Phong Lưu Tam Quốc

Chương 101: Chiếm được Hu Dị

Yến Minh cẩn thận, ý bảo Ưng vệ quân cởi cái móc tác trên người xuống. Cái móc tác này là vũ khí dành cho quân lính thế kỷ 21 mà Trương Lãng đã chế tạo ra. Khuyết điểm duy nhất là không có dùng dây nilong, chỉ có thể dùng gân trâu để thay thế. Cái móc tác có phần đầu xiên dày khoảng ba phân, có thể phát ra cung nỏ. Một bộ móc dây thừng dài khoảng ba mươi thước. Cho nên thoạt nhìn trông rất thô. Năm trăm Hắc ưng vệ chỉ có năm mươi bộ móc tác.

Yến Minh thành thục cắm cái móc tác vào trong cung nỏ, sau đó hướng trên thành khẽ bóp cò. Cái móc tác xé tiếng gió rít lên giống như tiếng rắn phì phò bắn thẳng lên trên tường. Binh lính thủ thành đại loạn, tiếng kêu không ngừng.

Có những binh lính thủ thành thấy cái móc tác, liền giật mình, phản ứng đầu tiên là ra những cái lỗ trên tường, xem có người trèo lên thành hay không. Hơn nữa còn muốn chém đứt các móc tác. Kết quả còn chưa thấy rõ thì dưới thành tên nỏ bắn lên, trúng ngay đầu, máu nhuộm tường thành. Cứ một lần lại một lần, binh lính tay cầm cung tên, nhưng kinh tâm đảm chiến, không dám đứng ở bên ngoài. Bởi vì chỉ cần đứng bên ngoài một chút thì không còn người nào sống sót. Có mấy người ngồi chồm hổm bò qua bò lại, muốn chém dây thừng. Nhưng đáng tiếc cái móc tác này được chế tạo bằng thép tinh, nên không thể chém đứt, lại càng không dám ló đầu ra khỏi lỗ châu mai.

Lúc này lại có binh lính từ binh doanh leo ra, trợ giúp thủ thành. Mọi người quần áo không ngay ngắn, hai mắt híp lại, tay cầm đao, chỉ trỏ pha trò.

Yến Minh không cầm trên tay bảo bối của y là cây đao hai lưỡi, mà chỉ cắm trên lưng. Đây là cây đao do y đặc biệt chế tạo nên. Y trước dùng sức lôi cái móc tác, sau đó hai tay nắm chặt dây thừng, bắt đầu như con thằn lằn trèo lên. Ưng vệ quân người nào cũng bắt đầu như thế.

Đám thủ binh còn đang mơ màng, bỗng nhiên từ thành tường nhảy ra một tên mặt xấu, tiếp theo là hét lớn một tiếng. Cả người như quỷ, di chuyển đến bên cạnh đám vệ binh. Đám vệ binh vốn vừa rồi đang bị kinh hãi. Trải qua chuyện này thì ngay tại chỗ bị hù đến bất tỉnh. Còn người gan lớn hơn một chút thì chưa kịp phản ứng, Yến Minh đơn độc thanh đao, lóe lên hàn quang, đỉnh đầu bay lên không.

Cùng một thời gian, một nửa Hắc ưng vệ đã thành công trèo lên đỉnh thành, gia nhập cuộc chiến. Trong lúc nhất thời tiếng kêu thảm thiết liên tục, kêu cha gọi mẹ không ngừng.

Hắc ưng vệ ít nhưng tinh. Chỉ có năm trăm người nhưng lại là những tinh hoa do Trương Lãng đào tạo. Mây trăm tên thủ thành già nua yếu ớt chẳng đáng để vào mắt. Nếu Trần Lan và Lôi Bạc cùng với một vạn binh lính của họ không bị điều đi thì lại là chuyện khác.

Năng lực chiến đấu của Hắc ưng vệ tuyệt đối là hạng nhất. Mặc dù ít tham gia những trận đánh lớn, nhưng những tiểu binh lính lâu la như thế này chẳng đáng là đối thủ của bọn họ, rất nhanh bị hạ gục một số lượng lớn. Mà Hàn Cử lại dẫn theo một nửa Hắc ưng vệ trèo lên thành. Trên thành còn có một đại đội binh lính không ra trợ giúp, chỉ để lại những binh lính yếu kém.

Lần này, Hắc ưng vệ lực lượng cùng tốc độ chiến đấu rất cao. Có thể nhanh chóng chiếm lấy thành. Yến Minh nhanh chóng tuột xuống, mở cửa thành. Sau đó phát ra tín hiệu. Luyện Vinh đang đứng đằng xa, nhìn thấy dưới thành Hu Dị có tín hiệu thì mừng rỡ. Lãnh binh đã thành công chiếm lấy thành Hu Dị.

