Trước bình minh, Vi Hiếu Khách đã vận quan phục của gã, đi đến toà tiểu viện âm ám sau Hình bộ đại lao.
Quan phục của gã cũng là đặt may, tơ lụa cực hảo, may vừa y, công phu tinh mỹ, vô luận bất cứ chỗ nào cũng tuyệt không có một chút sai lạc.
Sai lạc chỉ bất quá là con người gã.
Có lúc cả chính gã cũng thấy mình đã sai lạc. Ban Sa Khắc, rượu, nữ nhân, hoan lạc xa xưa, địa lao như địa ngục, Mộ Dung Thu Thủy, chết, Đinh Trữ.
Tân sầu cựu hoan, ân oán triền miên, rối thành một tấm lưới, gã đã mắc trong lưới, người giăng lưới cũng là gã.
Gã cả đêm vô phương chợp mắt.
Mắc vào lưới tự mình giăng ra, làm sao có thể trốn thoát cái lưới đó?
Tiểu viện vẫn âm ám như trước, Vi Hiếu Khách cũng đang ngồi như trước trên cái ghế mây đã biến thành màu nâu đậm.
Gã đang đợi Khương Đoạn Huyền, gã biết Khương Đoạn Huyền nhất định sẽ đến sớm, đến xem Đinh Trữ, xem Đinh Trữ có phải có thể đứng dậy hay không.
- Người Đinh Trữ không thể động, đao của Khương Đoạn Huyền tất bất động.
Vi Hiếu Khách tịnh không lo về điểm đó, đối với chuyện này gã đã an bài rất hoàn hảo.
Sự an bài của gã vĩnh viễn hoàn mỹ vô khuyết, không gì lay chuyển được, an bài lần này càng tinh thái tuyệt vời, tinh thái đến mức khiến người ta vô phương tưởng tượng.
Kỳ diệu nhất là, đợi đến khi người khác nghĩ ra chỗ ảo diệu bên trong, chuyện này đã kết thúc, bất cứ ai cũng đều vô phương sửa đổi.
Nghĩ đến đó, Vi Hiếu Khách cười giống như con cáo vừa chụp được con thỏ.
Chấp sự Hình bộ, danh ngạch thông thường giữ từ tám cho đến mười hai người, mỗi một vị chấp sự đều đã trải qua nhiều năm huấn luyện đao phủ thủ pháp định, đao pháp của bọn họ đương nhiên không tinh diệu như Khương Đoạn Huyền, nhưng giết người lại vẫn sạch gọn như vậy. Nếu quả Khương Đoạn Huyền không chịu động thủ, bọn họ cũng có thể chặt đầu của Đinh Trữ như thường.
Đó là một đạo lý rất giản đơn, mỗi người đều nghĩ ra được. Khiến cho người ta nghĩ không ra là Mộ Dung Thu Thủy lần này vì sao nhất định phải chọn Khương Đoạn Huyền làm chấp sự vụ này, hơn nữa còn không ngại đáp ứng điều kiện hà khắc mà Khương Đoạn Huyền đưa ra.
Trong đó đương nhiên có nguyên nhân.
Nguyên nhân đó, không còn nghi ngờ gì nữa, là bí mật cực lớn, ngoại trừ Mộ Dung Thu Thủy và Vi Hiếu Khách ra, tuyệt không có người thứ ba biết được.
Đợi đến khi người khác phát hiện ra bí mật đó, không những không còn kịp sửa đổi, cả hối hận cũng không kịp.
Khương Đoạn Huyền quả nhiên đến rất sớm.
Khi hắn bước vào con hẻm nhỏ đằng sau Hình bộ đại lao, nhìn thấy một chuyện rất kỳ quái.
Hắn nhìn thấy Gia Cát đại phu bị hai người đỡ hai bên từ cửa hậu viện đại lao đi ra.
Vừa mới sáng rõ, tuyết đọng vừa bắt đầu tan, gió lạnh như đao.
Trên mặt Gia Cát đại phu lại toát mồ hôi, hơn nữa không ngừng hổn hển hít hơi, giống như hồi nãy mới làm qua thứ vận động gì kịch liệt lắm, xem có vẻ mệt mỏi gần chết.
Khương Đoạn Huyền nghĩ y đã bị Mộ Dung Thu Thủy thỉnh đến chữa trị cho Đinh Trữ, cho nên nhường đường cho bọn họ đi.
Gia Cát đại phu đương nhiên cũng nhìn thấy hắn, trên mặt đột nhiên lộ xuất thần tình rất kỳ quái, chừng như muốn nói cho Khương Đoạn Huyền biết gì đó, lại không nói ra được, giống như muốn vùng vẫy la lên, lại bỗng nhanh chóng bước đi.
Cho đến sau này, Khương Đoạn Huyền mới biết y muốn nói gì, muốn làm gì.
Trên cái bàn nhỏ nước sơn còn chưa ráo, bày một dĩa thịt cừu nửa nạc nửa mỡ, một dĩa óc cừu, một dĩa hành, một dĩa tương, một lò lửa, một nồi súp đồ lòng bốc khói nghi ngút, còn thêm hai tô cao lương vừa mới hấp nóng trên lò.
Bao nhiêu món ăn đó là những món ăn Khương Đoạn Huyền mỗi sáng sớm đều ăn, đầy đủ không thiếu một thứ.
Vi Hiếu Khách nở nụ cười ân cần chào đón Khương Đoạn Huyền.
