Phong Lưu Tam Quốc

Chương 459: Quân Tào nam chinh (hạ)

Trương Lãng gật đầu:

- Mặc dù có phần mạo hiểm nhưng mà nếu như tuyển những người tinh thông

bơi lội kỹ thuật trên biển thì cũng không phải không có khả năng hoàn

thành.

Quách Gia trầm tư:

- Nếu như vậy thì cứ làm thử xem tuy nhiên chúa công có thể đem hạm đội

này làm quân cứu viện nếu như thành công thì quá tuyệt vời nếu như thất

bại thì cũng không làm cho kế hoạch bị ngăn trở.

Trương Lãng cũng không phản bác mà cười nhạt nói:

- Cái này ta minh bạch.

Lời nói tới nước này mọi người cũng không có tâm tình thương lượng xem ai sẽ tử thù Hoài Nam Thọ Xuân.

Không để chúng quan đợi lâu Trương Lãng liền nói:

- Như vậy đi, ta để cho Tử Long lĩnh năm vạn đội ngũ tiến tới Hoài Nam

trợ giúp Từ Thứ gác Thọ Xuân, tất cả trình tự đều chiếu theo kế hoạch

làm việc, bắt địch nhân dừng ở bên ngoài.

Triệu Vân gánh trách nhiệm thản nhiên mà nói:

- Thuộc hạ minh bạch.

Trương Lãng lại nói:

- Thọ Xuân chính là đạo phòng tuyến đầu tiên của Giang Đông, nếu như các ngươi tử thủ không được chúng ta sẽ rơi vào cục diện bị động cho nên Tử Long ngươi cùng với Từ Thứ hai người cần phải tốn nhiều tâm cơ tranh

thủ đem địch nhân dồn tại chỗ này không được rời nửa bước.

Triệu Vân thanh âm hữu lực đáp:

- Chúa công yên tâm thuộc hạ nhất định không phụ lòng tin.

Trương Lãng lúc này mới thỏa mãn nói:

- Có Tử Long, ta yên tâm rồi.

Trương Lãng lại nói:

- Bởi vì ba chiến tuyến đều khai chiến, áp lực của chúng ta tương đối to lớn, vô luận là đầu nào chúng ta cũng không thể thất thủ, cho nên ta

suy nghĩ nên thành lập một đội ngũ đặc biệt vạn nhất phòng tuyến xảy ra

vấn đề cũng thuận tiện trợ giúp.

Điền Phong gật đầu:

- Chúa công suy nghĩ chu toàn đúng là cần phải có một đội ngũ như vậy.

Trương Lãng nói:

- Nếu như tất cả không có ý kiến ta để Hoàng Tự lĩnh ba vạn đội ngũ cơ động tùy thời xem thế cục.

Hoàng Tự tiếp lời:

- Thuộc hạ tuân mệnh.

Trương Lãng thấy tình hình đã ổn thì hạ lệnh:

- Hôm nay tới đây thôi, mọi người về nghỉ ngơi đi, về sau tin tưởng cũng không có thái bình nữa.

Trương Lãng giải tán hội nghị trở về phủ.

Kiến An năm thứ mười ba năm công nguyên thứ 208 quân tiên phong Nam

chinh của Tào Tháo ở Nam Dương và quân Giang Đông phát sinh ngộ chiến mở ra cục diện nam bắc giằng co.

Cùng năm vào tháng mười Tào Tháo điều động đại tướng Nhạc Tiến lãnh binh năm vạn, xuất binh ra Hứa Xương, tiến tới Nhữ Nam, kiềm chế quân đội Dự Châu Từ Hoảng.

Tháng mười một, Tào Ngang lĩnh ba vạn công hãm Lỗ sơn, quân Giang Đông lui về phía tây dục thủy, tử thủ Nam Dương.

Quân Tào cách thủy lâu không công được bắt đầu có tư biến, tháng giêng

năm Kiến An thứ mười bốn, Tào Tháo phái kỳ binh mong chặt đứt liên hệ

giữa Cung thành và Nam Dương, trong lúc tức giận hi vọng công phá được

Nam Dương.

Lúc này quân Giang Đông lần đầu tiên chủ động xuất kích chiếm lấy An Nhạc, chặn đường xuôi nam của quân Tào.

Trung tuần Chu Du để cho Tưởng Khâm mang một vạn binh mã xuất phát, tiến tới Tân Dã, giáp công quân Tào.

Tào Nhân biết được tin tức muốn cứu Tào Ngang liền tự minh đem binh tới An Nhạc cứu.

Cuối tháng An Nhạc bị phá, quân Giang Đông chết trận ba nghìn người.

Đầu tháng hai Chu Du thừa dịp đại quân Tào Nhân đóng ở gần An Nhạc lại một lần nữa tập kích Lỗ Sơn.

Tào Nhân thấy mình bị giáp công tình thế không ổn thì liền lui về Tương thành.

Hai quân bắt đầu tiến vào giai đoạn giằng co.

Đúng lúc này tháng giêng năm Kiến An thứ mười ba, Hạ Hầu Uyên lĩnh mười vạn đại quân đóng tại Cự Dã, Sơn Dương.

Trong tháng này Hạ Hầu Uyên lĩnh binh cường công Phong huyện, giao chiến mấy trận liền lui giữ trong Cửu Sơn.

