"Ta không thể nói". Thái độ của Hoa Cảnh Nhân Mộng tịnh không kiên quyết lắm, khẩu khí lại rất kiên quyết:
"Ta không thể nói cho bọn ngươi biết Đinh Trữ ở đâu".
Thần thái và sắc mặt của Vi Hiếu Khách không biến đổi, gã đã học phương pháp khống chế thần thái và sắc mặt mình.
Nhưng vô luận là ai đều có thể nhìn thấy vẻ khẩn trương và sợ hãi hồi nãy của gã đã giải khai hết trong giây phút đó. Trên mặt Mộ Dung Thu Thủy thậm chí đã lộ xuất một nụ cười mỉm, bất kỳ ai cũng có thể nhìn thấy đó là một nụ cười mỉm rất khoan khoái.
Vi Hiếu Khách, không còn nghi ngờ gì nữa, cũng nhìn thấy nụ cười mỉm của y, cho nên lập tức hỏi Nhân Mộng:
- Ngươi quyết định không nói?
- Phải.
"Ngươi có biết nếu quả ngươi không nói, biểu thị là ngươi đã thua không?" Vi Hiếu Khách hỏi truy Nhân Mộng.
- Ta biết.
- Ngươi có biết ngươi thua là hậu quả sẽ ra sao không? Ngươi còn nhớ lối đánh cá của ngươi là gì chứ?
"Ta biết". Hoa Cảnh Nhân Mộng đáp:
"Ta cũng còn nhớ".
"Ta ít ra cũng biết một điểm". Vi Hiếu Khách thốt:
"Ta ít ra biết một người nếu quả mất đi một chân, ngày tháng không tốt đẹp gì".
Huyết sắc trên mặt gã lại tan mất một chút:
- Cho nên ta cũng có thể tưởng tượng được một người nếu quả hai tay hai chân đều mất hết, ngày tháng nhất định càng không tốt đẹp cho lắm.
Vi Hiếu Khách nhìn nàng, trong ánh mắt lãnh đạm bén nhọn thậm chí chừng như còn có vẻ chế giễu:
- Dưới tình huống đó, ngươi vẫn kiên quyết không chịu nói ra nơi hạ lạc của Đinh Trữ?
Hoa Cảnh Nhân Mộng đáp không do dự:
- Phải.
Nét vui mừng trong mắt Vi Hiếu Khách càng minh hiển:
- Nếu quả ngươi thật làm như vậy, ta không tưởng nỗi.
"Ta cũng biết ngươi nhất định tưởng không nỗi". Hoa Cảnh Nhân Mộng thốt:
"Ngươi nhất định không tưởng nỗi ta vì sao phải làm như vậy, bởi vì gã vốn là cừu nhân của ta".
Mộ Dung Thu Thủy chợt xen lời:
- Gã nghĩ không ra, ta nghĩ ra.
- Ồ?
"Ngươi hận Đinh Trữ, hận muốn chết". Mộ Dung Thu Thủy thốt:
"Mỗi một người đều biết ngươi hận Đinh Trữ muốn chết".
Y cười cười:
- Nhưng chỉ có ta biết, khoảng cách giữa ái và hận vi diệu làm sao.
- Ồ?
"Có những tình huống có lúc giữa ái và hận căn bản không phân biệt được rõ ràng".
Mộ Dung Thu Thủy thốt:
"Có lúc hận là ái, có lúc ái là hận, vĩnh viễn hỗ tương khó phân".
Hoa Cảnh Nhân Mộng thừa nhận điểm đó.
Nàng không thể không thừa nhận bởi vì nàng là một nữ nhân "hiểu biết" phi thường, có thể hiểu thấu tình cảm của nhân loại vốn là như vậy.
Không có ái, hận ở đâu ra?
Càng kỳ diệu là "hận" thường thường cũng có thể chuyển biến thành "ái". Giữa hai thứ tình cảm cực đoan phi thường này cự ly thông thường chỉ cách một đường tơ.
Khí sắc của Mộ Dung Thu Thủy xem ra tốt hơn hồi nãy rất nhiều.
"Muốn hiểu rõ thứ tình cảm đó, nhất định phải giải thích bằng thí dụ". Mộ Dung Thu Thủy nói:
"Trước mắt có một thí dụ rất tốt".
