Trong "Hoành Viễn sơn trang" có một gian phòng, một nam bốn nữ đang chậm rãi châm trà đối ẩm. Họ là ai, không cần phải nói, tất cả mọi người đã biết.Trước khi ăn cơm, Hoa Ngọc Khanh lén lút kéo Tăng Mỹ Mỹ và Lưu Phỉ Phỉ ra một bên, lặng lẽ nói chuyện." Hai vị tỷ tỷ, các tỷ thấy chuyện này thế nào nha." Hoa Ngọc Khanh sau khi đem tâm sự của Hồng Nương Tử nói cho hai vị tỷ tỷ, liền dò hỏi.Nghe xong lời của Hoa Ngọc Khanh, Lưu Phỉ Phỉ tỏ thái độ:" Ta thấy nàng ấy điều kiện khác đều được, chỉ là không biết có còn là... là xử nữ hay không?". Tại bất kỳ thời đại nào, xử nữ tình kết của nữ nhân đều rất được coi trọng, chính các nàng cũng đều như vậy, tuyệt không hy vọng cùng một nữ nhân tàn hoa bại liễu phân hưởng Vĩ ca của các nàng. Có vài người nói, chỉ cần là nữ nhân là được rồi, nữ nhân nào cũng đi chọc ghẹo, thì giống như ruồi bâu vào phẩn tiện, vậy đó rõ ràng chỉ có thể là thứ nam nhân cặn bã mà thôi!"Điểm ấy thì không cần lo lắng rồi, ta đã nhìn kỹ lưỡng dáng vẻ và đầu lông mày của nàng ấy, Dung cô nương hẳn là còn một tấm thân thanh bạch. Vấn đề là cũng không biết Vĩ ca có thích nàng ấy hay không đây." Tăng Mỹ Mỹ nói ra rất chắc chắn."Chỉ cần Mỹ Mỹ tỷ nói không có việc gì ta nghĩ chắc là thế rồi. Chúng ta đã nhìn trúng Vĩ ca chàng còn dám không nghe sao." Phỉ Phỉ thực sự tựa như tôn thờ. Nàng đối với lời của Mỹ Mỹ tỷ từ trước đến nay đều là nói gì nghe nấy.Trải qua một phen mật nghị, ba mỹ phu nhân đạt thành quyết nghị nhất trí, thông qua cho Hồng Nương Tử Dung Khiết Văn gia nhập phu nhân đoàn. Mấy người phu nhân cho dù cho Hồng Nương Tử quá quan, nhưng có duyên phận hay không, có thể thành sự hay không còn tùy vào vận may của nàng rồi.Lúc này, Âu Dương Quốc Vĩ nhìn khuôn mặt trái xoan xinh đẹp của Dung Khiết Văn ( chúng ta về sau hãy gọi tên thật của nàng đi), mày liễu hơi nhếch, trong ánh mắt một loại buồn bã sâu đậm, lúc cùng mấy vị phu nhân nói cười cũng là thần bất thủ xá, liên tiếp thất thần. Trong lòng không khỏi miên man bất định, vị cô nương mỹ diễm vô phương trước mắt này, vì có thể gặp được mình, mà có thể làm ra cả chuyện bắt cóc tống tiền. Nghĩ không ra hiện tại nữ hài tử vì tình yêu của mình mà lớn mật như vậy, trước có Lưu Phỉ Phỉ, giờ lại có Dung Khiết Văn. Bản thân có tài có đức gì, mà có thể có được những nữ hài tử ưu tú như thế vì mình, không để ý đến sự thẹn thùng của nữ hài tử, chủ động đầu hoài tống bão a. Âu Dương Quốc Vĩ lúc này tiềm năng trong cơ thể còn chưa kích phát ra, sẽ không theo đuổi nữ hài tử. Về sau? Ha ha, khó nói, hồi sau sẽ rõ.Nhìn thời gian cũng không quá sai biệt lắm, không thể không châm đèn dầu( dùng dầu lạc với cái bấc xem trong phim ấy), ba mỹ phu nhân đều liên tiếp mượn cớ chuồn ra ngoài. Các nàng cho Dung Khiết Văn tạo ra cơ hội, cũng cho Vĩ ca của các nàng tạo một cơ hội, có người ngoài bên cạnh làm việc khẳng định bất tiện mà. Thực đúng là mấy hảo phu nhân thông tình đạt lý.Trong phòng, liền chỉ còn lại Âu Dương Quốc Vĩ và Dung Khiết Văn. Hai người đều biết ý tứ của ba mỹ phu nhân, nhưng sao có thể nói ra được, ai cũng không chủ động đi chọc thủng lớp giấy dán cửa này. Có một số việc cần phát sinh, nó tự nhiên sẽ phát sinh thôi.Bên trong phòng, ánh đèn diêu hồng. Hai người nhất thời không biết nói với nhau cái gì, liền bắt đầu lấy rượi trên bàn không ngừng uống, đích thị là vì loại bỏ một chút tràng diện xấu hổ này. mới nhất ở truyen/y/y/comThuần tửu, mỹ nhân, tuấn nam, đêm vắng.Gian phòng hoa lệ, ý cảnh mông lung, đó là những thứ rất dễ câu dẫn ý niệm người ta.Người, chỉ được phân thành nam nhân và nữ nhân, mà hai giới này, đều nhất định phải kết hợp với nhau. Trước đây lâu lắm rồi, có một truyền thuyết đẹp đẽ, khi Nữ Oa tạo ra con người, đã tạo ra hai người, một nam một nữ. Nàng cố ý tạo cho nam nhân thừa một điểm, nữ nhân tạo thiếu đi một điểm, bởi vậy, muốn đạt đến hoàn mỹ, nhất định