Trung tuần tháng hai Tào Thuần được lệnh lĩnh hai vạn quân ra Thái An, muốn cùng giáp công Thái Sơn.

Hạ Hầu Uyên cũng lĩnh quân tập kích Phong huyện, quân canh giữ tuy anh dũng nhưng không duy trì được mà bại trận.

Đầu tháng ba Cao Thuận tăng binh tới Tiểu Bái, khống chế Vấn Tứ nhị thủy, nhất thời khiến cho Hạ Hầu Uyên khó tiến nửa bước.

Sau đó Tào Thuần chia binh làm hai đường một đường tới Dương Đô một đường đi Lang Gia.

Kết quả Thái Sử Từ phục kích hai đường, Tào Thuần chạy trối chết suýt

nữa bị giết, tuy Hạ Hầu Uyên lĩnh binh phá vỡ cục diện cân đối này nhưng dưới sự phòng thủ nghiêm mật của Trương Liêu mấy lần không công mà lui.

Hai cánh trái phải bị đại quân ngăn trở, cuối cùng trung tuần tháng hai, Tào Tháo cũng đã lính đại quân tiến tới Hứa Xương.

Triệu Vân lĩnh năm vạn đội ngũ từ Dĩnh Xuyên, Hạ Thái, không cầu chiến với quân Tào chỉ cầu phòng thủ bền vững.

Tào Tháo một phương diện để cho Nhạc Tiến tiếp tục áp chế Từ Hoảng không để cho hắn xuất binh giáp công Tào Nhân đồng thời, một phương diện tích cực điều động, để cho Hàn Hạo Lý Thông mang hai vạn đội ngũ ra Dĩnh

Xuyên, thẳng tới Bành Châu, lại để cho Trương Liêu phân tâm ở Tiểu Bái

Lang Gia, còn minh mang đại quân tiếp cận toàn bộ phòng tuyến.

Tháng Tư Lý Điển đánh hạ Nhữ Âm, hỏa tốc đẩy mạnh tới Thọ Xuân.

Giang Đông đại tướng Tàng Bá kịch chiến mấy trận, bị Hí Chí Tài dùng kế đánh bại ở Dĩnh Thượng quân, rút về Hồng Trạch.

Lý Điển phái phó tướng Mao Giai lãnh một vạn binh mã mau chóng đuổi theo Tàng Bá.

Tàng Bá ở thế yếu tuy nhiên cũng mượn sức thủy quân đánh bại truy binh

Mao Giai giết hắn trong loạn quân khiến cho quân Tào khiếp sợ tuy nhiên

bọn họ cũng không lui ngay lập tức mà bí mật tiến lên phía bắc, phục

kích đội ngũ của Hàn Hạo và Lý Thông, một mặt đem đội ngũ đóng ở Linh

Bích.

Tào Tháo mặc dù thế lớn, nhưng không cùng với quân Giang Đông giao phong, chiến cuộc trở nên vô cùng giằng co.

Tháng năm Tào Tháo đứng ngồi không yên, tự mình áp trận nổi trống, Lý Điển làm hãn tướng công kích, muốn đánh bại An Phong.

Nhưng dưới sự chỉ huy trầm ổn của Triệu Vân, Tào Tháo mấy lần không công mà lui, còn hi sinh vô ích sinh mạng mấy nghìn binh sĩ.

Triệu Quân lại để cho đại quân Giang Đông ở trên nước kết doanh, kết nối vài dặm, luân phiên tập kích bất ngờ.

Trong nhất thời Tào Tháo không có biện pháp.

Mấy chục vạn đại quân, ở phía Bắc sông Hoài không cách nào tiến lên được.

Kìm giữ lẫn nhau hai tháng, mưu sĩ Tuân Du liền hiến kế cho Tào Tháo.

Tuân Du nói:

- Lần này địch bền dẻo, quân ta công liền nửa năm quân địch thì co đầu

như rùa không chịu ra nếu tiếp tục như vậy không phải là biện pháp tốt,

lương thảo của chúng ta là một vấn đề lớn không bằng chúa công làm bộ

lui binh, nếu như quân địch đuổi tới cùng thì làm một đòn hồi mã thương

còn nếu chúng không đuổi thì để cho binh sĩ lui về nghỉ ngơi lấy lại

sức, mùa xuân năm sau tiến tiếp cũng không muộn.

Tào Tháo oán hận nói:

- Cứ như vậy lui binh ta không cam tâm.

Tuân Du nói:

- Rắn ở trong động biện pháp tốt nhất không phải là bắt rắn mà làm thế

nào dẫn rắn ra khỏi hang, chỉ cần để cho bọn chúng điều ra quân chủ lực

quân ta sẽ có phần thắng.

Tào Tháo trầm tư nói:

- Triệu Vân hành động trầm ổn, hiểu biết tiến thối, vạn nhất bọn chúng

biết được mưu kế chúng ta, đuổi theo lúc đó chúng ta vội vàng ứng chiến, rối loạn trận thế bọn chúng thừa dịp truy kích quân ta có thể bình an

lùi về Hứa Đô, nhưng tiêu hao nhiều thời gian và lương thực như thế, cục diện như vậy ta thật không cam lòng.

Tuân Du nghiêm mặt nói:

- Triệu Vân Từ Thứ không phải giống như Viên Thiệu, chúa công chẳng lẽ muốn một cuộc chiến lâu dài sao?