Một đêm không có gì xảy ra.
Rạng sáng ngày thứ hai, Trương Lãng sớm đã bị tiếng động ở chỗ binh sĩ luyện công làm tỉnh lại, hắn liền mau chóng mặc quần áo đi ra.
Lúc này trời đông giá rét gió bắc gào thét, thời tiết rất lạnh.
Trương Lãng ra ngoài lều chưa đầy hai bước thì thấy Cao Thuận và Điển Vi luyện võ với nhau mấy ngày qua hai người đọ sức không biết mỏi mệt, Trương Lãng xem một lúc Dương Dung đã tới tìm hắn, không ngừng làm nũng nói nàng muốn cưỡi ngựa.
Trương Lãng giật mình thầm nghĩ mình bỏ bê cưỡi ngựa nhiều năm, hôm nay tới tam quốc muốn bảo vệ cái mạng nhỏ, nhất định phải luyện công phu trên ngựa nhiều hơn hắn liền gọi Cao Thuận và Điển Vi, sau khi khiêm tốn thỉnh giáo mã kỵ thì thúc ngựa lao nhanh, cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng vui vẻ.
Sau bữa ăn sáng, Trương Lãng cầm lấy Trảm Mã đao ở trên lưng ngựa luyện tập lại đao pháp của mình.
Chờ hồi lâu hắn cảm thấy vẫn không thành thục liền thất vọng.
Đang muốn bỏ cuộc thì Trương Lãng nhớ tới trước kia mình là bộ đội đặc chủng sở học nhiều vô số kể hơn nữa còn là tinh hoa của tiền nhân, tại sao có thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy.
Đúng rồi trong đầu của Trương Lãng lóe lên tinh quang.
Với đặc tính của Trảm mã đao nhất định là trọng công không trọng thủ, cho nên mình muốn đem toàn bộ sở học trước kia dung hợp là không thể nào.
Mình đến từ thế kỷ hai mươi mốt, mọi thứ chỉ cầu kết quả, không nên bảo thủ không chịu đổi thay, nghĩ tới kiếm đạo Nhật Bản uy lực vô cùng Trương Lãng liền cảm thấy sáng sủa.
Hắn một lần nữa lên lưng ngựa.
Ở trên lưng ngựa Trương Lãng dùng hết sức quét ngang chém thẳng, thế đao như thiên quân vạn mã có cảm giác như tung hoành nơi sa trường.
Trong lòng Trương Lãng nhấc lên muôn ngàn sóng gió hào khí trở nên khẩn trương, hắn nhịn không được mà ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, Trảm mã đao lại múa rít gào, uy lực bất phàm, khí thế nồng đậm, có vẻ tiếu ngạo thiên hạ.
Nghe thấy tiếng đao, Cao Thuận Điển Vi Điền Phong xem mà há hốc mồm.
Dương Dung nhìn thấy hào khí anh tuấn của Trương Lãng thì trong mắt toát ra một vẻ mê say
Cao Thuận líu lưỡi:
- Không ngờ chúa công cũng giỏi võ đến thế.
Điền Phong cũng giật mình;- Ta vốn cho rằng chúa công là một thư sinh không ngờ văn võ song toàn, ta thấy võ lực của chúa công không dưới Cao Thuận.
Điển Vi cũng tán thành:
- Chỉ sợ ta muốn đánh bại chúa công cũng phải phí không ít khí lực.
Ba người nói chuyện Trương Lãng đã ngừng tay lại hoành đao lập tức làm ra thế giữ vững quan ải vạn người không thể xông qua.
Điền Phong khẽ nhìn Cao Thuận, ý bảo Cao Thuận xách thương lên ngựa.
Cao Thuận khẽ gật đầu quay người rời đi.
Không đầy một lát sau Cao Thuận đã cầm thương đề ngựa từ phía xa xa chạy như bay tới.
Trương Lãng thấy Cao Thuận lao tới thì biết ý, trong lòng vừa vặn cũng muốn thử uy lực của Trảm Mã đao.
Hai người không nói nhiều lời lập tức xông lên đánh nhau.
Cao Thuận hét lớn một tiếng Truy Hồn thương như trường giang đại hải, không ngừng đánh về phía Trương Lãng.
Trương Lãng tinh thần đại chấn, toàn thân che kín, lưỡi đao phát ra dùng thế lưu tinh thiểm điện đánh tới không hề e ngại Truy Hồn thương, từng chiêu thức tinh diệu khiến ngươi ta phải khiếp sợ.
