Phong Lưu Pháp Sư

Chương 470: Hảo kỳ tâm năng sát nhân

 

Sương mù bao trùm cả Long đảo, trong bóng đêm càng thêm vẻ huyền bí, làm cho hòn đảo như trôi bồng bềnh giữa biển rộng vô tận.

Lúc này tại nơi lớn nhất trên đảo, Mễ Đế Nhĩ đang ngồi lặng lẽ chống cằm trong một hang động rất lớn.

"Tỷ tỷ, người sao vẫn chưa về? Có báo thù cho ta được không?" Lỗ Cách Tây Á cứ đi ra đi vào, mấy ngày nay hắn cũng đứng ngồi không yên, sợ bị Long vương phát giác ra Mễ Đế Nhĩ lén chạy ra ngoài, lúc này hắn mới hiểu được trước đây tỷ tỷ giấu diếm cho hắn cũng lo lắng như vậy.

Mễ Đế Nhĩ kéo Lỗ Cách Tây Á vào một sơn động bí mật, vỗ mạnh tay lên vai đệ đệ, mạnh đến mức hắn chút nữa là ngã ngồi lên mặt đất.

"Tỷ tỷ, người không ôn nhu một chút được sao?" Lỗ Cách Tây Á xoa bả vai lầm bầm.

"Ngươi nói cái gì? Có phải muốn ta bẻ xương hay không?" Mễ Đế Nhĩ cau mày, Lỗ Cách Tây Á lập tức sợ đến nỗi không dám mở miệng nói nữa.

Thấy bộ dáng câm như hến của Lỗ Cách Tây Á, Mễ Đế Nhĩ hài lòng gật đầu, cuối cùng cũng tìm được một chút tự tin, trước mặt tên Long Nhất kia căn bản là có sức cũng không dùng được, làm cho nàng mất mặt đến như vậy.

Tay của Mễ Đế Nhĩ khoát lên vai Lỗ Cách Tây Á, nghiêng đầu nói: "Đệ đệ thân yêu, bây giờ tỷ tỷ muốn ngươi giúp cho tỷ một việc, ngươi sẽ không cự tuyệt chứ".

"Cái… cái gì?" Lỗ Cách Tây Á sợ hãi hỏi, nói cũng không quá nhanh, thật sự là đã bị uy thế của Mễ Đế Nhĩ uy hiếp.

Mễ Đế Nhĩ bên tai Lỗ Cách Tây Á nói thầm một hồi, lập tức gương mặt cũng khá anh tuấn của hắn lập tức trở nên trắng bệch, hắn vẻ mặt đau khổ nói: "Tỷ tỷ. Việc này tỷ nhờ người khác làm được không? Chuyện này cũng không hay ho gì, đệ vẫn giữ lại cái mông của đệ".

"Ngươi không đáp ứng, có tin hay không ta bây giờ có thể làm cho cái mông ngươi nở hoa" Mễ Đế Nhĩ hung hăng nói.

Lỗ Cách Tây Á khóc không ra nước mắt, đột nhiên nhớ ra vừa rồi hỏi Mễ Đế Nhĩ vẫn chưa trả lời hắn, vì vậy lại hỏi: "Ta hứa với tỷ được chưa? Bất quá tỷ rốt cuộc có giúp ta giáo huấn tên tiểu tử kia chưa?"

Mễ Đế Nhĩ ánh mắt lúng túng, vừa nghĩ lại có chút thẹn quá thành giận, nàng gõ một cái vào đầu Lỗ Cách Tây Á, hung hãn nói: "Ngươi dám hoài nghi tỷ tỷ ngươi sao, không muốn sống nữa sao. Cái tên kia mặc dù cũng có chút cân lượng, nhưng vẫn bị ta giáo huấn đến quỷ khóc thần sầu, cuối cùng cũng do thấy hắn với Liễu Nhứ muội muội có vài phần giao tình mới bỏ qua cho hắn" Mễ Đế Nhĩ càng nói trong tâm càng lo, rõ ràng là nàng nhờ Liễu Nhứ mới rời đi được, bằng không ai giáo huấn ai còn chưa biết được.

