Phong Khởi Lan Thành Tẫn Phi Hoa

Quyển 2 - Chương 13

Mộc Yến Phi đi chưa được bao xa thì bước chậm lại, cổ tay của Đào Nhiên bị hắn cầm chặt, có thể cảm giác rõ ràng luồng chân khí từ bàn tay của đối phương truyền vào cơ thể mình, nội lực không mạnh, ôn hòa nhưng cũng cực nóng, là võ học cơ bản của Mộc Yến Phi, hơi thở ấm áp làm chậm lại chân khí đang chạy toán loạn trong cơ thể hắn, cảm giác lạnh lẽo dần dần giảm bớt, nhưng trái tim lại đập thình thịch không ngừng, giống như bị nội lực cương liệt của Mộc Yến Phi khống chế, mất đi sự bình thản vốn có.

“Ta không sao rồi.” Hắn lạnh nhạt nói.

Không muốn nợ ân tình của bất cứ kẻ nào, nhất là Mộc Yến Phi, nội lực của Mộc Yến Phi vẫn còn chưa khôi phục, chỉ cần dùng nhiều hơn một phần, thì sẽ xúc phạm tới một phần, hơn nữa hắn cũng có sự kiêu ngạo của hắn, loại bố thí thế này, hắn không cần.

Đào Nhiên muốn hất cánh tay kia ra, cổ tay lại bị cầm thật chặt, Mộc Yến Phi không nói lời nào, nhưng động tác rất rõ ràng, chuyện mà hắn không muốn làm, người khác muốn nói cái gì cũng đều vô dụng cả.

Đào Nhiên biết tính khí của hắn, nên không nói gì nữa, để mặc hắn cầm tay mình, đi theo hắn chầm chậm tiến về phía trước, hơi nóng trấn an sự khó chịu trong người hắn, đi một đoạn đường rất dài, Mộc Yến Phi mới nới lỏng tay ra, tiếp theo một bình rượu bay đến, Đào Nhiên giơ tay chụp lấy, ngửi mùi hương nhè nhẹ của rượu, không khỏi mỉm cười, nói: “Tạ ơn vương gia.”

Hắn mở nắp bình ra, ngửa đầu uống một hớp lớn, mùi hương nhè nhẹ của hoa đào tràn đầy trên khóe môi. Lúc đầu, khi hắn cố ý tiếp cận Mộc Yến Phi, uống chính là loại rượu hoa đào này, Mộc Yến Phi hình như cũng rất thích, mỗi lần chuẩn bị rượu cho hắn thì chắc chắn sẽ là loại rượu này.

Trên đời này có rất nhiều chuyện sẽ thay đổi chỉ trong khoảng khắc, nhưng cũng có rất nhiều chuyện mãi mãi chẳng đổi thay; ví như thời khắc mà bọn họ quen nhau, những cánh hoa đào tung bay trong bầu trời đêm sâu thẳm; ví như những lúc bọn họ cầm kiếm cùng chống lại kẻ địch… Những đoạn ký ức đó sẽ phai mờ theo năm tháng, nhưng cũng sẽ vĩnh viễn chẳng đổi thay.

Mộc Yến Phi không hài lòng liếc nhìn Đào Nhiên, hắn nhập phủ cứu người, không thấy Đào Nhiên cảm tạ hắn, ngược lại lại vì một bình rượu mà cảm tạ, bực tức nói: “Ngay cả một chuyện nhỏ như tống lễ cũng làm không xong, thật làm mất mặt Mộc vương phủ của ta.”

Hiểu tâm tư của hắn, Đào Nhiên rất bất đắc dĩ, than thở: “Do ta vô dụng, vương gia không nên vì một hạ nhân mà đắc tội tể tướng đương triều.”

“Tiện đường mà thôi.” Mộc Yến Phi nói một cách dửng dưng: “Nếu không ngươi té xỉu trong phủ tể tướng, ta sẽ càng mất mặt.”

Đào Nhiên liếc liếc quần áo của Mộc Yến Phi, một thân bạch y bởi vì đi quá vội vã, vạt dưới bị bắn đầy bùn đất, y phục đều ướt đẫm, nhưng hắn lại không hề để ý đến chuyện đó, chỉ nhìn khí thế khi hắn xuất hiện trong phủ tể tướng, thì chắc không đơn giản chỉ là tiện đường mà thôi đâu.

“Đừng đối xử với ta quá tốt.” Cảm thấy ***g ngực có chút nghẹt thở, rốt cục nhịn không được, buột miệng nói ra, “Ta không đáng giá để ngươi làm như vậy.”

Đôi mày Mộc Yến Phi khẽ châu lại, quay đầu nhìn Đào Nhiên. Đào Nhiên một thân hắc y, hòa tan vào trong màng đêm tăm tối. Mưa rơi lác đác, khiến cho sắc áo đã tối lại càng tối thêm. Hắn đột nhiên hiểu lý do vì sao Đào Nhiên thích mặc hắc y. Người này vốn thuộc về hắc ám, vĩnh viễn sẽ chìm trong hắc ám, không thể nhìn thấy ánh mặt trời, không cách nào thoát khỏi, cho nên chỉ có thể hòa tan trong đó.

Trong khoảng khắc, rất nhiều chuyện tức giận hoặc không vui vốn có đều trôi hết theo nước mưa tuôn, nhớ tới lúc nãy khi Hình Viễn Tâm nhìn thấy hắn, giữa đôi mi ẩn chứa sự tức giận, tâm tình bất giác lại trở nên rất dễ chịu.

Đối với sự lừa gạt của Đào Nhiên, hắn ngay từ đầu đúng là có tức giận, nhưng cũng nhanh chóng nghĩ thông suốt. Hắn sẽ không giống như Hình Viễn Tâm, vẫn tức giận chỉ vì không cách nào thay đổi được quá khứ. Điều hắn muốn làm, chính là con đường sau này phải đi như thế nào.

“Đáng giá hay không phải do ta định đoạt.” Mộc Yến Phi lạnh nhạt nói: “Ngươi phụ ta là chuyện của ngươi, ta thích ngươi là chuyện của ta, hai chuyện chẳng liên quan.”

Khen cho câu “hai chuyện chẳng liên quan”!

Câu đó nói nghe rất nhẹ nhàng, nhưng lại chứa đựng không biết bao nhiêu khoan dung độ lượng, Đào Nhiên không nghĩ với cá tính cao ngạo đó của Mộc Yến Phi lại có thể thừa nhận thẳng thắng đến như vậy, trong lòng không khỏi chấn động, vô cùng kinh ngạc nhìn lại. Trong màn mưa Mộc Yến Phi cũng quay đầu lại nhìn hắn, khóe môi khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười hiếm có.