“Đây là ta đặc biệt chuẩn bị cho ngươi, hơn nữa đặc biệt còn là thịt cừu xứ Hồi Hồi mang về”. Gã nói:
“Ta biết hôm nay ngươi còn chưa ăn điểm tâm”.
Khương Đoạn Huyền nhìn con người trước mặt, thân thể tuy nhỏ nhắn, lại là người thập phần ưu nhã, bất chợt cảm thấy rất bội phục con người đó.
Một người trời sinh thiếu khuyết như vậy có thể làm được tới chức quan này, thật sự không phải là chuyện dễ dàng.
- Ta biết ngươi không những là vị Lục Ty Quan xuất chúng nhất Hình bộ về nghi biểu phục trang, quyền lực của ngươi trong Hình bộ cao tới cỡ nào cũng là chuyện người khác khó tưởng tượng được.
Khương Đoạn Huyền nhìn Vi Hiếu Khách.
“Nhưng ta chưa bao giờ tưởng được ngươi không ngờ có thể biết rõ ràng về ta như vậy”. Khương Đoạn Huyền thốt:
“Ngươi không những biết ta thích ăn món điểm tâm nào, hơn nữa cả chuyện sáng nay ta còn chưa ăn điểm tâm mà ngươi cũng biết”.
Vi Hiếu Khách dùng một tư thế ưu nhã phi thường nhấc hồ rượu, rót rượu cho Khương Đoạn Huyền.
“Khương tiên sinh, ngươi nên biết ta đối với ngươi đã ngưỡng mộ từ lâu, hơn nữa đám bằng hữu đều biết ta là người hiếu khách”. Vi Hiếu Khách đáp:
“Quý khách như Khương tiên sinh giá lâm, ta đương nhiên phải bắt đầu chuẩn bị từ sớm, đương nhiên ít nhiều gì phải biết mấy chuyện đó”.
Câu nói đó cũng khiến cho người ta không khỏi bội phục, điềm đạm nhẹ nhàng che giấu hành động dò thám ẩn tình của người ta.
Nhưng một khi nhớ đến Vi Hiếu Khách tiên sinh con người hiếu khách đó dùng phương pháp gì để chiêu đãi đám quý khách, vô luận bất kỳ ai cũng không nhịn được muốn phì hơi lạnh từ miệng ra.
“Vi tiên sinh, ta cũng đã lâu ngưỡng mộ danh tiếng hiếu khách của ngươi, chỉ tiếc ta hôm nay không phải là đến đây làm khách”. Khương Đoạn Huyền hững hờ thốt:
“Ta hôm nay đến đây để giết người”.
- Người ngươi muốn giết, ta cũng đã chuẩn bị xong cho ngươi rồi.
“Ta biết”. Khương Đoạn Huyền thốt:
“Hồi nãy ta đã gặp Gia Cát Tiên”.
- Ồ?
“Bộ dạng của y xem chừng mệt đến mức gần chết, chừng như sắp lăn ra hôn mê bất tỉnh”. Khương Đoạn Huyền nói:
“Ta cũng không cảm thấy kỳ quái chút nào”.
- Tại sao?
“Bởi vì khi ta nhìn thấy Đinh Trữ, người của hắn đã không khác gì một tử thi”.
Khương Đoạn Huyền đáp:
“Muốn làm cho một tử thi như vậy đứng lên bước ra pháp trường được, đương nhiên là chuyện mệt nhọc phi thường, không những cần có kỹ xảo, hơn nữa phải có thể lực”.
Gia Cát đại phu thông thạo chữa trị cho người ta, lại không lo cho mình, luôn luôn khuyên người ta quản chế, còn mình lại rất phóng túng.
Cho nên thể lực của y luôn luôn rất tệ.
"Ta cũng biết Gia Cát đại phu lần này nhất định mệt lắm". Vi Hiếu Khách thở dài:
"Mấy ngày nay y không những ăn không ngon ngủ không yên, cả chuyện y thích nhất cũng giới tuyệt".
Vi Hiếu Khách chừng như còn sợ Khương Đoạn Huyền không biết chuyện Gia Cát đại phu thích nhất là gì, cho nên lại cường điệu:
- Mấy ngày nay y không những không đụng đến nữ nhân, cả nhìn cũng không nhìn, bởi vì y quyết tâm phải làm được một chuyện mà đó giờ chưa có người nào có thể làm.
"Ta tin". Khương Đoạn Huyền thốt:
"Nếu quả Gia Cát Tiên cả nữ nhân cũng không thèm, đương nhiên là vì muốn làm một đại sự chưa từng có".
Nụ cười mỉm của Vi Hiếu Khách trước mặt quý khách của gã thường thường rất khiêm tốn trọng vọng, đột nhiên chừng như đã biến thành bộ dạng rất thần bí.
"Nhưng ta tin ngươi vĩnh viễn đều không tưởng được chuyện y làm kỳ diệu đến mức nào". Vi Hiếu Khách nói:
"Chuyện y làm đơn giản phải gọi là một kỳ tích".
Kỳ tích tuyệt không phải thời thường đều có thể xuất hiện, thời thường xuất hiện đâu còn là kỳ tích.
Nhưng có nhiều người tin rằng, vào ngày rằm tháng ba năm đó, quả thật có kỳ tích xuất hiện.
Liễu Bạn Bạn tuyệt đối tin.
