Phong Khởi Lan Thành Tẫn Phi Hoa

Quyển 1 - Chương 5

Buổi trưa, xe thồ rốt cục đi tới thị trấn, Mộc Yến Phi xuống xe, nhìn Đào Nhiên đi theo lão nhân đánh xe nói cảm ơn, nhét vào tay chút bạc vụn, đợi lão nhân đi rồi, hắn chạy trở về, cười hì hì nói: “Ta nghe được một cái thiên lộ, đừng nói bọn tùy tùng đó của ngươi, cho dù sát thủ cũng truy tung không được, đi trước ăn cơm, sau đó chạy đi.”

“Thay áo.”

Hai chữ cứng như đá nện qua, Đào Nhiên sửng sốt một chút, ánh mắt rơi xuống Mộc Yến Phi trên người, mặc dù hắc y nhìn không ra dơ bẩn, nhưng tràn đầy nếp nhăn, không cần nhìn vẻ mặt của Mộc Yến Phi, cũng biết rất khó nhìn rồi, hắn phản ứng lại đây, kéo kéo chiếc áo choàng không bằng giẻ rách của mình, nói: “Cũng được, trước tiên mua một bộ đồ mới thôi.”

Hai người đi về phía trước không xa lắm, liền nhìn thấy một cửa hàng, không lớn, bất quá hàng hóa đầy đủ hết, Đào Nhiên nói: “Chọn chổ này đi, ngươi có bao nhiêu tiền, đường đến Điền Nam đường xá xa xôi, phải bớt tiêu xài mới được.”

Mộc Yến Phi dừng lại cước bộ, nhìn thẳng hắn, cả buổi mới nói: “Ta cho tới bây giờ không mang theo tiền, ngươi mua đi.”

“Hả? Ta cũng không có tiền a.” Chống lại ánh mắt khó chịu của Mộc Yến Phi, Đào Nhiên nói: “Tối hôm qua nước chảy quá mau, ta sợ kéo ngươi đi không nổi, đem thứ gì có thể liệng, đều liệng hết rồi, vừa rồi chỉ còn chút bạc vụn, cũng đã cho lão bá, ta tưởng rằng ngươi có.”

Cũng chính là nói, bọn họ bây giờ căn bản chẳng còn gì hết, tên phong lưu này còn mang chút tiền còn lại tất cả đều tặng người rồi!

Một kẻ luôn điềm tĩnh như Mộc Yến Phi khó được dấy lên lửa giận, nói: “Bán đồ đạc, bán người, ngươi chọn đi.”

Đào Nhiên phảng phất hoàn toàn không biết bọn họ trước mắt lâm vào tình cảnh như thế nào, mi gian ý cười rạng rỡ, nói: “Ta không đáng giá tiền đâu.”

“Nếu làm tiểu quan, tuổi của ngươi đích xác lớn.” Mộc Yến Phi nhìn hắn từ đầu đến chân, chất giọng khắc nghiệt, “Bất quá nếu là nam giả nữ, vẫn có thể lừa người được, ngươi toàn thân trên dưới, cũng chỉ có khuôn mặt là có thể dùng.”

Đào Nhiên nhìn Mộc Yến Phi, sau khi phát hiện hắn không phải đang nói giỡn, nói: “Thôi thì đi bán đồ đạc vậy, của ngươi… ít nhất đáng giá tiền hơn so với con người của ta.”

Ánh mắt đảo qua chuôi đao đen như mực, không dám nói ra, Mộc Yến Phi đã bắt đầu đi rồi, tìm được một tiệm cầm đồ, dùng ánh mắt ý bảo Đào Nhiên móc đồ đạc ra.

Đào Nhiên đã biết nếu để Mộc Yến Phi mang thanh đao đi cầm căn bản không có khả năng, thở dài, sờ sờ trên người, đang suy nghĩ muốn cầm vật gì, Mộc Yến Phi rút ra cây sáo hắn giắt bên hông.

Chọn nó thôi, quan sơn vạn lý, hắn không muốn dọc theo đường đi đều phải nghe cái thứ âm nhạc kinh dị của Đào Nhiên, ngọc địch chất lượng rất tốt, xem ra cũng có thể bán được giá cao.

“Khoan đã!”

Thấy Mộc Yến Phi lấy cây sáo quẳng lên trên quầy, Đào Nhiên vội vàng rút về, cởi xuống miếng ngọc treo trên đuôi cây sáo, lại đẩy cây sáo về trước, chưởng quỹ thấy được miếng ngọc, con mắt sáng ngời, nói: “Nếu muốn cầm, không bằng đồng thời cầm một lúc đi.”

“Miếng ngọc này không đáng tiền.”

Đào Nhiên hì hì cười, cầm miếng ngọc giấu vào trong ngực, Mộc Yến Phi liếc nhìn miếng ngọc, là viên ngọc có khắc phượng và hoàng quyển thành, trước không để ý đến, giờ phút này mới phát hiện ngọc sắc mượt mà thuần hòa, đó là một miếng ngọc thượng đẳng, Đào Nhiên mới vừa rồi để lộ một chút động tác lén lút, gấp gáp, không trốn được con mắt của hắn, miếng ngọc này đối với hắn nhất định rất trọng yếu, Mộc Yến Phi nghĩ.

