Tên dẫn đầu kia vừa vội vừa tức, liền lập tức hét một tiếng, cũng nhào tới, muốn chế trụ Dương Dung.
Khuôn mặt của Dương Dung không có biểu lộ, nàng triển khai thần thức thân thể giãn ra động lòng người, nhưng tùy thời có thể thi triển tấn công.
Tên dẫn đầu kia nhìn thấy dáng vẻ này thì sững sờ, trong lòng càng thêm ham muốn.
Hóa ra sở học của Dương Dung hỗn tạp kết hợp cả taekwondo karate và các môn võ khác, không cần hoa lệ chỉ cần thực dụng.
Dương Dung dĩ nhiên có kinh nghiệm phong phú đáng nhau, liên tục khiến cho đám người kia từng người phải ôm bụng ngã xuống đất, tên dẫn đầu của ăn hai cước của nàng, mạt hiên lên màu xanh đỏ, mồ hôi chảy ròng ròng.
Vốn bọn họ chỉ là một đám ô hợp bình thường dựa vào quyền thế mà tác oai tác quái người khác giận dữ mà không biết làm gì, chưa bao giờ bị giáo huấn thế thảm như vậy.
Dương Dung lúc này mới vỗ hai tay, mặt mũi tràn ngập vẻ khinh thường mà nói:
- Chỉ bằng vào các ngươi sao, kiếp sau đó.
Tên dẫn đầu kia mang theo mấy người bị thương chật vật mà rời đi.
Mà Đổng Thăng hoàn toàn không biết rằng mưu kế đã thất bại tuy nhiên trong lòng vẫn tính toán làm sao để phong lưu, một bên dùng sức khích lệ Trương Lãng và đại hán kia uống rượu, lúc này nhìn thấy Dương Dung hoàn hảo không bị tổn hao gì trở về thì hai mắt trợn trừng, khuôn mặt lộ vẻ không tin.
Chỉ thấy Dương Dung sắc mặt lạnh như băng, giống như bao phủ một màn sương vậy diết thẳng tới trước mặt Đổng Thăng, khi hắn còn chưa khôi phục lại tinh thần thì nàng đã thò một tay nắm lấy vạt áo của hắn, hung hăng tát cho hắn vài cái khiến cho hắn nổi đom đóm.
Trương Lãng cùng với đại hán kia sững sờ, chuyện này hẳn là có nguyên nhân.
Trương Lãng nghi hoặc quan sát khuôn mặt tức giận của Dương Dung mà hỏi:
- Chuyên gì xảy ra vậy Dung nhi?
Dương Dung giận dữ nhìn Đổng Thăng mà nói:
- Tiểu tử này phái người bắt thiếp.
Chỉ thấy bọn hắn sắc mặt cao ngạo, khóe miệng cười lạnh, một bên đỡ lấy Đổng Thăng một bên cao thấp dò xét Dương Dung và Trương Lãng.
Đổng Thăng vuốt khuôn mặt sưng đỏ chỉ vào Dương Dung và Trương Lãng mà nói:
- Lý Mông Vương Phương hai người nhất định phải làm chủ cho huynh đệ, đem nam xẻ thành tám mảnh, nữ thì mang về.
Hai người đều cao ngạo gật nhẹ đầu, một người trong số họ hét lớn:
- Điêu dân lớn mật thấy bổn tướng quân còn không quỳ?
Hóa ra hắn thấy Trương Lãng khí thế bất phàm, mặc thô y vải bố bình dân chi tướng nên nói như vậy.
Trương Lãng cũng lười để ý, sau đó kéo Dương Dung muốn rời đi vấn đề này mình gây náo đại mặc dù không sợ bọn họ nhưng mà Lý Mông và Vương Khuông tham gia thì sự tình biến đổi rồi, người ta dù sao cũng là tướng bất kể là đại tướng hay là tiểu tướng.
Lý Mông nhe răng cười nói:
- Muốn đi sao không dễ như vậy đâu.
Sau đó hắn hướng về phía người có sẹo kia mà nói:
- Vương Phương nữ tử kia giao cho ngươi ta đi giáo huấn gia hỏa không biết sống chết.
Hai người phân công hoàn tất rồi cùng nhau tiến lên, Lý Mông xử lý Trương Lãng Vương Phương đánh về phía Dương Dung.
Đổng Thăng thấy bốn người đánh nhau bỗng nhiên nói với bốn phía:
- Các ngươi cùng nhau tiến lên đi đán chết hai con rùa này.