- Nếu quả không phải vì ngày đó có kỳ tích xuất hiện, cho đến nay nàng vẫn đang làm bạn với quỷ.
Kỳ tích bất thường xuất hiện đương nhiên cũng rất ít có người có thể nhìn ra được, cho nên Vi Hiếu Khách cảm thấy rất kỳ quái.
Bởi vì sau khi gã hỏi Khương Đoạn Huyền "ngươi có muốn xem kỳ tích đó không?", câu trả lời của Khương Đoạn Huyền không ngờ lại là:
- Ta không muốn, ta chỉ muốn coi Đinh Trữ.
Câu trả lời của Vi Hiếu Khách cũng rất tuyệt:
- Nếu quả ngươi thật sự không muốn xem kỳ tích đó, không cần phải gặp Đinh Trữ.
- Tại sao?
Nếp nhăn nơi khóe miệng của Vi Hiếu Khách càng sâu:
- Bởi vì khi ngươi gặp Đinh Trữ, đã nhìn thấy kỳ tích đó.
Khương Đoạn Huyền chung quy đã nhìn thấy kỳ tích mà Vi Hiếu Khách nói đến, bởi vì hắn đã nhìn thấy Đinh Trữ.
Kỳ tích đó xuất hiện trên mình Đinh Trữ.
Khi nhìn thấy Đinh Trữ, cả Khương Đoạn Huyền cũng không thể không thừa nhận trên thế giới đích xác có thể có kỳ tích xuất hiện.
Tận đầu hành lang của hậu viện có một cánh cửa, đẩy cửa ra là thấy một gian tiểu ốc sạch sẽ u nhã phi thường, một bạch y nhân trường thân ngọc lập đang chắp tay sao lưng đứng nhìn cây mai hoa ngoài song cửa, phảng phất đã nhìn đến thất thần.
Nhưng Khương Đoạn Huyền vừa tiến vào, y lập tức có cảnh giác, Khương Đoạn Huyền đương nhiên cũng lập tức phát giác y là cao thủ phản ứng cực nhanh.
- Người đó là ai? Vi Hiếu Khách tại sao lại an bài cho bọn họ tương kiến ở đó?
Tại sao còn chưa thấy bóng dáng Đinh Trữ? Trong đây có phải có âm mưu gì?
Giữa giây phút đó, Khương Đoạn Huyền đã tính toán đường thoái cũng như kế hoạch công kích mà đối phương có thể phát động, hơn nữa đã chiếm cứ địa thế và góc độ có lợi nhất.
Thân phận và ý tứ của đối phương hắn hoàn toàn không biết, đương nhiên không thể xuất thủ trước.
Hắn chỉ còn nước đợi.
Lưng bạch y nhân đối diện với hắn, vẫn đang đứng nơi song cửa sổ, thất thần nhìn cây mai hoa, phảng phất cũng đã tính đúng hắn tuyệt không thể xuất thủ trước.
Lực phán đoán của hai người đều cực kỳ chính xác, hiển lộ đều là tuyệt đỉnh cao thủ từng trải qua trăm trận.
Bạch y nhân thần bí đó không ngờ cũng ẩn ước có một khí thế bức người cũng như Khương Đoạn Huyền, thứ cao thủ đó tịnh không nhiều, y là ai? Khương Đoạn Huyền không nghĩ ra.
Trong ký ức của hắn, tựa hồ hoàn toàn khong có người nào như vậy từng xuất hiện.
Lại qua một hồi rất lâu, bạch y nhân chợt thở dài nhè nhẹ, dùng một thứ thanh âm rất bi thương dị thường thốt:
- Xem mai hoa mở đẹp làm sao, ngày xuân chỉ sợ lại gần thành quá khứ. Tại sao khi hoa nở đẹp nhất, luôn luôn cũng là khi mau chóng tàn tạ?
Khương Đoạn Huyền chợt cảm thấy có chuyện gì không đúng, bởi vì hắn chợt có một thứ cảm giác kỳ dị.
Hắn đối với bạch y nhân thần bí đó cả một chút ấn tượng đều không có, nhưng thanh âm nói chuyện của người đó lại phảng phất đã từng nghe qua.
Hắn đang tĩnh tâm ngẫm nghĩ, bạch y nhân lại đã chầm chậm quay mình đối diện hắn, hững hờ hỏi:
- Bành tiên sinh, cách biệt bao năm, vẫn khỏe như lần gặp mặt trước chứ?
Nhìn thấy người đó, tròng mắt Khương Đoạn Huyền đột nhiên co thắt lại, cả tâm tạng và huyết mạch của hắn đều đã co thắt không ngừng.
Cả đời hắn không biết đã nhìn thấy bao nhiêu chuyện làm cho hắn giật mình, lại chưa từng có chuyện nào có thể khiến hắn chấn động kinh hồn như vầy.
Bạch y nhân thần bí đó không ngờ lại là Đinh Trữ, chính là Đinh Trữ mà mấy ngày trước Khương Đoạn Huyền tận mắt nhìn thấy lê lết trong ngục tối như heo như chó, cả cầu cứu cũng không làm được.
Khương Đoạn Huyền đương nhiên không tưởng được là chàng, bởi vì chuyện đó căn bản không thể xảy ra.
Đó đơn giản là kỳ tích!
Trên mặt Đinh Trữ cả một chút huyết sắc cũng không có, cả năm trời không nhìn thấy ánh dương khiến cho sắc mặt chàng nhìn trắng nhợt phảng phất nhuộm thấm một màu xanh lợt lạt.