“Nếu ngươi cho rằng ta là kẻ bụng dạ hẹp hòi như bụng gà, vẫn để bụng sự lừa gạt của ngươi trước đây, vậy ngươi đã đánh giá thấp ta rồi.” Mộc Yến Phi nói: “Trước khi biết thân phận của ngươi, chúng ta là kẻ địch, cho nên cho dù ngươi làm bất cứ chuyện gì cũng đều không sai trái cả. Ta chinh chiến ngoài tắc ngoại, trong ngoại tộc có rất nhiều tướng lĩnh hào khí can vân, nếu đổi sang lập trường khác, chúng ta sẽ trở thành bằng hữu, nhưng trên sa trường, vẫn là đối thủ chiến đấu một mất một còn, bởi vì mọi người đều phải giữ vững lập trường của riêng mình, tựa như ta với ngươi vậy.”

Rât hiếm khi nào thấy Mộc Yến Phi nói tràng giang đại hải. Tiếng mưa rất lớn, nhưng những câu nói này Đào Nhiên lại nghe rất rõ ràng, từng lời từng lời hùng hồn mạnh mẽ, nghe đến nỗi lòng hắn rung động không ngừng, rât lâu sao vẫn không cách nào trấn định lại được.

Nước mưa lạnh như băng tạt vào người, nhưng không còn lạnh lẽo như lúc đầu nữa. Đào Nhiên nhớ lại lần trước trong phủ đệ của thái tử, Mộc Yến Phi cũng đưa mình ra như thế này, hành động giống nhau, tựa như chưa bao giờ thay đổi, thế nhưng hắn biết, có rất nhiều thứ đã đổi khác rồi.

Một lúc lâu sau, Đào Nhiên khôi phục sự tùy ý thường ngày, cười nhìn Mộc Yến Phi, láu lĩnh nói: “Nói nghe tuyệt quá, nhưng mà vương gia, ngươi dám khẳng định hành động mấy ngày nay của ngươi bên trong không có che dấu tâm tư trả thù chứ hỉ?”

“Có,” Mộc Yến Phi lườm hắn, “Có thì thế nào?”

Thừa nhận rất hùng hồn thẳng thắng, ngược lại khiến Đào Nhiên không cách nào đối đáp, hắn cười khì khì, lại nghe Mộc Yến Phi nói: “Ngươi lừa ta, nếu ta không làm gì cả, e rằng hoàng đế sẽ không tin. Đã có người muốn xem diễn trò, vậy thì diễn cho bọn họ xem đi.”


Những lời này nói ra, chứng tỏ Mộc Yến Phi vẫn tin tưởng hắn, ít nhất mặt ngoài là vậy. Đào Nhiên cũng không muốn tìm hiểu sự thật tình sâu bên trong nội tâm, hỏi lại hắn: “Vậy vừa rồi ngươi đăng môn gây hấn, há chẳng phải nhọc công phí sức hay sao?”

“Hoàng thượng biết ta luôn bênh vực cho người nhà, ngươi lại là thuộc hạ của ta, ngươi bị người ngoài bắt nạt, ta nếu không ra mặt, ngược lại lại không hợp tình hợp lý.” Mộc Yến Phi đứng lại, xoay người nhìn thẳng vào hắn, lại nói: “Hơn nữa, ta có thể ức hiếp ngươi, trả thù ngươi, thậm chí giết chết ngươi, nhưng người khác thì không được phép, bởi vì ngươi là của ta!”

Đường hoàng đến nỗi ngay cả những che giấu đơn giản cũng khinh thường không muốn làm, nhưng bởi vì là Mộc Yến Phi, nên không cảm thấy chút nào phản cảm, Đào Nhiên không khỏi mỉm cười: “Tại sao không phải – ngươi là của ta?”

“Bởi vì ta là vương gia.”

“Ta không thích lý do này.”

“Sở thích của ngươi không cần để ý đến,” Mộc Yến Phi lặp lại lần nữa: “Bởi vì ta là vương gia.”

“Được rồi, vương gia,” Nếu vẫn cứ quấn lấy đề tài này thì thật là vô nghĩa, Đào Nhiên nhún nhún vai, không quan tâm đến sự thất thường của Mộc Yến Phi, “Chúng ta có thể đổi đề tài khác không?”

“Có thể.” Mộc Yến Phi lắc lắc bình rượu trong tay hắn, nói: “Đêm nay uống nhiều một chút, bắt đầu từ ngày mai cai rượu cho ta.”

Đào Nhiên vô cùng kinh ngạc, “Tại sao?”

Mộc Yến Phi vung tay lên, A Nam vội vàng dắt ngựa từ nơi xa vội vã chạy tới, hắn tung người bay lên ngựa, nghe xong câu nói của Đào Nhiên, không vui nhìn hắn, Đào Nhiên hiểu ý Mộc Yến Phi, rất biết tiếp thu, nói: “Ta hiểu rồi, bởi vì ngươi là vương gia.”

Mộc Yến Phi hài lòng gật đầu, giật cương ngựa, tuấn mã hí lên, phóng như bay về phía trước, những tùy tùng khác cũng vộ vã đuổi theo, chỉ để lại một mình Đào Nhiên đứng trong mưa. Hắn vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ, gân cổ hét lớn: “Vương gia, có thể thưởng cho thuộc hạ một con ngựa không?”

Không có ai trả lời hắn, tiếng vó ngựa phi nhanh, phút chốc đã biến mất vào trong màn mưa, Đào Nhiên chỉ có thể đứng lặng thở dài, cứu người phải cứu đến nơi đến chốn, câu châm ngôn này Mộc Yến Phi hình như không hiểu, mà cho dù hắn hiểu, thì cũng là chẳng muốn làm theo mà thôi.

Đào Nhiên vươn tay, mưa đã nhỏ dần, rơi vào tay hắn, mang theo sự dịu dàng mềm mại, bụi mưa mơ hồ che đi vẻ mặt của hắn, cũng che đi sự thở dài trong câu hỏi mà hắn khó có thể thốt thành lời.

“Nếu ngày nào đó ta giết ngươi, ngươi sẽ thế nào đây?”

Sau tối hôm đó, Đào Nhiên không gặp lại Mộc Yến Phi, bởi vì Mộc Yến Phi mắc mưa, cho nên đã đổ bệnh đêm đó rồi. Hôm sau hoàng đế nghe tin hắn nhiễm bệnh, đã lập tức truyền ngự y đến phủ chẩn bệnh, ngự y xem bệnh xong, nói hắn thương cũ chưa lành, lại bị trúng mưa, cho nên mới bị cảm lạnh, mở vài phương thuốc tẩm bổ khí huyết cho hắn, dặn dò hắn phải tĩnh tâm điều dưỡng, không nên đi lại nhiều.