- Ngươi và Bạn Bạn có phải là một thí dụ rất tốt?
"Phải". Mộ Dung Thu Thủy đáp:
"Thí dụ mà nói, ta đáng lẽ nên rất hận Bạn Bạn, bởi vì nàng đích xác đã làm rất nhiều chuyện không đúng với ta".
- Ta biết.
"Nhưng ta không hận nàng chút nào". Mộ Dung Thu Thủy thốt:
"Nếu quả nói ta muốn trả thù nàng, cũng chỉ bất quá giống như tưởng tượng trước đây, ôm ghì nàng vào lòng".
"Ngươi có phải nghĩ cảm tình của ta đối với Đinh Trữ cũng vậy?" Hoa Cảnh Nhân Mộng hỏi Mộ Dung Thu Thủy.
"Xem ra đích xác là vậy". Mộ Dung Thu Thủy cười:
"Nhưng sau khi ngươi phát hiện chân tướng sự tình, tình hình chỉ sợ đã bất đồng".
"Chân tướng sự tình gì?" Hoa Cảnh Nhân Mộng có điểm kinh ngạc.
Mộ Dung Thu Thủy lại cười cười không đáp, chỉ quay mình nhượng đường:
- Hiện tại ngươi có thể đi rồi.
"Ta luôn luôn muốn thả ngươi đi". Mộ Dung Thu Thủy chú thị nhìn vào khoảng không:
"Hà huống ở đây cũng không phải là nơi lưu khách, ngươi nói có phải không?" - Ngươi không tính bắt ta trả nợ thua đánh cá?
"Ta đương nhiên muốn". Mộ Dung Thu Thủy cười, nụ cười có chút tà ác:
"Nó sớm muộn gì cũng là của ta, ta hà tất phải gấp gáp?" Hoa Cảnh Nhân Mộng nhìn nụ cười tà ác trên khuôn mặt y, do dự hỏi:
- Lẽ nào ngươi không sợ ta đi tìm Đinh Trữ?
"Ngươi cứ đi tìm gã, ngươi cứ đi yêu gã". Mộ Dung Thu Thủy chừng như không thèm để ý:
"Bất quá, nếu quả ngươi là người thông minh, ta khuyên ngươi giết gã càng sớm càng tốt".
"Tại sao?" Hoa Cảnh Nhân Mộng lộ vẻ kinh ngạc.
Mộ Dung Thu Thủy lại cười đắc ý:
- Bởi vì ngươi không giết gã, gã sẽ giết ngươi.
"Tại sao?" Hoa Cảnh Nhân Mộng nhịn không được lại hỏi.
Mộ Dung Thu Thủy vừa cười vừa đáp:
- Bởi vì hung thủ giết chồng ngươi căn bản không phải là gã.
Hoa Cảnh Nhân Mộng ngẩn người, qua một hồi lâu mới hỏi:
- Là ai?
"Khương Đoạn Huyền". Thanh âm của Mộ Dung Thu Thủy thì thào, chừng như muốn dọa nàng.
Hoa Cảnh Nhân Mộng không nói gì được, trên mặt lại mang biểu tình có đánh chết nàng nàng cũng không tin.
"Không tin có phải không?" Mộ Dung Thu Thủy đương nhiên nhìn thấy:
"Không quan hệ gì, Khương Đoạn Huyền tuy đã chết, Đinh Trữ lại vẫn còn sống, ngươi sao không đi hỏi gã?" Hoa Cảnh Nhân Mộng đã đi.
Mộ Dung Thu Thủy vọng nhìn bóng nàng, không khỏi cười lớn.
Đợi đến khi y cười xong, Vi Hiếu Khách mới mở miệng hỏi:
- Ngươi nghĩ Hoa Cảnh Nhân Mộng thật đi giết Đinh Trữ?
- Ngươi nghĩ Hoa Cảnh Nhân Mộng thật là nữ nhân vì ái tình mà mạo hiểm sinh mệnh sao?
Vi Hiếu Khách lắc đầu.
Mộ Dung Thu Thủy nói:
- Cho nên ta nghĩ nàng không những bất chấp mọi thủ đoạn đi giết Đinh Trữ, hơn nữa còn gấp gáp hơn cả bọn ta.
