Phong Lưu Tam Quốc

Chương 417: Tiến tới Gang Lăng (Hạ)

Hạ Khẩu.

Tiếng cười sang sảng của Trương Lãng truyền khắp châu phủ. Có thể thấy ra tâm tình của hắn không tệ.

Trương Lãng đang ngồi trên bảo tọa, không hề kiêng dè cất tiếng cười dài. Người ngồi bên dưới ai cũng vẻ mặt thoải mái, tràn đầy ý cười.

Trương Lãng cười một lúc rồi ngừng, nhưng trên mặt vẫn tươi rói.

Hắn cất cao giọng nói:

- Mọi người đừng quá đắc ý quên hết mọi chuyện. Tuy đã lấy được Hán Dương, Ô Lâm nhưng Lưu Biểu còn chưa dao động gốc rễ, thực lực của chúng vẫn rất hùng hậu. Nếu ta không đoán sai, rất nhanh quân Tương Dương và Võ Lăng sẽ dựa vào, đến khi đó sẽ có một trận chiến gian khổ.

Bởi vì Trình Dục dẫn đội vượt sông Trường Giang, chỉ để lại một trí giả Điền Phong cho nên gã không nhường ai, hỏi:

- Chúa công, ngươi khẳng định quân Tương Dương sẽ trở lại sao? Nếu chúng dám lùi, vậy không sợ quân Từ Hoảng Nhữ Nam đuổi theo đánh sau lưng à? Tình huống bình thường thì như vậy sẽ rất thảm. Hơn nữa dù chúng có thể rút về Nam quận cũng tương đương với hấp dẫn binh lực Từ Hoảng đến. Dù chúng còn nhiều sức chiến đấu, quân ta cũng thế thôi, vậy sẽ hình thành cục diện bao vây. Chỉ sợ Lưu Biểu càng không thể chấp nhận điều này.

Trương Lãng gật đầu, mặt lộ suy tư, trầm ngâm một lúc mới từ từ nói:

- Lấy tính cách của Lưu Biểu, chắc chắn sẽ khiến chúng trở lại phòng thủ Nam quận. Nhưng nên trở lại làm sao cũng là một môn học vấn. Lát nữa sai người truyền tin, nếu binh mã Tương Dương thật sự nam hạ Nam quận, nhất định phải khiến Hoàng Tự cẩn thận hành động, tuyệt đối đừng đánh chết.

Điền Phong nghĩ tới thủ đoạn trầm ổn của Hoàng Tự, nhe răng cười nói:

- Chúa công lo lắng quá rồi, Công Minh làm việc rất cẩn thận, sẽ không xảy ra sai lầm gì.

Trương Lãng gật đầu. Đối với Từ Hoảng, hắn vốn rất yên tâm.

Trương Lãng nói:

- Nếu đã vậy thì các ngươi phải chuẩn bị tốt công việc bổ sung, để đám Trình Dục không cần lo hậu phương, dốc sức tấn công Nam quận.

Điền Phong hành lễ, đồng ý nói:

- Thuộc hạ rõ!

Trương Lãng duỗi lưng ra, trên mặt lộ vẻ uể oải, hắn phất tay nói:

- Ta hơi mệt, đi trước nghỉ ngơi. Có chuyện gì đợi sáng mai rồi bàn tiếp.

Nói xong hắn nhấc chân đi ra đại đường. Các vị tướng đưa tiễn Trương Lãng rời đi.

Trương Lãng đi chưa được mấy bước thì cảm thấy mặt sau có người theo cùng. Hắn ngoái đầu nhìn, là Trương Ninh ở phía sau chạy chậm tới.

Trương Lãng tò mò, gần đây luôn bận rộn, hai người không tiếp xúc bao nhiêu. Nếu không có chuyện gì thì Trương Ninh sẽ không chủ động gặp hắn, bây giờ không lẽ xảy ra chuyện gì?

