Phong Lưu Pháp Sư

Chương 338: Lĩnh vực

 

 

 

Đương nhiên có lẽ đối với ma pháp sư mà nói thì không có khả năng, nhưng đối với Long Nhất thì lại chẳng có khó khăn gì cả. Vận dụng nội lực thu nhỏ hỏa cầu cũng chỉ như một món ăn nhỏ?

Tạp Gia ngừng phun huyết, xoay người có chút kinh ngạc nhìn Long Nhất. Trước đây hắn thật sự cũng rất coi nhẹ Long Nhất, không có nghĩ đến thực lực Long Nhất lại mạnh như vậy.

Long Nhất liếc mắt nhìn tình huống bốn phía xung quanh. Lúc này Nạp Lan Như Nguyệt giận dữ nhìn Đông Phương Khả Hinh nhưng không có động thủ. Man Ngưu cùng với phục ma côn pháp đã áp chế được hai gã thủ hộ kị sỹ, còn Vô Song thì đứng ở một bên, tựa hồ hết thảy những việc này đều không có quan hệ tới nàng.

"Còn đánh nữa? Chỉ là hiểu lầm thôi, tại sao lại hung hăng như vậy?" Long Nhất cười hắc hắc nói.

"Nếu thực lực ngươi chỉ như vậy thì hãy thúc thủ chịu trói đi." Tạp Gia thu hồi vẻ mặt kinh ngạc, thản nhiên nói, hoàn toàn không có để chiêu vừa rồi ở trong lòng.

Long Nhất nhíu mày, chẳng lẽ ngươi còn che dấu thực lực chưa có dùng đến? Nhìn dáng vẻ hắn tự tin như vậy, cũng không phải là chỉ nói bâng quơ.

"Ta muốn xem ngươi như thế nào để cho ta thúc thủ, có bản lãnh gì cứ đến đây xuất ra đi." Long Nhất khóe miệng mỉm cười nói, nhưng trong tận đáy lòng cũng không dám khinh thường.

Tạp Gia thôi động thánh quang trường thương nhằm hướng Long Nhất đánh tới, đồng thời bạch quang trên người hắn chợt lóe lên, không khí trong phút chốc như đông kết lại.

"Lĩnh vực!" Long Nhất vẻ mặt ngưng trọng, thật sự không nghĩ tới là với niên kỉ thoạt nhìn không lớn, vậy mà hắn lại có thể đạt tới cảnh giới như thế. Hắn còn tưởng rằng tại quang minh giáo hội, lĩnh ngộ được lĩnh vực chỉ có quang minh giáo hoàng Tra Nhĩ Tư. Thực lực của quang minh giáo hội không đơn giản như vẻ bề ngoài. Trong một sát na linh quang chợt hiện lên trong đầu Long Nhất, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, dưới tình huống này không cho phép hắn suy nghĩ.

"Ngươi nói đúng rồi, hơn nữa đây không phải là lĩnh vực bình thường, đây là thánh quang lĩnh vực, ngươi không thể thi phóng cái gì ngoài quang hệ ma pháp cùng đấu khí, mà thực lực của ta tại lĩnh vực này có thể gia tăng gấp đôi. Trừ phi ngươi đạt tới trình độ kiếm thần hoặc pháp thần, bằng không ngươi hãy nhận thua đi." Tạp Gia đắc ý cười nói.

Long Nhất cười hắc hắc, nhìn dáng vẻ Tạp Gia có lẽ đạt tới cảnh giới kiếm thánh. Thực lực tăng lên gấp đôi khẳng định rất kinh khủng, nhưng lúc này máu của hắn đang nóng lên.

"Thật sao? Thực lực ngươi càng mạnh ta càng cao hứng. Ta thích nhất là thấy bộ dạng cao thủ trước mặt ta, lĩnh vực thì sao." Long Nhất hắc hắc cười nói. Nơi này có thể vận dụng quang hệ ma pháp, như vậy là đủ rồi. Cho dù không thể vận dụng ma pháp thì hắn với ngạo thiên quyết tầng thứ tư cũng không có gì phải sợ hãi.

"Vậy hãy thử xem." Tạp Giao vẻ mặt âm trầm, thánh quang trường thương xuất hiện quang mang như một con trăn khóa chặt Long Nhất.

Long Nhất hừ lạnh một tiếng, từ không gian giới chỉ lấy ra cự kiếm. Nội lực kết hợp với nguyên tố quang hệ ma pháp, cũng tại lúc này trên thân kiếm phát kiếm quang như thánh quang đấu khí. Vốn Long Nhất sử dụng đấu khí kết hợp cùng nguyên tố quang minh ma pháp cũng có thể coi như sử dụng thánh quang đấu khí. Nhưng về bản chất thì thánh quang đấu khí này cùng với thánh quang đấu khí của Tạp Gia là hoàn toàn khác nhau. Tạp Gia đấu khí bởi bản thân mang quang mang chúc tính, còn đấu khí của Long Nhất không có chúc tính, mà chỉ sử dụng nội lực dung hợp mà thành. Bởi vậy tại thánh quang lĩnh vực này đấu khí của Long Nhất chỉ có thể sử dụng như vậy.