Vi Hiếu Khách trầm ngâm:
- Nhưng Đinh Trữ cũng không là là một nhân vật đơn giản, muốn dồn gã vào tử địa, chỉ sợ cũng không quá dễ dàng gì.
Mộ Dung Thu Thủy cười nói:
- Cho dù giết gã không thành, bọn ta bị tổn thất gì chứ?
"Nói cũng đúng". Vi Hiếu Khách thở dài:
"Chỉ tiếc hai cái chân mà bọn ta không phải dễ thắng được đó".
- Đừng lo, hai cái chân đó chạy không thoát đâu.
- Ồ?
- Nếu quả ả giết Đinh Trữ, vì để trốn tránh sự báo thù của Đinh phủ, ả không tìm bọn ta yểm hộ cho ả thì còn tìm ai khác được?
- Nếu quả giết không thành?
- Muốn tìm một nơi tránh gió, ngươi còn có thể nghĩ ra chỗ nào lý tưởng hơn Mộ Dung phủ?
Vi Hiếu Khách không ngẫm nghĩ nói liền:
- Không có.
Mộ Dung Thu Thủy tràn đầy tự tin:
- Cho nên vô luận là sao, ả phải như một em bé ngoan ngoãn mang đôi chân đó trở về.
"Đúng, đúng". Vi Hiếu Khách cười lạnh:
"Đến lúc đó bọn ta cứ từ từ mà chặt".
"Tại sao không thể không hủy diệt?" Mộ Dung Thu Thủy chợt cười rất mơ hồ:
"Lẽ nào bọn ta không giữ lại để ngắm chơi được sao?" Vi Hiếu Khách nhìn Mộ Dung Thu Thủy, lại nhìn cái chân cụt của mình.
Mộ Dung Thu Thủy cười nói:
- Chân của ả khác xa với chân ngươi, trắng trẻo, tròn trịa, cực kỳ mê hồn, hủy đi thật là đáng tiếc, tạm tha thứ cho ả một thời gian không được sao?
"Được, được". Vi Hiếu Khách miệng tuy đáp ứng, trong mục quang lại lóe lên một tia sáng phẫn nộ.
- Cho nên hiện tại chuyện duy nhất bọn ta làm là về đợi.
"Đúng, đúng". Vi Hiếu Khách lập tức nói:
"Ta còn có hai bình rượu ngon đang đợi bọn ta về, có lẽ rượu còn chưa uống say, chân đã về tới".
Mộ Dung Thu Thủy đắc ý cười khanh khách.
Vi Hiếu Khách cũng cười bồi, cười lại vừa âm trầm, vừa lạnh lẽo.
Khương Đoạn Huyền chung quy đã tỉnh dậy.
Hắn cũng không biết mình đã hôn mê bao lâu, chỉ phát hiện mình đang nằm trong một gian phòng cực kỳ hào hoa, đang gối đầu trên một cái giường rộng rãi thư thả.
Cách đầu giường không xa, có ba lư hương, hai cái ưu nhã đang tản phát quẩn quyện hai thứ khói màu sắc khác nhau, mùi cũng khác biệt.
Sau làn hương có ba cái ghế nhân sư lưng cao, ngồi trên ghế là ba lão nhân gần bảy chục tuổi.
Trong đó có hai người y phục hoa lệ, khí phái bất phàm, Khương Đoạn Huyền vừa nhìn đã nhận ra một người là nho y danh động chín châu Trần Thiếu Phủ, một người là đương kim đại nội ngư y Tư Đồ đại phu.
Lão nhân kia vừa gầy vừa nhỏ, vận y phục cũ kỷ nhăn nheo, không những nghi biểu không thể so sánh với hai người kia, cả cái lư hương sành nứt nẻ trước mặt cũng vô phương so sánh với hai cái tinh phẩm điêu khắc từ tử kim và cổ ngọc kia.
Nhưng hai người đó lại chừng như đối với lão nhân gầy nhỏ thập phần tôn kính, vừa thấy Khương Đoạn Huyền chuyển mình tỉnh dậy, tức khắc đồng thời đứng dậy, hướng về phía lão nhân gầy nhỏ cung thân hành lễ:
- Lão tiên sinh cao minh, bọn học sinh thật bội phục.