Trương Lãng dừng bước, nửa cười nửa không nhìn Trương Ninh, hỏi:

- Trương tiểu thư, không biết nàng đuổi theo là có chuyện gì muốn bẩm báo?

Trương Ninh vẻ mặt ai oán liếc Trương Lãng, không hé môi.

Trương Lãng khó hiểu, không biết làm sao nhìn mặt Trương Ninh, buồn bực hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì?

Trương Ninh bỗng thở dài, lắc đầu, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy thất vọng.

Nàng nói:

- Tướng quân à tướng quân, thuộc hạ không biết nên nói sao đây? Tại sao hễ đánh trận thì ngươi không còn để ý điều gì khác?

Trương Lãng đầu óc mờ mịt, ngu ngơ hỏi:

- Sao vậy, ở đâu ra sai lầm?

Trương Ninh cáu kỉnh trừng Trương Lãng, đôi mắt hoa đào lộ ra phong tình quyến rũ.

Nàng oán trách nói:

- Không sai ở đâu hết, chỉ là Dương phu nhân nửa năm trước sinh hạ một anh hài, ngươi là phụ thân tại sao không trở về nhìn xem? Mấy ngày trước còn có thể thông cảm, nhưng bây giờ tình hình đã rõ ràng, tiếp theo tấn công Nam quận chỉ sợ là trận đánh lâu dài, tại sao tướng quân không quay về Mạt Lăng xem tiểu công tử và Dương phu nhân?

Trương Lãng chấn động toàn thân, biểu tình cực kỳ kích động.

Lúc trước khi Trương Lãng nam hạ Trường Sa thì đã nhận được tin này, chỉ là lúc ấy sự việc khẩn cấp, mỗi một bước quan hệ phát triển cả chiến cuộc. Tuy Trương Lãng muốn trở về xem nhưng hắn cũng biết làm vậy không tốt lắm, cho nên cố nén nhớ nhung. Sau đó lấy được Trường Sa, bốn phía chuyển chiến, công phòng Ba Lăng, các loại sự việc, càng không cho hắn thời gian nhớ con mình. Bây giờ Trương Ninh nhắc tới vấn đề này, trong đầu hắn tràn đầy nhung nhớ, hận không mọc ra đôi cánh lập tức bay đến Mạt Lăng, nhìn xem Dương Dung hậu sản, xem con mình rốt cuộc có giống mình hay không.

Trương Ninh nhìn Trương Lãng nóng vội xoay quanh, trên mặt toát ra nụ cười ngây ngô, yên lòng.

Nàng nói tiếp:

- Bây giờ quyền chủ động chiến cuộc đều nằm trong tay ta. Hơn nữa có Điền đại nhân, Trình đại nhân ở, lấy tài trí của họ, tin tưởng sẽ không ra vấn đề gì. Cho nên không bằng tướng quân nhân lúc này trở về Mạt Lăng, xem công tử. Thuận tiện đốc thúc Trương Chiêu đại nhân, khiến hắn nhanh chóng thu quân tư lương thảo. Bởi vì lương thảo quân ta ước chừng chỉ có thể chống đỡ ba tháng.

Trương Lãng kinh ngạc nói:

- Trương Ninh, nàng không phải quan áp lương hoặc Tư Mã trong quân, tại sao quen thuộc và để ý lương thảo quá vậy? Coi chừng ta nghi ngờ nàng có ý xấu, làm việc vượt chức à.

Trương Ninh trợn mắt, quăng một câu:

- Có lòng tốt bị chó cắn.

Rồi bước vội đi.

Trương Lãng nhìn bóng dáng Trương Ninh yểu điệu rời đi, lắc đầu cười khổ. Hắn dù gì cũng là cấp trên của nàng, tại sao nàng cứ không cho hắn chút mặt mũi nào? Trương Lãng ngẫm nghĩ, tinh thần chấn động, người run bần bật. Tuy không phải lần đầu nghe tin này, nhưng giờ có thời gian ngẫm nghĩ cẩn thận, trong lòng cảm giác mong chờ biến càng mãnh liệt. Trương Lãng không ngừng giãy dụa, rốt cuộc là nên về Mạt Lăng hay chờ đánh xong rồi về?