Có lẽ có sự gia nhập của Lý Mông và Vương Khuông đám đệ tử quần áo là lượt kia gan lớn hơn thêm một chút, cả đám người đều xông lên.
Trương Lãng hoàn toàn không đem Lý Mông vào đâu Mã Siêu còn xử lý được bọn chúng há là mình.
Lý Mông nhìn thấy ánh mắt khinh thường của Trương Lãng thì trong lòng lửa giận tăng thêm, tiểu tử ngươi thật ngông cuồng, xem ngươi ngông cuồng tới lúc nào, hắn liền tiến tới đánh thẳng ra một quyền, Trương Lãng nhẹ nhàng lui về sau, đợi sức quyền của đối phương hao hết, hắn nhe răng cười nói:
- Ăn một quyền của ta.
Thiết quyền nhanh như sao băng dùng tốc độ không thể tưởng tượng đánh về phía Lý Mông, Lý Mông kinh hãi nghiêng người tuy nhiên quyền đến quá nhanh, đập vào mặt hắn, máu tươi văng đi khắp nơi.
Đám người kia thấy Lý Mông bay ngược về phía sau thì kinh hãi, không thể tưởng tượng được Lý Mông võ công cao cường như thế lại không địch nổi Trương Lãng, chúng tướng trong người lạnh ngắt không ngừng nhìn qua Vương Phương chỉ thấy Vương Phương sau khi chật vật tránh thoát liên hoàn cước của Dương Dung đã trơ mắt nhìn Dương Dung đá một cước vào bụng, ngã xuống mặt đất, đổ mồ hôi lạnh
Lúc này bỗng nhiên ở trong tửu điếm vang lên tiếng vỗ tay, lại có người tán dương:
- Hảo thân thủ.
Trương Lãng và Dương Dung đồng thời quay người lại nhìn thì thấy đó chính là đại hán uống rượu, tiếng vỗ tay và ca ngợi đều xuất phát từ hắn.
Trương Lãng lần đầu tiên nhìn thấy thân thể của đại hán kia, hắn khá hùng tráng cơ hồ có thể sánh ngang mình, thần sắc thì cười cười.
Lý Mông và Vương Phương tạm thời được người đỡ dậy, Vương Phương hung dữ nói với đại hán ở tiểu điếm:
- Trương Liêu hôm nay cho ngươi cười ngày sau ta trước mặt điạ nhân bẩm báo xem ngươi còn cười được không.
Nói xong hắn hừ một tiếng trầm giọng nói với Đổng Thăng:
- Chúng ta đi.
Lý Mông cũng quay đầu nhìn Trương Lãng và Dương Dung sau đó ngoan độc nói:
- Hai người các ngươi nhớ lấy cẩn thận đừng để chúng ta gạp lại bằng không ngày đó sẽ là ngày dỗ của các ngươi.
Sau đó bọn chúng chân thấp chân cao xám xịt rời đi.
Dân chúng thấy mấy ác nhân đã đi xa nhịn không được mà hoan hô, giống như xả được mối hận thường ngày.
Mà Trương Lãng sau khi nghe Vương Phương nói xong thì vui mừng quá đỗi khó trách đại hán này thần sắc phóng khoáng khí thế bất phàm hóa ra là văn võ song toàn uy chấn Tiêu Dao Kiến Trương Liêu.
Hắn tiến lên hai bước hai tay kích động nắm lấy tay của Trương Liêu:
- Hóa ra huynh chính là Trương Văn Viễn.
Trương Liêu nghi hoặc nhìn Trương Lãng mà hỏi:
- Làm sao huynh biết tên chữ của ta là Trương Văn Viễn?
Trương Lãng nghẹn lời cũng không biết phải giải thích tại sao, liền giải thích:
- Ta ở trên đường nghe nói mà thôi.
Trương Liêu a một tiếng lộ ra vẻ minh bạch.
Sau đó kỳ quái hỏi:
- Nhìn huynh rất vui vẻ có phải vì vừa giáo huấn đám kia không?
Trương Lãng cười hắc hắc cũng không nói nguyên nhân nhưng trên mặt tràn ngập hưng phấn.
Lúc này Dương Dung bỗng nhiên tới đánh gãy sự hưng phấn của Trương Lãng:
- Lão công chúng ta mau lên thôi đi muộn sợ rằng có biến.
Trương Lãng hướng về phía Trương Liêu cười nói:
- Ta cao hứng quá mức rồi Văn Viễn huynh, chúng ta vừa đi vừa nói.