Ở phương tây xa xôi, đó là thứ màu da độc quyền của giới quý tộc, cũng là thước đo để bọn họ theo đó mà làm. Nhưng nhìn thấy trên mặt Đinh Trữ, lại hiển lộ vẻ bi thảm ai thương khôn tả, quỷ bí khủng bố khôn tả.
Chàng tĩnh lặng đứng nhìn Khương Đoạn Huyền, đôi mắt sâu hun hút đến mức chừng như nhìn không thấy đáy, càng nhìn không thấy biểu tình vui mừng khoan khoái, ý chí ngút trời của ngày xưa.
Nhưng hiện tại chàng đang đứng trước mặt Khương Đoạn Huyền, đôi mắt của chàng có thể nhìn thấy, tay của chàng có thể co duỗi, đầu lưỡi của chàng có thể phát ra tiếng nói.
Quan trọng nhất là hiện tại chàng lại có thể đứng như một người bình thường.
Gia Cát đại phu thật ra dùng phương pháp gì khiến cho kỳ tích đó xuất hiện?
"Ngươi có phải đến bây giờ vẫn không tin người đứng trước mặt ngươi có thể là ta?" Đinh Trữ điềm đạm hỏi:
"Ta không trách được ngươi, bởi vì chuyện này cả ta cũng không dám tin".
"Ngươi đã sớm biết ta đến?" Khương Đoạn Huyền hỏi.
- Ta không biết.
- Nhưng ngươi vẫn không quay đầu đã biết là ta?
"Đó chỉ bất quá vì ta đã nhận ra tiếng bước chân của ngươi". Đinh Trữ đáp:
"Mười ngày trước lúc ngươi vào Nhã Tọa, ta chỉ bất quá cảm thấy tiếng bước chân của ngươi rất chính chắn, nhưng hôm nay ta vừa nghe đã biết là ngươi đến".
- Vì sao?
"Bởi vì hôm nay ngươi có sát khí". Đinh Trữ đáp:
"Ngươi nhất định tiến vào, ta có cảm giác vậy".
- Chỉ có khi đụng đầu đối thủ, sát khí mới có thể phát xuất.
Mười ngày trước Đinh Trữ mà Khương Đoạn Huyền đi gặp không những không phải là một đối thủ đáng đề phòng, thậm chí không thể coi là một người.
"Chuyện ta đáp ứng làm cho ngươi đã làm rồi, ân oán ngày xưa của bọn ta hiện tại đã thanh toán". Đinh Trữ thốt:
"Cho nên nếu quả ngươi muốn cùng ta đánh lại một trận quyết thắng bại, ta lúc nào cũng có thể phụng bồi".
Khương Đoạn Huyền không nói gì, đột nhiên quay mình đi ra, bởi vì hắn không chịu để Đinh Trữ nhìn thấy biểu tình trên mặt hắn.
Hắn nhìn giống như mới nuốt trọng một con chuột chết, chỉ muốn tìm một chỗ để ói mửa.
Lúc hắn ra tới cửa, Vi Hiếu Khách đang bước vào, tiếp đó hắn lại nghe Đinh Trữ dùng thanh âm vừa vui mừng vừa cảm kích thốt:
- Ban Sa Khắc, ta biết ngươi nhất định sẽ tìm cách cứu ta, nhưng ta không tưởng được ngươi sao lại đợi đến hôm nay mới ra tay?
Khương Đoạn Huyền cũng nghĩ không thông.
Cho đến bây giờ, Đinh Trữ vẫn không biết hôm này là tử kỳ của chàng.
Cái chết của chàng đã vô phương tránh khỏi, Vi Hiếu Khách và Mộ Dung Thu Thủy tại sao còn phải che giấu sự thật với chàng?
Một người trước khi lâm tử còn bị người ta che giấu lừa gạt, chuyện đó quá bất công.
Còn có một điểm khiến cho Khương Đoạn Huyền không nghĩ ra là điều kiện mà hắn đề xuất với Vi Hiếu Khách chỉ bất quá là "muốn để Đinh Trữ có thể bước ra pháp trường như một con người", tịnh không yêu cầu bọn họ đem Đinh Trữ hoàn toàn phục hồi nguyên trạng.
Đinh Trữ chắc chắn phải chết, không còn nghi ngờ gì nữa, bọn họ tại sao còn muốn Gia Cát đại phu lãng phí bao nhiêu tâm huyết trên mình một người gần chết như vậy?
Gia Cát đại phu vì sao chịu làm chuyện đó?
Trong đó có phải có âm mưu và bí mật gì không? Đinh Trữ đã gần chết, người chết đương nhiên không phải là đối tượng để hãm hại, vậy âm mưu lần này muốn hãm hại ai?
Gia Cát đại phu là con nhà thế gia, đời này qua đời kia đều là nho y cực kỳ nổi tiếng, tòa phủ trạch của trong hẻm Thiết Liêm tuy đã kiến tạo từ hơn hai trăm năm trước, lại không nhuốm một chút bụi bặm, không có một chỗ bị năm tháng tàn phá, khiến cho người ta cảm thấy kiến trúc của nó hùng vĩ hoành tráng làm sao.
Chỉ tiếc cột trụ chi trì tòa phủ trạch đó đã gãy.