Lại nói Trương Huân từ xa nhìn thấy cuộc chiến. Binh lính Từ Châu mặc dù binh lực thua kém bên mình, nhưng mấy lần chỉ trong một thời gian ngắn đã nuốt trọn đối phương, cộng thêm địch quân có một viên võ tướng võ nghệ cao cường. Mỗi lần xung trận cứ như vào chốn không người, khích lệ binh lính Từ Châu ra sức tử chiến. Chỉ tốn một chút công phu nhưng lại khiến cho bên mình tổn thất không ít. Đang lo lắng, bỗng nhiên có binh lính báo sau lưng có một đại đội binh mã di chuyển lên thì kinh hoảng, cho là quân Từ Châu đã chặn ngang đường rút lui của mình. Vừa định ngênh chiến thì lại thấy là Trần Lan và Lôi Bạc.Trương Huân cảm thấy kỳ quái:

- Không phải mọi người đang thủ thành sao? Sao lại mang binh đến đây làm gì?

Lôi Bạc cũng cảm thấy kỳ quái, nghi ngờ nói:

- Mới vừa có binh lính báo Trương tướng quân bị bao vây tại Hoài Sơn. Thuộc hạ liền vội vàng lãnh binh đến đây tiếp ứng.

Trương Huân cuối cùng bừng tỉnh, sắc mặt đại biến, tối sầm nói:

- Không tốt rồi, đã bị trúng kế. Hu Dị có nguy rồi.

Sau đó la lớn:

- Rút lui mau!

Lôi Bạc cùng với Trần Lan sắc mặt cũng đại biến, vì hành động khinh suất của mình mà cảm thấy hối hận, vội vàng theo Trương Huân lãnh binh thối lui.

Binh mã giống như nước thủy triều tuôn ra.

Triệu Vân thấy đại đội của Trương Huân bắt đầu lui về thì thở phào một hơi. Thời gian chiến đấu lâu như vậy, mặc dù mình không bị thương tổn, nhưng cũng là có chút mệt mỏi. Mồ hôi trên mặt cùng với máu dính bết lại, ngồi bệt xuống dưới chân con ngựa thở hổn hển. Một vạn binh Từ Châu chỉ còn chưa tới năm ngàn, có thể thấy là tình hình chiến đấu hết sức gian khổ. Binh lính thấy quân Trương Huân rút lui thì không khỏi kêu lên hoan hô. Thanh âm vang vọng Hoài Sơn.

Tàn quân của Tuân Chính thấy đại thế đã mất, chạy trốn được thì chạy trốn, không chạy thoát được thì đầu hàng.

Tại Hoài Sơn thi thể chồng chất như núi, máu chảy thành sông. Khắp nơi đều là tàn kỳ binh khí. Dưới ánh trăng lạnh chiếu xuống, con người như ở giữa địa ngục, nôn mửa không ngừng. Chỉ nhìn thấy bãi chiến trường sau cuộc chiến thì cũng đủ biết hai phe tranh giành thảm thiết đến như thế nào rồi.

Chẳng qua là chuyện này vẫn chưa kết thúc, nên vẫn không kịp thu dọn hiện trường. Triệu Vân quyết định thật nhanh, cùng Điển Vi hợp binh một chỗ, lãnh số lượng binh lính còn lại đuổi theo. Nếu như không cạn tàu ráo máng với bọn chúng, một khi để chúng bình an vô sự lui về Hu Dị, thì sự việc sẽ không còn dễ dàng.

Lúc này Trương Lãng cũng lãnh binh đến. Trận chiến này ngoại trừ ba nghìn thiết kỵ mũ sắt là không có xuất động ra ngoài, nhưng hắn vẫn nắm chắc phần thắng. Binh lính Từ Châu ưu tú, cộng thêm diệu kế của mình là có thể đánh bại Trương Huân, chiếm lấy Hu Dị. Mà thành công nhất chính là hắn có được bốn mưu sự tài giỏi là Quách Gia, Điền Phong, Trình Dục, và Từ Thứ, phát huy đầy đủ trí tuệ của bọn họ thì mưu kế sẽ không có sai sót. Từng chi tiết một cũng phù hợp với xu thế phát triển, thương thảo cẩn thận rồi mới đưa ra chiến thuật. Sau đó là Triệu Vân, Trương Liêu, Điển Vi tam quân mãnh tướng. Cho nên nhiều lần mới có thể lấy ít thắng nhiều. Bằng không, chỉ với binh lực của mình, những lần hắn chiến đấu với Viên Thuật hay quân Tào, lấy tình huống bình thường mà nói thì tuyệt đối không thể thủ thắng. Nhưng binh đạo không phải lấy nhiều người là có thể thắng, mà quan trọng là phải có mưu sự và đại tướng phối hợp. Đây mới là mấu chốt của chiến thắng. Mà hắn cũng vừa lúc nắm bắt được cái mấu chốt này.