Phong Lưu Pháp Sư

Chương 307: Hái hoa?

 

"Vũ nhi, ngươi tới đây làm gì, mẫu thân không có chuyện gì đâu, nghỉ ngơi hai ngày là sẽ khỏe thôi." Đông Phương Uyển thấy thế vội vươn bàn tay có chút lạnh lẽo nắm lấy tay Long Nhất.

"Hài nhi bất hiếu, liên lụy nương thân bị thương." Long Nhất hối hận nói, hắn trong lòng sớm đã coi Đông Phương Uyển như mẹ đẻ, không khỏi có cảm giác xấu hổ.

"đứa nhỏ ngốc này, điều đó không trách ngươi, chỉ cần ngươi và cha ngươi không có việc gì, cho dù mẫu thân có chết cũng không tiếc nuối." Đông Phương Uyển ngồi dậy, ngọc thủ nắm lấy thắt lưng, ôm Long Nhất vào lòng, giống như khi còn nhỏ, nhẹ nhàng vuốt ve.

Trên người Đông Phương Uyển có mùi thơm, ấm áp rất nhẹ nhàng mềm dịu, khiến cho Long Nhất cảm thấy thập phần hạnh phúc, đó là tình mẹ bao la. Long Nhất uy nghiêm giờ phút này nằm trong lòng Đông Phương Uyển như một tiểu hài từ, loại cảm giác ấm áp tình mẫu tử này khiến cho hắn cuối cùng cũng cảm thụ được cảm giác hạnh phúc. Hắn rốt cục hiểu được một câu hát ở tiền thế kiếp trước: "trên thế gian này chỉ có mẹ là tốt nhất, có mẹ đứ bé giống như có kho báu, không có mẹ đứa bé giống như cỏ rác.

Trong lòng Long Nhất thầm thề, bất luận như thế nào cũng sẽ không để kẻ nào làm tổn thương mẫu thân hắn, đó chính là tình mẫu tử.

Thật lâu sau Long Nhất từ trong lòng Đông Phương Uyển đứng dậy, lại bị Đông Phương Uyển bắt nằm xuống, thương cảm nói: "Vũ nhi, để nương thân ôm con lần nữa, đã lâu nương thân không có ôm ngươi, chớp mắt đã qua ngươi đã từ một tiểu hài đáng yêu trở nên lớn như vầy, nương thân thật sự đã già rồi."

Long Nhất không động, trong đầu hiện ra hình ảnh Tây Môn Vũ từ nhỏ đến lớn đều được Đông Phương Uyển bao bọc mà lớn lên, mặc dù hắn phản đối kiểu yêu thương này, nhưng cảm giác được người yêu thương này nhất định vô cùng hạnh phúc. Tiểu tử Tây Môn Vũ này thật sự là có phúc mà không biết hưởng.

Ngày mai sau khi ngươi cùng công chúa Nạp Lan đế quốc thành thân liền lại muốn rời đi, không biết khi nào mẫu thân mới có thể nhìn thấy ngươi." Đông Phương Uyển than nhẹ, vỗ về lên đầu Long Nhất. Có thể nói phu quân và con nàng, đó là tất cả. Từ khi đứa con này sinh ra, ở trong lòng nàng chiếm vị trí rất lớn, cơ hồ vượt cả Tây Môn Nộ.

"Nương thân đừng lo lắng, hài nhi sẽ sớm trở về." Long Nhất an ủi nói.

"hài nhi ngốc, không cần quá lo lắng cho nương thân, loài chim luôn muốn dang rộng cánh bay xa, bầu trời kia dành cho đại nhân vật. Mẫu thân cũng không thể cản trở ngươi. " Đông Phương Uyển kiêu hãnh nói, nàng cũng hy vọng hài tử của mình trở thành rồng, khiến mọi người ngưỡng mộ. Hiện tại Tây Môn Vũ cũng đã có đủ điều kiện như vậy.

Long Nhất cảm động không thôi, tình mẫu tử như biển sâu và luôn vị tha nhất trên thế gian này.

Đông Phương Uyển nhẹ nhàng đẩy Long Nhất ra, hai tay ôm lấy khuôn mặt hắn mà nhìn, mang theo niềm hanh phúc, hài lòng. Nàng tin tưởng rằng một ngày nào đó con nàng có thể đứng tại thế giới này để ngạo thị chúng sinh, chẳng biết vì sao nàng lại có cảm giác này.

"không còn sớm nữa, hài tử hãy nghỉ ngơi đi, sự tình ngày mai nương thân không thể tham dự, Lễ bộ đã sắp xếp hết thảy mọi chuyện" Đông Phương Uyển nói.

