Trương Lãng chưa hưng phấn đến mất lý trí, biết hai người này có điều e ngại, sợ thương tổn đến hắn. Thêm nữa tâm lý họ cố chấp, rất khó khiến họ phóng chân phóng tay.
Hắn đành quay đầu nói với Điển Vi:
- Lệnh Minh, ngươi lên ngựa, chúng ta so tài nào!
Điển Vi ngơ ngác nói:
- Chúa công, thế này không được tốt lắm đâu?
Trương Lãng giống như đẩy con vịt lên thớt, liên tục lừa:
- Không có gì đâu, kêu ngươi đi thì cứ đi đi! Nếu ta phát hiện ngươi lười hoặc cố ý cho qua phà thì coi chừng sau này không mang ngươi ra chiến trường giết địch nữa!
Trương Lãng cố ý hù dọa.
Điển Vi còn chưa biết cho qua phà là có ý gì, Trương Lãng đã xách Bách Tịch Đao lên ngựa.
Không biết có phải bởi vì Bách Tịch Đao, hôm nay trông Trương Lãng tràn trề tự tin, tăng vọt chiến ý.
Hiển nhiên Điển Vi không thấy ánh mắt Triệu Vân, Thái Sử Từ liên tiếp ám thị, thật sự mặc giáp, cưỡi lên chiến mã.
Gã thô giọng nói:
- Chúa công, hay là đừng đánh, lỡ tổn thương chúa công thì không tốt lắm!
Triệu Vân tức muốn ói máu, liên tục ra tiếng khuyên can.
Trương Lãng lắc đầu cười nói:
- Tử Long yên tâm đi, chỉ là tỷ thí bình thường thôi mà.
Thái Sử Từ còn muốn mở miệng khuyên, Trương Lãng đã giục ngựa vào giữa sân đấu, Bách Tịch Đao chỉ vào Điển Vi ở phía xa.
Hắn cười cuồng ngạo nói:
- Lệnh Minh, phóng ngựa lại đây đi!
Ngữ điệu cực kỳ kiên quyết, có thể thấy chiến ý của Trương Lãng đậm đặc.
Thế là Điển Vi không tình nguyện giục ngựa đến, động tác chậm rì rì.
Điều này không khiến Trương Lãng mất hứng, ngược lại chẳng chút lưu tình, thúc ngựa tiến lên. Bách Tịch Đao giơ cao qua đầu, ánh nắng lấp lánh, lãnh diễm bắn bốn phía, khí thế hùng hồn.
Vốn Điển Vi vẻ mặt không tình nguyện, nhưng vừa thấy Trương Lãng cầm Bách Tịch Đao uy lực cường đại vô cùng, giục ngựa điên cuồng trùng kích, như trận gió lốc bay đến, vẻ mặt gã biến nghiêm túc.
Triệu Vân, Thái Sử Từ biểu tình từ lo lắng dần biến thành kinh ngạc.
Không thể phủ nhận rằng Trương Lãng có Bách Tịch Đao, về mặt khí thế quyết không thua bất cứ ai trong sân.
Mỗi lần nhìn như hắn tiện tay vung đao kỳ thật lực phá hoại cực kỳ kinh người.
Một chiêu lực trảm Hoa Sơn, Bách Tịch Đao như sao băng xẹt qua giữa không trung vệt sáng lãnh diễm, đao phong đánh xuống, khí thế sấm sét thiên quân, thái sơn áp đỉnh.
Hiển nhiên Điển Vi bị khí thế của Trương Lãng áp đảo, lần đầu tiên không dám đón đỡ mà né người tránh thoát.
Trương Lãng thấy thế lấn lướt không tha, mạnh tấn công mấy chiêu, đao đao bá khí tán ra, cực kỳ mạnh mẽ. Ngay cả Điển Vi cường như vậy một khi mất đi tiên cơ cũng chỉ có nước chống đỡ.Chọc giận Điển Vi gào la.
Nhưng thực lực tổng hợp của Điển Vi vẫn là vượt trên Trương Lãng. Tuy thế công của hắn như gió táp mưa sa, như bão tố liên miên bất tuyệt, muỗi chiêu công kích đao phong vẫn sắc bén như vậy, khí thế vẫn mạnh mẽ đến thế. Nhưng Điển Vi bắt đầu lấy lại lợi thế, biến có công có thủ. Nếu không phải trong tay Trương Lãng là Bách Tịch Đao chém sắt như chém bùn, xuy mao đoạn phát khiến gã e ngại thì sớm buông tay phản kích rồi.
Nhưng công hiệu của Bách Tịch Đao không chỉ có thế thôi, nó khiến Trương Lãng trong trận quyết đấu với cao thủ hàng đầu không rơi vào thế yếu, hơn nữa tự tin tăng vọt chưa từng có.
Trương Lãng xem đúng thời cơ, thừa dịp quấn lên, liên tục *xoẹt xoẹt* hai đao, trái chém cổ tay, phải chặt bả vai, góc độ cực kỳ xảo quyệt, thay đổi mới đầu vô tận bá khí mà biến thành nhẹ nhàng như mây. Tựa như chân trời góc biển không thể nắm bắt.