"Thật sao, ta biết tỷ tỷ là số một mà" Lỗ Cách Tây Á vui vẻ nói, có một lần hắn thấy một người bị Mẫu bạo long tỷ tỷ giáo huấn cũng phải cả tháng mới hồi phục lại được.

"Được rồi. Thời gian cũng không còn sớm, tỷ đi nghỉ ngơi đây, nhớ kỹ việc mà tỷ giao cho ngươi, nếu mà làm hỏng việc thì cứ đợi xem sẽ bị thu thập thế nào đi" Mễ Đế Nhĩ uy hiếp hai câu liền ra khỏi sơn động, sau đó thở dài thậm thượt, hy vọng lời nói dối này vĩnh viễn không bị phát giác thì mới được.

Long Nhất dẫn theo Liễu Nhứ cùng Tiểu Nữu về tới Hoàng cung Nạp Lan đế quốc, vốn Liễu Nhứ muốn về Ma huyễn sâm lâm. Nhưng bị Long Nhất khuyên bảo hơn nữa Tiểu Nữu chết sống cũng không chịu rời khỏi lòng của Long Nhất, sau khi do dự một chút liền quyết định đi cùng với Long Nhất, đến Long đảo cũng có thể biết được một chút tin tức.

Nạp Lan Như Nguyệt tự nhiên là phi thường hoan nghênh, lúc đầu tại Lôi thần cấm khu đối phó Tam đầu ma long cũng nhờ có Liễu Nhứ kịp thời xuất hiện hỗ trợ, nàng và tiểu la lỵ đối với Tiểu Nữu xinh đẹp đáng yêu cũng rất thích thú. Nhưng Tiểu Nữu này đã lâu không được gặp Long Nhất, lám ao cũng không chịu để cho các nàng ôm, ban đêm ngủ cũng chiếm lấy chỗ trong lòng Long Nhất. Cũng làm cho Tiểu la lỵ rất là ghen tỵ, lòng ngực ấm áp kia trước giờ cũng là của nàng.

Mấy ngày trôi qua, Nạp Lan Như Nguyệt bởi vì xử lý việc của quốc gia mà phải đi khắp nơi, nàng càng ngày càng ra dáng Nữ hoàng, vô luận là xử lý chuyện gì cũng tỏ rõ khí chất, đều có chỗ độc đáo, năng lực cũng không thua chút nào Phụ hoàng Nạp Lan Vô Cực của nàng. Bởi vậy được sự ủng hộ của bá quan. Các chính sách lợi quốc lợi dân mới đều được hoan nghênh nhiệt liệt. Dân chúng cũng dần dần chấp nhân sự thật đất nước đang được một nữ nhân thống trị.

Mấy ngày nay, Long Nhất đại bộ phận thời gian đều cùng Tiểu Nữu và Tiểu la lỵ. Liễu Nhứ luyện công cuồng tới mức ở nơi nào cũng không ngừng tu luyện. Thương Nguyệt thành tựa hồ gió êm sóng lặng, Long Nhất vừa đến Thúy Yên các lại phát hiện Mộc Hàm Yên vắng mặt, thủ hạ của nàng nói nàng phải một thời gian nữa mới có thể trở về. Mà lão bất tử Quang Minh Giáo hoàng Tra Nhĩ Tư kia cũng không có động tĩnh gì, nghĩ đến chắc hẳn là đang ngày đêm quỳ gối trước pho tượng Quang Minh thần để cầu xin, hắn cũng không muốn nghĩ tới, nếu như Quang Minh thần thật sự tồn tại, sao lại không đơn giản mà truyền thừa ch hắn cho rồi? Tổ tiên Quang Minh thần truyền lại mà còn tính tóan gì nửa?