Long Nhất gật gật đầu, nhớ tới Đông Phương Uyển bị hàn băng đấu khí của Lệ Thanh đả thương, nếu hàn khí lưu lại trong cơ thể không tiêu tán, chẳng những khôi phục khó khăn hơn mà còn để lại di chứng.

"Nương thân, hài nhi không thể không trục xuất hàn khí trong cơ thể người." Long Nhất nói. Hắn nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Đông Phương Uyển, một tia chân khí truyền vào kinh mạch, quả nhiên phát hiện chung quanh thận tạng, hàn khí lưu lại rất nhiều. Nếu như không trừ khử sẽ khiến cho tạng thận suy kiệt, lúc đó thì không thể coi thường được.

Long Nhất một tay cầm lấy tay của Đông Phương Uyển truyền chân khí vào để bức hàn khí, một tay đặt ở vị trí thận tạng để hút hàn khí ra. Long Nhất lúc này vô luận là ngạo thiên quyết hay ma pháp đều có sự đột phá lớn, thực lực đại tăng, đối với việc khu trục hàn khí cũng không mất nhiều sức lực.

Một lúc sau Long Nhất thu công, bàn tay đặt ở eo của Đông Phương Uyển đã bao trùm một tầng băng sương, hỏa hệ ma pháp nguyên tố điều động, băng sương hóa thành không khí bay vào trong không trung.

"không có việc gì, mẫu thân, người có thể nghỉ ngơi rồi." Long Nhất cười, đỡ Đông Phương Uyển nằm xuống, rồi ra khỏi phòng.

Rời khỏi phòng, Long Nhất nhìn thấy Tây Môn Nộ đang đứng tại giữa viện tử, mái đầu bạc sáng lên dưới ánh trăng.

Nhìn thấy Long Nhất đi tới, Tây Môn Nộ giận dữ hừ lạnh một tiếng không có lý gì đến hắn, hiển hiên đối với sự tình Lệ Thanh vẫn còn để trong lòng.

"Phụ thân, giờ không còn sớm, người cũng nên nghỉ ngơi." Long Nhất vừa nói vừa đi qua Tây Môn Nộ, hắn biết tính cách của Tây Môn Nộ, cho dù trong lòng đã tha thứ cho hắn, nhưng cũng vì uy nghiêm của trưởng bối mà không lộ ra.

Long Nhất đã đoán đúng, khi hắn vừa đi qua, Tây Môn Nộ liền quay đầu lại nhìn theo lưng hắn, trong mắt hiện ra sự bất lực nhiều hơn từ ái.

Khi đang trở lại viện tử của mình, Long Nhất đột nhiên dừng bước, cúi đầu lẩm bẩm: "Hàm Yên vì sao lại biết được sự tình tại Tây Môn phủ? Chẳng lẽ là do nàng sai khiến? hoặc là việc này có quan hệ với nàng"

Trong đầu Long Nhất hiện lên thân ảnh Lưu Thị, tiếp theo hiện lên việc Lưu Thị tiếp xúc với thần bí Hắc y nhân. Bọn họ cùng với Hàm Yên rốt cuộc có quan hệ thế nào? Rốt cuộc thuộc về tổ chức nào?

Nghĩ vậy, Long Nhất đổi hướng nhằm hướng Lệ nhân phường phi thân tới.

Lúc này trong phòng Hàm Yên là một màu tối đen, trong phòng không một chút thanh âm, dường như đã đi nghỉ. Long Nhất do dự một chút, rồi nhẹ nhàng hạ xuống, đẩy cửa phòng của Hàm Yên. Với mục lục của Long Nhất có thể nhìn xuyên bóng đêm, hắn nhìn thấy trên chiếc giường lớn đã buông màn, nhưng bên trong giường không có một tiếng động.

Long Nhất vừa tiến lên, chậm rãi đưa bàn tay hướng màn trướng, từ từ vén nó lên. Đột nhiên một thân thể mềm mại như rắn cuốn lấy Long Nhất, mang theo Long Nhất ngã xuống chiếc giường mềm mại.

"Tây Môn thiếu gia muốn hái hoa?" Hàm Yên để đôi môi tại một bên tai Long Nhất thổi nhẹ, bộ ngực thì ma sát trên lưng Long Nhất.

Dái tai không chỉ là nơi nhạy cảm đối với nữ nhân, mà đối với nam nhân cũng là nơi nhạy cảm như vậy, Long Nhất không tự chủ được liền có phản ứng.

Long Nhất xoay lại nắm được tay Hàm Yên, thân thể vừa chuyển, Hàm Yên liền nằm dưới hắn, tiểu huynh đệ cương cứng cọ vào tiểu phúc của nàng, dục vọng xâm lược biểu lộ không thể nghi ngờ.

