Phong Lưu Tam Quốc

Chương 108: Triệu Vân và Kỷ Linh

Hai bên giáp lá cà với nhau. Viên Thuật xông tới trước, tuy có chút khí lực nhưng làm sao hình thành uy hiếp đối với kỵ binh mũ sắt. Cho dù lưỡi lê đến trên người binh sĩ, cũng bởi vì khí lực không đủ nên không thể xuyên thủng áo giáp. Chỉ có thể khiến kỵ binh dừng lại một chút rồi lại vọt lên. Tuy tốc độ công kích chậm lại không ít, nhưng lại như cái máy ủi đất, dũng mãnh vô cùng.

Ba ngàn kỵ binh mũ sắt, trải qua sự huấn luyện gian khổ của Triệu Vân, hôm nay rốt cục đã có thế ngẩng cao đầu chiến đấu một phen.

Kỷ Linh thấy tình thế không ổn, gấp cho đội hình đại quân tản ra, bao vây bên cạnh kỵ binh.

Quân lính Hoài Nam tầng tầng lớp lớp không ngừng vây quanh Liên hoàn mã. Tuy xông vào trong trận chiến giữa hai bên, nhưng không quấy rầy được trận hình. Còn khi xông vào trận binh mã thì chỉ cảm thấy tứ phía đều là kỵ binh, trùng trùng điệp điệp vây quanh, khiến người nào người nấy run như cầy sấy, chiến lực giảm đi, để cho kỵ binh chặt như chặt thức ăn. Người nào không thể xông vào trợ giúp thì chỉ có thể giao phong với đám kỵ binh bên ngoài. Cung tiễn từ trong Liên hoàn mã thỉnh thoảng lại bắn ra. Kỵ binh bên ngoài nhờ ưu thế phòng giáp, chỉ cần đối phương không tận lực chặt chém thì sẽ không gây tổn hại cho binh sĩ. Từ đó binh sĩ bên Trương Lãng có thể liên tục chém giết quân Viên Thuật. Trong lúc nhất thời kêu thảm thiết không ngớt lời.

Kỷ Linh cảm thấy bất lực. Thấy quân mình gần vạn binh sĩ mà không thể chiến đấu lại ba ngàn Thiết giáp Liên hoàn mã, liên tiếp thất bại, không khỏi tức giận, hét lớn điên cuồng bổ Tam Tiêm Đao xuống. Bởi vì hữu lực, Tam Tiêm Đao mang theo khí lực kinh người, phá áo giáp mà vào khiến binh lính rên thảm một tiếng, té xuống ngựa, máu tươi tuôn ra. Nếu thiết giáp không có năng lực phòng hộ mạnh thì đã sớm đứt thành hai đoạn rồi. Nhưng đội ngũ Liên hoàn mã vẫn chỉnh tề xông tới, giết địch vô số.

Triệu Vân phát hiện địch quân có một tướng lực lớn vô cùng, dũng mãnh hiếu chiến, liên tục chém giết khiến binh sĩ bên đó lập tức trở mình, nội tâm liền cả kinh. Triệu Vân tâm suy nghĩ làm sao lại để cho hắn làm rối loạn đại trận Liên hoàn mã, nên vội vàng xông ra đối kháng Kỷ Linh.

Ba ngàn Kỵ binh liên hoàn lại càng không hề băn khoăn, chà đạp đại quân Viên Thuật.

Kỷ Linh gân xanh trên mặt nổi lên, Tam Tiêm Đao mãnh liệt chém tới. Triệu Vân như thế nào lại chịu thua, hai tay vung lên, ngân thương lập tức ngăn trở một kích của Kỷ Linh. Cánh tay của Kỷ Linh run lên, đồng thời trong nội tâm sợ hãi, không thể tưởng tượng được viên nho tướng mặc áo bào trắng trước mắt này lại có lực kinh người như thế. Triệu Vân không để cho Kỷ Linh ra chiêu tiếp, cây thương lại xuất động như linh xà, thiểm điện xuất kích, khiến cho Kỷ Linh chỉ biết chống đỡ chứ không thể phản công.

Kỷ Linh vất vả chiến đấu với Triệu Vân được ba mươi hiệp, cuối cùng cảm giác đối phương thương giáp như thần, hình như có linh tính trong đó. Mỗi lần không thể tưởng tượng được góc độ ám sát lại khiến mình phải khó khăn trong phòng thủ, sinh lòng sợ hãi, không địch lại bị đánh bại mà về.

Trương Lãng thấy đại quân Viên Thuật có dấu hiệu bị thua thì khiến Tàng Bá và Luyện Vinh cùng hai cánh Khinh kỵ binh hỗ trợ Liên hoàn kỵ binh xung phong liều chết.

Quân của Kỷ Linh không ngăn được Liên hoàn mã cùng Khinh kỵ binh mãnh liệt trùng kích khiến đội hình đại loạn, tan tác mà đi.Hai đường kỵ binh vẫn bén nhọn vô cùng, chiến đấu anh dũng cho đến khi đến chỗ trung tâm của Viên Thuật thì lúc này mới thu binh.