Trải qua đợt tranh đấu nội tâm mãnh liệt, Trương Lãng rốt cuộc quyết định nhìn tình hình rồi tính tiếp.

Quân Giang Đông vào tháng ba lấy được Miện Dương, tháng tư theo Trình Dục chỉ huy tiến Giang Lăng.

Thái Mạo hợp nhất gần vạn tàn binh, thêm vào vài vạn nhân mã vốn có, bám chặt Hoa Dung đạo, Cánh Lăng. Bởi vì chúng biết đây là phòng tuyến Giang Lăng cuối cùng, một khi tan vỡ thì Giang Lăng chân chính trở thành bàn đạp cho quân Giang Đông.

Bởi vì về mặt binh lực quân Giang Đông không có chiếm nhân tố quyết định, cho nên Trình Dục không dám lỗ mãng tấn công, vắt óc tìm cơ hội phá địch.

Tháng năm, Vương Kiệm lĩnh hai vạn binh mã cuối cùng của quận thủ Kiến Bình chi viện Nam quận. Tương Dương cũng biết Nam quận nguy hiểm, vứt bỏ Từ Hoảng Nhữ Nam truy kích, lĩnh ba vạn binh mã tiến đến giải cứu Nam quận. Một đường xộc vào Công An, tiến thẳng lãnh địa Nam quận, đóng ở Đương Dương. Trong phút chốc thanh thế quân Lưu Biểu lại lên, trước sau cộng lại thêm bảy, tám vạn nhân mã. Nhưng bởi vì trước đó thua rồi lại thua, Thái Mạo càng không dám chủ động xuất binh, sợ lỡ đâu lại thua nữa thì sĩ khí mới tích lũy sẽ biến mất không còn bóng dáng.

Quân Giang Đông do Trình Dục lĩnh bốn vạn nhân mã đóng ở Sa Tiện, từng giây phút chuẩn bị xuất động. Chu Du lĩnh một vạn thủy quân, thỉnh thoảng lượn lờ trên Trường Giang. Từ Hoảng thì binh chia hai đường, một đường do chính gã lĩnh một vạn năm ngàn nhân mã, ra Qua Dương, chi viện Giang Hạ, phối hợp Trình Dục chiến đấu. Một đường khác do đại tướng Trần Đáo lĩnh một vạn nhân mã, bắt đầu tấn công Nghĩa Dương ồ ạt. Nhân lúc đại quân Tương Dương nam hạ cứu nguy Nam quận thì mở rộng lãnh địa, trùng kích Tương Phàn.

Trận chiến Hoa Dung đã lửa sém lông mày, Thái Mạo trải qua vài lần chiến bại, rốt cuộc bắt đầu nhìn thẳng vào lời Khoái Việt khuyên, thường xuyên cùng Khoái Việt bàn chuyện quan trọng về quân tình.

Tài trí của Khoái Việt trong Kinh Sở cực kỳ nổi tiếng. Nếu Thái Mạo sớm nghe theo lời gã thì chưa chắc thua nhanh mà thảm như vậy. Khoái Việt trở ra khiến trận chiến Hoa Dung biến thành khó đoán.

Thái Mạo không phải kẻ vô dụng, ít nhất thì cuối cùng gã còn hiểu nhanh chóng đi mời Khoái Việt. Dù mất đi hai vị trí chiến lược cực kỳ quan trọng, ít nhất thì chúng còn không đến mức thua triệt để. Thái Mạo vẻ mặt đau khổ, khuôn mặt vuông vức vo thành một nắm, giống như da quýt vậy, cực kỳ khó coi.

Gã liếc xéo Khoái Việt, người kia vẫn ngồi đó khép hờ mắt, dường như nghỉ ngơi.