Hoàng đế nghe ngự y bẩm báo xong, thưởng không ít bổ phẩm tiến cống, lại truyền chỉ bảo Mộc Yến Phi tĩnh dưỡng, không cần thượng triều, quan viên trong triều theo gió chuyển đà, thấy hoàng thượng hoàn toàn không để ý chuyện Mộc Yến Phi xem mạng người như cỏ rác, nên cũng không dám nhiều chuyện nữa, ngược lại tranh nhau đăng môn bái phỏng tham vọng, vụ án cả gia đình binh sĩ bị giết chết chôn thây trong biển lửa chẳng còn ai quan tâm đến nữa.

Đào Nhiên rảnh rỗi được hai ngày, ăn không ngồi rồi, nhớ đến bệnh tình của Mộc Yến Phi, muốn đi thăm hắn, nhưng lần nào cũng bị cản lại, đến ngày thứ ba A Nam đến tìm hắn, nói vương gia khó chịu trong người, muốn ăn cháo tổ yến, người khác làm không vừa ý, nên bảo hắn đi hầu hạ.

Đào Nhiên hàng năm đều chơi bời nơi đường hoa ngõ liễu, vì muốn làm vui lòng mỹ nhân, từng chăm chỉ học nấu nướng, suốt chuyến đi Điền Nam cũng do một tay hắn phụ trách ăn uống cho Mộc Yến Phi, nhưng sau khi trở lại vương phủ, Mộc Yến Phi chưa từng gọi hắn nấu nướng, lần này chắc là do sinh bệnh, có hơi kén ăn, cho nên mới đến tìm hắn.

Hắn nấu cháo tổ yến xong, làm thêm vài món thanh đạm mang đến cho Mộc Yến Phi, quản gia bảo hắn tiến vào, căn dặn vương gia không khỏe, bảo hắn cẩn thận hầu hạ.

Đào Nhiên đi vào phòng ngủ, rèm cửa sổ rủ xuống, làm cho trong phòng có vẻ u tối, Mộc Yến Phi ngồi xếp bằng trên giường luyện công, thấy hắn bước vào cũng không hề phản ứng.

Đào Nhiên đặt khay thức ăn lên bàn, thấp giọng cười nói: “Vương gia, ta bán thân cho ngươi lúc nào vậy? Ngoại trừ làm hộ vệ cho ngươi, còn phải phụ trách một ngày ba bữa.”

“Nửa tháng trước, hoàng thượng bán cho ta.” Bị giễu cợt, Mộc Yến Phi mở mắt, nghiêm chỉnh trả lời: “Nếu ngươi muốn mại thân khế, ta đi đòi.”

Làm gì có thứ đó, khi hắn bị bán thì cái gì cũng đều không hiểu, hơn nữa hắn tin ông cha già của hắn cũng cũng không dám lập mại thân khế hay cái gì gì đó với hoàng đế.

Thấy Mộc Yến Phi tưởng thật, Đào Nhiên bật cười, nhanh chóng bày chén đũa ra. Mộc Yến Phi xuống giường ăn cơm, động tác hoàn toàn không giống bộ dáng của người bệnh, hắn an tâm, lại nghĩ với thể trạng của Mộc Yến Phi, cho dù có thật sự dầm mưa, cũng sẽ không yếu đến nỗi nằm trên giường không ngồi dậy nổi, nhưng lại tung tin đồn như thế, khiến mình lo lắng, cố ý nói: “Xem ra vương gia rất dồi dào sinh lực, không giống đang nhiễm thương hàn.”

“Không có.” Mộc Yến Phi vừa thưởng thức tổ yến vừa nói: “Đó là do ngự y nói.”

“Nhưng hai ngày nay có không ít người lo lắng cho bệnh tình của vương gia đấy.” Đào Nhiên nhìn Mộc Yến Phi ăn rất hài lòng, bất giác tâm tình vui vẻ, ngồi xuống bên cạnh hắn, hỏi: “Làm chuyện gạt người như vậy lương tâm có cảm thấy bứt rứt hay không?”

Ngoại trừ quan viên các bộ ra, thái tử và các vị hoàng tử cũng đều mang tặng phẩm các loại đến, Trâu tể tướng còn tự mình dẫn Hình Viễn Tâm đến tham vọng, không cần tưởng tượng cũng biết đã bị từ chối từ ngoài cửa rồi.

“Sẽ không,” Mộc Yến Phi lãnh đạm nói: “Là do ngự y nói.”

Không có sự ám chỉ của hoàng đế và vương gia, ngự y làm sao dám vọng ngôn xét đoán? Thấy Mộc Yến Phi đổ hết tội cho ngự y, Đào Nhiên nhịn không được than thở: “Ngự y thật đáng thương.”

Lời cảm thán không bị đếm xỉa đến, Mộc Yến Phi uống hết cháo tổ yến, đặt chén xuống bàn, Đào Nhiên lại múc từ trong thố ra một chén nữa cho hắn, thế là hắn ăn món này thay cơm, nói: “Sáng mai lên đường.”

Đào Nhiên ngẩn ra, Mộc Yến Phi hỏi: “Ngươi có cần gì chuẩn bị gì không?”

“Không có, bất quá ta muốn mang Thanh đồng theo.”


Mộc Yến Phi giương mắt nhìn hắn, Đào Nhiên dứt khoát nói thẳng: “Thanh đồng là người của tứ hoàng tử, mấy ngày nay ta có nhờ hắn truyền ra ngoài chút tin tức, hy vọng có thể dẫn dụ người của tứ thái tử xuất hiện trên đường đi, lần này có người mượn chuyện binh sĩ bạo vong tố cáo ngươi, ta đã nghe ngóng rồi, hoài nghi kẻ đứng sau màn sai khiến chính là tứ hoàng tử, người này không thể lưu lại được, nhưng Thanh đồng không phạm lỗi gì lớn lao, nếu lần này có thể lấy công chuộc tội, hy vọng ngươi có thể bỏ qua cho hắn.”

Mộc Yến Phi chẳng biểu lộ gì cả, chỉ nói: “Ngươi đi làm đi.”

Đào Nhiên ưng thuận, trầm ngâm một chút, lại hỏi: “Nội tình lần xuất hành này thái tử biết không?”

“Hắn cần phải biết sao?”

“Hắn là thái tử, là hoàng đế tương lai.” Đào Nhiên nói rất nghiêm túc: “Ta cảm thấy thả ra chút tiếng gió cho hắn cũng không phải không tốt.”

Mộc Yến Phi im lặng nhìn hắn, Đào Nhiên cảm thấy mình nói nhiều quá rồi, đành cười ha ha, nói: “Ta chỉ đề nghị thôi, vương gia có thể lựa chọn nghe hay không nghe mà.”

Mộc Yến Phi không đáp, một lúc sau, nói: “Cẩn thận Chỉ Lan.”

Đào Nhiên có chút kinh ngạc, Mộc Yến Phi lại nói: “Cô ta muốn giết ngươi.”