Đang lúc hoàng hôn, nhiệt độ bên ngoài cũng hạ xuống nhiều, lúc này cxung là lúc trên đường cái đông đúc nhất, ở trong nhà hoặc trong tiệm cả ngày cũng rất lừ bức bối cảm thấy bực bội trong người cần ra ngoài để dạo mát.

Long Nhất lúc này tay trái ôm Tiểu Nữu, tay phải nắm Tiểu la lỵ.

Từ đường lớn đến hẻm nhỏ của Thương Nguyệt thành đều đi qua.

"Phụ thân, đói…" Nữu nhi vừa mới nhét một con vịt quay vào trong bụng, bây giờ lại kêu đói với Long Nhất.

"Tỷ phu, nàng ta rốt cuộc có thể ăn bao nhiêu vậy? Nãy giờ đã ăn tới tám con gà nướng rồi" Tiểu la lỵ nhìn Nữu nhi đang mở to mắt ra vẻ vô tội trong lòng Long Nhất, tức giận nói, nàng cũng không phải là quan tâm đến việc ăn nhiều hay ít, mà là con rồng mập này cứ to nhỏ gọi Long Nhất để lôi kéo sự chú ý, nàng thấy ghen tức.

"Ngươi cho dù cho nó cả một núi đồ ăn nó cũng ăn hết" Long Nhất hắc hắc cười nói, Nữu nhi ăn uống thế nào hắn cũng đã chứng kiến qua, cho dù hơn mười con ma thú mấy trăm cân nuốt vào cũng là bình thường, hơn nữa Nữu nhi tựa hồ cái gì cũng có thể ăn, chỉ cần có năng lượng thì đều có thể nuốt vào.

"Đồ tham ăn, thật là…" Tiểu la lỵ nói thầm nắm chặt lấy bàn tay của Long Nhất, trong lòng lại đang suy nghĩ, chờ ta thành thê tử của tỷ phu, ngươi sẽ trở thành nữ nhi của ta, đến lúc đó…

Long Nhất cũng không biết Tiểu la lỵ nghĩ gì, hắn đang vừa đi vừa quan sát bốn phía, lúc này thế cục của Nạp Lan đế quốc cơ bản đã ổn định, cuộc sống của dân chúng lại trở về quỹ đạo bình thường. Đại quân của Thú nhân tộc đang rút lui, các lực lượng phản loạn đã bị đàn áp, kế tiếp [sẽ là do Minh Nguyệt Trương Đảm gồm thâu, chi tiết chuyện này Nạp Lan Như Nguyệt và hắn đã thương lượng thật lâu, cuối cùng đã quyết định vận mệnh của những vùng phản loạn, có dã tâm cũng không có gì sai, chỉ sai lầm là do đã bị bại lộ thời gian hành động.

Bất tri bất giác theo chân mọi người đi tới Quang Minh Đại giáo đường, bởi vì sự tồn tại của Tra Nhĩ Tư đã tạo thành nơi này mỗi ngày người đến nối liền không dứt, có tín đồ thậm chí dưới áh mặt trời chói chan mà quỳ xuống ngay ở sân của Giáo đường mà thành kính cầu nguyện, đó chính là lực lượng của tôn giáo.

Long Nhất quay đầu nhìn về phía pho tượng Quang Minh thần ở trên giáo đường, trong lòng cũng có chút e ngại, liền kéo Tiểu la lỵ xoay người rời đi.

"Tây Môn thiếu gia" Ngay lúc này, một thanh âm quen thuộc truyền đến.

Long Nhất quay đầu nhìn lại, liền thấy bốn Hồng y tế tự đang đi tới phía hắn, mặc dù mang mặt nạ, nhưng Long Nhất liếc mắt qua đã nhận ra người đi đầu là Thần thánh tế tự Khải Lâm, chỉ là năm người trong đội Chấp pháp này lại thiếu mất Đông Phương Khả Hinh.

"Khải Lâm thánh tế tự, các người muốn đi đâu vậy?" Long Nhất quay ngươid lại cười ha hả.

"Bên này chuyện đã xong, cho nên chúng ta định trở về Quang minh Tổng hội" Khải Lâm nhẹ giọng cười nói.

