Trình Dục nghe thấy lời nói của Trương Lãng có vẻ không muốn giết Lữ Bố thì cung kính nói:
- Chúa công có gì phân phó.
Trương Lãng hiện lên hào quang kỳ lạ rồi nói:
- Ngươi lập tức làm một phong thư để cho Lữ Bố Cung Trần mấy người về Mạt Lăng ta muốn gặp bọn họ.
Trình Dục mừng rỡ không vui vừa rồi biến mất vô tung vô ảnh, xem ra chúa công vân tràn ngập cảnh giác với Lữ Bố.
Trương Lãng thấy Trình Dục rời đi mới lắc đầu thở dài.
Điền Phong ở bên cạnh hỏi:
- Chúa công lo Lữ Bố sao?
Trương Lãng lại lắc đầu:
Điền Phong cười nói:
- Là lo lắng kết cục sau khi Lữ Bố thất bại sao?
Trương Lãng sáng ngời hai mắt mà hưng phấn nói:
- Người hiểu ta đúng là chỉ có Phù Hạo.
Điền Phong cười to:
- Chúa công không cần lo lắng chỉ sợ Hạ Hầu Uyên thu phục đông quận khó khăn nhất là nhìn chằm chằm vào Viên Thiệu.
Trương Lãng bỗng nhiên năm công nguyên 200 có trận chiến quan độ thời gian cũng sắp tới rồi.
Năm Thái An thứ ba Viên Thiệu sau khi đánh bại tàn quân của Công Tôn Toản khống chế được phía bắc hoàng hà cùng với tứ châu chi địa từ đó dã tâm liên tục bành trướng đưa mắt chuyển tới trung nguyên.
Năm Thái An thứ tư Tào Tháo không ngừng áp bách cuối cùng Trương Tú nghe lời mưu sĩ Cổ Hủ, đầu hàng Tào Tháo, Tào Tháo thừa dịp cơ hội bình định Tư Lệ, lại thừa thắng lấy được Hà Nội quận lúc này thế lực của Tào Tháo đã tới Quan Trung khống chế Hoàng Hà bộ phân, cục diện giằng co với Viên Thiệu, chận chiến nam bắc dần dần xuất hiện.
Đại tướng của Viên Thiệu tên là Thẩm Xứng dẫn đầu phát giác ra tình thế vi diệu liền góp lwif cho Viên Thiệu.
Nhưng Viên Thiệu lại không nghe theo,.
Tào Tháo được cơ hội liền có chuẩn bị tương ứng.
Lúc này Trương Lãng cũng đang dở Uyển thành tiêu diêu tự tại.
Trải qua nửa tháng phong tỏa, Trương Lãng bắt đầu xem xét giảm tra xét nghiêm ngặt, mà dân chúng cũng không còn khủng hoảng.
Một tháng này mặc dù không tìm ra chỗ ẩn thân của Chu Du nhưng Trương Lãng vô cùng tin tưởng chờ đợi cơ hội tốt nhất.
Trời xanh không phụ lòng người.
Ngày hôm đó Trương Lãng ở phủ đệ cùng với Điền Phong và mọi người phân tích đại thế thiên hạ.
Bỗng nhiên có một Ưng vệ tới thông báo:
- Chúa công thuộc hạ mấy ngày nay phát hiện ra một chuyện khả nghi.
Trương Lãng giương mày lên mà hỏi:
- Nói nghe một chút.
Gã ưng vệ kia liền nói:
- Gần đây cứ cách mấy ngày là có một nha hoàn tiến về phía thành tây biểu hiện không có gì nhưng thuộc hạ cảm thấy rất có vấn đề.
Trương Lãng chấn động:
- Vấn đề gì.
Ưng vệ nói:
- Nha hoàn kia mỗi khi xuất phát thần thái đều vội vàng nhìn đông nhìn tây như sợ có người theo dõi.
Trương Lãng nói:
- Ngươi có biết địa chỉ chuẩn xác mà nàng ta đi không?
Ưng vệ lắc đầu:
- Thuộc hạ sợ nàng ta hoài nghi nên lần nào cũng theo dõi từ phía xa, tuy nhiên trong lòng đã có phạm vi đại khái.
Trương Lãng hưng phấn:
- Được ngươi mang nàng cho ta xem phải cẩn thận.
Ưng vệ cung kính lui đi.
Trương Lãng nói:
- Đảo mắt đã qua nửa tuần ta chưa gặp Kiều Huyền.
Điền Phong liền trầm giọng đáp;
- Không bằng chúa công đi gặp một phen.
Trương Lãng đắc ý cười:
- Ý kiến hay lập tức chuẩn bị ngựa.
Ở bên ngoài Kiều trang.
Lần này nghi lễ cũng giảm đi Trương Lãng không cần Phương quản gia thông báo đã đi vào, tuy Kiều Huyền là danh gia vọng tộc nhưng trong mắt của Trương Lãng hắn cũng không để vào đâu huống chi Kiều Huyền đang chứa chấp đào phạm.
