Phong Lưu Tam Quốc

Chương 290: Hoàng Cái (hạ)

Đuổi tới rồi sao? Tôn Sách bất lực nhìn thuộc hạ của mình. Bây giờ nên làm sao đây? Gã ủ rũ nghĩ. Thiếu đi Chu Du, Lỗ Túc, bây giờ không có cả một người để bàn bạc, nghĩ cách. Nhìn đám binh sĩ kinh hồn táng đảm nhìn mình, Tôn Sách thầm than: thôi.

Gã đặt quyết tâm, lệnh binh sĩ đi hướng ngã rẽ bên cạnh. Đã tới nước này, chỉ có thể liều mạng đánh cược.

Tuy Tôn Sách ra quyết định nhưng trên đường đi cứ phập phồng lo sợ, thấp tha thấp thỏm, dường như sắp xảy ra chuyện lớn gì đó.

Đi không bao lâu, Tôn Sách rốt cuộc chứng thực trực giác của mình, gã đã lựa chọn sai lầm.

Đường nhỏ gập ghềnh khó đi, Tôn Sách và binh sĩ của gã khó khăn vất vả rốt cuộc vượt qua một khe rãnh, lại quẹo cua, lúc này trước mắt trống không, một con đường nhỏ kéo dài đến tận cùng rồi bị núi non trùng điệp ngăn chặn. Hai bên có vô số sườn dốc và rừng cây.

Tôn Sách mừng rỡ, chỉ cần tiến vào sơn mạch, mượn vùng núi yểm hộ che giấu chính mình thì địch quân không thể đuổi theo nữa.

Nhưng chưa đợi Tôn Sách vui mừng xong thì binh sĩ lại truyền đến tiếng kêu thống khổ:

- Tiêu rồi!

Tôn Sách lấy làm lạ liếc binh sĩ, phát hiện binh sĩ ngây ngốc nhìn phía bên phải.

Tôn Sách thuận theo tầm mắt nhìn lại, phát hiện trong rừng rậm bên phải chậm rãi đi ra một hàng nhân mã, chắn chính giữa con đường.

Cờ xí rực rỡ đón gió tung bay, mặt trên viết chữ ‘hoàng’ mạnh mẽ như rồng bay lượn.

Đi đầu là một tiểu tướng mặc cẩm bào, mi thanh mục tú, dáng người hơi gầy nhưng tay cầm một thanh Lê Hoa đại đao.

Mặt sau đầy nhóc binh sĩ, thấy họ y giáp sáng choang, tinh thần phấn chấn, Tôn Sách biết đội nhân mã này chuyên môn chờ mình đã lâu.

Đầu óc Tôn Sách giờ phút này trống rỗng.

Đằng trước bị chặn, đằng sau có truy binh, chỉ sợ mình chắp cánh khó bay.

Hoàng Tự đơn độc một ngựa đứng đằng trước nhất, Lê Hoa đao chỉ vào Tôn Sách ở phía xa, lạnh lùng nói:

- Tôn Sách, Hoàng Tự phụng lệnh của quân sư tại đây chờ đã lâu. Ngươi ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi, có lẽ ta có thể ở trước mặt quân sư nói tốt vài câu cho ngươi, giữ mạng nhỏ của ngươi.

Tuy Tôn Sách sa sút nhưng xương vẫn rất cứng, lớn tiếng đáp lại:

- Đại trượng phu sống có gì vui, chết có gì sợ? Tôn Sách chưa từng để ở trong lòng! Hơn nữa bằng nhân vật vô danh như ngươi muốn giữ bổn tướng quân? Hãy coi lại bản lĩnh của mình đã!

Hoàng Tự hừ một tiếng, vô tình đả kích nói:

- Nếu là bình thường thì tất nhiên Tôn Bá Phù đến đi tự nhiên, tại hạ không thể làm gì được ngươi. Nhưng bây giờ, ta không tin ngươi có thể trốn lên trời. Không lẽ ngươi có ba đầu sáu tay?

Hoàng Tự nói xong không dông dài nữa, vung tay, đại quân ồ ạt tuôn ra.

Gã hét lớn: - Đám người các ngươi còn chưa biết tình thế trước mắt sao? Đầu hàng sẽ không giết!

Binh sĩ của Tôn Sách ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, mặt đầy bất đắc dĩ.

Tôn Sách vốn định khích lệ binh sĩ liều chết đến cùng, nhưng lúc này Hoàng Tự lạnh lùng cao giọng nói:

- Tôn Sách, không lẽ ngươi muốn đấu tranh giãy chết ư? Muốn để đám binh sĩ của ngươi chết oan chết uổng? Nếu ngươi là người thông minh thì nên bỏ binh khí xuống, vậy thì binh sĩ thuộc hạ của ngươi có lẽ còn một con đường sống để đi. Nếu không, hôm nay chẳng những ngươi khó thoát chết, ngay cả thuộc hạ binh sĩ của ngươi sẽ vì hành động của ngươi mà trả giá cả mạng sống. Ngươi có thể không cần gì hết, nhưng chẳng lẽ binh sĩ của ngươi không có cha mẹ, con cái sao? Ngươi còn muốn hại bao nhiêu người nhà tan cửa nát?