Trong không khí lan tràn cảm xúc sốt ruột bất an của Thái Mạo, Khoái Việt biểu tình thờ ơ.

Thái Mạo vươn tay, chợt khựng lại giữa chừng không trung, môi mấp máy, cuối cùng không thể thốt nên lời, trừ thở dài ra không còn cách nào khác.

Gã cực kỳ rầu rĩ nói:

- Khoái đại nhân, ngươi lên tiếng đi chứ. Trước kia là bổn tướng quân sai rồi, không hiểu nghe lời ngọc tiếng vàng của ngươi, bây giờ nghĩ lại vô cùng hối hận. Mắt thấy quân Giang Đông đã đánh tới nước này, ngươi không nói tiếng nào thì chỉ sợ tất cả chúng ta xong đời.

Khoái Việt vẫn không lên tiếng, biểu tình giống y chang vừa rồi.

Thái Mạo thấy mình lên tiếng không cảm động Khoái Việt, biểu tình rất khó xem, trong lòng bốc cháy lửa giận, định nổi giật quát mắng nhưng nghĩ tới mục đích của mình, đôi mắt ảm đạm. Gã nhìn Khoái Việt bộ dạng như cũ, trong lòng dâng lên cảm giác tuyệt vọng. Gã đặt quyết tâm, thôi thì liều mạng với quân Giang Đông cho rồi. Nghĩ tới đây, Thái Mạo đứng bật dậy, bước nhanh rời đi.

Thái Mạo vừa ra cửa thì nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Khoái Việt vang lên:

- Thái tướng quân muốn làm gì?

Thái Mạo không quay đầu lại, giọng nói có chút oán hận bảo:

- Đi triệu tập nhân mã đụng độ với đám Trương Lãng!

Khoái Việt nhìn bóng lưng cao to của Thái Mạo, thở ra hơi dài. Xem ra lúc trước mấy binh sĩ đã hy sinh uổng mạng, Thái Mạo không chút tiến bộ.

Khoái Việt mặt không biểu tình nói:

- Tướng quân, ngươi cho rằng tình hình như vậy chúng ta có thể đánh bại quân Giang Đông sao?

Thái Mạo không chút nghĩ ngợi nói:

- Dù không đánh chết cũng phải đánh cho chúng tàn phế!

Khoái Việt bỗng cười lạnh nói:

- Thái tướng quân, ngươi suy nghĩ cũng quá ngây thơ rồi. Hiện nay cố thủ thành trì mới là thượng thượng sách. Nếu ngươi cứ lỗ mãng xuất kích, chỉ sợ vừa lúc rơi vào ý muốn của Trình Dục.

Bước chân Thái Mạo khựng lại, gã xoay người, mặt đầy ý xin chỉ dẫn, giọng điệu cung kính hơn mới rồi rất nhiều.

Gã nói:

- Khoái tiên sinh, lúc này sĩ khí quân ta giảm thấp, cần đánh thắng một trận ủng hộ binh sĩ. Nếu chỉ phòng thủ thì sợ là đám lính cho rằng chúng ta sợ đấu, khi đó quân tâm tan rã, thế thì việc lớn không tốt.

Khoái Việt nghe vậy lắc đầu nguầy nguậy, hiển nhiên không đồng ý suy nghĩ của Thái Mạo.

Gã thản nhiên nói:

- Thái tướng quân, ưu thế của quân ta ở đâu? Điểm yếu của quân địch lại là đâu? Ngươi có từng nghiêm túc, cẩn thận phân tích, ngẫm nghĩ chưa?

Thái Mạo ngây ra, gã thật sự không nghĩ tới vấn đề này.

Khoái Việt nhìn biểu tình của gã thì lập tức biết đáp án.