“Khương chấp sự, tiển nhân đương nhiên biết thân phận của ông, nếu quả không phải lão nhân gia mắc trọng bệnh, làm sao mà ngăn chận ông giá lâm được”. Lão quản gia của Gia Cát đại phu nói với Khương Đoạn Huyền:
“Ngàn vạn lần xin ông tha thứ cho lão nhân gia, đợi đến khi bệnh tình của lão gia thuyên giảm, lập tức đến phủ hồi bái”.
Lão nói không những khách khí, hơn nữa rất thành khẩn, chỉ tiếc Khương Đoạn Huyền cả một chữ cũng nghe không lọt.
Khương Đoạn Huyền luôn luôn biết nói lý lẽ, hôm nay không ngờ chừng như đã biến thành không thèm để ý tới lý lẽ, không cần biết ra sao, không gặp Gia Cát Tiên không được, thậm chí còn ám thị cho lão quản gia đó biết, lúc tất yếu hắn không ngại dùng võ lực xông vào.
Lão quản gia kinh hoảng, chuyện như vầy lão đương nhiên không ứng phó được, trong nhà của Gia Cát đại phu, ra mặt ứng phó mấy chuyện như vầy thông thường chỉ có một người là Gia Cát phu nhân, cũng là Gia Cát Tiểu Tiên, người mà mọi người đều gọi là “nhị nãi nãi”.
Gia Cát Tiểu Tiên vốn đương nhiên không phải họ Gia Cát, họ của nàng là gì căn bản vốn không ai biết được, nhưng mọi người đều biết kỹ nữ hạng sang nhất trong tám con hẻm lớn đã biến thành nhị nãi nãi của nhà Gia Cát.
Vị nhị nãi nãi đó nhan sắc cực kỳ tinh minh lợi hại, Khương Đoạn Huyền đi tới hoa sảnh sau vườn gặp nàng.
Nhìn thấy sắc mặt của Khương Đoạn Huyền, nàng lập tức phát hiện vị khách này bất cứ ai cũng không ngăn chận được, cho nên nàng lập tức nói:
- Khương chấp sự, nếu quả ông nhất định muốn gặp lão gia nhà tôi, để tôi dẫn ông đi gặp, tôi chỉ hy vọng ông sau này vô luận dưới bất cứ tình huống nào cũng không đem tình trạng của lão gia nhà tôi kể với ai khác.
Yêu cầu đó kỳ quái phi thường, trong đó hiển nhiên có tàng ẩn những bí mật không thể nói cho người ta biết.
Khương Đoạn Huyền tuy cảm thấy kỳ quái, lại không thể không đáp ứng, đợi đến khi hắn gặp Gia Cát đại phu mới phát hiện yêu cầu đó không ngờ hợp lý phi thường.
Lúc Khương Đoạn Huyền nhìn thấy Gia Cát đại phu, y đã chết từ lâu, cả thi thể cũng đã cứng ngắc.
Mỗi một người đều phải chết, người chết tịnh không có gì là kỳ quái, vị nhị nãi nãi đó tại sao lại muốn Khương Đoạn Huyền bảo vệ bí mật?
- Khương chấp sự, tôi biết ông là người kiến thức quảng bác, tôi nghĩ ông nhất định có thể nhìn ra lão gia nhà tôi sao lại chết?
Khương Đoạn Huyền đương nhiên nhìn ra.
Mỗi thức mỗi dạng người chết hắn đều đã nhìn thấy rất nhiều, nguyên nhân chí tử nếu quả rất đặc biệt, sau khi chết thông thường đều có dấu vết đặc biệt.
Gia Cát Tiên mới nhìn tuy bộ dạng giống như rất mệt mỏi, nhưng lại tuyệt không phải vì mệt mà chết, mặt y đã méo mó dị dạng, hơn nữa trình hiện một thứ màu sắc âm ám quỷ bí.
Khương Đoạn Huyền vừa nhìn một cái đã nhìn ra y bị trúng một thứ độc dịch lợi hại cực kỳ mà chết.
- Lão gia nhà tôi ở trong Hình đường cả chín ngày, vừa về tới đã chết, hơn nữa bị độc chết, chuyện này nếu quả truyền ra ngoài, trăm miệng toàn gia trên dưới nhà tôi chỉ sợ không có một ai có thể sống.
Nhị nãi nãi bình tĩnh nói tiếp:
- Cho nên tôi mới xin Khương chấp sự đừng đem chuyện này tiết lộ ra, tôi nghĩ Khương chấp sự hiện tại đại khái đã minh bạch ý tứ của tôi.
Hiện tại Khương Đoạn Huyền không những minh bạch ý tứ của nàng, hơn nữa đối với vị nhị nãi nãi đó đã bắt đầu có chút bội phục.
“Gia cát đại phu và người trong Hình bộ trước đây có ân oán gì không?” Khương Đoạn Huyền hỏi.
“Không”. Nhị nãi nãi khẳng định:
“Tuyệt đối không có”.
- Lần này ai thỉnh y đến Hình đường?
- Vốn tôi một mực cứ nghĩ là vị ty quan họ Vương trong Hình bộ, nhưng sau này tôi mới biết tuyệt không phải là gã.
- Tại sao?
“Khương chấp sự, tôi đại khái biết tính khí của lão gia nhà tôi, bằng vào một vị ty quan làm sao có thể thỉnh y đến Hình bộ, hơn nữa còn đi tám chín ngày”. Nhị nãi nãi trình bày lý lẽ rất minh bạch.