Lão nhân gầy ốm chỉ điềm đạm cười một tiếng.
Lúc đó chợt có một thanh âm uy vũ vang lên:
- Quả là vậy, nếu không có Mai lão tiên sinh chỉ điểm, cái mạng của Khương tiên sinh chỉ sợ cứu không được.
Chỉ thấy một trung niên nhân khí thế hiên ngang bước vào, y tuy chỉ vận một tà áo vải dài, nhưng nhìn còn uy nghi hơn cả bao nhiêu đại tướng khoác khôi giáp chiến bào.
Khương Đoạn Huyền không tự chủ được đứng lên lập tức. Hắn không cần nghĩ ngợi cũng biết Đinh đại tướng quân địa vị cực phẩm đương triều đã đến.
Đinh đại tướng quân từ đằng xa đã vái Khương Đoạn Huyền nói:
- Tiểu khuyển Đinh Trữ nhờ có sự quan ái của các hạ, gã chỉ mong được báo đáp.
Nếu có gì phân phó, bất tất phải câu nệ lễ nghi, ngày tương kiến có lẽ cũng không lâu.
Câu nói đơn đơn giản giản lại biểu hiện sự chân thành cực kỳ.
Khương Đoạn Huyền thốt:
- Đa tạ.
Lúc đó có một người bước vào:
- Tại hạ Đinh Thiện Tường, chuyên môn quản lý mọi sự vụ của thiếu gia.
Khương Đoạn Huyền nhìn hắn gật đầu chào:
- Là ngươi đã cứu ta về đây?
Đinh Thiện Tường cười bồi:
- Không dám, trước đây mấy ngày bọn tôi tiếp nhận thư tín của thiếu gia, phân phó cho bọn tôi tìm nơi hạ lạc của tiên sinh, chủ nhân bọn tôi tức khắc phái mười cao thủ ngày đêm tìm kiếm, cho đến đêm hôm qua mới phát hiện nơi tiên sinh ngã bệnh, tại hạ chỉ bất quá đưa tiên sinh lên xe.
Khương Đoạn Huyền lại nói:
- Đa tạ.
Đinh Thiện Tường nói tiếp:
- Lúc đó tính mệnh của tiên sinh đã rất nguy hiểm, chủ nhân bọn tôi tận lực, không những mời đến hai đại danh y đương kim, còn thân mời Mai lão tiên sinh đã quy ẩn võ lâm tiếp tay, Mai lão tiên sinh vận dụng các thứ nội ngoại công, lại được hai vị danh y phối hợp, cuối cùng đã cứu tỉnh được tiên sinh.
Mấy mũi ám khí bay đến gần chỗ Đinh Trữ khoảng hai ba thước, phảng phất đã đụng phải một bức tường vô hình, không ngờ lại bắn trở lại, rớt thẳng dưới chân Hoa Cảnh Nhân Mộng.
Hoa Cảnh Nhân Mộng biến sắc, biến đến mức còn trắng nhợt hơn cả sắc mặt của Đinh Trữ mấy phần.
Nàng hiện tại chung quy đã minh bạch, bằng vào công lực trước mắt của nàng, muốn giết Đinh Trữ tuyệt đối không phải là một chuyện dễ dàng.
Liễu Bạn Bạn ngày ngày tịch mịch cũng không khác gì trong quá khứ.
Mỗi ngày nàng xuống giường, chuẩn bị đồ ăn, ăn xong lại dọn dẹp, tưới hoa, lại đến lúc đi ngủ.
Hoa Cảnh Nhân Mộng trở về, nhưng nàng vẫn tịch mịch, bởi vì mấy ngày nay Hoa Cảnh Nhân Mộng cơ hồ đặt toàn lực chú ý đến Đinh Trữ, cơ hồ không thèm nhìn nàng một lần.
Tịch mịch đến mức cơ hồ cả đêm lẫn ngày đều bất an.
Nhưng hiện tại nàng bỗng phát giác Hoa Cảnh Nhân Mộng lại xuất hiện trước mắt nàng, lại ngưng thị nhìn nàng, trong sóng mắt lại ngập tràn tình thương mến.
