- Thôn trưởng chúng ta bụng đầy kinh luân mưu kế chồng chất, quyết thắng nghìn dặ, chỉ tiếc rằng chí không thành đành ẩn cư nơi này, sao vậy huynh nhận thức thôn trưởng chúng ta?
Cao Thuận nghi hoặc hỏi.
Trương Lãng cúi đầu tự đánh giá một mình mà không trả lời Cao Thuận.
Không ngờ mình gặp may mắn như thế vừa trở về thời cổ đã dụ được hai nhân vật thiên cổ nếu như có bọn họ hiệp trợ thì có thể làm nên một phen sự nghiệp.
Đồng thời hắn bắt đầu nghĩ mình trước kia xem sách sử tam quốc, thường ca thán không gặp lúc hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội biến ước mơ thành hiện thực tuy hiện tại còn khó khăn nhưng sắp tới thì tốt rồi, hai người cùng mình rời núi mưu đồ đại nghiệp. Nghĩ tới đây Trương Lãng liền bình tĩnh nó với Cao Thuận:
- Đương nhiên là nghe nói qua người này hùng tài đại lược, nhìn xa trông rộng không phải là người tầm thường.
Cao Thuận gật đầu đồng ý.
Trương Lãng bỗng nhiên nghiêm túc nhìn Cao Thuận mà nói;
- Cao huynh đối với tương lai có tính toán gì không?
Trong mắt của Cao Thuận hiện lên vẻ phức tạp hắn thở dài không đáp.
Trương Lãng thầm nghĩ trong lòng rồi trầm giọng nói:
- Đại trượng phu thân gặp loạn thế, cần phải kiến công lập nghiệp, xông pha sa trường cứu dân chúng khỏi nước sôi lửa bỏng lập danh tiếng muôn đời.
Sắc mặt của Cao Thuận dần trở nên phức tạp trong lòng vô cùng kích động đập bàn hét to:
- Nghe huynh nói Cao mỗ như tỉnh từ trong mộng thân nam nhi ở trong nơi loạn thế cần phải kiến công lập nghiệp cho dân chúng bình an.
Trương Lãng thấy bề ngoài của Cao Thuận lộ ra hưng phấn như vậy thì liền nói:
- Với bản lĩnh của Cao huynh dĩ nhiên là có thể xông pha thiên địa, tại hạ dĩ nhiên là kiệt lực hỗ trợ.
Cao Thuận vội lắc đầu nói:
- Chuyện này tuyệt đối không được Cao mỗ là một người thô kệch, ở trong trận chiến có thể có cái dũng của kẻ thất phu mà thôi, còn Trương huynh tướng mạo bất phàm, hẳn là có đại tài, tại hạ quyết định sau này làm tùy tùng của Trương huynh, sau này có thế nào cũng không có một câu oán hận.
Trương Lãng tất nhiên không nghe theo hai người đầy qua để lại, cuối cùng trở thành đàm luận, càng nói chuyện cả hai đều càng hợp ý, chỉ hận gặp nhau quá muộn ngay cả Dương Dung và Trương Sở bỏ đi khi nào cũng không biết.
Mà Trương Lãng thỉnh thoảng tiết lộ thiên cơ chỉ điểm giang sơn, khiến cho Cao Thuận bội phục sát đất hai người trò chuyện với nhau tới nửa đêm, mới đi nghỉ ngơi.
Sau khi về phòng Trương Lãng liền tới trước giường, hắn phát hiện lúc này ở trên giường đã có một người chính là Dương Dung.
Trương Lãng không nói lời nào cởi bỏ quần áo trèo lên trên giường chui vào trong chăn.
Lúc này Dương Dung giật mình tỉnh lại, thấy Trương Lãng liền ngáp một cái ôm lấy hắn cái miệng nhỏ nhắn mơ màng nói:
- Chàng trở về rồi sao.
- Ừ.
Trương Lãng thuận tay ôm lấy thân thể thơm ngào ngạt của Dương Dung.
Dương Dung cảm thấy thoải mái nhắm mắt phượng lại.
Tuy nhiên Trương Lãng không chỉ làm như vậy nhịn hơn nửa tháng lúc này ôm thân thể nóng bỏng của Dương Dung làm sao hắn có thể không giở trò.
Một tay vừa xoa xoa chỗ mềm mại của nàng vừa nói:
- Muốn không?
Dương Dung sớm đã bị Trương Lãng làm cho đỏ cả mặt nàng thở hổn hển liếc nhìn hắn mà nói:
- Chàng nhìn chàng đó, không cho người ta ngủ nữa sao?