Lời của Hoàng Tự đánh trúng yếu điểm của Tôn Sách, ngay cả thuộc hạ binh sĩ của gã dường như bị gợi lên cảm xúc nhớ nhà, ai cũng tâm sự nặng nề. Vốn Tôn Sách là người cực kỳ trọng tình nghĩa, nếu không thì sẽ không vừa nghe Chu Du xảy ra chuyện đã choáng váng đầu óc, sau đó trúng kế sách của Quách Gia. Bây giờ bị Hoàng Tự nói ra thì lập trường bắt đầu dao động.

Tôn Sách nhìn lại huynh đệ theo mình vào sinh ra tử, trên mặt họ buồn rầu, sĩ khí giảm thấp, không còn sức chiến đấu nữa.

Tôn Sách đè ép xúc động trong lòng, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nói:

- Các huynh đệ, Tôn Sách thật sự quá ích kỷ, đã liên lụy các ngươi.

Binh sĩ không ai lên tiếng, chỉ cúi đầu.

Tôn Sách tuyệt vọng, lồng ngực không còn một chút hy vọng.

Gã ngẩng đầu nhìn chằm chằm Hoàng Tự, thản nhiên nói:

- Hoàng Tự, ngươi có dám đấu với ta một trận không? Nếu ta thắng thì hy vọng ngươi có thể tha cho huynh đệ dưới tay ta. Tôn Sách thì muốn giết muốn chém tùy ngươi. Nếu Tôn Sách thua, vậy không cần nói gì cả, ngươi muốn gì thì tùy.

Hoàng Tự lạnh lùng nói:

- Bây giờ ngươi đã không có tư cách khiêu chiến với ta.

Tôn Sách tức giận quát:

- Không lẽ ngươi sợ ta!?

Hoàng Tự vỗ ngựa xông ra, cười dài nói:

- Nếu là bình thường thì Hoàng Tự sẽ rất mong chờ đấu một trân, nhưng giờ phút này, không cần đánh cũng biết ai thắng ai thua.

Tôn Sách giận dữ bật cười, nói:

- Giọng điệu thật cuồng vọng.

Hoàng Tự tiện tay vung Lê Hoa đao, nói tiếp:

- Tôn Sách, tuy ngươi là địch thủ nhưng kính ngươi là anh hùng, thôi được, ta đồng ý điều kiện của ngươi. Nhưng người đừng vội mừng, bởi vì người cuối cùng chiến thắng chắc chắn là ta.

Tôn Sách nghiến răng ken két, từ khi nào thì gã bị người khinh thường như vậy. Gã đang định mở miệng, chỉ nghe Hoàng Tự quát to:

- Người đâu, thay ngựa cho Tôn Sách!

Tôn Sách ngẩn ra, bản năng cúi đầu nhìn hoa tông mã yêu quý của mình. Nó không ngừng sùi bọt mép, đôi mắt vô lực khép hờ, Tôn Sách thế mới cảm giác mình ở bên trên lung lay sắp ngã. Chắc là con ngựa đã chống đến cực hạn, không thể chịu nổi trọng lượng của mình nữa, sắp ngã xuống.

Tôn Sách lòng đầy mờ mịt. Hoa tông mã là di vật của Tôn Kiên, gã cực kỳ trân trọng, bây giờ rốt cuộc đi tới cuối.

Hoàng Tự yên lặng chờ Tôn Sách đổi ngựa xong, ánh mắt như điện nói:

- Tôn Sách, trận chiến đấu giữa ngươi ta vốn không cần thiết. Nhưng vì kính ngươi là nhân vật anh hùng, Hoàng Tự cũng đã chuẩn bị sẵn sàng trở về bị chúa công trách mắng. Vậy chúng ta hãy buông tay đánh một trận đi!

Tôn Sách nắm Thiên Lang thương, ngựa dưới thân mạnh mẽ tung vó, cả người phấn chấn tinh thần.

Gã giục ngựa xông lên, cất cao giọng:

- Hoàng Tự, cẩn thận!

Trường thương dùng sức giơ lên thương mượn ngựa trùng kích đâm tới.

Hoàng Tự nhìn trong mắt, thầm lắc đầu. Nếu là bình thường, Tôn Sách sử dụng chiêu này chắc chắn là khí thế như sét đánh, nhưng bây giờ thiếu sức lực, dù là cách ra chiêu hay góc độ đều khuyết thiếu chút gì. Tuy rằng nhìn thì thế công vẫn mạnh mẽ nhưng rõ ràng không có khí thế bá vương như Trương Lãng. Nếu Tôn Sách cứ ở trạng thái này, Hoàng Tự tin tưởng không thành vấn đề.