Khoái Việt nói tiếp:

- Chúa công từ trước kia một người nhập Tương Dương, đến hôm nay uy chấn bát quân, đã hơn mười năm, thâm căn cố đế, cơ nghiệp hùng hậu. Dù hiện nay Nam quận bị nguy hiểm nhưng vẫn có mấy vạn binh, lương thảo vô số. Giang Lăng thành từng năm chồng chất, có thể nói là thành cao dày. Thêm vào lần này khí thế quân địch cực cao, quân ta nên tránh đi mũi nhọn, đợi chúng yếu thế thì mới xuất kích, đây chính là mục đích phòng thủ. Trái lại quân Giang Đông, Trương Lãng lập nghiệp tại Từ Châu, ngắn ngủi chưa tới mười năm đã quét ngang Từ, Dự, Dương, Kinh tứ đại châu, điều này cần tiêu hao bao nhiêu lương thực? Rót vào bao nhiêu quân tư? Căn cơ bản thân còn chưa ổn định đã khuếch trương địa bàn bốn phía, thật là đi hướng diệt vong. Nhìn chung quân Giang Đông mấy phen đại chiến dịch, dù là tại Từ Châu đánh lùi Tào Tháo giết Viên Thiệu, tại Dương Châu công kích Lưu Diêu đánh lùi Sơn Việt, không lúc nào là chẳng đánh bất ngờ, thời gian mỗi trận chiến dịch khá là ngắn. Trong đó không thể phủ nhận Trương Lãng có chỗ hơn người, nhưng cũng che giấu nhược điểm trí mạng nhất của chúng. Quân Giang Đông không thể đánh lâu dài được, bởi vì hậu bị quân tư của chúng khiến chúng chỉ có thể tấn công chớp nhoáng. Chỉ cần chúng ta hiểu điều này, hơn nữa lợi dụng thêm thì không ra nửa năm, quân Giang Đông sẽ bởi vì cạn kiệt lương thảo mà tự diệt vong. Đến lúc đó Thái tướng quân xua quân ra, không phải là thu hoạch toàn thắng?

Thái Mạo nghe mà mắt sáng ngời, nhưng vẫn có chút do dự nói:

- Trương Lãng có mười vạn nam chinh quân bây giờ đang liên tục chiến thắng tại Giao Châu, sợ là không bao lâu sẽ giết đến. Lúc đó binh hợp lại thì sợ rằng quân ta không ngăn được.

- Ha ha ha.

Khoái Việt ngửa đầu cười dài, nói:

- Thái tướng quân ơi Thái tướng quân, tại sao ngươi vẫn chưa hiểu? Mười vạn đại quân, quân sự khổng lồ như vậy, quân lương hàng ngày tất nhiên cực kỳ kinh khủng. Ngươi nên tin tưởng rằng ngày lành của Trương Lãng đã không còn nhiều.

Nói tới đây sắc mặt Khoái Việt trầm xuống, nói:

- Mười vạn hùng binh thì sao? Không có lương thảo thì chẳng qua là hổ giấy!

Thái Mạo nghe vậy mày giãn ra, mừng rỡ liên tục xoa tay, than thở:

- Nếu sớm nghe lời của Khoái đại nhân thì chỉ sợ quân ta sẽ không biến thành tình trạng này. Ai, biết vậy chẳng làm.

Khoái Việt không vì Thái Mạo cảm thán mà phát biểu cái gì, chỉ thản nhiên nói:

- Quá khứ bỏ đi, tiếp theo mới là quan trọng. Kể từ hôm nay, Thái tướng quân hãy nhớ kỹ, mặc kệ quân Giang Đông có khiêu chiến cỡ nào, các ngươi chỉ cần thủ vững cửa thành không ra, chẳng bao lâu sau tất nhiên Trình Dục sẽ không chiến mà lùi. Chỉ cần bắt đúng thời cơ là quân ta tất thắng. Đến khi đó đánh rắn giập đầu, chẳng những lấy lại vùng đất Giang Hạ đã mất, biết đâu gặp may có thể vượt sông cướp địa bàn Giang Đông cũng nói không chừng.

Lúc này Thái Mạo hoàn toàn vững bụng, hưng phấn truyền lệnh.