"Đã như vầy cũng không quấy rầy, đi đường nhớ cẩn thận đá trên đường nhé" Long Nhất hắc hắc cười nói.

Khải Lâm thấy Long Nhất cũng nhìn không rời mặt của nàng, trong lòng không khỏi bực mình, nhưng lập tức bình thường trở lại, bản thân cũng đã tu luyện Quang Minh ma pháp nhiều năm như vậy, mấu chốt cũng là bình tâm tĩnh khí, làm sao mà dễ dàng bị hắn ảnh hưởng như vậy được?

Lúc này, ánh mắt của Khải Lâm nhìn vào tiểu cô nương như ngọc như ngà trong lòng của Long Nhất, trong lòng có có chút ngạc nhiên, liền hỏi: "Cô nhỏ này à ai? Lớn lên chắc là sẽ xinh đẹp lắm!"

"Nữ nhi của ta" Long Nhất nhún nhún vai nói.

Mà lúc này, Nữu nhi cũng phối hợp với Long Nhất hô lên: "Phụ thân, đói…"

Khải Lâm hết sức kinh ngạc, tỉ mỉ đánh giá Nữu nhi, mơ hồ cảm giác được trên người nàng có một loại năng lượng dao động kỳ lạ, lập tức cảm giác được tiểu cô nương này không đơn giản, nàng thử một lượng tinh thần lực nhỏ để dò xét qua, ai ngờ tinh thần lực vừa mới chạm vào thân thể cô nhỏ này lập tức bị mạnh mẽ hút vào, làm cho nàng sợ hãi vội vàng mạnh mẽ cắt đứt.

Nữu nhi quay đầu nhìn Khải Lâm, trong cặp mắt to lập lòe tỏa sáng, lộ ra vẻ giễu cợt, hiển nhiên tinh thần lực vừa rồi của Khải Lâm cũng bị nàng xem như là đồ ăn.

Long Nhất cũng thấy hết mọi việc, hắc hắc cười cười, đầy thâm ý nói: "Tò mò cũng chỉ là tò mò, nhưng tò mò không chỉ có có thể giết chết mèo mà cũng có thể giết chết cả người".

Khải Lâm chấn động, trong mắt lộ ra thần sắc bất định.

"Tây Môn thiếu gia, thì ra người ở chỗ này, Giáo hoàng bệ hạ vừa mới bảo ta đi mời thì người đã đến đây rồi" Một gã tế tự từ trong Giáo đường chạy vội ra, chạy thẳng đến bốn người Khải Lâm sau khi thi lễ liền nói với Long Nhất.

"Tra Nhĩ Tư tìm ta?" Long Nhất hơi vô ý hỏi lại, quên mất là gọi trực tiếp tục danh của Giáo hoàng trước mặt Quang Minh giáo đồ là điều tối kỵ. Bất quá tế tự này cũng biết mối quan hệ giữa Long Nhất và Tra Nhĩ Tư, nên cũng không dám có phản ứng gì.

Long Nhất do dự một chút, nói thật ra, mặc dù mặt ngoài hắn cùng với Tra Nhĩ Tư là quan hệ hợp tác với nhau, nhưng hắn biết quan hệ với Tra Nhĩ Tư cũng như là đi trên một lớp băng mỏng, người này hoàn toàn là một người điên, người điên mà nổi điên thì không có bất kỳ lý do gì.

Long Nhất cũng không quá lo lắng cho Nữu nhi, hắn chỉ lo lắng cho Tiểu la lỵ Nạp Lan Như mộng, trên người nàng có HảI dương kết giới có lẽ có thể ngăn trở sự tấn công của đa số người, nhưng là trước mặt Tra Nhĩ Tư căn bảnlà không chịu nổi một đòn.

Long Nhất còn đang có chút trù trừ, Long Nhất đột nhiên thấy Đông Phương Khả Hinh mặc đồ trắng từ xa xa đang phiêu nhiên đi lại…