Cao Thuận cũng hết sức chăm chú gặp chiêu phá chiêu không hề dám chủ quan.
Trương Lãng đánh tới cao hứng đột nhiên hét lớn một tiếng vung đao bổ tới, một đao này không nhìn ra chỗ nào thần kỳ nhưng thế đao lăng lệ ác liệt đến cực điểm khiến cho người ta khó có thể ngăn cản.
Cao Thuận thầm kinh hãi lần đầu tiên hắn có cảm giác không cách nào địch nổi, cho dù là lần đầu tiên đối địch với Điển Vi cũng không có cảm giác kinh hãi như thế hắn vội vàng nhanh chóng tả hữu liên tục ứng phó.
Trương Lãng đắc thế khắp nơi ép sát đao đao đấu với nhau nhất thời ánh đao bắn ra bốn phía khiến cho Trương Sở chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, Điển Vi và Dương Dung cũng run rẩy.
Cao Thuận cuối cùng cũng rất cao minh, mỗi lần mưa gió mờ ảo lại trong nguy hiểm hóa giải thế công của Trương Lãng.
Cuối cùng sức cùng lực kiệt Cao Thuận đã cưỡi ngựa chạy ra ngoài vòng mà hô to:
- Không đánh không đánh nữa, tay của ta đã phát run toàn thân vô lực.
Trương Lãng thu hồi đao ngửa mặt lên trời cười dài mấy tiếng có khí thế của quân lâm thiên hạ.
Dương Dung mắt phượng si mê cũng nhịn không được mà dịu dàng nói to:
- Lãng ca chàng chỉ ta đao pháp ta cũng muốn học.
Trương Lãng ở trên lưng ngựa mỉm cười nhìn Dương Dung như tiểu hài tử, lại thấy cái miệng của nàng cong cong mê người thì trong lòng yêu thương ôn nhu nói:
- Đao pháp cương mãnh nữ nhân muốn dùng thì không hợp.
Nói tới đây Trương Lãng nhìn thấy vẻ mặt cao hứng của Dương Dung lãnh đạm rất nhiều thì liền nói:
- Nếu như nàng thật sự muốn học thì có thể bảo Trương Sở dạy nàng liễu diệp đao, nhẹ nhàng khinh linh thích hợp cho nữ nhân.
Dương Dung gật cái đầu nhỏ đáng yêu, cẩn thận nghĩ lại cũng thấy có đạo lý, mình vẫn nên học Liễu Diệp đao, nàng cởi bỏ khúc mắc trên mặt nở ra nụ cười ngọt ngào, mê muội chúng sinh, Trương Lãng trong lòng ngứa ngáy thầm nghĩ mình lâu rồi chưa sinh hoạt phu thê với nàng, hắc hắc có cơ hội nhất định phải hành động.
Dương Dung đang định thỉnh giáo Trương Sở thì có tào binh tới đây báo:
- Tào đại nhân triệu tập chúng tướng nghị sự, mong tướng quân tới trướng.
Dương Dung vui mừng quá đỗi đi tới bên cạnh nói với Cao Thuận:
- Cao đại ca muội mượn chị dâu dùng một lát.
Cao Thuận dĩ nhiên là cười ha hả đồng ý.
Dương Dung lại nhìn Trương Lãng, thấy khuôn mặt tràn đầy anh hùng khí khái trong lòng mặc dù mừng thầm nhưng vẫn thở dài, không đành lòng nhìn hắn rời đi.
Thấy bọn họ đi xa nàng mới quấn lấy Trương Sở mong học đao pháp.
Chớp mắt Trương Lãng đã đến Tào doanh hơn một tháng lúc này Dương Dung cùng với Trương Sở được Tào Tháo an bài tìm một căn nhà ở gần đó mà nghỉ lại, lúc bình thường vô sự Dương Dung cùng với Trương Sở đều đến quân doanh gặp Trương Lãng, sau đó mấy người lại cùng nhau học võ nghệ. Dương Dung hiện tại đao pháp đã tiến xa, bởi vì trước kia nàng cũng là bộ đội đặc chủng, hơn nữa nàng cũng có ngộ tính khá cao, cộng thêm Trương Lãng cùng Cao Thuận chỉ điểm, cho nên đao pháp vô cùng lợi hại có thủ có công.