Cảnh Chỉ Lan đêm đó đâm kiếm thẳng hướng Đào Nhiên hắn vẫn còn nhớ rõ, công phu của Chỉ Lan bình bình, nhưng kiếm này lại chứa đầy sát khí, hắn tin tưởng Đào Nhiên cũng nhìn ra, cho nên càng không hài lòng sự ẩn nhẫn của hắn, ở phủ thái tử cũng thế, ở phủ tể tướng cũng lại như thế.

“Bỏ đi, ta cũng chỉ là bị giận cá chém thớt mà thôi, ai bảo ngươi lãnh đạm với quận chúa? Mấy ngày nay nàng đến gặp ngươi, cũng không thấy ngươi có bao nhiêu để ý.”

Đào Nhiên dọn dẹp chén đũa đã ăn xong, thuận miệng chế giễu, Mộc Yến Phi quét mắt nhìn hắn, không bao lâu sau khóe môi có chút nhếch lên, ánh mắt sắc lẻm, như muốn nói hắn tra xét cũng rất kỹ càng.

Hai ngày nay Đào Nhiên đúng là vẫn quan sát phía bên Mộc Yến Phi, cho nên đối với những người đến bái phỏng hắn rất rõ ràng, Mộc gia quản gia có thể cản được Trâu tể tướng, nhưng không cản được Chỉ Lan, dù sao nàng cũng là quận chúa, là người hoàng hậu sủng ái, lại thêm điêu ngoa, nên dễ dàng xông vào, nàng từng đến thăm Mộc Yến Phi hai lần, mang theo không ít lễ vật, nói là vì muốn xin lỗi chuyện đêm đó, nhưng Mộc Yến Phi vẫn lãnh đạm đáp lại.

Đối với sự thù địch của Chỉ Lan đối với mình, Đào Nhiên không quan tâm đến, khi nữ nhân đã ghen ghét, chuyện gì cũng đều có thể làm được, hắn sẽ cẩn thận chú ý Chỉ Lan, nhưng sẽ không để bụng, trên đời này chỉ có vài người đáng giá hắn quan tâm mà thôi.

Hắn nhanh nhẹn giúp Mộc Yến Phi châm trà nóng, so với hai ngày trước, Mộc Yến Phi có vẻ hơi lãnh đạm, nói với hắn cũng chỉ là sự cứng nhắc khi bàn bạc đến chuyện công, điều này làm cho Đào Nhiên cảm thấy không quá quen, không biết có phải do bầu không khí căng thẳng trước khi xuất phát tạo thành hay không, vẻ mặt của Mộc Yến Phi vô cùng nghiêm túc, khiến cho việc phẩm trà biến thành động tác phản xạ của bản năng.

Đào Nhiên cảm thấy đã xảy ra chuyện gì, nhưng Mộc Yến Phi không nói, hắn cũng không tiện hỏi, thay một ấm trà mới xong, chuẩn bị rời đi, Mộc Yến Phi gọi hắn lại, nói: “Trước khi xuất phát nhớ đi thỉnh an.”

Đào Nhiên ngẩn ra, lập tức nói ngay: “Tất nhiên.”

Mộc Yến Phi không nói gì nữa, cúi đầu yên lặng phẩm trà, Đào Nhiên hiểu tâm tư của hắn, mỉm cười nói: “Ta sẽ không nói nhiều đâu, nói lung tung không tốt cho ta.”

Mộc Yến Phi không biết có thật sự tin lời của hắn hay không, thuận miệng “ừ” một tiếng, Đào Nhiên vừa cười vừa nói: “Ai bảo ta đã nhận hối lộ trước rồi làm chi.”

Mộc Yến Phi đôi mi rủ xuống, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, Đào Nhiên liền khom người xuất môn, đi mới hai bước, nghe vài tiếng ho khan truyền ra, thanh âm rất thấp, như đang cố hết sức để đè nén xuống, hai đầu mày của hắn không khỏi châu lại.

Buổi chiều, Đào Nhiên đi hoàng cung, đi hơn một canh giờ mới về tới, sau đó gọi Thanh đồng tới, nói với hắn chuyện chuẩn bị lên đường, bảo hắn đi chuẩn bị một chút, thuận tiện truyền lời ra ngoài, Thanh đồng bây giờ nhất nhất tuân theo lời của hắn, lập tức chạy ra ngoài làm theo lời hắn căn dặn ngay.

Sáng sớm hôm sau, mọi người theo Mộc Yến Phi rời khỏi vương phủ, những người Mộc Yến Phi cho phép đi theo cũng không nhiều lắm, ngoại trừ A Nam A Bắc và A Trung ra, còn có hai ám vệ là A Đông A Tây, hơn nữa Đào Nhiên và Thanh đồng, tổng cộng tám người.

Những thị vệ này hơn phân nữa đều quen biết với Đào Nhiên, thấy A Đông A Tây, không nhịn được nói đùa với Mộc Yến Phi: “Thêm một Bạch Bản Phát Tài, là có thể đánh mạc chược rồi.”

Mộc Yến Phi quét mắt nhìn hắn, “Ngươi muốn bị gọi là Bạch Bản hay là Phát Tài?” (Bạch Bản chắc anh Mộc thích hợp rồi)

Đào Nhiên nhất thời nghẹn họng, Mộc Yến Phi không hề nhìn hắn, khuôn mặt lạnh lùng nhảy lên ngựa rời đi, những người khác cũng đuổi theo, Thanh đồng nhìn Đào Nhiên với ánh mắt rất thông cảm, nhưng lại phát hiện khóe miệng hắn cong lên, mặt cười hì hì, hoàn toàn không giống phản ứng sau khi bị bỏ rơi, sau đó cũng nhảy lên ngựa, nói: “Đuổi theo!”

Đào Nhiên cưỡi không nhanh lắm, không bao lâu sau Thanh đồng đã đuổi kịp hắn, hắn có hơi không hiểu tâm tư của Đào Nhiên, ngay từ đầu tưởng rằng Đào Nhiên theo đuổi Mộc Yến Phi là bắt nguồn từ sắc đẹp, sau đó lại biết thân phận của Mộc Yến Phi, thì hiểu mình đã đoán sai rồi, nhưng thái độ của Đào Nhiên đối với Mộc Yến Phi bây giờ vẫn rất khoan nhượng. Nếu nói là thích, hắn nhìn không ra, nếu nói là lợi dụng, thì lại không giống, hắn nhịn cả buổi vẫn không nhịn xuống được, hỏi: “Ngươi rốt cục có thật sự thích vương gia hay không?”

“Ngươi nói xem?”