Liễu Bạn Bạn chỉ cảm thấy hơi thở của mình vội vã gấp rút, đặc biệt là khi ngón tay của Hoa Cảnh Nhân Mộng dịu dàng vuốt nhẹ trên má nàng, cả tâm mạch cũng đã bắt đầu đập loạn.
Hoa Cảnh Nhân Mộng mỉm cười, dịu dàng thì thào vào tai Bạn Bạn:
- Em còn yêu gã như vậy?
"Ai?" Thanh âm của Liễu Bạn Bạn có chút mơ mơ hồ hồ.
Hoa Cảnh Nhân Mộng đáp:
- Đương nhiên là Đinh Trữ.
Liễu Bạn Bạn không hồi đáp, có lẽ chính nàng cũng không biết, có lẽ giờ phút này nàng không muốn trả lời.
Hoa Cảnh Nhân Mộng lại nói:
- Nếu quả em không yêu gã, em tại sao không bỏ đi, nếu quả em yêu gã, em tại sao không thể đối tốt với gã một chút?
- Tôi... tôi đối với gã đâu có xấu.
"Em còn nói em đối với gã không xấu". Hoa Cảnh Nhân Mộng chừng như đang trách nàng:
"Lẽ nào em không chú ý gã càng yếu ớt hơn trước đây?" Liễu Bạn Bạn chỉ thở dài nhè nhẹ, cũng không đáp lời. Có phải vì bàn tay của Hoa Cảnh Nhân Mộng đã luồn vào dưới tà áo của nàng?
"Không hề gì, em cũng bất tất phải lo lắng". Hoa Cảnh Nhân Mộng ôm nàng:
"Ta nghĩ bọn ta có biện pháp giúp gã thoải mái tinh thần một chút, em nói có phải không?" Hoa Cảnh Nhân Mộng nhìn Bạn Bạn đang gần như hôn mê bên mình mình, nàng ta cười đắc ý.
Về phương diện này, nàng đối với mình rất tự tin, ngoại trừ Đinh Trữ ra, nàng ta cơ hồ chưa từng thất thủ, lần này nàng ta đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Nhân Mộng lau mồ hôi trên mặt Bạn Bạn, dịu dàng nói:
- Ta nghĩ em nhất định cảm thấy rất kỳ quái ta tại sao lại đột nhiên quan tâm đến Đinh Trữ như vậy.
Liễu Bạn Bạn hé mắt nhìn Nhân Mộng.
Hoa Cảnh Nhân Mộng nói:
- Bởi vì ta chợt phát hiện một bí mật.
- Ồ?
- Bởi vì ta bỗng phát hiện kẻ giết chồng ta không phải là Đinh Trữ, mà là Khương Đoạn Huyền.
- Ồ?
- Ta nghĩ bí mật đó em đã biết, có phải không?
Liễu Bạn Bạn không đáp.
Hoa Cảnh Nhân Mộng một mặt bắt đầu vuốt ve thân thể Bạn Bạn, một mặt nói:
- Cho nên quyết đấu lần này, ta nhất định phải giúp Đinh Trữ thắng.
Liễu Bạn Bạn chợt ngồi dậy hỏi:
- Quyết đấu gì?
- Đương nhiên là quyết đấu giữa Đinh Trữ và Khương Đoạn Huyền.
"Nhưng..." Liễu Bạn Bạn hoài nghi:
"Nhưng Khương Đoạn Huyền không phải đã chết rồi sao?" Hoa Cảnh Nhân Mộng thở dài:
- Em nghĩ thứ người như Khương Đoạn Huyền có thể chết dễ dàng vậy sao?
Liễu Bạn Bạn ngẩn người, một hồi lâu sau mới hỏi:
- Lẽ nào độc dược chị giao cho tôi lần trước không đủ?
Hoa Cảnh Nhân Mộng cười khổ:
- Em lầm rồi, đó tịnh không phải là độc dược, chỉ là một thứ dược phấn thôi miên.
- Ồ!
- Lúc đó ta kêu em làm vậy chỉ bất quá muốn lừa Đinh Trữ, hiện tại ta trở về là muốn nói thật tình với các người, cho các người biết là Khương Đoạn Huyền còn sống, hơn nữa đã nghỉ ngơi bao ngày nay, thể lực đã khỏe lại rất nhiều.