Thân hình Tạp Gia chợt lóe lên, tốc độ cực nhanh tiến tới tấn công. Long Nhất nắm chặt cự kiếm đón đỡ, trong lúc thời khó phân thắng bại.

Thánh quang đấu khí của Tạp Gia do lĩnh vực mà tăng lên, uy lực thập phần cường đại, từng đạo thương mang đánh tới, ngăn chặn hết đường lui của Long Nhất. Nhưng mà Long Nhất dựa vào ngạo thiên quyết tầng thứ tư chống đỡ vô cùng nhàn nhã, lợi dụng xảo kình khiến cho thương mang chạm vào nhau và triệt tiêu. Hắn như một con cá trạch lượn qua lại, có vẻ dễ dàng, tự nhiên.

"Uy, vị Tạp Gia huynh này, ta xem ra thì lĩnh vực của người cũng xoàng xĩnh mà thôi, đừng lãng phí khí lực nữa. Ta xem thì hai thủ hạ của ngươi cũng không nhanh lắm, xem chừng không được tốt." Long Nhất vừa cười vừa nói.

Tạp Gia không có bị lời nói của Long Nhất ảnh hưởng mà phân thần, ánh mắt hắn càng thêm âm độc, thế công càng ngày càng sắc bén.

"Ta chửi ông nội ngươi, ngươi uống nhằm thuốc kích thích chắc?" Trước sau Long Nhất lóe lên lưỡng đạo thương mang công kích. Thực tế hắn né tránh cũng không có thoải mái gì, mỗi một đạo thương mang đều ẩn chứa năng lượng vô cùng cường đại. Hắn không dám ngạnh tiếp, chỉ có thể tá kình, nhưng cũng vô cùng tiêu hao nội lực.

"Uy, nếu ngươi không có ngừng tay, ta sẽ không hạ thủ lưu tình đâu." Long Nhất lớn tiếng nói. Mặc dù tiểu tử này không ngừng công kích, nhưng hắn cũng không phải là không có biện pháp đối phó.

"Bớt nói nhảm đi, cứ tới đây." Tạp Gia cắn răng nói.

Long Nhất cũng không muốn cùng hắn dây dưa nữa. Tinh thần lực cường đại của hắn đột nhiên từ mi tâm xuất ra, hắn chấp kiếm, thân thể kỳ dị vũ động, chiêu thức mềm nhẹ phiêu hốt mang theo một loại uy lực quỷ dị.

Lúc này Man Ngưu đánh cho hai gã thủ hộ kị sỹ phun huyết lui về phía sau, thu hồi lục ngọc tài quyết nhìn về phía lĩnh vực mà Long Nhất đang ở trong. Hai thánh nữ cũng đồng thơi đi tới.

Công kích của Tạp Gia dần dần chậm dần, hắn muốn khống chế bản thân nhưng trong lòng nổi lên một trận đau đớn, bi thương khiến cho hắn không thể vượt qua tình cảm. Hắn cơ hồ muốn quên đi bản thân đang ở trong trận chiến.

Long Nhất huy động cự kiếm trong tay, thân hình hư ảo lóe ra, đám đông chung quanh đang vây xem cũng bắt đầu yên tĩnh lại.

Man Ngưu mắt không rời Long Nhất, đột nhiên gãi gãi ngưu giác kêu lên: "Ta đã nhớ ra, lão đại sử dụng chiêu này là chiêu tương tư kiếm."

"Tương tư kiếm?" Nạp Lan Như Nguyệt đi tới nhẹ giọng hỏi.

"Đúng vậy. Lúc trước lão đại tại rừng rậm tinh linh trong khi nhảy múa đã dùng. Lúc đó đã hấp dẫn tất cả các loài chim trên trời tới. Nhưng không hiểu hôm nay như thế nào lại không thấy?" Man Ngưu nói xong nhìn về phía bầu trời, trên không trung chỉ thấy có những chú chim nhỏ bay vòng quanh, không giống như lúc trước tại rừng rậm tinh linh có vạn điểu cùng tề tựu.

Kỳ thật không phải uy lực của tương tư kiếm yếu đi, mà là Long Nhất cùng Tạp Gia đang ở trong thánh quang lĩnh vực, ảnh hưởng của tự nhiên đối với bên ngoài cũng không có cường đại. Nhưng cũng đủ để cho những người vây xem yên tĩnh, im lặng.

Mặc dù ở trong lĩnh vực của bản thân nhưng Tạp Gia cũng không có cảm thấy tốt. Long Nhất sử dụng tinh thần lực cường đại dẫn động tương tư kiếm quyết, đối với Tạp Gia có ảnh hưởng vô cùng lớn.