“Hiện tại ngươi có biết ai thỉnh ông ta đi không?” Khương Đoạn Huyền hỏi.
“Là Mộ Dung công tử, Mộ Dung Thu Thủy”. Nhị nãi nãi đáp:
“Y muốn lão gia nhà tôi đi cứu chữa cho một phạm nhân”.
- Ngươi biết phạm nhân đó là ai?
Nhị nãi nãi do dự, chung quy thừa nhận:
- Tôi nghe lão gia nhà tôi nói qua, người đó họ Đinh, tên là Đinh Trữ, không những danh tiếng trong giang hồ của hắn cực lớn, gia thế cũng rất hiển hách, cho nên...
“Cho nên cái gì?” Khương Đoạn Huyền hỏi truy.
Nhị nãi nãi lại đắn đo một hồi rất lâu mới hạ quyết tâm:
- Khương chấp sự, tôi tín nhiệm ông, cho nên tôi mới đem chuyện này kể hết cho ông nghe. Nhưng tôi cũng có nhiều chuyện muốn hỏi ông, tôi hy vọng ông cũng không giấu tôi.
Nàng lập tức hỏi Khương Đoạn Huyền:
- Nghe nói Vi Hiếu Khách lần này đặc biệt mời ông đến xử quyết một tên đại đạo sông hồ, không biết tên đại đạo đó có phải là Đinh Trữ?
- Phải.
- Ông biết hắn?
- Ta biết.
“Hắn sau khi vào Nhã Tọa của Vi Hiếu Khách, ông còn gặp được hắn?” Nhị nãi nãi hỏi Khương Đoạn Huyền.
- Ta đã gặp qua.
- Vậy ông đương nhiên biết người trẻ tuổi đó vốn rất anh minh, sau lại đã biến thành không ra hình nguời, không những mặt bị khâu vá, đầu lưỡi cũng biến mất, cả gân khớp tứ chi tay chân đều đã mềm nhũn.
Nhị nãi nãi lại hỏi Khương Đoạn Huyền:
- Ông có biết là ai đã hạ độc thủ không?
- Là Gia Cát đại phu?
“Phải”. Nhị nãi nãi thở dài:
“Tôi đã kết vợ kết chồng với y bao năm nay, luôn luôn rất hiểu thấu con người của y! Tôi tin y vốn tuyệt không thể làm mấy chuyện đó, hà huống vị Đinh công tử đó không có thù oán gì với y.
- Nhưng y đã làm.
“Tuy đã làm, lại không làm đến mức tuyệt vọng”. Nhị nãi nãi thốt:
“Mỗi một bộ phận y đều lưu lại một ngõ hậu cho Đinh công tử”.
Nàng giải thích:
- Y tuy khâu vá mắt mũi của Đinh công tử, lại không làm tổn thương đến tròng mắt của hắn, chỉ cần dùng thủ thuật tinh tế đồng dạng cắt bỏ những đường khâu, Đinh công tử lập tức có thể phục hồi dung mạo như trước.
Thủ thuật đó tuy phức tạp tinh tế, lại không phải là làm không được, cho nên Khương Đoạn Huyền chỉ hỏi:
- Còn đầu lưỡi của hắn?
- Đầu lưỡi của hắn cũng không bị cắt đứt, chỉ bất quá là khâu vào hàm dưới, chỉ cần cắt đường chỉ cũng lập tức có thể khôi phục như trước.
Khương Đoạn Huyền không hỏi đến gân khớp tay chân của Đinh Trữ làm sao để phục hồi nguyên trạng, nếu quả cả hai thứ thủ thật trên đều có thể hoàn thành tinh xác, chuyện nào khác mà Gia Cát Tiên không làm được?
“Lão gia nhà tôi làm như vậy vốn là vì để sau này còn có thể phục hồi nguyên trạng cho Đinh công tử”. Nhị nãi nãi thốt:
“Nhưng khi Mộ Dung Thu Thủy thỉnh y tới, y lại không chịu đi!”.
- Tại sao?
- Bởi vì y cảm thấy trong chuyện này có một điểm cực kỳ đáng nghi, trong đó tất có ám tàng âm mưu.
- Ồ?
- Đinh công tử đã nhất định phải chết, Mộ Dung Thu Thủy tại sao còn phải tốn bao nhiêu tâm huyết trên mình hắn?
Nội một điểm đó, ý tưởng của Khương Đoạn Huyền hoàn toàn giống hệt ý tưởng của Gia Cát đại phu. Hắn chỉ hỏi:
- Gia Cát đại phu đã có hoài nghi đối với chuyện đó, tại sao còn phải đi làm chuyện đó?
Nhị nãi nãi thở dài:
- Đó đương nhiên là chuyện bất đắc dĩ, một người một khi còn muốn sống, khó tránh khỏi phải đi làm những chuyện mình không muốn làm.
Ngôn từ của nàng rất sâu xa, trong đó hiển nhiên còn có ẩn tình khác, đối với một người rất phóng túng như Gia Cát Tiên, khó tránh khỏi bị Mộ Dung Thu Thủy nắm cán, cho nên Khương Đoạn Huyền tịnh không truy vấn.
“Gia Cát đại phu sau khi từ Hình đường trở về có nói gì không?” Khương Đoạn Huyền hỏi.