"Ồ". Liễu Bạn Bạn chừng như ngây người, giống như Đinh Trữ đã bại dưới đao của Khương Đoạn Huyền.
Hoa Cảnh Nhân Mộng thở dài, lại nói:
- Nhưng thân thể của Đinh Trữ lại càng ngày càng hư nhược, sắc mặt càng ngày càng trắng nhợt, như vầy mà quyết đấu làm sao được?
"Vậy nên làm sao?" Liễu Bạn Bạn bần thần ngơ ngẩn.
Hoa Cảnh Nhân Mộng nói:
- Chỉ có cách là khuyên gã nghỉ ngơi, chỉ có cách là kêu gã ngủ hai ngày cho ngon lành mới có thể hồi phục thể lực.
- Nhưng... nhưng...
- Nhưng em khuyên gã, gã cũng không nghe, có phải không?
Liễu Bạn Bạn gật gật đầu.
- Không hề gì, bọn ta có thể dùng thuốc.
- Nhưng... nhưng...
- Nhưng thứ thuốc đó em đã dùng hết, có phải không?
Liễu Bạn Bạn lại gật gật đầu.
"Không hề gì". Hoa Cảnh Nhân Mộng cười ngọt ngào:
"May là ở đây ta còn một chút, tuy chỉ có một chút cũng đủ để gã ngủ hai ngày".
Nói xong, nàng mỉm cười ngồi dậy, ưỡn thân hình hoàn mỹ mịn màng, thò tay vào một tủ nhỏ trên đầu giường.
Ánh mắt của Liễu Bạn Bạn chớp chớp vọng nhìn theo, giống như đang chờ đợi Hoa Cảnh Nhân Mộng chỉ dạy.
Lúc đó, chợt nghe Hoa Cảnh Nhân Mộng la thảm một tiếng, cơ hồ đồng thời, thân thể lõa lồ của Liễu Bạn Bạn đã bay ra, chỉ thấy nàng xoay một vòng đẹp mắt trong không trung, người đã nhẹ nhàng lạc xuống góc nhà xa xa.
Hoa Cảnh Nhân Mộng chợt phát hiện giữa lồng ngực trắng muốt của mình có một mũi kiếm trắng như tuyết xuyên thấu.
Nàng ta tận lực ngẩng đầu, hồ nghi vọng nhìn mũi kiếm trước ngực, lại vọng nhìn Liễu Bạn Bạn, biểu tình trên mặt như có chết cũng không dám tin.
Trong nhà của mình, trên cái giường rộng rãi mềm mại của mình, làm sao có thể bị người ta gài cơ quan như vầy?
Liễu Bạn Bạn lúc đó cũng không còn vẻ thất thần ngơ ngẩn nữa, từng bước từng bước tiến tới, cười lạnh hỏi:
- Không tin có phải không?
Hoa Cảnh Nhân Mộng vẫn hồ nghi nhìn nàng.
Liễu Bạn Bạn lạnh lùng thốt:
- Kỳ thật ngươi vừa trở về, ta đã biết mục đích của ngươi, ngươi muốn giết Đinh Trữ, lại không có can đảm, bởi vì ngươi sợ chết. Biện pháp duy nhất của ngươi là lợi dụng ta, chỉ tiếc ngươi đã chọn lầm người.
Nàng càng nói càng giận dữ, càng nói thanh âm càng to:
- Hiện tại ta phải nói rõ cho ngươi biết, cũng muốn ngươi chết một cách minh bạch, một khi Liễu Bạn Bạn ta còn sống tới ngày nào, ai ai cũng đừng mong giết được Đinh Trữ, ai muốn giết Đinh Trữ, người đó phải chết.
Lúc đó huyết dịch của Hoa Cảnh Nhân Mộng đã ngưng đọng, thanh âm có lớn cỡ nào nàng ta cũng không còn nghe được.
Người duy nhất có thể nghe được có lẽ chỉ có Đinh Trữ.
Đinh Trữ đang ngồi dưới mái hiên như trước, bất động như trước.
Nhưng trên mặt chàng lại có hai hàng nước mắt.
Có phải vì cái chết của Hoa Cảnh Nhân Mộng mà bi thương? Hay là vì sự si tình của Liễu Bạn Bạn mà cảm động?