Trải qua một phen mặc cả, cuối cùng Đào Nhiên đồng ý cầm ngọc địch với giá ba mươi lượng, sau khi đi ra liền đi đến cửa hiệu quần áo trước, Mộc Yến Phi không nhìn kỹ càng, tùy tiện chọn lấy hai bộ quần áo màu đen, Đào Nhiên ở bên cạnh nhìn hắn thay, hắc y càng hiển xuất thân hình cao ráo thon dài của Mộc Yến Phi, có một phong thái lạnh lùng khác, đã quen nhìn bộ dáng hắn mặc quần áo bạch y, không nghĩ tới hắc y mặc trên người hắn, vẫn như cũ làm cho người ta con mắt sáng ngời, Đào Nhiên huýt sáo, vẻ mặt ngả ngớn, Mộc Yến Phi thấy không kiên nhẫn, cầm hắc y quẳng cho hắn, nói: “Thay đi!”

Đào Nhiên ngoan ngoãn thay đổi, tuyển thêm vài món quần áo, lại mua thêm khúc vải dài, bọc lại hắc đao của Mộc Yến Phi, hai người trả tiền, ra cửa hàng, đi sang quán cơm kế bên ăn cơm.

Trong lúc ăn cơm, hai người thương lượng một chút, quyết định động không bằng tĩnh, Mộc Yến Phi trên người có thương tích, chi bằng tại khách sạn nghỉ ngơi mấy ngày, thích khách tìm không được bọn họ, nhất định sẽ tìm tung tích tùy tùng của Mộc Yến Phi đuổi theo, có thể mượn bọn họ dẫn sát thủ đi hướng khác, sau đó đi tìm một con đường khác đến Vân Nam.

Sau khi ăn xong, Đào Nhiên mua một bầu rượu lớn, Mộc Yến Phi thuận tiện cũng mua một bầu, nghe theo Đào Nhiên đề nghị, tại một khách *** khó gây chú ý trọ lại, Đào Nhiên vì thuận tiện chiếu cố, chỉ cần một gian phòng, Mộc Yến Phi nghĩ đến nguyễn nang khó xử, cũng không so đo thêm nữa, ai ngờ tới buổi tối hắn liền hối hận.

Khách sạn nhỏ hẹp đơn sơ, chuyện này không nói làm gì, hắn không nghĩ tới chính là nơi này lại có đĩ ***, tới ban đêm, mấy gian trong phòng chung quanh âm thanh mờ ám liên tục không ngừng, lúc này Mộc Yến Phi rất may mắn nội lực bản thân mất đi, thính lực không giống dĩ vãng linh mẫn, nếu không cả đêm đều đừng hòng ngủ ngon.

Bất quá cho dù như thế, những âm thanh đó như trước khiến cho hắn rất bực mình, Đào Nhiên ngược lại, sau khi uống rượu xong liền ngủ rất ngon, cho dù ngủ trên mặt đất, cũng hoàn toàn sẽ không bị quấy nhiễu đến, Mộc Yến Phi nhìn thấy, cũng chỉ đành phải ráng nhịn xuống.

Ngày cứ thế qua được ba đêm, đến đêm thứ tư, người không chịu đựng nổi thật ra lại là Đào Nhiên, buổi tối nằm trên mặt đất nghe tiếng rên rỉ của hàng xóm láng giềng kích thích, quay đầu nhìn Mộc Yến Phi, nghe hơi thở của Mộc Yến Phi, rõ ràng chưa ngủ, nhưng từ từ nhắm hai mắt, cũng không có lộ ra vẻ mặt bực bội, không khỏi có chút kính nể, dứt khoát nhảy lên trên giường, cười nói: “Nơi này có chút không xong, nếu ngươi nhịn không được, ta không ngại phụng hiến.”

“Không cần phí tâm.”

Lời nói mang theo âm thanh lạnh như băng chứng minh Mộc Yến Phi vẫn chưa bị quấy nhiễu đến, Đào Nhiên than thở: “Ngươi rất lợi hại, như vậy đều có thể nhịn được.”

“Bởi vì ta bây giờ không cách nào giết người.”

“Ngươi hiểu lầm ý của ta rồi.” Đào Nhiên cười nói: “Ta là nói làm nam nhân, ngươi có thể nhịn …… được.”

“Khinh công của ngươi như thế nào?”

“Hả?” Một câu hỏi quái dị, Đào Nhiên nghi hoặc nói: “Cũng không tệ lắm, hẳn là so với kiếm thuật của ta tốt hơn.”

“Tốt lắm.” Mộc Yến Phi lạnh nhạt nói: “Hy vọng khi ta rút đao, ngươi có thể chạy nhanh như vậy.”