Chẳng biết có phải ảo giác hay không, Hàm Yên tựa hồ co rúm mình lại một chút, nhưng rất nhanh nàng liền tiến tới, để tiểu phúc của mình phía trước đỉnh đầu tiểu huynh đệ của Long Nhất. Tiểu huynh đệ cũng đâm vào giữa hai chân của nàng mà cọ xát, cảm giác thật sự quá mỹ diệu, khiến cho Long Nhất một cảm giác vô cùng kích thích.

"dâm phụ" Long Nhất dục hỏa bộc phát, bàn tay xoa nhẹ bên ngoài bộ ngực của Hàm Yên, một tay thì ấn vào mông nào để cho tiểu huynh đệ tiến tới.

"ngươi… ….ngươi thật sự muốn ta, về sau này ngươi có thể sẽ phải hối hận." Hàm Yên nũng nịu thở một hơi dài, cảm giác hỏa nhiệt chen vào khe hở của mình, nàng hoài nghi Long Nhất vừa động liền có thể trực tiếp oanh kích nàng

"Vì cái gì mà ta không dám có ngươi, ngươi không phải phụ nữ trinh liệt, ta cũng không phải là kẻ quân tử, nam hoan nữ ái là tình nguyện, ta việc gì phải hối hận." Long Nhất vừa xoa bóp bộ ngực của Hàm Yên vừa nói.

"ta mặc dù không phải là trinh phụ, cũng là một nữ tử trong trắng, ngươi không sợ phiền toái sao." Hàm Yên nói xong bắt đầu xé rách quần áo của Long Nhất.

Long Nhất nghe vậy liền nói, nàng là một thân trong trắng? điều đó có thể? Ta chưa thấy qua một hoàng hoa khuê nữ phong tao như thế, ngoại trừ Liễu Mễ Á hoàng hậu, nhưng mà Mễ Á hoàng hậu bản thân là cao cấp hồ tộc, cho nên rất mị hoặc, nhưng Hàm Yên nàng nói như vậy thì ta có chút không tin.

Nhưng nếu đúng nàng còn là xử nữ, thân thể nàng không tránh khỏi sẽ có áp lực. Long Nhất không thể phủ nhận ham muốn vẫn còn rất mạnh mẽ, nhưng nếu đúng là nàng còn là xử nữ, Long Nhất khẳng định phải giữ nàng bên mình. Tuy nhiên với thân phận thần bí chưa rõ ràng của nàng khiến hắn do dự. (chỗ này đại ý là thế, ta dịch theo ý hiểu)

Nghĩ như vậy, Long Nhất nắm lấy tay Hàm Yên, bản thân mặc dù không quá tin tưởng rằng nàng có trong trắng, nhưng quả thật sự tình đó vẫn còn mơ hồ không rõ.

"ta biết ngươi không dám, không có can đảm mà." Hàm Yên chuyển thân, vung tay lên, ma pháp đăng trong phòng mang quang mang nhu hòa chiếu sáng.

Long Nhất thoáng nhìn ánh sáng chớp lên, hiện lên một tia kinh ngạc. Chỉ thấy trên người Hàm Yên mặc nội y trong suốt, một bộ ngực căng cứng với núm vú màu hồng lúc ẩn lúc hiện, ở phía dưới nội khố bằng lụa mỏng ẩn hiện khiến cho người nhìn thấy muốn chảy máu mũi. Nội khố chẳng những trong suốt, vật liệu phía trước còn có hình mắt cáo, có thể thấy bụi cỏ của nàng, điều này cực kỳ khiêu khích Long Nhất.

Hàm Yên đi lại trước mặt Long Nhất một vòng, cười cười nói: "Không có can đảm, ta đoán không sai mà."

"cũng không tệ lắm" Long Nhất cười nói, thu hồi ánh mắt lại.

Hàm Yên mỉm cười, ngồi trên giường nói: "Tây Môn thiếu gia không có hái hoa, đó là vì cái gì?"

"lão bản nương hà tất phải lừa mình? Ngươi như thế nào mà biết phủ của ta có sự tình xảy ra?" Long Nhất chăm chú nhìn Hàm Yên, muốn nhìn thấy một vài đầu mối từ trong mắt nàng.

Nhưng Hàm Yên cũng không phải là con chim mới xuất đạo, đối với ánh mắt của Long Nhất, nàng ngạc nhiên nói: "có phải phủ đệ của ngươi thật sự đã xảy ra sự tình, tối hôm qua ta chỉ tùy tiện nói mà thôi, ngươi cũng biết cô nam quả nữ ở cùng một chỗ không tiện. Hàm Yên bất đắc dĩ phải nói vậy, không ngờ lại trở thành lời tiên tri, thật sự là quá trùng hợp."