Đào Nhiên liếc hắn, ánh mắt cười dài khiến cho đôi mắt phượng có vẻ hết sức rạng ngời, hắn cầm bầu rượu treo bên hông lên định uống, nhưng rốt cục cũng chỉ cắn cắn nắp bình, sau đó quyến luyến đặt bầu rượu về chổ cũ, bộ dáng ôm hận đó làm Thanh đồng muốn cười, đột nhiên như vừa chợt nhận ra, nhỏ giọng nói: “Ngươi thích!”

“Ặc?”

“Bởi vì ngươi có thể vì một câu nói của hắn mà cai rượu.”

“Bởi vì hắn thị chủ tử.” Đào Nhiên giễu cợt sự tự cho mình là đúng của Thanh đồng: “Lời của chủ tử luôn phải nghe theo, thứ được gọi là mệnh lệnh, cho dù không thích cũng phải tuyệt đối phục tùng.”

Thanh đồng kinh ngạc nhìn Đào Nhiên, chỉ thấy ánh mắt hắn truy đuổi theo bóng lưng đã dần dần đi xa của Mộc Yến Phi, vẻ mặt có chút cổ quái, sau đó kéo miếng ngọc bội đeo bên hông ra liệng cho Thanh Đồng.

Thanh đồng tiếp lấy, hắn biết miếng ngọc này, Đào Nhiên đeo bên người nhiều năm, chưa bao giờ rời thân, thấy hắn đột nhiên đưa cho mình, không khỏi một trận kinh ngạc, lại nghe hắn nói: “Khi tới địa phận của núi Thái hành, nhất định sẽ có biến động, ngươi thừa dịp rối loạn đào tẩu, đi Giang Nam, giao miếng ngọc bội này cho cha ta.”


“Giao cho lão gia?” Thanh đồng ngạc nhiên nói: “Ta phải nói cái gì?”

“Cái gì cũng không cần nói, giao ngọc bội cho ông ấy, ông ấy tự nhiên sẽ biết làm thế nào.”

“Nhưng mà……”

“Không cần lo lắng độc trên người của ngươi, chủ tử của ngươi sẽ không dùng loại độc quá quý hiếm trên người tiểu tốt đâu, cha ta có cách giải nó.”

“Ngươi làm sao biết ……”

Bị Đào Nhiên chỉ dùng một câu để vạch trần, Thanh đồng rất giật mình, muốn hỏi hắn làm sao biết mình bị bắt buộc uống thuốc độc, nhưng lập tức đã nghĩ thông suốt, hỏi: “Chủ tử của ngươi có phải cũng bắt ngươi uống thuốc độc theo định kỳ hay không, để khống chế ngươi?”

“Không có.” Đào Nhiên cười tự giễu: “Hắn không cần, thiên hạ này đều là của hắn, hắn biết ta trốn không thoát, nên không cần phiền toái đến vậy.”

Thanh đồng nghe ra ẩn ý trong lời nói của Đào Nhiên, càng thêm kinh hãi, trong giọng nói Đào Nhiên, sự lạnh băng và trầm trọng lộ ra rất rõ ràng, làm hắn có dự cảm có loại điềm xấu, nhịn không được hỏi: “Nhiệm vụ lần này có phải rất nguy hiểm hay không?”

“Không biết, ta không biết ta còn mạng trở về hay không, cho nên, tin này ngươi nhất định phải truyền cho cha ta.”

Đào Nhiên nói xong, không thấy Thanh đồng đáp lại, quay đầu, thấy hắn còn đang sững sờ, liền đè giọng xuống, làm mặt quỷ cười nói: “Ngươi nếu dám làm qua loa chuyện này, ta làm quỷ, cũng sẽ bám theo ám ngươi đó.”

“Á!”

Thanh đồng lấy lại *** thần, bị chất giọng u ám của hắn làm cho sợ hãi, kêu to lên, Đào Nhiên cười ngặt nghẽo, trong tiếng cười lớn vung roi đánh ngựa, phóng đi như tên bắn.

Mộc Yến Phi chỉ huy mọi người đi rất nhanh, chỉ vài ngày sau đã vào địa phận Thái Hành quan, có liên quan đến chuyện Đào Nhiên đi hoàng cung, Đào Nhiên chưa nói, hắn cũng không hỏi, suốt dọc đường đi, bầu không khí chung quanh hắn rất nặng nề, mọi người đều nói đó là sát khí trước khi chủ tử xuất chinh, lần này nhất định sẽ được thỏa mãn thú chém giết, cho nên ngay cả A Nam bình thường hay nói đùa cũng bảo trì sự im lặng hiếm có, chỉ có một mình Đào Nhiên là ung dung thản nhiên, thỉnh thoảng chạy tới bên cạnh Mộc Yến Phi đùa cợt, còn chọn mua giúp hắn những món quà vặt của địa phương bày bán ven đường. Đáng tiếc nhiệt tình thế nào cũng chỉ như bọt nước, Mộc Yến Phi bình thảng tiếp nhận sự hầu hạ của hắn, nhưng đối với lệnh cấm rượu thì nhất quyết không hủy bỏ.

Đêm nay bọn họ trọ lại trong một khách sạn ở Hồ Quan trấn, sau khi ăn xong Đào Nhiên đi tìm Mộc Yến Phi, Mộc Yến Phi đang xem bản đồ, Đào Nhiên đặt bình trà xuống bàn tựa như lúc thường, cười nói: “Bản đồ này ngươi xem rất nhiều lần rồi, vẫn chưa thuộc lòng sao?”

Mộc Yến Phi không để ý đến hắn, Đào Nhiên tự ôm lấy mất mặt, sáp đến gần nhìn, phát hiện Mộc Yến Phi đang tô lại, những cơ quan chi chít trên đồ kỳ theo sự linh hoạt của ngón tay vẽ ra, từng chút từng chút che kín cả trang giấy, thỉnh thoảng điểm xuyết vài con chữ cực nhỏ, sắc sảo thanh lệ, hoàn toàn không giống được viết ra từ tay của một vị tướng quân cả ngày chỉ biết chinh chiến nơi sa trường, hắn chợt hiểu ra.

“Ngươi là vẽ cho bọn A Nam?”

“Mọi người chia nhau tìm thì sẽ tìm được nhanh hơn.”

Thấy Đào Nhiên kinh ngạc, Mộc Yến Phi giải thích nói: “Đây chỉ là một bộ phận trong đó thôi, ta sẽ không đưa toàn bộ bản đồ cho người khác.”

Bí mật này đương nhiên càng ít người biết càng tốt, nếu không chỉ biết dẫn đến họa sát thân. Đào Nhiên nhìn bản vẽ cơ quan trùng trùng điệp điệp, nhịn không được nói: “Quỷ Đầu thật sự là một kẻ thông minh, bản đồ phức tạp như vậy mà hắn có thể nhớ rõ từng chi tiết được.”

“Hắn là bậc thầy về cơ quan, chuyện này đối với hắn mà nói cũng không khó.”