Mộc Yến Phi từ từ nhắm hai mắt, lạnh như băng thanh tuyến cho thấy tâm trạng khó chịu của hắn, Đào Nhiên nhún nhún vai, thông minh không nói nhiều nữa, hắn không nghĩ tới Mộc Yến Phi giữ mình trong sạch, lại có thể kềm nén được giữa một nơi ô yên chướng khí thế này, xem ra chính mình đã xem thường hắn rồi, trầm mặc cả buổi, chậm rãi nói: “Thương thế của ngươi đã tốt hơn rất nhiều, ngày mai lên đường thôi.”

“Được.”

Vết thương trước ngực Mộc Yến Phi cũng không nặng lắm, hắn sở dị cố chịu đựng trọ lại ở đây, một là bởi vì nội lực bản thân không đủ, tận lực tách ra sát thủ truy kích, mặt khác cũng muốn nhìn một chút chủ ý của Đào Nhiên hiệu quả như thế nào, sự thật chứng minh, biện pháp này rất ngu xuẩn, nhưng coi như thực dụng.


“Ta nghĩ đến một việc.”

Giữa đêm yên tĩnh truyền đến âm thanh trầm thấp của Đào Nhiên, tiện đà cúi người lại đây, Mộc Yến Phi cảm giác được hơi thở ấm áp theo sự nói chuyện của hắn tại chính mình bên tai phun ra nuốt vào, ma xui quỷ khiến, đêm đó tại trong sông truyền khí một màn trong nháy mắt tại trước mắt hiện lên, thân thể không nhịn được căng thẳng, thấy được phản ứng của hắn, Đào Nhiên trong đôi mắt hiện lên cười hiểu ý: “A Mộc, ngươi rất kỳ quái, ngươi không thích ta, lại không phản đối theo ta đồng sàng.”

Chính bởi vì không thích không tín nhiệm, hắn mới muốn đem người này nắm chặt trong tay, chỉ có trong tầm mắt của hắn, hắn mới có cơ hội nhìn thấu triệt người này, không cho đối phương nửa điểm cơ hội có thể lừa gạt.

“Cái gì?” Mộc Yến Phi lạnh lùng hỏi.

Rất thích chứng kiến bộ dáng căng thẳng của hắn, Đào Nhiên nhích gần đến sát người hắn, nén thấp giọng nói: “Nếu hai người chúng ta đều có nhược điểm, chi bằng lẫn nhau giúp đối phương thoát khỏi nhược điểm như thế nào?”

“Làm như thế nào?”

“Rất đơn giản. ta bơi tốt lắm, dạy cho ngươi ba ngày, giúp ngươi thành lãng lý bạch điều, ngươi có thể giúp ta khống chế tửu lượng, con người của ta không có gì tiết chế, bên người không có ai kiểm soát, rất khó cai nghiện.”

Mộc Yến Phi tâm vừa động, như thế tốt chủ ý, hỏi: “Ngươi không phải rất thích uống rượu sao? Cần gì cai nghiện?”

“Thích là một chuyện, bị kiềm chế lại là chuyện khác, bây giờ chúng ta tình cảnh bất đồng, ta không muốn vì rượu mà hỏng việc.”

“Đồng ý.”

“A Mộc ……” Đào Nhiên cùng Mộc Yến Phi dựa rất gần, ngửi mùi thơm trên người hắn, chính sự nói xong, cũng không muốn rời đi, tiếp tục nói: “Ngươi thật sự không có hứng thú ……”

Gương mặt lạnh băng, mắt quỷ đen trên vỏ đao để giữa hai người, Mộc Yến Phi lạnh nhạt nói: “Ta dường như có hứng thú cùng ngươi luyện khinh công, muốn thử không?”

“Ta đột nhiên cảm thấy có chút mệt nhọc.” Sát khí kéo tới, Đào Nhiên nhận định tình hình, nằm trở về, nói: “Bất quá ngươi nếu thay đổi chủ ý, có thể tùy thời gọi ta về, ta nghe sẽ tới ngay.”

Đáng tiếc, đến hừng đông, hắn cũng không có được gọi về.

Sáng sớm hôm sau hai người thức dậy gấp rút lên đường, ra khách sạn, gió nhẹ thổi tới, từng cánh hoa theo gió lượn vòng, có vài cánh rơi trên vai Mộc Yến Phi, Đào Nhiên đưa tay giúp hắn phủi xuống, một động tác rất bình thường, phảng phất lộ ra quan tâm, nhưng bởi vì dồn hết tâm trí, mà nhượng ân cần lưu vu mặt ngoài, Mộc Yến Phi mày khẽ nhíu, đột nhiên nói: “Ta tự là Phi Hoa.”

“Tên rất hay.”

Đào Nhiên mày kiếm khẽ nhếch, nhìn về phía Mộc Yến Phi, trải qua mấy ngày nghỉ ngơi điều dưỡng, nam tử đã khôi phục sự lão luyện của dĩ vãng, quần áo huyền y đứng thẳng trong gió, che đi sự phóng khoáng của thường ngày, hơn phần khí tràng áp bách, Đào Nhiên không rõ Mộc Yến Phi vì sao đột nhiên đề cập đến tên hiệu của chính mình, nhưng vẫn đang lắng nghe, cười híp mắt nói: “Ta nhớ kỹ lệnh đường thích hoa, không biết hai chữ ‘Phi Hoa’ này là lấy từ chữ ‘đào hoa’? Hay là ‘tuyết hoa’ của đông nguyệt?”

