Phong Lưu Pháp Sư

Chương 159: Dị biến của Thiên Ma Thạch

 

Dịch thuật: Aficio ] Một chút tương tư một chút sầu, càng sầu lại càng tương tư! Thứ cảm giác muốn gặp gỡ mà không thể gặp, muốn giữ lại mà không thể giữ ấy là loại giày vò, dằn vặt tâm tư nhất. Không phải là người hãm thân vào tình ái thì chẳng thể nào lĩnh hội được.

"Ti Bích tỷ, tỷ bảo muội dẫn hắn ra tại sao lại còn trốn thế?" Thiếu nữ nhìn thân ảnh cô tịch của Ti Bích, hỏi với giọng nhẹ nhàng.

"Có thể nhìn thấy mặt chàng như vậy là tỷ mãn nguyện rồi." Ti Bích thu liễm lại tâm tư xuyên tâm thích cốt ấy chậm rãi trả lời, mục quang xuyên qua tấm sa che mặt nhìn thiếu nữ.

Thiếu nữ tránh ánh mắt khỏi mục quang của Ti Bích. Nàng nói: "Muội không hiểu vì sao tỷ lại yêu hắn? Thanh danh của hắn ở Thương Lan đại lục rất tệ mà."

Ti Bích quay người lại, thân hình từ từ hạ xuống. Nàng lúc đầu không hề biết thân phận của Long Nhất, về sau mới nghe nói nhưng chuyện đó tịnh không ảnh hưởng đến địa vị của hắn trong trái tim nàng.

"Muội không phải cũng vậy sao? Đông Phương Khả Hinh."

Đông Phương Khả Hinh sững người, ai ngờ những động tác nhỏ ấy cũng nhập vào mắt Ti Bích. Nàng trầm lặng không nói gì, tâm tư có phần chấn động.

Tây Môn Vũ là biểu ca của nàng, lớn hơn nàng hai tuổi. Khi nàng còn nhỏ cơ thể yếu đuối nhiều bệnh, mặt vàng người gầy, thường thường bị trẻ con trong tộc bắt nạt. Nàng vẫn nhớ một lần gia tộc tụ họp bị mấy đứa trẻ con mất dạy tóm lấy dùng bùn làm bẩn hết bộ quần áo mới. Một đứa còn đẩy nàng ngã lăn ra đất làm cổ tay bị xước một miếng lớn. Khi ấy nàng chỉ còn biết khóc để phát tiết nỗi uất ức trong lòng.

"Các ngươi dám bắt nạt biểu muội ta à." Khi ấy Tây Môn Vũ mới có bảy tuổi, tay cầm một thanh kiếm gỗ đánh nhau với bọn trẻ con ấy, lại còn làm cho mấy đứa đó u đầu sứt trán khóc lóc chạy mất, mặc dù chính hắn cũng mặt mũi thâm tím.

Lúc đó, Tây Môn Vũ biến thành thần thánh trong mắt nàng, chiếm cứ tâm linh nhỏ bé của nàng. Khi Tây Môn Vũ băng bó vết thương giúp nàng, hai mắt nàng sáng tự sao nói: "Vũ biểu ca, khi lớn lên Khả Hinh sẽ gả cho huynh."

"Hay lắm. Vậy muội làm tân nương tử của huynh đi, sẽ không ai dám bắt nạt muội nữa." Tây Môn Vũ đáp ứng không chút do dự, còn ngoắc tay cam kết với nàng nữa.

Không lâu sau, Đông Phương Khả Hinh được Quang Minh giáo hoàng Tra Nhĩ Tư thu nhận làm dưỡng nữ mang đi mất, do vậy chuyện này sớm bị Tây Môn Vũ quên sạch trơn nhưng Đông Phương Khả Hinh thì vẫn khắc ghi. Kể cả lúc danh tiếng dâm tặc của Tây Môn Vũ lan xa nàng cũng chưa từng động tâm.

"Chàng còn nhớ tới lời ước định xưa chăng? Biểu ca." Đông Phương Khả Hinh lẩm bẩm, khẽ thở dài. Nàng đương nhiên biết mĩ nữ quanh hắn rất nhiều, sợ rằng đã sớm quên sạch sẽ lời ước định rồi.

Ti Bích thấy thần tình của Đông Phương Khả Hinh, tâm lý minh bạch được vài phần. Người trong lòng của nàng đích thị là giống đa tình, đi đến đâu lưu tình đến đó, chỗ nào cũng tán tỉnh. Trước đây mình lui lại là đúng phải không? Cứ giữ hắn lại trong cái lồng chật hẹp của mình sao bằng thả cho hắn bay cao bay xa. Chỉ cần hắn được hạnh phúc thôi, mọi thứ đều có thể thu xếp được mà. Phải không?

"Ti Bích tỷ, tỷ đã không muốn gặp hắn rồi vậy mình về Quang Minh giáo hội đi." Đông Phương Khả Hinh hồi thần lại nói.

"Muội không nhận thân với biểu ca của mình sao? Tỷ nghĩ hắn sẽ rất vui mừng đó." Ti Bích chầm chậm thốt.