Công kích của Tạp Gia hoàn toàn dừng lại, chỉ ngơ ngác đứng nhìn thân ảnh phiêu hốt của Long Nhất, vẻ mặt buồn vui lẫn lộn. Đông Phương Khả Hinh được quang minh giáo hoàng Tra Nhĩ Tư nhận làm dưỡng nữ. Tạp Gia đối với nàng rất có tình cảm, hắn cùng với nàng từ nhỏ lớn lên, nhìn nàng trở thành một tiểu thư cao quý. Tình ý càng ngày càng mãnh liệt, nhưng hắn biết bản thân trong mắt nàng chỉ là một vị ca ca bình thường. Bởi vì trong lòng nàng đã sớm tràn ngập hình bóng một người. Hắn chỉ có thể giam cầm tình ý của bản thân trong tận đáy lòng, yên lặng bảo vệ nàng, ai có thể biết được nội tâm hắn thống khổ.

Tạp Gia lệ rơi đầy trên mặt. Trước mắt chính là khuôn mặt tươi cuời tuyệt mỹ của Đông Phương Khả Hinh.

Tinh thần không thể khống chế, lĩnh vực không cần đánh cũng tự phá. Long Nhất thu chiêu lại đứng nhìn thủ hộ kị sỹ ngơ ngác rơi lệ, lắc lắc đầu. Tinh thần hắn so với mình tưởng tượng thì còn kém hơn, tương tư kiếm đệ nhất chiêu hắn còn chưa có xử ra hết.

"Tạp Gia, ngươi làm sao vậy?" Đông Phương Khả Hinh lướt tới, lắc lắc Tạp Gia đang thất thần rơi lệ. Tạp Gia vẫn đứng im không nhúc nhích.

"Biểu … … Tây Môn Vũ, ngươi đã làm gì đối với hắn?" Đông Phương Khả Hinh quay đầu, ánh mắt đầy hận ý nhìn Long Nhất

"Hắn không có việc gì, trong chốc lát sẽ trở lại bình thường thôi. Ngươi biết hắn vì cái gì mà biến thành như vậy không? Bởi vì hắn quá yêu ngươi." Long Nhất lạnh nhạt nói.

Đông Phương Khả Hinh im lặng. Tình cảm Tạp Gia đối với nàng, nàng vốn đã biết, chỉ là trong lòng nàng … …

Long Nhất vẫy tay ra hiệu, dẫn ba người Man Ngưu tiến lên. Đám đông vây quanh tự động tách ra thành một con đường, đưa ánh mắt kính sợ nhìn bọn họ rời đi. Bọn họ có thể không sợ hãi? Thủ hộ kị sỹ của quang minh giáo hội với lĩnh vực của mình còn bị hắn dễ dàng đánh bại, bây giờ đang ngơ ngác mất hồn còn chưa có tỉnh lại. Nghĩ tới từ nay về sau danh tiếng của Long Nhất không còn chỉ có mỗi dâm danh.

"Biểu ca" Đông Phương Khả Hinh thê lương kêu.

Long Nhất đình chỉ cước bộ, ngay sau đó lại bước tiếp, rốt cục không có quay đầu lại.

"Nàng thật đáng thương, dù sao cũng là biểu muội ngươi, ngươi như thế nào lại đang tâm cự tuyệt nàng." Trên đường đi Nạp Lan Như Nguyệt vừa nhìn Long Nhất vừa nói.

"Nếu không làm vậy không chừng còn xuất hiện nhiều phiền toái nữa." Long Nhất cười khổ nói.

"Vì cái gì? Nàng xinh đẹp như vậy, ta không tin sắc lang ngươi không động tâm." Nạp Lan Như Nguyệt cười nói.

"Đừng hỏi nhiều như vậy, bằng không ta có thể nghĩ ngươi đã yêu ta, nếu không sao ngươi lại quan tâm đến ta như vậy." Long Nhất định đem sự tình Đông Phương Khả Hinh chỉ muốn độc chiếm hắn nói ra, nhưng nghĩ lại thì nói nhiều như vậy để làm gì?

"Ta quan tâm chỉ bởi vì tò mà mà thôi." Nạp Lan Như Nguyệt nói.

Long Nhất cười cười nói: "Đừng nói những lời vô dụng này, hiện tại thị trấn đã đầy người, chúng ta tới bên ngoài Lôi Thần cấm khu nghỉ một đêm. Sáng sớm mai sẽ hành động."

Bốn người bắt đầu đi tới rừng rậm nguyên thủy Lôi Thần cấm khu. Với tốc độ phi hành của bọn họ, chỉ hai giờ đã tới bên ngoài Lôi Thần cấm khu. Lúc này bọn họ mới phát hiện có nhiều người có chủ ý giống bọn họ. Bên ngoài đã có rất nhiều trướng bồng.

"Mau nhìn, Huyết sát dong binh đoàn kỳ tích đã trở lại." Chẳng biết ai đó hét lớn một tiếng, nhiều người từ trướng bồng đi ra.

Bốn người Long Nhất dừng lại ở không trung, chỉ thấy ước chừng ba trăm người bay vọt ra từ lối vào Lôi Thần cấm khu. Quần áo trên người mỗi người đều có huyết tích, thần tình hoảng sợ mỏi mệt.