” ‘Phi’ chính là huyết hoa, máu của kẻ địch!” Mộc Yến Phi nhìn hắn, đôi mắt lạnh như hàn băng, “Đối với kẻ địch, ta chưa nương tay bao giờ, ta không chán ghét ngươi, cho nên, đừng tạo cơ hội khiến ta trở thành kẻ địch của ngươi!”

Đào Nhiên tươi cười cứng lại, không rõ Mộc Yến Phi vì sao đột nhiên nói như vậy, tâm tư thay đổi thật nhanh, cực lực phỏng đoán hắn là phủ lòng nghi ngờ đáo đã nhiều ngày chính mình trêu hắn, trong lúc suy nghĩ, Mộc Yến Phi đã rời đi, trong cơn gió ấm áp chợt nghe hắn nói: “Dắt vật cưỡi ra đây, lên đường.”

Vật cưỡi mới vừa nói, là chỉ hai con ngựa già, lúc trước Đào Nhiên cầm ngọc địch với giá ba mươi lượng bạc, đã nhiều ngày trọ khách sạn lại thêm mua ngựa, đã còn lại chẳng bao nhiêu, trước khi lên đường, hắn cũng đã mang miếng ngọc đeo bên hông đi cầm luôn rồi, lại thêm ngọc trâm cài tóc của Mộc Yến Phi, gom lại cũng được vài chục lượng, nếu tiếp tục đi về phía trước, có cửa hàng của Đào gia, chỉ cần kiên trì đến nơi đó là tốt lắm rồi.

Hai người chiếu theo thiên lộ Đào Nhiên tuyển thẳng một đường mà đi, quả nhiên chưa từng gặp được tùy tùng của Mộc Yến Phi, mà sát thủ cũng không thấy bóng dáng, Mộc Yến Phi từ kinh thành sau khi đi ra, từng mấy lần bị đánh lén, cho nên hắn từng cùng A Nam A Trung nói qua nếu trên đường tẩu tán, mọi người tại Vân Nam hội hợp, khi đó nói lời này thì một nữa là thử, không nghĩ tới lại có thể thật sự sẽ biến thành như vậy.

Thiên lộ khó đi, mã thất cước lực cũng theo không kịp, cũng may chuyện hoàng thượng giao cho hắn cũng không vội, hành trình tuy chậm một chút, nhưng so ra vẫn tốt hơn bị người đuổi theo chém giết, cứ như thế đi được hai ngày, trên đường nghỉ tạm thì Đào Nhiên bắt đầu dạy Mộc Yến Phi học bơi, trên đường nếu gặp sông ngòi, thì sẽ để hắn xuống sông luyện tập, Mộc Yến Phi vốn đã có võ công để tử, nên học bơi lội so với người bình thường nhanh hơn rất nhiều, lại có danh sư chỉ điểm, không được vài ngày đã có thể thuần thục bơi lội rồi.

Ngày hôm đó hai người tới một thành nhỏ gần Bồ thành, Đào Nhiên thấy ngoại ô có sông lượn qua, liền bảo Mộc Yến Phi xuống nước, ngay giữa trưa, nước ấm vừa phải, hai người ở trong nước bơi nửa canh giờ, dưới sự truyền thụ tỉ mỉ của Đào Nhiên, khả năng bơi lội của Mộc Yến Phi tăng trưởng không ít, cuối cùng Đào Nhiên leo lên bờ trước, tựa người vào gốc một cây liễu uống rượu, chứng kiến Mộc Yến Phi đi lên, nhịn không được huýt sáo.

Thương thế trên người Mộc Yến Phi đều đã khỏi hẳn, vết thương nặng nhất trên ngực do kiếm gây ra cũng chỉ bất quá lưu lại vết sẹo mờ nhạt, ngoại trừ thuốc trị thương hiếm quý ra, năng lực khôi phục cường hãn của bản thân hắn cũng đủ làm kẻ khác phải chặc lưỡi, Đào Nhiên thu hồi tư tưởng khinh thường lúc ban đầu, con mắt có chút nheo lại, nhìn từ trên xuống dưới, trên môi đưa đẩy nụ cười bỡn cợt, tựa như người chơi đồ cổ thưởng thức món ngọc khí quý báu mình trúng ý.

“Sau khi vào thành thì có nhà trọ để trọ rồi, chúng ta có thể trọ thêm được vài ngày, nghỉ ngơi cho khỏe một chút rồi lại lên đường.” Hắn vừa uống rượu vừa nói.

Trong trấn Bồ thành có phân phô của Đào gia, một đường đi thẳng tới đây, ngân lượng trên người hai người còn lại chẳng được bao nhiêu, ăn uống nghỉ trọ đều là tạm đỡ, lại mệt nhoài vì bôn tẩu, bây giờ thật vất vả mới đến được trước cửa nhà mình, rốt cục có thể nghỉ ngơi một chập rồi, nghĩ đến đã lâu bước chân chưa từng chạm đến cửa câu lan hoa quán, Đào Nhiên lộ ra nụ cười thư thái.