phải kết hợp với nhau, lấy thừa bù thiếu, làm đến trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, ai cũng như vậy, toàn nhân loại sinh ra đã thế. Cho nên nói, nam nữ kết hợp, chính là sự sắp đặt của đấng tạo hóa.Hai người không nói gì, rượu càng không ngừng uống.Rượu càng uống càng thiếu, dục hỏa lại càng ngày càng lớn. Rất nhanh, song phương đều có cảm giác say. Rượu có thể loạn tính. Âu Dương Quốc Vĩ lại nghĩ tới câu danh ngôn nọ:"Nữ nhân không say, nam nhân không có cơ hội." Ăn uống nam nữ, sắc là ham muốn lớn nhất của con người. Khổng phu tử viết: Thực sắc tính dã.Dung Khiết Văn nhỏ nhẹ xinh đẹp đã có chút không thắng được tửu lực, mềm mại vô lực dựa vào bên giường, nhãn thần cũng mê ly, e thẹn vạn phần nhìn Âu Dương Quốc Vĩ. Trong ánh mắt có mê hoặc, có chờ mong.Tiếp đó chỉ qua chố lát, cũng không biết là thật say hay giả say, Dung Khiết Văn đã nằm ở trên giường.Lúc này, làn váy của Dung Khiết Văn đã bị vén mở, hạ thể đã cái gì cũng không mặc toàn bộ bại lộ trước mặt Âu Dương Quốc Vĩ. Đại thối trơn truột của nàng, bộ vị thần bí của nàng, hoa cỏ tươi tốt như nệm, châu viên đồn nhuận, toàn bộ không sót cái gì.Thần trí của Dung Khiết Văn đã trong trạng thái bán hôn mê. Giữa mông lung, tựa hồ cảm thấy có thứ gì đó tại nơi thần bí của nàng, không ngừng nhẹ nhàng bạt lộng, tiếp đó, dường như có một thứ gì đó xông vào thân thể của nàng, không ngừng thâm nhập, thâm nhập...Dung Khiết Văn cảm thấy tê tê buồn buồn, còn có một trận đau đớn như xé rách, đây là một loại cảm giác cực kỳ kỳ diệu chưa từng gặp qua, tiếng lòng của nàng bị bạt động, hứng thú dần dần tăng vọt...Một dòng nước ấm nóng bỏng kích động nhân tâm, từ sâu trong tâm linh của nàng tuôn ra, Dung Khiết Văn đột nhiên cảm thấy toàn thân vô lực, mềm nhũn, giống như hư thoát. Tiếp theo một trận choáng váng, trong chớp mắt này Dung Khiết Văn đã không biết thân ở nơi nào, sống hay chết...Loại chuyển động kỳ quái này càng ngày càng lợi hại, cũng càng lúc càng nhanh, thân thể của Dung Khiết Văn cũng hơi rung lên, thân thể một trận co giật, phản ứng tiếp theo là thấp giọng rên rỉ, càng không ngừng thở mạnh hổn hển, Dung Khiết Văn dần dần như bắt đầu tan chảy, lòng của nàng đang bồng bềnh, thân thể của nàng đang bành trướng...Điên cuồng vẫn tiếp tục...Dung Khiết Văn muốn mở mắt nhìn, nhưng toàn thân nàng đã không còn sức, ngay cả lực để mở mắt cũng hết, cả người mềm nhũn, trong đầu trống rỗng, đã quên mình đang ở đâu, đang làm gì.Âu Dương Quốc Vĩ dưới tác dụng của rượi cồn, đã hoàn toàn lâm vào trạng thái điên cuồng, lúc này Dung Khiết Văn cho hắn cảm giác, đều không giống với ba phu nhân, hắn cảm thấy mới mẻ, cảm thấy kích thích, hắn càng không ngừng nỗ lực, cố gắng...Hai tay còn thỉnh thoảng trên song phong bão mãn cao thẳng của Dung Khiết Văn du động, đầu lưỡi cũng thỉnh thoảng lại hoạt động trên mặt nàng. Thân thể cũng phối hợp ăn ý làm việc nên làm lúc này...Dung Khiết Văn rất muốn kêu, nhưng thế nào cũng kêu không được....Từ từ, cảm giác say của Dung Khiết Văn qua đi, trên mặt của nàng một mảnh đỏ tươi, từ hai gò má hồng thấu đến tai, nàng e thẹn vặn vẹo thân thể, hai tròng mắt đóng chặt cũng không dám mở, nàng hiện tại ngay cả dũng khí liếc nhìn Âu Dương Quốc Vĩ cũng không có. Chỉ ở trong miệng thở gấp liên tục kiều hô nói:: "Nga... Vĩ ca... Vĩ ca... Nga..."Âu Dương Quốc Vĩ sau một trận run rẩy đình chỉ động tác.Phong ngừng, vũ tán, vân cũng thu, thái dương ló dạng.Hai người trong xuân ý nồng đậm, ôm nhau, không ai nói chuyện.Trên giường đã rối tinh rối mù, một chút xử nữ lạc cùng hỗn hợp lung tung gì đó lẫn lộn vào nhau, tương đối chói mắt.Dung Khiết Văn dùng thân thể của mình hướng Âu Dương Quốc Vĩ biểu lộ tâm và thân thể của bản thân. Tại thời đại này, còn có cái gì có thể sánh bằng lấy thân báo đáp để nói rõ vấn đề chứ.Một đêm xuân sắc vô biên...Quyển 3: Diễm ngộ tại kế tục