- Hắc hắc còn ngủ gì nữa, khó chịu lâu như vậy buổi tối phải khoái lạc một phen.
- Không được đâu thương thế của chàng còn chưa lành.
Dương Dung quan tâm nói.
- Lành chưa nàng xem thử sẽ biết.
Trương Lãng nói xong đem nội y của Dương Dung cởi ra ngoài.
Theo ánh trăng Dương Dung giống như bạch ngọc không tỳ vết mà hiện ra.
Dương Dung biết là không thể né tránh hơn nữa nàng cũng không có ý định từ chối.
Trương Lãng vừa nghịch nhũ phong của nàng vừa trêu đùa:
- Dung nhi nàng so với ta còn cứng hơn, hóa ra nàng còn muốn hơn ta.
Dương Dung thẹn thùng nói:
- Còn không phải là do sắc lang chàng làm sao.
Trương Lãng ha ha đắc ý cuối cùng cũng thoát y sạch sẽ sau đó nói:
- Như vậy được không?
Vân thu vũ giải sau khi trôi đi, mặt mũi của Dương Dung tràn ngập vẻ ửng hồng, trên mặt hiện ra vẻ thỏa mãn.
Trương Lãng dán vào khuôn mặt ôn nhu của Dương Dung mà nói:
- Sướng không?
Dương Dung dùng sức ôm lấy hắn, mở đôi mắt phượng ra, thở khẽ rồi nói;
- Lâu rồi không được như vậy, thiếp thích cảm giác này.
- Nếu như không phải vết thương cũ của nàng bị rách thì ta nhất định phải cùng nàng tới hừng đông.
Trương Lãng khẽ nói.Dương Dung thiên kiều bá mị nhìn hắn rồi lại nũng nịu nói:
- Về sau có nhiều cơ hội chàng không cần phải gấp.
- Đương nhiên ai bảo nàng mê người như thế khiến cho ta không thoát ra được.
Trương Lãng mê đắm nói, bàn tay lại bắt đầu không thành thật.
- Lãng ca hiện tại chàng có tính toán gì không?
Dương Dung nắm lấy tay hắn không cho hắn cử động.
Trương Lãng bị nắm tay không cử động được chỉ có thể bất đắc dĩ chỉnh tư thế ngủ một bên không cam lòng nói:
- Cũng không có ý định cụ thể gì, đi một bược thì tính một bước tuy nhiên ta tin rằng với thân thủ của chúng ta kiếm cơm ăn ở nơi này không phải là khó, huống chi chúng ta còn làn nhân tài ở thế hệ công nghệ thứ 21 hơn bọn họ tới 2000 năm tri thức.
Dương Dung ngẫm lại cũng đúng, sau đó ôn nhu vuốt ve khuôn mặt của Trương Lãng mà nhỏ giọng nói:
- Lãng ca ta mệt mỏi rồi.
- Vậy thì nàng đi nghỉ ngơi đi.
Trương Lãng không từ bỏ.
Dương Dung dùng bờ môi anh đào hôn Trương Lãng không nói nhiều lời mệt mỏi mà nhắm mắt phượng lại ngủ, Trương Lãng cũng chỉ có thể ôm Dương Dung nghĩ ngợi lung tung một phen sau đó nặng nề ngủ đi.
Rạng sáng ngày thứ hai, Trương Lãng đang ngủ nghê say sưa thì Cao Thuận tới gõ cửa.
Trương Lãng đang ở trong chăn vô cùng khó chịu nói:
- Sáng sớm tới làm gì, ta còn phải ngủ.
Ở ngoài cửa Cao Thuận áy náy nói:
- Trương huynh tối qua không phải nói muốn đi gặp thôn trưởng sao?
- Đúng rồi.
Trương Lãng thoáng cái đã tỉnh táo lại, vỗ vỗ mông của Dương Dung rồi nói:
- Dậy đi heo lười.
Sau đó hắn hướng về phía bên ngoài nói với Cao Thuận;
- Cao huynh chúng ta sẽ tới.
Cao Thuận giống như đã hiểu ra điều gì đó, liền nói:
- Không sao không sao.
Dương Dung và Cao Thuận hai người nhanh chóng mặc quần áo lại, tùy tiện ăn một chút rồi cùng với Cao Thuận ra khỏi cửa.
Đây là lần đầu tiên sau một tháng Trương Lãng ra ngoài, hiện tại bầu trời xanh thẳm, mây trắng phiêu đãng, sơn cốc u tĩnh như xử nữ, ngẫu nhiên vang lên tiếng chim hót.