Mộc Yến Phi biết Đào Nhiên đang suy nghĩ cái gì, chẳng muốn nhìn gương mặt bỉ ổi của hắn, quay đầu hướng khác, mặc quần áo vào, hỏi: “Ngươi còn muốn uống bao nhiêu rượu mới chuẩn bị cai?”

Trái ngược với việc luyện tập kỹ thuật bơi lội của Mộc Yến Phi, Đào Nhiên cai rượu không mấy thuận lợi, nhất là khi nội tức hỗn loạn, càng cần sức nóng của rượu để điều tức, Mộc Yến Phi mỗi lần nhìn hắn chịu đựng thống khổ, liền dứt khoát trả rượu lại cho hắn, dù sao cách cai rượu hiện giờ cũng chỉ là trị phần ngọn mà không phải trị tận gốc, nếu nội tức không sao, thì cũng không cần đến rượu để điều hòa, cho nên việc cần phải làm là tu hành nội lực, đem nội tức bị rối loạn dẫn về nẻo chính, nhưng hiện tại nhìn lại, Đào Nhiên tựa hồ căn bản không có ý định cai rượu, đó hình như chỉ là hắn thuận miệng nói ra thôi, chuyện qua đi liền quên mất không còn một mảnh.

Hắn căn bản là không có chuyện gì làm, nên dùng mình để tiêu khiển, Mộc Yến Phi không có hảo khí nghĩ.

Đào Nhiên thở dài một hơi, “Chuyện điều tức nói thì dễ làm thì khó, nhất là nội công tâm pháp của ta chí âm, vốn bất đồng với cách tu luyện bình thường, có thể khôi phục được như bây giờ là đã vạn hạnh, nội lực của chính bản thân ngươi cũng bị hao tổn, nên biết một khi nội tức xảy ra vấn đề, rất khó tu sửa lại.”

Mộc Yến Phi vốn đối với việc mất đi nội lực cực kỳ kiêng kỵ, nhưng giờ phút này đồng bệnh tương liên, đối với lời nói của Đào Nhiên cũng không có nhiều lắm mâu thuẫn, nói: “Nếu đã biết những loại võ công thâm độc rất khó luyện, thế thì tại sao lúc đầu lại học nó?”

“Thuở thiếu thời tâm cao khí ngạo, nghĩ một bước có thể lên được tận trời, đợi đến khi phát hiện đã sai, thì không cách nào quay đầu lại được.”

“Vị sư phụ dạy cho ngươi tâm pháp, đúng rồi, hình như tên là Vương Nhị, hắn truyền thụ loại võ công như thế cho ngươi, chỉ sợ ngay từ đầu cũng không phải vì lòng tốt.”

Nghe ra sự chế nhạo ẩn chứa trong lời nói của Mộc Yến Phi, Đào Nhiên cười khổ: “Tự làm tự chịu, không thể oán trách ai được.”

“Xem ra cách nghĩ của ngươi rất thoáng.”

“Nghĩ không thoáng, chẳng lẽ bệnh có thể tốt hơn sao?” Đào Nhiên uống rượu, thuận miệng hỏi: “Vậy còn ngươi? Thân là ba quân thống soái, nội lực của ngươi như thế nào lại xảy ra rối loạn?”

Mộc Yến Phi sắc mặt khẽ biến, lạnh lùng nói: “Không liên quan đến ngươi.”

“Nói nghe một chút xem, nói không chừng chúng ta tán gẫu một chút, có thể tìm ra biện pháp thích hợp.”

Mộc Yến Phi mặc quần áo xong, quay đầu, Đào Nhiên đang dựa vào thân cây, nghiêng đầu mỉm cười nhìn hắn, đôi mắt mang theo sự lười nhác phong tình do vừa tỉnh lại giấc trưa, Mộc Yến Phi nhịn không được nhíu nhíu mày, một đường đi tới, cũng đủ để hắn hiểu rõ tên nam nhân này lười nhác đến thế nào, có thể ngồi hắn tuyệt đối sẽ không đứng, có thể nằm, hắn cũng tuyệt đối sẽ không ngồi, cái kiểu nghiêng người dựa vào lan can thế này dưới ánh mắt người khác có lẽ thấm đầy phong tình, nhưng Mộc Yến Phi đã hành quân nhiều năm, điều không dễ dàng tha thứ nhất đó chính là cử chỉ tùy tiện, nếu không phải Đào Nhiên vẫn còn dùng được, hắn đã đá một cước bay mất từ lâu rồi.

“Ta không giống với ngươi.” Hắn lạnh nhạt nói: “Ta là tự hủy nội lực.”

“Tại sao?” Đào Nhiên ngẩn ra, thân thể không tự chủ được thoáng nghiêng về phía trước, trên mặt tràn ngập sự tò mò.

Mộc Yến Phi không đáp, đi về phía trước đá hắn một cước, ý bảo lên đường.