Thứ được gọi là cơ quan, cho dù phức tạp, rườm rà thế nào chăng nữa thì cũng lưu lại dấu tích để theo đó mà lần. Quỷ Đầu vốn đã *** thông cơ quan, cho nên hắn nhớ rất kỹ cũng không có gì kỳ quái. Mộc Yến Phi vẽ xong nét bút cuối cùng, thấy Đào Nhiên còn đứng bên cạnh, hắn hỏi: “Còn có việc gì sao?”

Mộc Yến Phi cá tính nội liễm, rất ít biểu lộ vui mừng hay tức giận, nhưng cũng không giống như lúc này, hơi thở lạnh lùng trên người lộ ra rất mãnh liệt, làm cho người ta khó có thể đến gần.

Không thích cảm giác bị đối đãi xa cách thế này, Đào Nhiên theo bản năng nghĩ Mộc Yến Phi có nghi ngờ mình chuyện gì hay không, cho nên thái độ mới đột nhiên biến đổi đến vậy, nhưng khuôn mặt vẫn ung dung thản nhiên, cười hì hì nói: “Ngươi có tâm sự.”

Mộc Yến Phi mày kiếm khẽ nhếch, nhìn hắn, nhưng lại không nói lời nào. Đào Nhiên cười cười, lấy từ trong tay áo ra một xâu chuỗi ngọc, tiến tới gần, kéo tay Mộc Yến Phi qua, xoắn chuỗi ngọc thành hai vòng đeo vào tay trái của hắn. Minh châu mỗi viên có một vẻ ôn nhuận riêng, nhưng khi dùng chỉ bạc xâu lại với nhau, lại phát ra ánh sáng óng ánh nhu hòa. Đó là những viên minh châu do Mộc Hiển Ngọc tặng Mộc Yến Phi lúc ở Vân Nam, hắn tiện tay cho Đào Nhiên một ít, lại không nghĩ Đào Nhiên lại xâu minh châu thành một chuỗi ngọc.

“Tâm trạng không ổn định sẽ không làm được chuyện gì đâu, minh châu định tâm an thần, tặng cho ngươi.”

Mộc Yến Phi vẻ mặt nhu hòa lại, hắn không thích những vật trang sức nho nhỏ thế này, ngoại trừ vướn víu ra, đều chẳng có tác dụng gì cả. Bất quá trên chuỗi ngọc còn lưu lại hơi ấm cơ thể, khiến hắn bỏ đi ý định cởi ra, đùa với những hạt trân châu trên tay, nhưng khuôn mặt vẫn lạnh lùng như trước, nói: “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.” (không có chuyện gì lại đến xum xoe, không gian phi thì cũng là đạo tặc)

“Vương gia anh minh.” Bị nói trúng tim đen, Đào Nhiên không để ý, trực tiếp vào vấn đề, nói: “Ngươi biết nhược điểm võ công của ta, không có rượu ta sẽ chết đó.”

“Tính đến thời điểm này ngươi vẫn còn sống rất khỏe mạnh.”

Mộc Yến Phi không đếm xỉa gì đến ánh mắt ra vẻ ai oán của Đào Nhiên. A Nhất từng nói cho hắn nghe, nội tức của Đào Nhiên có thể dùng võ công tâm pháp điều dưỡng. Hắn lúc đầu vì nội công không mạnh, cần dựa vào hơi nóng của rượu để khống chế, nhưng bây giờ lại xem rượu như là cách giải quyết duy nhất, vốn đã lẫn lộn đầu đuôi cả rồi.

Đối với sự lạnh lùng kiên định của Mộc Yến Phi, Đào Nhiên rất buồn rầu, không biết hắn vì sao lại đột nhiên chấp nhất đối với chuyện này, hỏi: “Tại sao?”

“Bởi vì ta thích người khác thỉnh cầu ta.”

Câu trả lời vừa trực tiếp lại vừa quen thuộc. Đào Nhiên mắt phượng có hơi nheo lại, hắn phát hiện vị tướng quân này thật là không đắc tội được, nếu không thì sẽ không biết bị hắn trả thù lúc nào đây. Hắn liền nhích tới gần sát bên cạnh Mộc Yến Phi, giơ tay suồng sã đùa giỡn những sợi tóc mai hai bên trán của hắn, cười hỏi: “Vậy muốn ta phải làm thế nào để thỉnh cầu ngươi đây, vương gia?”


Đào Nhiên uống cong lưng, cúi xuống, khuôn mặt tuấn mỹ càng lúc càng gần, mang theo giọng điệu trêu chọc hài hước, là thủ đoạn hắn quen dùng khi chơi bời nơi trăng gió. Mộc Yến Phi đột nhiên có chút không hài lòng, đang suy nghĩ phải dùng cách gì để trừng phạt hắn, đột nhiên bên hông bị ôm chặt, ấm áp lập tức truyền đến trên đôi môi, Đào Nhiên hôn hắn, một nụ hôn chủ động hiếm có.

Đã lâu chưa thấy Đào Nhiên chủ động như vậy, Mộc Yến Phi có chút kinh ngạc, nhưng ngay sau đó liền làm động tác đáp lại, ôm lấy eo của Đào Nhiên, đứng dậy trở tay lật ngược, đè hắn xuống mặt bàn, chén trà đặt trên bàn bị động, đổ sang một bên, nước trà chảy ra, làm ướt vạt áo của Đào Nhiên, nhưng hắn không để ý đến, tiếp tục cùng Mộc Yến Phi đắm chìm trong nụ hôn triền miên nồng cháy.

“Vương gia, thỉnh cầu như vầy đã đủ hay chưa?” Trong lúc quấn quít lấy nhau, hắn cười hỏi.

Mộc Yến Phi đáp lại bằng cách dùng hết sức cuốn lấy lưỡi của Đào Nhiên, hưởng thụ khoái cảm khi ma sát, không bao lâu sao, bàn tay đã đến bên hông của hắn, độ cứng của chiếc đai lưng khiến động tác của hắn có hơi chậm lại, ngay lúc này mà trên người lại mang theo binh khí quả nhiên rất trở ngại khi giao lưu, bàn tay dứt khoát đi thẳng xuống phía dưới bụng của Đào Nhiên, Đào Nhiên nằm ngữa ra, hai chân khẽ mở sang hai bên, tạo cơ hội cho hắn xâm phạm.

Mộc Yến Phi vén vạt áo dưới của Đào Nhiên lên, tay theo thối căn của hắn lục lọi xuống, Đào Nhiên đành phải chịu yếu thế, không cách nào đẩy ra, chỉ còn cách thuận theo sự vuốt ve của hắn, mắt phượng khẽ khép, trong nụ hôn nồng cháy nghe được hơi thở loạn dần của nam nhân, bụng dưới bị vật cứng đụng vào, làm hắn có thể cảm giác được trọn vẹn sự kích động của đối phương vào giờ phút này.

