Phong Lưu Pháp Sư

Chương 47: Đa Nhất Cá Lão Bà Vô Sở Vị

 

Lãnh U U thấy Long Nhất không động tĩnh một lúc lâu, cơn nhiệt tình tràn đầy từ từ hạ xuống. Hai người đang ôm nhau thân mật bỗng trầm mặc lại, không ai nói một lời, không khí thập phần nặng nề.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Long Nhất từ trên thân Lãnh U U đứng dậy chỉnh đốn lại y phục. Lúc này trong tim hắn rất rối loạn. Hắn không biết thế nào thình lình lại nghĩ đến Lộ Thiên Á, nhưng là một cảm giác mơ hồ thay cho Lãnh U U.

- Ngươi muốn bỏ đi à?

Trong lúc Long Nhất bước ra cửa lều, Lãnh U U muốn cố giữ bình tĩnh, nhưng thanh âm run rẩy đã làm lộ ra tâm tình nàng vào lúc này đang rối loạn.

Thân hình Long Nhất hơi dừng lại, hít vào một hơi than nhè nhẹ, giọng trầm nhẹ nói:

- Xin lỗi!

Nói xong đã đến mở cửa lều bước rồi bước dài bỏ đi.

Lãnh U U lặng lẽ mặc lại quần áo, nơi thầm kín tựa hồ còn lưu lại cảm xúc nóng bỏng, nhưng trong lòng nàng đột nhiên thật là đau đớn, làm nàng hầu như không thở nổi. Lúc mình đang bắt đầu thích thú sự bỡn cợt thì hắn lại không đáp ứng. Thực sự thì mình cũng đã đụng qua hết mọi chỗ của nam nhân thần bí này rồi. Lần thứ nhất gặp lúc tinh thần đang đấu tranh thì hắn đến ôm mình vào trong lòng cách ly khỏi bóng tối dụ hoặc. Tự hỏi lòng mình, nàng cũng không thể hiểu rõ thế nào, nhưng nàng biết nàng rất thích Long Nhất, nhưng đích xác là hắn không thích nàng.

Nhưng Lãnh U U không quá ngạc nhiên với hành động của Long Nhất. Nàng đã nghĩ tất cả mọi chuyện do nàng sai. Lúc Long Nhất vừa ôm thì nàng đã biết là hắn rồi. Lúc đầu nàng đã định cố chống lại bản năng của mình, nhưng sau đó, vì tính ích kỷ của mình nên mặc dù là nàng đã biết hắn ngộ nhận nàng là Lộ Thiến Á, nhưng nàng cũng không hề lên tiếng cảnh tỉnh hắn. Đơn giản là nàng chỉ muốn hiến thân cho Long Nhất, nhân đó trở thành nữ nhân của hắn.

Hai hàng thanh lệ từ khoé mắt chầm chậm chảy xuống. Chân tình sâu đậm của thiếu nữ từng giọt từng giọt rơi xuống, vỡ vụn.

Long Nhất bối rối đi qua đi lại trong trướng bồng. Hắn đột nhiên có cảm giác mình có chút vô sỉ, khi phụ xong rồi bỏ đi, thực cũng không có mấy trách nhiệm. Nhưng hắn cũng không ngu xuẩn. Hắn biết rất rõ việc nhầm lẫn lộn xộn này cũng có một phần trách nhiệm thuộc về Lãnh U U. Nhưng người ta là thiếu nữ, để cho hắn chiếm được tiện nghi lớn như vậy thì biết nói làm sao đây?

- Chà! Nàng ta bây giờ rất hận mình đây. Trong tình huống này, ta phải làm thế nào đây? Có đem tín vật đến xin cưới nàng chắc gì đã được!

Long Nhất vỗ vỗ vào trán, nhảy lên trên cái giường lớn của mình.

Long Nhất chúi đầu vào trong gối, từ từ nghĩ lại những cảm nhận của mình về Lãnh U U. Nàng cũng bình thường nhưng chắc chắn là không xấu, thêm vào đó, nàng lại có một thân hình cực kỳ mỹ diệu. Tuy khuôn nàng luôn lạnh lùng nhưng khi nồng nhiệt thì lại vô cùng khả ái. Nàng tu luyện Hắc ám ma pháp và Tinh thần ma pháp, chắc chắn là khác với loại người như hắn rồi. Nhưng điều này cũng không phải là không thể chấp nhận. Nghĩ tới nghĩ lui, Long Nhất cũng rút ra được một kết luận.

Sau này hắn sẽ phải thân cận với nàng nhiều hơn để bồi dưỡng tình cảm. Cũng nhất định chưa cần thông báo với ba lão bà việc này. Thêm một bà nữa thì cũng có vấn đề gì đâu. Trên thế gian này, chỉ cần có thực lực chứ cưới bao nhiêu người, có ai nói gì hắn. Mà như thế có khi lại còn trở nên được ngưỡng mộ ấy chứ. Sau khi nghĩ thông, Long Nhất đi ngủ không lo lắng nữa. Hắn không thể biết được lòng Lãnh U U lúc này đang quay cuồng, bối rối vô cùng.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lộ Thiến Á đả toạ xong tỉnh trở lại. Nàng đứng dậy vươn vai vai uốn mình, quay đầu sang hai bên, phát hiện Lãnh U U không còn ở đấy nữa. Đi ra khỏi lều, một trận lãnh khí âm hàn thổi vào mặt nàng. Không khí khu vực đầm lầy vào sáng sớm thật ẩm ướt và cũng chẳng trong lành gì. Lộ Thiên Á nhanh chóng khép chặt áo lại, ngẩng đầu nhìn thấy Lãnh U U đứng gần đó đang mông lung nhìn về phương xa.

