Trương Lãng nhìn đại hán kia sắc mặt trầm xuống, ngẩng đầu buồn bực uống một ly rượu đối với đám thiếu niên quần áo là lượt có mắt không tròng ai cũng không hoan nghênh hắn.
Trương Lãng đối với hắn cực kỳ chán ghét liền hừ lạnh một tiếng.
Vị đệ tử quần áo là lượt kia giống như đạp phải đinh hai mắt của hắn đanh lại, mặt dày mặt dạn ngồi xuống ghế.
Chỉ thấy hắn nở ra nụ cười tiêu sái cố giấu tình cảnh xấu hổ sau đó mở miệng nói:
- Tại hạ là Đổng Thăng tư lệ giáo úy Đổng Trọng chính là gia phụ, tại hạ thấy hai vị uy vũ bất phàm qua đường muốn kế giao không biết chư vị có ý thế nào?
Trương Lãng nhíu mày thấy hắn dương dương tự đắc giới thiệu về mình thì vô cùng chán ghét người này đây đúng là thiếu gia ăn chơi điển hình, dùng tên tuổi của người nhà ra làm mưa làm gió.
Tư lệ giáo úy này đúng là có chút quyền, chuyên môn coi sóc việc bắt gian tà và tội phạm trong kinh thành, tuy nhiên Trương Lãng khẳng định rằng hắn đã dùng tên tuổi này làm nhiều chuyện thương thiên hại lý.
Mà đại hán không đáp lời chỉ dừng hai mắt vào chén rượu ngon.
Trương Lãng liếc nhìn Đổng Thăng lạnh lùng nói:
- Sơn dã thôn nhân không trèo cao nổi.
Đổng Thăng lại đạp vào một cái đinh, trong mắt hắn hiện lên lửa giân, hắn thầm nghĩ mình ở Trường An mưa gió thế nào chưa ai dám kiêu ngạo với hắn như thế, đang định phát giận thì có một người mắt chuột, khẽ đụng tay vào hắn, sau đó chỉ Dương Dung mà nở ra nụ cười.
Đổng Thăng đưa mắt nhìn Dương Dung nước miếng như muốn nhỏ ra.
Lúc này sau khi Đổng Thăng đi vào, có không ít khách nhân lặng lẽ rời khỏi nơi này, mà tiểu nhị và chưởng quỹ cũng trốn xa xa xem ra bọn họ đối với vị khách này rất sợ hãi.
Dương Dung thấy ánh mắt của Đổng Thăng gian tà nhìn mình thì trong lòng vô cùng chán ghét nhẹ nhàng nói với Trương Lãng:
- Lão công chúng ta đi thôi.
Trương Lãng trong lòng cũng toát ra lửa, hào khí hiện tại không ngờ bị tên Đổng Thăng này phá mất.
Hắn liền vươn người đứng dậy hung hăng nhìn Đổng Thăng một cái, sau đó nói với lão chưởng quầy ở phía xa xa nói:
- Lão bản tính tiền.
Đổng Thăng thấy Trương Lãng đứng lên mới phát hiện ra người này dáng vẻ khôi ngô tương đối cường tráng liền cả kinh, thầm nghĩ đây đúng là một nhân vật khó giải quyết.
Tuy nhiên hắn ở trước mặt mọi người không nể tình mình trong lòng hắn vô cùng giận dữ, vừa định ra lệnh cho đám người kia ùa lên giáo huấn Trương Lãng thì phát hiện ra Dương Dung dang cười với mình, ngay lập tức ba hồn bảy vía của hắn biến mất vô ảnh, ngơ ngác ngây ngô nhìn khuôn mặt của Dương Dung.
Chưởng quỹ kia run rẩy đi tới, nhanh chóng nhìn đồ ăn trên bàn sau đó run rẩy nói:
- Tổng cộng một lượng bốn tiền.
Dương Dung nghe xong dùng thanh âm yếu ớt nói với Đổng Thăng nói:
- Đổng đại ca tiểu muội không mang theo nhiều bạc như vậy phải làm sao bây giờ?
Đổng Thăng lúc này hồn phách bay mất, nghe Dương Dung yêu kiều nói vậy thì thần hồn điên đảo liền nhanh chóng nói:
- Đại ca ta hôm nay mời khách, là ta trả tiền.
Sau đó hắn nhanh chóng cầm hai thỏi bạc ra đưa cho chưởng quầy nói không cần thối lại.