Đã lâu chưa từng nhiệt tình với nhau, thân thể theo sự chuyển động của nụ hôn càng thêm nóng rực. Đào Nhiên giơ tay muốn kéo vạt áo Mộc Yến Phi ra, lại bị hắn nắm chặt đè xuống mặt bàn, chặn lại ý định muốn lộn xộn của hắn,, thần trí theo sự nhiệt tình bay bổng từ từ rối loạn, trong lúc đôi môi giúp đỡ lẫn nhau, lại càng muốn phóng túng tiếp xúc, đáng tiếc tiếng đập cửa không đúng lúc cắt đi sự ngọt ngào ngắn ngủi, cửa phòng bị gõ nhẹ ba cái, là ám hiệu tùy tùng phát ra khi có khách không mời mà tới.

Trong lúc ý loạn tình mê lại bị cắt đứt, Mộc Yến Phi nhíu mày khó chịu, liền đẩy Đào Nhiên ra, cầm lấy Yêu đao đang ở cạnh bên, đi tới cửa, nhưng lại có tiếng cười nhanh chóng vang lên, ngay sau đó A Nam chạy đến, nói cho hắn vị khách không mời mà tới đã bị phát hiện, đã chạy, bọn họ chuyến này đi có nhiệm vụ trong người, cho nên không tiện đuổi theo.

“Cẩn thận đề phòng.”

Mộc Yến Phi nhắc nhở xong, Đào Nhiên đi ra, hỏi: “Vương gia, rượu ngươi đã hứa cho ta đâu?”

Sự kích tình mới vừa rồi khiến cho đôi mắt đào hoa phủ thêm một lớp hơi nước ước át, đôi mắt Đào Nhiên có hơi nheo lại, lười biếng tựa người vào khung cửa sổ, giữa đôi mi xuân sắc khôn cùng, như là đang ám chỉ một lời mời nồng nhiệt nào đó. Mộc Yến Phi lại nổi lên kích động muốn kéo hắn vào phòng, nhưng ngẫm lại những chuyện rắc rối sắp sửa phải đối mặt, nên chỉ có thể đè phần kích động ấy xuống, hỏi lại: “Ta từng hứa với ngươi chuyện gì?”

Đào Nhiên sửng sốt, Mộc Yến Phi đã đi vào phòng, hắn muốn đuổi theo, hơi lạnh ập tới, đẩy hắn ra ngoài cửa, chờ hắn đứng vững, cửa phòng đã lách cách đóng lại rồi.

Thiếu chút nữa đã đụng vô cái mũi, Đào Nhiên nhìn A Nam đang đứng bên cạnh với vẻ mặt hả hê, bất đắc dĩ hỏi: “Chủ tử nhà ngươi thường xuyên nói không giữ lời như thế đó sao?”

Chẳng lẽ hắn không phải chủ tử của ngươi sao? A Nam hừ một tiếng, hất hất cằm lên, nói: “Bởi vì hắn là vương gia.”

Bởi vì tên khách không mời mà đến, kế hoặc dùng mỹ nam kế đổi rượu của Đào Nhiên không thành công được, đành phải trở về phòng dùng nội lực điều tức, cứ chịu đựng như thế hết một đêm, sáng sớm thức dậy với ánh mắt lờ đờ, bộ dáng không được ngủ ngon giấc, thế nhưng cho dù giả bộ đáng thương vẫn vô tác dụng, Mộc Yến Phi tựa hồ chỉ lo quan tâm đến việc khác, căn bản không để ý đến hắn.

Đoàn người phóng ngựa như bay, không bao lâu đã đến chân núi Thái Hành, phóng tầm mắt nhìn ra xa, đỉnh núi trùng trùng điệp điệp, san sát kiêu hùng, mây tía lượn quanh, tiếp tục đi về phía trước một đoạn không xa, Mộc Yến Phi có cảm giác tình hình không ổn, là cảm giác do quanh năm chinh chiến dưỡng thành, vội vàng phân phó mọi người cẩn thận, quả nhiên đi không xa lắm, chợt nghe tiếng vó ngựa vang lên, từ bốn phương tám hướng lao ra vô số thớt ngựa, người ngồi trên ngựa đều che mặt, sau khi xông ra thì cùng lúc giương cung nạp tên, nhắm ngay bọn họ.

Mộc Yến Phi tùy tiện nhìn lướt qua, thấy chừng trăm người, trong mắt hắn hiện lên sự khinh thường, cầm lấy Yêu đao đang treo trên lưng ngựa, bọn thị vệ đều đã đi theo hắn nhiều năm, thấy hắn làm động tác này liền hiểu ý, vì vậy đều rút ra binh khí, nghe tiếng mũi tên xé gió vang lên, tên như hoa bay, bắn về phía bọn họ.

Mộc Yến Phi rút Yêu đao ra, lưỡi đao đen như mực dưới ánh mặt trời rạng rỡ phát ra ánh sáng chói mắt, chặt đứt những mũi tên đang bay tới, lạnh lùng quát lên: “Toàn bộ giết sạch!”

Đào Nhiên theo ở phía sau, nhìn thấy ngựa của Mộc Yến Phi ***g lên, hí dài uy dũng, tiếng hí chưa dứt, đao của hắn đã chém xuống, cắt đứt tên, quả thực là lạnh lùng nhanh gọn, không kềm được khí huyết dâng trào, nhỏ giọng nói với Thanh đồng đang cưỡi ngựa cạnh mình: “Ngươi tìm cơ hội chạy trốn nhanh đi.”

Thanh đồng do dự một chút, tựa hồ còn không có hạ quyết tâm có nên đi hay không, Đào Nhiên trầm sắc mặt, quát khẽ: “Chuyện ta căn dặn nhớ cho kỹ, đi mau đi!”

“Vậy còn ngươi?” Thanh đồng ghìm cương ngựa, thấp giọng hỏi hắn.

Sắc mặt Đào Nhiên biến đổi, nhìn theo bóng lưng Mộc Yến Phi huơ đao nghênh địch, nhoẻn miệng cười: “Ta nếu còn mạng trở về, sẽ tới Vân Nam hội hợp với các ngươi.”

Thanh đồng còn muốn hỏi tiếp, Đào Nhiên đã giục ngựa tham gia vào trận chiến, rút nhuyễn kiếm ra, cưỡi đến bên cạnh Mộc Yến Phi, chung sức nghênh địch.