"Không cần đâu, cơ hội sau này còn nhiều, đến lúc ấy…" Đông Phương Khả Hinh lắc lắc đầu, trên mặt lộ ra nụ cười tự tin. Biểu ca là người của nàng, đừng hòng có ai cướp đi được.

Biểu tình của Đông Phương Khả Hinh được Ti Bích quan sát trọn vẹn. Trong lòng nàng thầm lắc đầu, Long Nhất là người như thế nào nàng hiểu chứ, với tính cách trọng tình trọng nghĩa của hắn tuyệt đối không có khả năng bỏ rơi những nữ nhân bên mình. Người như hắn vĩnh viễn không có khả năng chỉ chuyên chú cho một nữ nhân, nếu muốn được hắn yêu ắt phải thỏa hiệp. Nếu như không phải do tộc quy, nếu như không sợ mang phiền phức đến cho Long Nhất, nàng cũng muốn thỏa hiệp lắm…

Trong đầu Ti Bích hiện ra khuôn mặt anh tuấn của Long Nhất. Một năm rồi, hắn trưởng thành lên nhiều, công phu lại càng thâm bất khả trắc, không cần nàng bảo vệ nữa. Bên mình hắn còn có bao bóng hồng nhan, hưởng thụ phúc tề thiên. Nếu đã thế, gặp hắn còn nghĩa lý gì, chẳng qua cũng chỉ để tăng thêm phiền não mà thôi. Không thể bên nhau trọn đời chi bằng hãy rảo bước giang hồ đi vậy.

Ti Bích nhìn Mễ Á thành được chiếu sáng rực bởi các ngọn đèn, nghiến răng nói: "Được rồi, mình đi thôi."

oOo

Long Nhất trở về túc xá gặp ngay Lăng Phong đang ngồi ngây ra bên cửa sổ bèn bước tới bên cạnh nàng ngước đầu lên nhìn bầu trời sao tỏa sáng không nói năng chi.

"Huynh bắt chước đệ làm gì?" Hồi lâu, Lăng Phong khẽ hỏi.

"Ta bắt chước đệ hả? Đệ chỉ lấy bụng dạ của trẻ con ra dò xét thôi, nhìn mắt ta đi, vậy mới gọi là nam nhân như biển cả, thâm bất khả trắc đó." Long Nhất mỉm cười giảng giải.

Lăng Phong quay đầu lại nhìn chằm chằm Long Nhất hồi lâu rồi ưu tư nói: "Biển rộng thì chưa thấy, sầu muộn lại có một chút. Nói xem huynh vừa rồi đi đâu đấy?" Lăng Phong nói rồi lấy khuỷu tay huých Long Nhất.

"Vừa xong thoáng thấy một cố nhân, khi đuổi theo rồi mới phát hiện ra đã nhìn nhầm người, đúng là buồn thật." Long Nhất chậm rãi đáp.

"Cố nhân? Là tình nhân cũ hả? Gọi không được sao mà phải đuổi theo, có cần vội thế không?" Lăng Phong cười trêu chọc, tựa như nhìn thấu sự nặng nề trong tâm tư Long Nhất.

"Cứ cho là vậy đi, tuy thế mới chỉ là một mặt thôi." Long Nhất cười khổ.

Lăng Phong thương cảm nhìn thần tình bất khả kháng của Long Nhất, vươn tay ra vỗ vỗ lên vai hắn an ủi. Long Nhất cảm kích nhìn Lăng Phong, đột nhiên cười nói: "Lăng Phong, tối nay tâm tình của huynh đệ không tốt lắm, hay ngủ cùng nhau nói chuyện đi."

"Biến, ai ngủ cùng huynh chứ. Ra bên ngoài mà tìm mấy cô nương đi." Lăng Phong không chút hảo khí trừng mắt nhìn Long Nhất.

"Ây dà, hai lão đại gia mà đệ ngại gì chứ, đệ không phải là nữ nhân còn sợ ta làm gì với đệ hả?" Long Nhất cười hắc hắc nắm lấy vai Lăng Phong.

"Kiểu gì thì đệ cũng không quen. Đệ về phòng nghỉ đây, kệ huynh." Lăng Phong dụng lực đẩy Long Nhất ra trở về phòng nàng, rầm một cái đóng cửa lại.

Long Nhất xoa xoa mũi, lẩm bẩm: "Tiểu tử này nhất định phải tác hợp cho hắn với Nhân Nhân. Phải vậy mới được."

Sáng sớm ngày hôm sau, Long Nhất và Lăng Phong lên tầng bảy của thư viện. Khi Lăng Phong thấy Long Nhất dễ dàng vượt qua kết giới, trong lòng không khỏi kinh ngạc muôn phần, muốn học ngay tuyệt chiêu của Long Nhất.