Trương Lãng và Dương Dung nhìn nhau đều nhìn thấy sự vui vẻ trong mắt của đối phương sau đó Trương Lãng vẫn không có ý rời đi, mà chắp tay với đại hán kia:
- Huynh đài về sau nếu có duyên chúng ta sẽ gặp gỡ.
Đại hán kia mỉm cười gật đầu.
Từ đầu đến cuối Trương Lãng cũng không hỏi đại hán kia tên là gì, cái gọi là quân tử chi giao nhạt như nước, hiện tại biết cũng không để làm gì.
Trương Lãng cùng với Dương Dung dắt tay nghênh ngang rời đi, Đổng Thăng vẫn còn mê say phong tình của Dương Dung, nhìn theo bóng lưng của nàng mà ngơ ngác cười ngây ngô.
Sau khi ra khỏi khách sạn, trời đã tối đi không ít, Dương Dung nhịn không được mà nhõng nhẽo cười nói:
- Không ngờ hôm nay gặp phải một tên ngốc.
Trương Lãng cũng cười rộ lên mà nói:
- Nếu như ngày nào cũng gặp phải chuyện tốt như thế thì có thể ăn uống không mất tiền.
Dương Dung kéo tay Trương Lãng nũng nịu nói:
- Chúng ta mau đi nhanh lên đi nếu không tên gấu đen chán ghét kia đuổi tới nhìn thấy hắn thiếp lại muốn ói.
Trương Lãng gật nhẹ đầu hai người đi nhanh như bay, biến mất ở trên đường Trường An.
Khi Trương Lãng và Dương Dung trở lại Thái phủ thì thấy Thái phủ lúc này đã sáng rực có không ít khách nhân, hơn nữa mỗi người đều có quyền thế.
Trương Lãng không có hứng thú biết những người này tới đây làm gì, vì vậy để cho Dương Dung đi cùng Văn Cơ mình thì trở về phòng.
Ngày thứ hai mặt trời đã nhô cao lên, lúc này Dương Dung mang tới một tin tức kinh người, Thái Văn Cơ sắp thành thân.
Trương Lãng nghe xong tin tức này thấy trời đất xoay chuyển, lòng như bị xé rách trong nhất thời ngây ngốc vài phút đồng hồ sau đó gào thét nói với Dương Dung:
- Nàng nghe ai nói, chuyện này có thật không?
Dương Dung nhìn khuôn mặt bị tổn thương của Trương Lãng mà nói:
- Là Văn Cơ chính miệng nói với thiếp.
Trương Lãng nắm tay Dương Dung mà nói: Có phải là gả cho Vệ Trọng?
Dương Dung cố nén đau đớn mà gật nhẹ đầu.
Trương Lãng như mất hồn.
- Lúc nào vậy?
Dương Dung không đành lòng mà nói:
- Một tuần lễ sau.
Trương Lãng lúc này si ngốc xuống giường thì thào tự nói.
Toàn bộ buổi sáng Trương Lãng buồn bực ở trong lòng mà Dương Dung thì yên lặng hắn, khi nghe tin tức Thái Văn Cơ phải thành thân Dương Dung không phải lòng vui vẻ mà nghĩ tới chuyện Trương Lãng sẽ phải gặp bao nhiêu đả kích, nói trắng ra nàng cũng biết Trương Lãng vào Thái phủ hoàn toàn là vì Thái Văn Cơ, nay nàng thành thân Trương Lãng làm sao tiếp nhận được.
Trong lòng nàng không hề cao hứng vì tình địch xuất giá, ngược lại nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của Trương Lãng mà chua xót.
Trải qua những ngày ở chung, Dương Dung thấy Thái Văn Cơ xinh đẹp như hoa thanh tao trang nhã, có tri thức hiểu lễ nghĩa, tinh thông cầm nghệ tài hoa hơn người, đúng là nữ tử tài mạo song toàn, nàng cũng bắt đầu thích Thái Văn Cơ, trong lòng cũng bắt đầu tiếp nhận nàng, nếu như Trương Lãng lấy nàng mà Thái Ung không phản đối nàng cũng tiếp nhận được, thế nhưng mà không ngờ lại có chuyện như vậy phát sinh.
Đến buổi chiều, Trương Lãng mới nghĩ thoáng một chút, Thái Văn Cơ lập gia đình là chuyện bình thường, một ngọc nữ như thiên tiên như vậy ai mà không muốn lấy nàng về nhà, mình với nàng cũng chỉ có duyên gặp mặt một lần nàng tối đa cũng chỉ có hảo cảm với mình, tuyệt đối không có gì ưa thích, chứ đừng nói là yêu.
Mà nàng cũng không phải là của ta, cũng không cần nghĩ nhiều.