Điển Vi không hiểu huyền diệu bên trong, thấy chiêu của Trương Lãng mềm mại như bông thì lập tức nâng lên thiết kích trong tay phải, muốn đánh văng ra Bách Tịch Đao, tay trái liên hoàn ra chiêu.
Triệu Vân quan sát trận chiến lập tức biến sắc mặt, đột nhiên kinh hô:
- Nguy rồi!
Thái Sử Từ đổ mồ hôi lạnh, một bên lo lắng cho Trương Lãng, một bên kinh ngạc nói:
- Rõ ràng Điển Vi quá tự tin vào năng lực của mình. Tuy võ nghệ bên trên chúa công nhưng chịu thiệt ở chỗ không biết tính năng của Bách Tịch Đao. Chiêu này nhìn như lấy linh hoạt làm chính, kỳ thực xem tư thế của chúa công là tích thế bùng phát, chỉ sợ đằng sau có liên hoàn sát chiêu. Hôm nay Lệnh Minh sẽ ăn quả đắng cho coi.
Quả nhiên, Thái Sử Từ vừa dứt lời, một kích của Điển Vi đã va chạm với đoản binh Bách Tịch Đao của Trương Lãng, phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc. Rõ ràng Điển Vi đã phán đoán không đúng, thiết kích tay phải bị chấn ra, đằng trước mở rộng, phòng tuyến trống rỗng.
Trương Lãng đâu bỏ qua cỡ hội tốt như thế, Bách Tịch Đao khí thế hừng hực thừa thắng xông lên, truy cùng đuổi tận, không nhường chút nào. Vô số đao ảnh bay đầy trời, từng mảnh đao sắc bén nhiếp người, đao khí từ bốn phương tám hướng bao phủ, vô cùng tàn nhẫn.
Điển Vi cảm giác rõ đao khí nhiếp người, khổ luyện toàn thân cơ bắp cũng thấy hơi đau, kích thích chiến ý của gã. Gã hét lớn một tiếng, kích trong tay trái dựng thẳng vẽ vòng tròn, cùng lúc đó tay phải thuận thế thu về thẳng tới trán Trương Lãng.
Triệu Vân đứng xem kinh ngạc tán thán, lầm bầm:
- Đao thật cường, vừa cương vừa nhu, thật là bá đạo.
Thái Sử Từ lắc đầu cảm thán:
- Nếu vừa rồi là ta thì cũng sẽ có kết cuộc như vậy.
Triệu Vân hồi phục tinh thần, nói:
- Lần đầu tiên không quen thuộc tính năng đao, nếu có trận sau thì tin tưởng chúa công sẽ không dễ dàng đắc thủ như vậy.
Thái Sử Từ quay đầu, cười khẽ nói:
- Chỉ sợ trên chiến trường không có lần thứ hai.
Triệu Vân cười ha hả, gật đầu.
Chớp mắt hai người giao đấu gần trăm chiêu, xem tình hình thắng bại bất phân. Nhìn ra được Trương Lãng có Bách Tịch Đao, mặt vũ lực bắt đầu đuổi kịp đám Điển, Triệu.
Lúc này Triệu Vân tinh thần hưng phấn nhìn hai người trong sân tách ra, xem ra thắng bại đã phân.
Điển Vi đầu đầy mồ hôi lớn tiếng gào to:
- Mạnh thật, mạnh quá đi! Trận này thuộc hạ mà giữ lâu hơn thì chắc thua mất!
Trương Lãng thở hổn hển nói:
- Có mạnh cỡ nào cũng chưa phải đối thủ của Lệnh Minh.
Điển Vi lau mồ hôi, cười chất phác nói:
- Chúa công khen quá lời.
Trương Lãng đương nhiên nhìn ra trên mặt Điển Vi đầy đắc ý, cười khổ nói:
- Lần đầu tiên dùng Bách Tịch Đao, ta chưa nắm chắc tính năng trong đó, hơn nữa đối với hoàn thiết đại đao trước kia thì cái này nặng quá, tay ta như nhũn ra.
- Ha ha ha!
Điển Vi không hề kiêng dè cười to nói:
- Đúng thế, so với song thiết kích của thuộc hạ còn nặng hơn hai mươi cân.
Tiếng cười vừa dứt, ánh mắt Điển Vi rơi vào song kích trong tay, lập tức mặt mếu máo gào rống nói:
- Chúa công, song kích của lão Điển tiêu rồi!
Thì ra đôi thiết kích do huyền thiết hiếm có đúc thành của Điển Vi coi như là bảo vật, nhưng trước thế công của Bách Tịch Đao thì để lại vô số lỗ hổng hình răng cưa, sâu đến cả tấc. Nếu là binh khí bình thường, chỉ sợ sớm đứt thành hai rồi. Nếu còn tiếp tục đánh, đôi thiết kích của Điển Vi chắc chắn hỏng mất.
Trương Lãng cười vang, nói:
- Không sao, hư thì ta mời người chế tạo một đôi tốt hơn nữa cho ngươi!
Dù Trương Lãng thua nhưng bộ dáng rất là vui, hắn nhảy xuống ngựa, lớn tiếng hô:
- Hôm nay vui vẻ, ta mời các vị uống rượu!
Điển Vi nghe có rượu uống, mặt đầy hưng phấn nói:
- Tốt, tốt!