Long Nhất cho rằng dạy khẩu quyết nhập môn Ngạo Thiên Quyết cho Lăng Phong cũng không có gì là không thể. Chỉ có điều vừa mới nói vài phút thì Lăng Phong trong đầu như đầy sương mù bao phủ. Cái gì mà kinh mạch huyệt đạo, lại còn âm dương ngũ hành nữa chứ, nghe mà đầu váng mắt hoa. Lại nghe Long Nhất bảo nhập môn cần phải mất mấy năm nên nàng bỏ luôn ý định, an phận học ma pháp là được rồi.

Lăng Phong vẫn ngồi ở giữa ma pháp trận hấp thu hắc ám ma lực từ Thiên Ma Thạch như hôm qua còn Long Nhất đọc sách lấy từ giá sách đặt ở góc tường, trên đó có rất nhiều sách cổ trân quý phi thường. Long Nhất thậm chí tìm thấy cả một cuốn cổ thư nói về cấm chú thủy hệ thần cấp ma pháp cấp mười hai mà chỉ pháp thần mới có khả năng thi phóng, dẫu cho không đầy đủ nhưng cũng khiến cho Long Nhất cảm thấy như gặp được báu vật.

Đúng vào lúc Long Nhất đọc như say như mê, đột nhiên nghe thấy tiếng rên đau đớn của Lăng Phong. Hắn cả kinh ngước mắt nhình, chỉ thấy hắc mang của Thiên Ma Thạch trên đầu Lăng Phong lan rộng, thứ văn tự như làn sóng nước bên trong xuất hiện, một con mắt đen ngòm trông rõ ràng, đang dọa dẫm tỏa ra khí băng lãnh, tình cảnh quỷ dị vạn phần. Còn Lăng Phong mặt đầy thống khổ, mồ hôi trên trán lấm chấm, đang hết sức chống cự lại.

Long Nhất kinh hãi, hiểu rằng khối Thiên Ma Thạch này đang tác quái. Mắt thấy Lăng Phong càng lúc càng đau đớn, hắn không còn quản ngại gì nữa, tinh thần lực cường đại phóng ra muốn cắt đứt ngay liên hệ giữa Thiên Ma Thạch và Lăng Phong. Chỉ có điều Thiên Ma Thạch quỷ dị vô cùng, hắc mang này không ngờ tựa như để mặc tinh thần lực xuyên qua.

Tinh thần lực không dùng được hắn bèn chuyển qua nội lực. Long Nhất vận dụng mười phần nội lực đánh một chưởng vào Thiên Ma Thạch trên đỉnh đầu Lăng Phong. Thiên Ma Thạch rung lên một cái, văn tự trên đó cũng bị chấn động nhưng vẫn gắn y nguyên trên đỉnh đầu Lăng Phong.

Long Nhất trong lòng nóng nay, nội lực toàn thân tụ lại hai tay nắm thẳng lấy Thiên Ma Thạch, liều mạng kéo nó ra. Thiên Ma Thạch như có sinh mệnh chống cự kịch liệt trong tay hắn, khí lực thực kinh người.

Long Nhất dùng hết sức bình sinh, một cước đá Lăng Phong đang ngồi dưới đất văng ra còn Thiên Ma Thạch trên tay Long Nhất phát ra tiếng kêu thê lương, hắc mang bùng phát. Chỉ nghe thấy một âm thanh trầm đục vang lên, cả người Long Nhất bị đẩy bay ra, tay trái đầy vết máu chảy ròng ròng, ống tay áo thì tơi tả, đến ngân sắc hộ giáp nơi tay trái cũng bị xé rách toác, máu chính từ các vết nứt chày ra nhuộm đỏ cánh tay áo.

Long Nhất từ từ đứng dậy, điểm vào mấy huyệt đạo để cầm máu, vết thương nhìn đáng sợ nhưng thực ra chỉ là ngoại thương.

"Hòn đá vỡ kia, ** mẹ ngươi." Long Nhất thóa mạ. Mở bàn tay trái đầy máu ra, hắn kinh hãi phát hiện thấy Thiên Ma Thạch như một cục bọt biển đang hấp thụ máu hắn. Điều này khiến Long Nhất không khỏi nghĩ tới huyết sắc khô lâu nơi lòng bàn tay. Lẽ nào Thiên Ma Thạch cũng là pháp khí?

Uống no máu rồi, Thiên Ma Thạch bắt đầu phát ra huyết hồng quang mang yêu mị, phần u ám bên trong biến thành màu đỏ sẫm. Khiến Long Nhất kinh ngạc nhất là Hắc Ám Ma Ngọc trong không gian giới chỉ bắt đầu chấn động, tựa hồ hồi đáp gì đó.

Có lẽ khối Thiên Ma Thạch này có liên hệ gì đó với Hắc Ám Ma Ngọc, Long Nhất thầm nghĩ. Hắn luôn muốn khám phá bí mật từ Hắc Ám Ma Ngọc nên lúc này thấy nó có phản ứng liền mạo hiểm lấy nó ra từ không gian giới chỉ.

Hắc Ám Ma Ngọc vừa được lấy ra đã thoát ly khỏi khống chế của Long Nhất mà bay lên. Trên Thiên Ma Thạch đột nhiên phát ra một đạo hắc mang cường liệt.

PHONG LƯU PHÁP SƯ