Đào Nhiên hiểu rõ tính tình của Mộc Yến Phi, thấy hắn không đáp, cũng biết có hỏi nhiều cũng vô dụng, nói: “Thời gian vừa vặn, không bằng nghỉ thêm một chút, dù sao cửa hàng cũng ngay trong thành, không chạy đi đâu được.”

Ánh mắt lạnh lùng phóng tới, cảm nhận được hơi thở lạnh như băng, Đào Nhiên bỏ đi ý định nghỉ ngơi trong đầu, ngoan ngoãn đứng lên đi theo, còn muốn uống rượu thêm nữa, bình rượu đã bị Mộc Yến Phi đoạt đi rồi, vẹt ra nắp bầu rượu, tay nâng lên, rượu đã rơi xuống trước, hắn ngửa đầu uống liền mấy ngụm.

“Kỳ thật, ngươi có thể kề môi vào miệng bình uống mà, ta không ngại.” Nhìn cung cách uống rượu vô cùng hào sảng của Mộc Yến Phi, Đào Nhiên cười hì hì nói.

Bình rượu bị quẳng ngược trở lại, Mộc Yến Phi nhảy lên ngựa ngênh ngang đi.

Đúng là một tên thất thường.


Lắc lắc bầu rượu đã chẳng còn được bao nhiêu, nhìn bóng lưng phi như tên bắn của Mộc Yến Phi, Đào Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, cũng xoay người lên ngựa đuổi theo.

Thị trấn không lớn, nhưng khá phồn hoa sung túc, hơn nữa lại nằm trên mạch giao thông chính yếu nối liền bắc nam, những đoàn xe của thương nhân rất nhiều, trong lúc chạy trốn bọn họ kỳ thật không nên dừng lại tại một nơi phồn hoa như thế này, bất quá cửa hàng Đào gia lại nằm ngay trong thành, chuyến này đi Vân Nam, đường dài xa xôi, lại phải đi vòng vèo, không khỏi không đi tới nơi này.

Đào Nhiên trước kia đã từng tới phân phô, vừa vào thành đã rành đường rành xá trược tiếp đi thẳng, đi được một nửa, hắn phát giác người theo phía sau tiếng bước chân xa dần, quay đầu nhìn lại, đã thấy Mộc Yến Phi cước bộ thả chậm, vẻ mặt dường như có chút suy tư, hắn quay ngược lại, cười hỏi: “Sắp về đến nhà rồi, nhanh lên một chút, chẳng lẽ ngươi không muốn ở trong căn phòng lớn thật đẹp ngâm mình trong nước nóng, nghỉ ngơi cho khỏe một chút?”

“Trọ khách sạn.”

Mộc Yến Phi cước bộ dừng lại, hơi chút trầm ngâm, thúc ngựa đi theo hướng khác, Đào Nhiên vội vàng đuổi theo, hỏi: “Tại sao?”

“Chúng ta nghĩ đến việc tới nơi này mượn tiền, bọn sát thủ cũng sẽ nghĩ đến.” Ánh mặt trời trong đôi mắt Mộc Yến Phi lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, “Cho nên trọ khách sạn.”

“Đó là nhà của ta, cho nên không gọi là đến mượn tiền.”

Mộc Yến Phi để ngoài tai, Đào Nhiên không thể làm gì khác hơn là đuổi theo nói: “Bệnh đa nghi của ngươi quá nặng rồi, không phải ai ai cũng đều thông minh như ngươi cả đâu.”

Mộc Yến Phi vẫn không đáp, bước chân lại đi rất nhanh, Đào Nhiên thật sự không còn cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là đi theo, bất đắc dĩ lẩm bẩm: “Nếu không đi hiệu tơ lụa, không biết chúng ta vào trong thành làm cái gì nữa?”

Mộc Yến Phi cũng không biết, hắn chỉ cảm giác được có điềm xấu, cách Hiệu tơ lụa càng gần, cảm giác đó lại càng mãnh liệt, nhiều lần sinh tử giao chiến, hắn đối với việc tín nhiệm trực giác của mình đã vượt qua sự tín nhiệm đối với bất cứ kẻ nào khác, tiền không có có thể nghĩ biện pháp khác, nhưng nếu mạng không còn thì bất cứ thứ gì cũng đều không có, hắn không sợ chết, nhưng cũng tuyệt đối không chấp nhận việc dễ dàng đặt sinh mạng mình vào tay kẻ xấu.

Hai người chọn một khách sạn nhỏ không gây chú ý trọ lại, Đào Nhiên giao tiền, bảo tiểu nhị khách sạn mang thức ăn nước trà đưa vào phòng, chính mình dắt ngựa đi ra chuồng ngựa ở đằng sau.

Chờ hắn thu xếp xong quay về phòng, Mộc Yến Phi cũng đã bắt đầu ăn cơm, thức ăn rất đơn giản, nhưng đang lúc đói bụng vẫn đủ làm cho người ta cảm thấy thòm thèm, Đào Nhiên ngồi xuống, nhìn Mộc Yến Phi vùi đâu ăn cơm cả buổi, đột nhiên than thở: “Ngựa đã được cho ăn no, thế mà bụng ta vẫn còn sôi òng ọc, lớn đến từng này, ta lần đầu tiên lĩnh hội được, làm súc vật còn sướng hơn làm người.”