Trương Lãng liền dựa vào vai của Dương Dung mà khen:
- Hay cho một ngoại thế đào viên.
Dương Dung cũng say mê ở trong tiểu sơn thôn lưu luyến nhìn ra.
Ba người sau khi đi ra chưa tới nửa nén hương thì tới một nơi sáng sủa, trước mắt chính là một con đường lớn, Cao Thuận dẫn Trương Lãng tới trước một cây lớn.
Cao Thuận liền tiên tới gõ của, Trương Lãng bỗng nhiên bảo hắn không nên khách khí mà nên trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Cánh cửa sau khi mở ra một nho sĩ đang ngồi đọc sách, thấy ba người tới ngoại trừ Cao Thuận còn có một nam một nữ vô cùng lạ mặt, tuy bất ngờ nhưng hắn vẫn đứng dậy đón chào. Trương Lãng liền thừa cơ dò xét Điền Phong thấy người này tuổi chừng ba mươi cái trán hơi nhô lên, hai mắt hữu thần, khuôn mặt gầy gộc, râu dài năm thốn, có tướng của trí giả.
Sau khi ngồi xuống Trương Lãng liền không e ngại mà mở miệng nói;
- Nguyên Hạo huynh chớ trách, tại hạ trời sinh tính tình ngỗ ngược, mạo muội tới đây mong huynh thông cảm.
Cho dù Điền Phong thông minh cũng không đoán được lai lịch và mục đích của Trương Lãng, lúc này hắn không hiểu nguyên nhân liền nhìn Cao Thuận, lại nhìn Trương Lãng miệng cười ha hả nói:
- Đâu có đâu có.
Trương Lãng một bên vừa chắp tay vừa giới thiệu;
- Tại hạ họ Trương tên Lãng, tên chữ là Chi Thanh, người Giang Nam, nghe tên Nguyên Hạo huynh hùng tài đại lược, học giỏi năm xe, tài trí hơn người, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ cho nên mạo muội tới đây xin Nguyên Hạo huynh chớ trách.Trương Lãng nói mà cũng bộ phục mình, mình nói nghiền ngẫm từng chữ một xem ra mình thực sự dung hợp được với xã hội này rồi.
Điền Phong cười cười tuy nhiên ấn tượng lại sâu sắc vài phần hắn liền mở miệng từ chối:
- Trương huynh quá đề cao tại hạ, Điền mỗ xấu hổ không dám nhận.
Trương Lãng không thèm để ý nở ra hai tiếng cười trong lòng thầm nghĩ, Điền Phong đúng là không phải người đơn giản, làm tiểu xảo trước mặt hắn cũng vô dụng mà thôi, chẳng bằng nói trực tiếp. Chủ ý đã định Trương Lãng liền nói:
- Tạ hạ đến đây là muốn Điền huynh rời núi trợ giúp tại hạ một tay.
Điền Phong không khỏi sững sờ tuy nhiên hắn mau chóng định thần, thầm nghĩ tại sao người này không biết nặng nhẹ, liền chối từ nói;
- Sơn dã thôn nhân, sở học thô thiển, chỉ sợ làm Trương huynh thất vọng.
Hắn nở ra nụ cười nhàn nhạt, trên mặt hiện ra vẻ tùy ý, biểu hiện của Trương Lãng lại khiến cho Điền Phong và Cao Thuận bất ngờ, hắn hoàn toàn không lộ vẻ thất vọng vì bị cự tuyệt mà lại tràn đầy tự tin khiến cho hai người không hiểu nổi.
Trương Lãng nhè nhẹ tiếp nhận nước trà do tiểu đồng bưng lên rồi nói:
- Đại trượng phu thân ôm kinh thế, há có thể ở nơi núi rừng, xin tiên sinh vì muôn dân trăm họ.
- Đúng thế đại trượng phu chí phải ở bốn phương.
Lúc này Dương Dung cũng xen vào, nàng hôm qua sau khi kích tình, cả người dung quan bạo phát, khuôn mặt ửng hồng phong tình vạn chủng không nói nên lời.
Điền Phong thực sự kinh ngạc, Trương Lãng mang nữ quyến đến bái phỏng đã không hợp với lẽ thường, còn xen vào việc trao đổi giữa hai người, trong lòng tuy không vui nhưng không thể hiện ra ngoài.
- Điền huynh là đại hiền mà tại hạ không có rễ gốc, không binh không tốt, Điền huynh không theo cũng là điều bình thường, tuy nhiên....