Kiều gia quản gia khó xử nhưng không dám ngăn cản lập tức chạy vào trong thông báo.
Khi Trương Lãng bước vào đại viện bỗng nhiên trong tai vang lên từng tiếng đàn, âm sức khiến cho người ta cảm thấy vô cùng thích thú.
Lúc này quản gia dùng sức hét lớn:
- Trương tướng quân tới chơi.
Tiếng đàn liền ngưng lại.
Trương Lãng biết quản gia có vấn đề liền nói:
- Ai đánh đàn bên trong mà có tài nghệ như thế không hề thua Thái Ung, ta cần phải ban thưởng.
Quản gia vã mồ hôi nói:
- Hồi bẩm tướng quân hẳn là lão gia.
Trương Lãng mỉm cười nhỉn quản gia sau đó nói:
- Vậy sao?
Đáng tiếc đối phương lại cúi đầu nhìn thần sắc Trương Lãng cũng biết hắn đang nói láo.
Trương Lãng cũng không nói gì hắn đi vào trong Kiều Huyền trong chốc lát bước ra nghênh đón Trương Lãng.
Trương Lãng tuy cười nhưng không cười sau khi hành lễ thì thản nhiên nói:
- Kiều đại nhân từ biệt mấy ngày tại hạ vô cùng nhớ nên lại tới bái phỏng.
Trương Lãng nhìn xungg quanh rồi nói:
- Kiều Huyền vừa rồi gảy đàn sao?
Kiều Huyền đáp lời:
- Đúng là thảo dân làm đại nhân chê cười rồi.
Trương Lãng không biểu lộ gì:
- Kiều Huyền đại nhân cầm kỹ rất tốt.
Kiều Huyên cung kính đáp:
- Đa tạ đại nhân khích lệ.
Trương Lãng bỗng nhiên cười u ám;
- Kiều Huyền da mặt của ông rất dày sao?
Kiều Huyền biến sắc cảm thấy không ổn, đang định giải thích thì Trương Lãng biến sắc giận dữ quát lên:
- Hay cho Kiều Huyền ngươi dám to gan lớn mật lừa gạt bổn tướng quân sao?
Kiều Huyền bịch một cái quỳ xuống đất kêu lên:
- Đại nhân oan uổng quá, thảo dân nào dám to gan lớn mật lừa gạt.
Trương Lãng nhìn chằm chằm vào Kiều Huyền hừ lạnh nói;
- Kiều Huyền, ngươi cho ta là trẻ ba tuổi sao khúc nhạc vừa rồi âm điệu nhu hòa giai điệu trầm ngâm, trong đó có chứa khí âm nhu cho thấy là một nữ nhân gảy lên chẳng lẽ Kiều đại nhân còn dám nói là mình đàn, hừ.
Kiều Huyền sợ hãi cuối cùng cũng nói:
- Tướng quân thứ tội.
Trương Lãng vung tay lên lạnh lùng nói;
- Nói đi là Đại Kiều hay Tiểu Kiều gảy?
Kiều Huyền vã mồ hôi lạnh cuối cùng cũng thở dài:
- Là tiểu Kiều nữ nhi gảy.
Trương Lãng mừng thầm nhưng mặt lại tức giận nói:
- Hay cho Kiều Huyền to gan lớn mật ngay cả bổn tướng quân cũng dám lừa gạt.
Kiều Huyền bỗng nhiên ngẩng đầu lên trầm giọng nói:
- Thảo dân vì tiểu nữ tìm tương lai hạnh phúc có sai sao?
Kiều Huyền nói lời này khiến cho mọi người giận dữ Điển Vi lôi đình nói:
- Thật to gan dám nói chuyện như vậy với chúa công nhà ta.
Trương Lãng thấy Kiều Huyền không sợ thì bất ngờ thầm than, xem ra Kiều Huyền không hề đơn giản.
- Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ, được rồi đi vào thôi tuy nhiên ngươi kêu tiểu Kiều tới đây xem bổn tướng quân xem phong thái của mỹ nữ.
Kiều Huyền lúc này không cam lòng từ từ dẫn Trương Lãng vào đại sảnh nhập tọa.
Trương Lãng nhìn theo bóng lưng của Kiều Huyền mà nói vài câu:
- Kiều Huyền ngươi yên tâm Lãng không phải là người háo sắc.
Sau đó ở bên kia truyền tới từng bước chân nhẹ nhàng.
Một nữ tử trung niên cùng với Kiều Huyền đi ra sau lưng là hai nữ nhi yêu kiều, bởi vì các nàng đều cúi đầu cho nên Trương Lãng không nhìn thấy rõ dung mạo của bọn họ.
Kiều Huyền để cho người nhà hành lễ với Trương Lãng sau đó lui qua một bên.
Trương Lãng điềm nhiên như không có chuyện gì rồi nói:
- Các ngươi ngẩng đầu lên đi.