Thần sắc của Nhị nãi nãi ảm đạm:
- Y vừa về tới đã nói ra một câu kỳ quái phi thường.
- Câu gì?
“Y muốn tôi mau chuẩn bị hậu sự cho y, chừng như đã biết mình không sống được bao lâu”. Nhị nãi nãi đáp:
“Sau đó y lại dặn dò tôi ba lần, tuyệt không thể đem nguyên nhân cái chết của y nói ra ngoài”.
Nàng cực lực khống chế lấy mình mới có thể khiến cho thanh âm bảo trì vẻ bình tĩnh:
- Tôi nghĩ lúc đó y nhất định đã nhìn ra âm mưu của Mộ Dung Thu Thủy!
- Y có nói gì khác không?
- Không.
- Tại sao?
- Vì y chết quá nhanh.
Nhị nãi nãi miễn cưỡng cười cùi, cười thê lương, khiến cho tim người ta tan nát:
- Không cần biết ra sao, y chết cũng rất bình tĩnh, cả một chút thống khổ cũng không có, cả đời y cũng có thể coi là sống rất khoan khoái, thống khổ chỉ bất quá là những người hiện tại còn sống.
Chỉ bất quá người còn sống nên gượng dậy vươn vai mà đứng.
“Cho nên lão gia nhà tôi vì bạo bệnh mà chết, hoàn toàn không có một chút quan hệ gì tới Mộ Dung Thu Thủy”. Nhị nãi nãi thốt:
“Tôi chỉ hy vọng Mộ Dung công tử cũng có thể quên đi gia đình nhà tôi như vậy”.
Khương Đoạn Huyền nhìn nữ nhân đã từng lăn lộn mệt mỏi chịu đựng cát bụi phong trần, thái độ của hắn tôn kính còn hơn xa đối với đám quý phụ hay thục nữ thế gia.
“Nhị nãi nãi”. Hắn nói rất chân thành:
“Nhà Gia Cát có ngươi thật sự là vận khí của cả gia đình”.
Cho đến khi hắn rời khỏi chỗ đó, thủy chung không nhìn thấy một giọt lệ rơi khỏi mắt nàng.
Lúc đó khoảng cách thời gian đến giờ ngọ đã rất gần, Khương Đoạn Huyền đi xuyên qua con hẻm nhỏ trở về Hình bộ, khi đi ngang qua một quán rượu bên đường cũng ghé uống ba chén lớn.
Cái chết của Gia Cát đại phu khiến cho tâm lý của hắn rất khó chịu, chuyện Mộ Dung Thu Thủy làm lại làm cho hắn cảm thấy có chút phiền muộn.
Hắn nhất định phải uống rượu để kích thích tinh thần, tránh khỏi tư lự hoang mang khiến đao chém sai chỗ.
Một đao đó vạn vạn lần không được sai một phân. Nếu không hắn tất phải thống hối cả đời.
Mộ Dung Thu Thủy hôm đó thức đặc biệt sớm, mới sáng sớm đã đợi trong phòng Vi Hiếu Khách.
Sáng sớm hôm đó sắc mặt của y nhìn càng trắng nhợt hơn lúc bình thường, hơn nữa còn mang theo một biểu tình rất kỳ quái, cả rượu bồ đào rất khó tìm mà Vi Hiếu Khách đặc biệt chuẩn bị cho y, y cũng không đụng đến.
Lúc bình thường cả thiên tháp trên trời rớt xuống cũng không ăn nhập gì đến vị công tử quyền quý đó, hôm nay tâm lý phảng phất đã có chuyện không hợp ý lắm, thậm chí đã biến thành bắt đầu có chút nóng nảy.
May là Vi Hiếu Khách đã kịp thời về tới, Mộ Dung Thu Thủy lập tức hỏi gã:
- Khương Đoạn Huyền đã gặp Đinh Trữ?
“Phải”. Vi Hiếu Khách đáp:
“Bộ dạng của Đinh Trữ nhìn cực tốt, ai cũng nhìn không ra hắn đã từng nằm trong Nhã Tọa bấy lâu nay”.
- Còn Khương Đoạn Huyền?
“Hắn vẫn mang khuôn mặt trầm trầm âm dương quái khí đó, ai cũng nhìn không ra trong tâm hắn đang nghĩ gì”. Vi Hiếu Khách thốt:
“Nhưng ta bảo đảm hắn cũng tuyệt đối nhìn không ra chuyện này có gì không đúng”.
- Thái độ của Đinh Trữ đối với ngươi thì sao?
- Hắn đối với ta đương nhiên cảm kích gần chết, hắn vốn tin rằng bọn ta nhất định có thể nghĩ ra cách cứu hắn ra, đối với chuyện này đương nhiên càng không thể có một chút nghi ngờ.
Mộ Dung Thu Thủy cười cười, trong nụ cười lại lộ xuất thứ giễu cợt độc quyền của y.
- Hắn đương nhiên không thể hoài nghi ngươi, ngươi từ đầu đã luôn luôn là bằng hữu tốt nhất của hắn.
Ánh mắt của Vi Hiếu Khách băng lãnh, lạnh lùng nhìn y, lạnh lùng hỏi:
- Ngươi lẽ nào không phải là hảo bằng hữu của hắn?
“Nhưng ta tịnh không muốn đem hắn tống ra pháp trường”. Mộ Dung Thu Thủy đáp:
“người dùng dây làm bằng gân bò và kim ti trói chặt người hắn xem chừng cũng không phải là ta”.