Viên Thuật nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì sắc mặt trở nên trắng bệch, tay chân run rẩy. Không thể tưởng tượng được Từ Châu binh lại dũng mãnh như thế, lại có Trọng giáp mã trận khiến người khác phải giật mình. Vốn tưởng rằng tự lĩnh đại quân, tam quân cống hiến, toàn lực công kích về phía trước, tăng thêm ưu thế binh lực có thể đánh bại đối phương. Nhưng không nghĩ tới người bại lại là mình, mà sĩ khí lại tổn hao thật nhiều. Thật sự là dự liệu không kịp.

Chiếm được thành Hu Dị, cộng thêm trận thắng đầu tiên với đại quân Viên Thuật, được binh khí và ngựa không ít, càng kích thích được sĩ khí tam quân.

Thiết khôi liên hoàn mã uy trấn Hoài Nam.

Thái Sử Từ lĩnh một vạn đại quân gặp mặt với Từ Thịnh. Từ Thịnh bản tính cẩn trọng, sợ lương thảo bị mất, khi thấy Thái Sử Từ mang binh tới giúp thì vui mừng quá đỗi. Biết được Lý Phong muốn đánh tới thì định dùng lương thảo mà dụ Lý Phong đến đây.

Lý Phong tuy là mãnh tướng, nhưng lại không mưu lược, rất dễ dàng bị mắc mưu. Y bị dẫn đến một sơn cốc, tiền hậu giáp kích, ba vạn bộ binh mặc dù có ưu thế về binh lực nhưng lại bị đánh bại, bị bắt làm nô lệ.

Hai người lãnh binh áp lương thực đến Hu Dị. Trương Lãng phái Trương Liêu tiếp ứng.

Từ Châu binh sau khi đánh bại quân Tào thì sĩ khí lại một lần nữa dâng lên chưa từng có, cao thấp một lòng, chờ đợi giết Viên.

Ngày hôm sau xuất chiến, Trương Lãng tận dụng Viên Thuật trong thời gian ngắn chưa tìm ra biện pháp thì phái Triệu Vân lĩnh Trọng khôi Liên hoàn mã xuất trận. Viên Thuật quả thật trong lúc nhất thời chưa nghĩ ra được biện pháp nào, liên tục chiến bại, tổn thương rất nhiều.

Hai quân chậm rãi tiến vào giữ lẫn nhau.

Ngày thứ năm, Viên Thuật mãi vẫn không công được, khi thắng khi bại, tổn binh hao tướng, tâm phiền ý loạn. Rốt cuộc một mưu sự thủ hạ liền nghĩ ra một biện pháp nói với ông ta:

- Từ Châu liên hoàn mã tuy trùng kích lực cường, nhưng hành động chậm chạp, không nhanh nhẹn, chỉ cần ngã xuống một thớt thì cả đội mất đi năng lực cơ động. Quân ta có thể tại đại trướng đào nhiều hố bẫy, sau đó làm ký hiệu bên trên. Ngày sau cho một đại tướng lĩnh quân trá bại, dẫn quân địch đuổi theo. Trên đường bố trí nhiều chông sắt (một loại tên, hình như củ ấu. Vũ khí này có ba đầu nhọn sắc bén, ở giữa có lỗ, để dùng đeo dây thừng vào. Có thể phá hư đội ngũ của quân địch, cũng có thể xem như địa lôi thời cổ đại), tất nhiên là có thể phá Thiết giáp liên hoàn mã.

Viên Thuật nghe xong liền cảm thấy vui mừng, điểm tướng xuất chiến.

Lúc này, Trương Lãng cùng với Dương Dung, Triệu Vũ, Trương Liêu, Từ Thứ cùng đi xuống, bày ra các loại tình huống chuẩn bị thủ thành như thế nào. Những ngày tiếp theo sẽ tiến công thủ thành. Tuy Hu Dị nhỏ, nhưng phòng thủ một hai tuần cũng không thành vấn đề. Tăng thêm binh sĩ của mình hơn bốn vạn, cùng với gần hai ngàn vạn binh sĩ Hu Dị thành đầu hàng, so với bên kia còn nhiều hơn một vạn. Muốn phản công cũng là thắng bại khó liệu. Chỉ cần bảo tồn lực lượng, chờ quân Viên Thuật lui về thì dồn sức đánh. Đây không phải là thoải mái hơn sao? Tôn chỉ của Trương Lãng chỉ là trả giá thật nhỏ, nhưng làm ra được thắng lợi rất lớn.

Lúc này, Trương Lãng đang tuần tra, chợt nghe tiếng trống từ phương xa vọng tới, cùng tiếng kêu không ngừng. Hắn không khỏi có chút sững sờ, khó hiểu hỏi Trình Dục:

- Viên Thuật phái binh xuất chiến rồi sao?.