Động tác của Mộc Yến Phi chợt dừng lại, liếc mắt quét ngang, Đào Nhiên chỉ xem như nhìn không thấy, cầm lấy chén bới cơm, lầu bầu nói: “Ta hết tiền rồi, ăn xong bữa cơm này, ngươi có nghĩ tới bữa kế tiếp phải làm sao bây giờ hay không?”

“Có.”

Đào Nhiên lập tức hướng cõi lòng đầy chờ mong nhìn về phía Mộc Yến Phi, thế nhưng Mộc Yến Phi vẫn còn đang cúi đầu ăn cơm, tựa như câu trả lời kia không liên quan gì tới hắn.

Sau khi ăn xong, trời hãy còn sớm, Mộc Yến Phi lên giường điều động nội tức, thấy Đào Nhiên đứng dậy đi ra ngoài, hắn hỏi: “Đi đâu đó?”

“Ta sẽ không vì ham muốn được hưởng thụ nhất thời mà đi Hiệu tơ lụa, ta chỉ tùy tiện đi vòng vòng quanh đây thôi.” Đào Nhiên đứng tựa vào cửa, đáp: “Nếu cảm thấy lo lắng, ngươi có thể đi theo ta.”

“Đừng đi xa quá.”

“Tiền của ta đã dùng để thanh toán hết rồi, hiện tại trên người một đồng cũng chẳng có, muốn đi xa cũng không có khả năng.” Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Mộc Yến Phi, Đào Nhiên mặt không đổi sắc nói: “Ta cho rằng đến được nơi này là có thể tùy ý tiêu xài, cho nên tất cả tiền đều xài hết rồi.”

Mộc Yến Phi không còn gì để nói, khỏi nghĩ cũng biết nếu để cho một tên ăn chơi đàn đúm như Đào Nhiên quản lý tiền bạc, bản thân mình đã tạo thành một chuyện cười vỡ bụng, hắn có thể đem chút tiền đó xài được đến tận bây giờ đã xem như lợi hại lắm rồi.

Sau khi Đào Nhiên rời đi, Mộc Yến Phi luyện công xong, đi quán trà phía trước khách sạn, ngồi suốt hơn một canh giờ, đợi bóng đêm buông xuống, Đào Nhiên loạng choạng quay về, chứng kiến hắn rất ngạc nhiên, đi tới thấp giọng hỏi: “Ngươi có tiền uống trà?”

Chính vì không có tiền, cho nên mới chờ hắn đến bây giờ, Mộc Yến Phi đứng dậy bỏ đi, Đào Nhiên chỉ nghe được giọng nói nhẹ nhẹ nhàng truyền đến.

“Trả tiền.”

Đào Nhiên trả tiền xong, đuổi theo, vào phòng cùng lúc với Mộc Yến Phi, sáp đến gần cười nói: “Nếu ta cũng không có tiền, ngươi làm sao bây giờ?”

“Lấy ngươi gán nợ.”

Quay về phòng, mùi rượu và mùi son phấn trên người Đào Nhiên càng lúc càng nồng nặc, Mộc Yến Phi mày nhíu lại, Đào Nhiên nhìn sắc mặt lựa lời, hỏi: “Ta có cần phải đi tắm rửa không?”

“Trên mặt đất.”

Thanh âm so với bình thường càng lạnh lùng, chứng tỏ chủ nhân lúc này rất khó chịu, Đào Nhiên nhìn vẻ mặt của hắn, chưa nói gì cả, loạng choạng đi tới bên cạnh bàn, xoay người leo lên.

Suốt dọc đường đi, đây không phải là lần đầu tiên, Đào Nhiên đã sớm luyện thành thói quen, đáng tiếc nơi này cái bàn quá hẹp, hắn chỉ còn cách co chân lại, nhìn Mộc Yến Phi phất tay làm đèn tắt, trong bóng tối leo lên giường, nhịn không được nói: “Vương gia, trời thì rét đất thì lạnh, xin ban chăn cho ta đi.”

Đáp lại hắn chính là âm thanh màn giường hạ xuống, Đào Nhiên tự cười mìnhi: “A Mộc, ngươi cho dù nuôi một con chó, thỉnh thoảng cũng cấp cho cho nó chút ít lợi, nếu không như thế nào lung lạc nhân tâm?”

Vẫn không có lời đáp lại, chốc lát một bộ chăn đệm lăng không ném ra, Đào Nhiên đưa tay nắm lấy, đắp lên người, cười nói: “Cám ơn.”

Đêm đã dần khuya, Đào Nhiên lại không cảm thấy buồn ngủ, mặt bàn khá cứng, cấn lưng khiến hắn cảm thấy rất khó chịu, lật qua lật lại mấy lần, muốn thổi một khúc để đuổi thời gian, tay mò tới bên hông, mới nhớ tới cây sáo sớm bị đem đi cầm rồi, hắn thở dài, thuận miệng nói: “Ta kiếp trước nhất định mắc nợ ngươi, cho nên kiếp này không được sống sung sướng, phải ở đây làm trâu làm ngựa cho ngươi.”