Sắc mặt Vi Hiếu Khách càng âm trầm, lại khơi khơi mỉm cười.
“Không sai, những chuyện đó đều do ta làm, không có chút quan hệ gì tới ngươi”.
Gã nói:
“Nhấp rượu ngâm thơ, dạo đàn tấu khúc, chuyện phong nhã như vậy mới đáng để cho Mộ Dung công tử làm, muốn giết người, sao lại có thể để ngươi xuất thủ?” - Mấy điểm đó đều không sai.
Mộ Dung Thu Thủy dùng một thứ biểu tình rất khoái trá nhìn đôi tay thon dài trắng trẻo của y, thản nhiên thốt:
- Trên đôi tay này của ta, đích xác chưa từng nhiễm tới một chút máu.
- Ngươi đương nhiên cũng không thể đi gặp Đinh Trữ.
Mộ Dung Thu Thủy thở dài, thần sắc lại biến thành rất ảm đạm:
- Tương kiến có khác gì không gặp, gặp cũng chỉ bất quá là ao ước của những người tâm thần hỗn loạn, hà tất phải gặp?
“Có lý”, Vi Hiếu Khách cũng hững hờ thốt:
“Lời ngươi nói tại sao luôn luôn có lý vậy”.
Mộ Dung Thu Thủy cười lớn, dùng một thủ thức ưu nhã phi thường tự châm rượu vào chén, vừa nâng chén đã uống cạn.
“Đinh Trữ, ngươi phải nhớ, cái đầu của ngươi là bị đao trong tay Khương Đoạn Huyền chém xuống, một điểm đó ta bảo đảm hắn tuyệt đối chém không hụt”. Mộ Dung Thu Thủy thốt:
“Ta cũng có thể bảo đảm, ta nhất định sẽ rất mau chóng kể cho lão bá và bá mẫu biết chuyện này, cho nên tử kỳ của Khương Đoạn Huyền đương nhiên cũng không xa”.
Người trong giang hồ, thù tất phải báo, nhục chiến bại càng không thể không báo, Khương Đoạn Huyền muốn giết Đinh Trữ tuyệt đối là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Mạnh thắng yếu thua, thắng là sống, bại là chết, đó vốn là quy tắc luôn luôn bất di bất dịch của người giang hồ. Cho dù thân nhân bằng hữu của người chết muốn báo thù, cũng không thể dây dưa đến người thứ ba.
Nhưng Đinh Trữ khi chết nếu quả đã chịu đựng trăm ngàn khổ đau, bị hành hạ đến mức tàn phế không ra hình người, tình huống lại bất đồng.
Dưới tình huống đó, người muốn báo thù cho Đinh Trữ, phải tìm đến không phải là đao phủ thủ chém đầu, mà là người đã hành hạ Đinh Trữ tống khứ Đinh Trữ dưới đao, truy căn tìm gốc, Nhân Mộng, Vi Hiếu Khách, Mộ Dung Thu Thủy đều không thể thoát khỏi quan hệ đó.
Cho nên Đinh Trữ nhất định trước hết phải được chữa trị, tuyệt không thể để ai nhìn thấy hắn đã từng chịu đựng những thống khổ không ai khác chịu nỗi, cũng không phải bị người ta trói gô lôi ra pháp trường.
Chuyện phát sinh trong ngày nay nhất định toàn bộ phải bị tẩy sạch, giống như căn bản chưa từng xảy ra.
Như vậy cái chết của Đinh Trữ chỉ bất quá là ân oán riêng tư giữa chàng và Khương Đoạn Huyền.
Nhất chiến quyết sinh tử, sống chết không thể nói được.
Một điểm quan trọng nhất trong kế hoạch đó là bảo mật, tuyệt đối bảo mật.
May là người biết bí mật đó tịnh không nhiều, trừ Nhân Mộng, Vi Hiếu Khách, Mộ Dung Thu Thủy ra, chỉ có Gia Cát đại phu.
Nhân Mộng đương nhiên không thể nói ra, Vi Hiếu Khách và Mộ Dung Thu Thủy đương nhiên càng không thể nói ra.
Cho nên Gia Cát đại phu không thể không chết.
Vì người bị lôi kéo vào dòng xoáy của chuyện này tất phải bị người ta giết chết để diệt khẩu, Gia Cát Tiên tuyệt không phải là người thứ nhất, cũng không phải là người cuối cùng.
Đinh Trữ tuyệt không chết trắng tay, người muốn phục thù cho chàng tuyệt đối còn nhiều hơn trong tưởng tượng của bất kỳ một ai. Người bị bọn họ truy sát tầm thù, trên trời dưới đất đừng mong tìm ra chỗ để trốn tránh.
Cho nên lúc Khương Đoạn Huyền một đao chém đứt đầu Đinh Trữ, là đã phán quyết bản án tử hình của chính mình.
Một đá hai chim, hai người đều đã nhất định phải chết, ai cũng không thể đem cái chết của bọn họ trộn lẫn với Mộ Dung Thu Thủy, Nhân Mộng, và Vi Hiếu Khách.
Một điểm đó mới là chỗ xảo diệu nhất trong kế hoạch lần này.
Giờ ngọ, mặt trời đứng bóng, vô luận là ai cũng không thể kỳ vọng kỳ tích lại xuất hiện lần nữa.
Giờ này Đinh Trữ đã đến pháp trường.