Ngữ khí của Trương Lãng uyển chuyển nghiêm túc trầm giọng nói;
- Đổng Trác không thể theo, thế của hắn tất sẽ nguy, nhưng về sau Đổng Trác còn có các lộ chư hầu khi đó thiên hạ sẽ đại loạn quần hùng tranh đoạt Trung Nguyên khiến cho chiến loạn sẽ đồ thán mấy năm, lúc đó mong tiên sinh vì thiên hạ mà lo nghĩ.
Điền Phong thầm giật mình lần đầu tiên hắn phát giác ra Trương Lãng tuyệt không đơn giản, lại cùng với mình không mưu mà hợp, gã bắt đầu đánh giá Trương Lãng từ trên xuống dưới, thấy hắn dáng người khô ngô, hai mắt như hai bó đuốc, trên người toát ra khí phách tràn ngập
Mà Trương Lãng lúc bắt đầu đến đây không di chuyển ánh mắt nhìn Điền Phong, nhưng mà hắn đã học qua tâm lý học, lại có phần tâm đắc nhất cử nhất động của Điền Phong hắn đều nhận ra được.
Thấy Điền Phong có vẻ không tự nhiên làm ra bộ dạng đứng ngồi không yên, trong lòng hắn thầm cười, một người tuy thông minh nhưng ở thời cổ đại làm sao có thể đấu với một người tri thức đầy mình ở thế kỷ 21.
Mà Điền Phong cũng cảm thấy không thoải mái, lúc đầu còn tốt về sau hắn cảm giác ánh mắt của Trương Lãng như xuyên vào cả nội tâm của hắn
Nửa ngày sau, Trương Lãng thấy thời cơ đã tới liền từ từ nói với Điền Phong;
- Trung Nguyên chấn động tuy nhiên mỗi người có chí riêng tiên sinh đã như thế chúng ta cũng không cưỡng bách, tuy nhiên tại hạ hi vọng Điền huynh hãy nghĩ lại sau khi từ biệt tiên sinh nếu có ý thì đến chỗ Cao huynh tìm tại hạ, mấy ngày sau tại hạ sẽ cùng với Cao huynh ra đi.
Nói xong hắn chắp tay cùng với Dương Dung và Cao Thuận đứng lên.
Điền Phong vội vàng đồng ý cũng lập tức đứng dậy đưa tiễn.
Ba người đi ra ngoài cửa, Trương Lãng bỗng nhiên quay đầu cười nói với Điền Phong:
- Ta thấy sắp tới thiên hạ nhất định có đại biến Điền huynh dường như cũng biết.
Ở trên đường đi Cao Thuận vô cùng khó hiểu mà hỏi:
- Ta thấy thôn trưởng đã có ý tại sao Trương huynh nửa chừng lại bỏ cuộc.
Trương Lãng tự tin nở ra hai tiếng cười rồi nói:
- Nếu như Điền Phong thật sự có chí thì hai ngày nữa hắn sẽ tới gặp chúng ta còn không thì người này chỉ có hư danh.
Cao Thuận vẫn không rõ ý của Trương Lãng nhưng hắn cũng không mở miệng hỏi.
Ngược lại Dương Dung nắm lấy cánh tay của Trương Lãng dịu dàng nói:
- Chàng khẳng định hắn sẽ tới?
Trương Lãng dùng tay vuốt mũi ngọc của Dương Dung rồi nói:
- Nhất định sẽ tới.
Dương Dung làm ra dáng vẻ đáng yêu với Trương Lãng khiến cho Cao Thuận cũng ngẩn ngơ không ngờ Dương Dung còn có bộ mặt khả ái như vậy.
Mà lúc này Điền Phong đang ở trong phủ đứng ngồi không yên, hắn là người có nhiều kinh nghiệm, biết Trương Lãng không phải vật trong ao hai người mới nói chuyện không lâu mà Điền Phong đã thấy rằng Trương Lãng có một biểu hiện vô cùng cường đại và tự tin, mưu tính sâu xa. Nghĩ tới sắc bén kia Điền Phong cũng không hiểu tại sao mà rùng mình một cái, khí tức mạnh mẽ như thế khiến cho người ta phải khuất phục, mình rốt cuộc có nên trợ giúp hắn một phen hay không, trong nhất thời Điền Phong cũng đau đầu.
Điền Phong như vậy Trương Lãng cũng không nghĩ tới, lúc này hắn cùng vơi Cao Thuận đang đi ngắm sơn thủy, nơi này hồn nhiên tự nhiên, từng cọng cây ngọn cỏ cũng khiến người ta động dung so với cái thế giới xô bồ ở thế kỳ 21 thì đẹp không biết bao nhiêu lần. Ba người cười cười nói nói chơi cả ngày mới quay về.