Tên bắn như mưa, nhưng vẫn không cản được sự anh dũng của Mộc gia quân, đặc biệt là tùy tùng của Mộc Yến Phi rất *** thông ám khí, hai quân khoảng cách rất gần, ám khí đánh vào ngựa của đối phương, ngựa bị kinh sợ, chẳng bao lâu thế trận đã bị rối loạn, Đào Nhiên thấy tùy tùng mặc dù ít người, nhưng mỗi người đều gan dạ dũng mãnh, trừ A Trung ở bên cạnh Mộc Yến Phi bảo vệ ra, những người khác đều xông vào giữa quân địch chém giết, trong phút chốc máu tanh bắn lên bốn phía, sát khí không cách nào ngăn chặn, vô hình trung làm hắn rung động, sự bạo ngược trong cơ thể bị đốt lên, huyết mạch sôi trào, quả thực chỉ muốn xông thẳng tới, mặc sức tung hoàng giết chóc.

Nhìn thấy được sự hưng phấn do khát máu trong mắt hắn, khóe miệng Mộc Yến Phi cong lên tạo thành ý cười, nói: “Muốn giết thì nên thừa dịp này, nếu không không bao lâu nữa sẽ không còn cơ hội đâu.”

Đào Nhiên kinh ngạc nhìn hắn, lập tức liền hiểu được ý hắn, tin tức là do bọn hắn thả ra ngoài, muốn ứng phó thế nào, Mộc Yến Phi tất nhiên sẽ biết cách, nói: “Bỏ đi, ta dường như sợ chết, ở bên cạnh giúp ngươi vẫn tốt hơn.”

“Ngươi xác định?” Mộc Yến Phi huơ đao chém những kẻ địch muốn xông lên té xuống ngựa, lạnh lùng nhìn huyết hoa bắn tung tóe, hắn nói: “Nhưng ta còn đáng sợ hơn cả tử vong.” (chuẩn không cần chỉnh)

Đào Nhiên trong lòng chấn động, chỉ cảm thấy những lời này nói rất hùng hồn, cho dù đoạt mệnh chẳng thường hoàn, cũng sẽ không ai dám lùi bước, đang muốn đáp lại, liền nghe tiếng chém giết vang lên phía xa xa, không bao lâu sau, một đám kỵ binh xông vào trận chiến, *** kỳ tung bay, chữ “Mộc” dưới ánh mặt trời uy phong lẫm lẫm, chừng mấy trăm người, bao vây bọn đánh lén lại trong nháy mắt, nhất thời âm thanh giết chóc nổi lên bốn phía, huyết sắc tràn ngập cả sơn cốc, không có tiếng la hét cầu xin, hết thảy đều yên tĩnh, từ trong trầm mặc tiến thẳng đến tử vong.

“Họ thuộc kiêu kỵ doanh của ngươi?” (kiêu kỵ doanh: binh đoàn kỵ binh kiêu dũng)

Quân binh đánh lén đã bị trấn áp trong chớp mắt, thuộc hạ của Mộc Yến Phi đều nhanh chóng rút về đứng hai bên hắn, Đào Nhiên thấy binh sĩ hàng ngũ nghiêm chỉnh, hiển nhiên là do ngày thường đã được thao luyện suốt một thời gian dài rồi.

“Là Mộc gia quân của ta.”

Mộc Yến Phi ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào sa trường, thuận miệng đáp, A Nam ở bên cạnh nắn cổ tay nói: “Những người này tới ít quá, chơi chưa đã đã bị thống lĩnh đoạt đi rồi.”

Chốc lát chiến sự đã đến hồi kết thúc, địch quân ngoại trừ vài tên lãnh binh cầm đầu bị bắt sống ra, số còn lại đều bị chém giết, một người sống cũng chẳng lưu lại. Đào Nhiên nhìn thấy, cũng không khỏi kinh hãi sự kiêu dũng hiếu sát của Mộc gia quân, nghĩ thầm trong đầu khó trách nhiều người không chịu dung tha cho Mộc Yến Phi. Nếu hắn là kẻ ngồi trên cao, bên người có một vị tướng lãnh thế này, chỉ sợ cũng sẽ ăn ngủ không an.


Chiến sự chấm dứt, thống lĩnh đến vấn an Mộc Yến Phi, hắn cho mang tù phạm đến, vốn định thẩm tấn, nhưng nhanh chóng phát hiện khuôn mặt của những người này đã khờ khệch, giống như trúng phải một loại thuốc nào đó, bị đè xuống đất vẫn liều mạng phản kháng như trước, sát khí mười phần, đừng nói thẩm tấn, ngay cả việc khống chế sự giẫy giụa của bọn họ đều phí rất nhiều khí lực.

Mộc Yến Phi nhìn thấy, nghĩ thầm trong đầu khó trách mới vừa rồi địch quân mặc dù dũng mãnh, động tác cũng rất cứng ngắc, thì ra là do thần trí bị khống chế, hắn bảo kẻ tương đối *** thông dược vật là A Tây tra xét kỷ càng, A Tây sang nhìn một chút, lắc đầu với Mộc Yến Phi, nói: “Độc đã xâm nhập vào tim, cho dù có thể giải độc, thần trí của bọn họ cũng không cách nào tỉnh táo lại được, có thể cuối cùng sẽ biến thành người điên.”

A Nam nghe xong, nhịn không được tức giận nói: “Thật ác độc.”

Thống lĩnh thấy bọn họ không cần lưu lại, liền vung đao lên, bị Mộc Yến Phi cản lại, trầm ngâm một chút, nói: “Giam bọn họ lại trước đã.”

Kinh thành người tài đông đảo, có lẽ để ngự y chẩn bệnh, có thể biết được bọn họ trúng loại độc gì, cho dù không cách nào giải độc, cũng có thể đề phòng hậu họa.

Mộc Yến Phi để thống lĩnh suất binh đi trước, đóng quân dưới chân núi Thái Hành, kế hoạch vốn đã được chuẩn bị sẵn sàng để một lần bắt sạch, rốt cục lại bị đối phương dùng thủ đoạn độc ác này hóa giải rồi, điều này ngoài dự liệu của hắn, mặc dù nhờ vậy mà nhanh chóng biết được thủ đoạn đối phương dùng để khống chế binh sĩ, cho nên xem ra cũng chẳng phải hoàn toàn không gặt hái được điều gì, nhưng không thể không nói hắn đã xem thường tứ hoàng tử rồi, tâm tư của người này so với sự tưởng tượng của hắn thâm trầm hơn nhiều lắm, ác độc hơn nhiều lắm, hoàn toàn không phải là một tên đăng đồ tử Kiệt kinh phóng đãng biểu hiện ở mặt ngoài.

“Thắng bại là chuyện thường tình.” Thấy Mộc Yến Phi trầm ngâm không nói, Đào Nhiên cho rằng hắn ảo não vì thất thủ, liền khuyên nhủ.

Mộc Yến Phi quay đầu sang nhìn gã nam nhân đang cưỡi ngựa ngang hàng với mình, nhưng chỉ cười không nói, sau đó xoay đao tra vào vỏ, giục ngựa, phóng như bay về phía trước.