- U U tỷ! Tỷ dậy sớm thế!

Lộ Thiến Á đi đến gần Lãnh U U nói. Lãnh U U quay lại, miễn cưỡng mỉm cười, nói:

- Thật à! Ta không ngủ được, ra đây đứng cho thoáng!

Lộ Thiến Á nhìn thấy Lãnh U U chỉ qua một đêm mà tiều tuỵ đi rất nhiều, do đó thất kinh, quan tâm hỏi:

- U U tỷ, sắc mặt tỷ làm gì nhợt nhạt vậy, tỷ không được khoẻ à?

Lãnh U U khổ sở cúi đầu, cảm thán nói:

- Tỷ không sao, chỉ tại đêm qua ngủ không đuợc!

Mặt Lộ Thiến Á lộ vẻ kỳ quái, chẳng phải là giấc ngủ của Ma pháp sư rất tốt sao vì bọn họ có sức mạnh tinh thần lực hậu thuẫn. Nhưng nàng biết là không thể hỏi lại.

Chính vào lúc này, phía sau hai người truyền lại một thanh âm vang vang:

- Sớm quá vậy, hai vị mỹ nữ!

Lộ Thiến Á nghe đuợc thanh âm của Long Nhất vui mừng quay lại chạy đến, hai tay nhanh chóng nắm lấy cánh tay của Long Nhất.

- Muội dám nhận được gọi là mỹ nữ đâu. Hai ngươi từ từ tự tình với nhau đi.

Lãnh U U hừ lạnh một tiếng, cúi đầu đi xuyên qua hai người Long Nhất vội vàng trở lại lều.

- Này! Lãnh U U, nàng không được đi, hai ta tự tình mà có người thứ ba mới thú chứ.

Long Nhất quay theo bóng Lãnh U U gọi to.

Nghe lời nói êm ái của Long Nhất, thân hình Lãnh U U dừng lại, tim đập loạn lên. Lời nói này của chàng có ý tứ gì? Những lời trêu chọc này có phải nghĩa là đã chấp nhận nàng không? Lãnh U U không dám nghĩ nhiều, nhanh chóng bước vào trong lều.

- Long Nhất, U U tỷ như là đang có tâm sự!

Lộ Thiến Á lo lắng nói.

- Hừ, chắc có đấy. Nàng cũng biết nữ nhân các nàng mỗi tháng đều có mấy ngày tâm tình không tốt, thích suy nghĩ mơ mộng ấy mà.

Long Nhất cười hắc hắc nói.

Lộ Thiến Á đỏ mặt lên, giận dỗi nói:

- Thật xấu hổ, chỉ thích nói bậy. Chắc là lúc này U U tỷ không phải thế đâu.

- Ha, thế thì khi nào mới thế?

Long Nhất tự nhiên hứng thú nói.

- Là… sao muội phải nói cho huynh biết hả, đại sắc lang?

Lộ Thiến Á phong tình vạn trạng trợn mắt nhìn Long Nhất.

- Nói cho muội hay ta đúng là đại sắc lang đấy.

Long Nhất cười hắc hắc nói.

Lộ Thiến Á nhìn xung quanh, khẳng định là bọn Man Ngưu, Cáp Lợi không ở đây liền nhón chân đứng thẳng, ghé sát vào tai Long Nhất.

- Thế này là mãn ý rồi chứ, muội trở về bồi tiếp U U tỷ đây!

Lộ Thiến Á nói, sau đó không dám nhìn thẳng vào nhãn thần nóng bỏng của Long nhất, đỏ mặt e thẹn bỏ đi.

Sau khi đã ăn điểm tâm, bọn Long Nhất bắt đầu đi tiếp. Trên đường đi, Long Nhất luôn tìm cơ hội để chọc ghẹo Lãnh U U. Nhưng tiểu nữu này như có một trái tim sắt vậy, chẳng đáp ứng lại hắn chút nào.

- Cáp Lôi, bao lâu thì có thể đi qua đầm lấy này?

Lam Thiên mệt mỏi hỏi. Thể chất yếu ớt của hắn đang muốn được nghỉ ngơi.

Cáp Lôi lấy địa đồ ra nhìn cẩn thận, nói:

- Nhanh lắm, cứ theo tốc độ này thì chỉ cần một ngày nữa chúng ta có thể đi qua đầm lầy này.

Nghe được chỉ cần một ngày là có thể đi qua đầm lầy, tất cả mọi người đều phấn chấn hẳn lên. Qua đuợc đầm lầy này sẽ đến được Di Thất Chi Thành. Lúc này, mọi người đều vui vẻ hơn nhiều, vừa đi vừa cười nói ầm ĩ.