Tiếng thở dài từ bên ngoài màn trướng truyền đến, dẫn theo vài phần tự giễu, nhưng càng nhiều hơn nữa chính là chấp nhận số phận khi lọt vào tình cảnh thế này, Mộc Yến Phi khóe miệng thoáng cong lên, không mở mắt, chỉ lạnh lùng nói: “Ngủ đi.”

Đào Nhiên ở trên bàn lật qua lật lại vài cái, lâu sau mới cảm thấy buồn ngủ, ai ngờ chăn đệm còn chưa ủ ấm, gió lạnh truyền đến, góc chăn đã bị vén sang một bên, Mộc Yến Phi đứng ở bên cạnh bàn nhìn hắn.

Thần trí có chút mê hồ, Đào Nhiên thuận miệng hỏi: “Ngươi muốn tự tiến chẩm tịch sao?”

“Đánh cướp.”

Chứng kiến Mộc Yến Phi khó được một thân chỉ có bạch sam, dưới ánh trăng thật có vài phần đào tiên đích khinh linh, Đào Nhiên đôi mắt không nhịn được nheo lại, mỉm cười nhìn từ trên xuống dưới, “Cái cớ này hay quá đó, bất quản ngươi là cướp tiền hay cướp sắc, ta đều cam tâm tình nguyện.”

“Đáng tiếc cả hai điều này ngươi đều không có.” Thanh âm lạnh lùng đánh vỡ ảo tưởng của Đào Nhiên, Mộc Yến Phi nói: “Ta muốn ra ngoài kiếm chút tiền lộ phí, ngươi muốn ngủ tiếp, hay là muốn đi theo ta?”

“Ta không nghe lầm chứ? Ngươi là đại tướng quân đánh bại rợ hồ, hoàng thượng đích thân phong tặng Hồng Chiếu vương gia, ngươi muốn đi đánh cướp? Còn… mặc bạch y?”

Ánh mắt đảo qua mặc sắc loan đao trong tay Mộc Yến Phi, Đào Nhiên rốt cục phát hiện hắn không phải đang nói giỡn, vội vàng ngồi dậy, con mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm bạch y trên người hắn, tên nam nhân này hình như không hiểu cái gì gọi là che giấu hành tung, đêm hôm khuya khoắt lại đi mặc bắt mắt như vậy, muốn đem việc cướp của biến thành ngắm trăng à, không một chút cân nhắc bị người thấy được sẽ phát sinh cái gì hậu quả.

“Bạch y cũng không tệ, nếu có người nhìn thấy, sẽ tưởng rằng mình gặp quỷ.”

“Có lẽ nhân gia sẽ tưởng rằng gặp được đào tiên?”

Vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, khiến Mộc Yến Phi nhớ tới phản ứng ngu ngốc của Đào Nhiên lúc sơ kiến, khóe miệng không nhịn được cong lên, hiếm khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của hắn, Đào Nhiên có chút sửng sốt, thấy Mộc Yến Phi xoay người rời đi, hắn do dự một chút, nhảy xuống bàn đuổi theo.

“Được rồi, ta nợ ngươi, ta nợ ngươi.”

Tiếng lầu bầu chấp nhận số phận theo gió truyền đến, Mộc Yến Phi chỉ xem như không nghe thấy, đề khí thả người vài cái điểm nhẹ, phóng qua bức tường thấp của khách sạn, chạy về phía trước.

Đào Nhiên đi theo phía sau hắn, thấy hắn bước chân hối hả, không bao lâu sau đã tới trước một toàn nhà to lớn, thoáng quan sát sau đó nhún người phóng về phía trước, không hề do dự, cũng đi theo nhảy vào.


Bên trong sân rất lớn, đêm đã khuya rồi, mọi nơi rất vắng lặng, Mộc Yến Phi sau khi nhìn rõ bố cục phòng ốc, rất nhanh tìm được trướng phòng, vặn ổ khóa cửa, nháy mắt ra hiệu với Đào Nhiên. Đào Nhiên hiểu ý hắn, cười khổ: “Ta đời này chưa từng làm đồng phạm của trộm cướp bao giờ.”

“Ngươi bây giờ có thể tự mình lĩnh hội một chút.”

Mộc Yến Phi xuất thân thế gia, tuy là thứ xuất, nhưng cũng chưa từng phải lo lắng chuyện áo cơm, chuyện thế này hắn cũng làm lần đầu, rút đao ra, cắt đứt đầu ổ khóa tủ, phú hộ rất cẩn thận, đầu ổ khóa được chế bằng thép, đáng tiếc trước Yêu đao của hắn một chút đất dụng võ cũng không có, dễ dàng bị cắt mất, trong các ngăn tủ đều có sổ sách và ngân phiếu, dưới sự ra hiệu của Mộc Yến Phi, Đào Nhiên cầm hết toàn bộ, giấu hết vào người sau đó định đi, đã thấy Mộc Yến Phi huơ đao tại đối diện trên tường vạch mấy chữ.

‘Làm giàu thất đức, giết!’

Quả nhiên xuất thân tướng sĩ, ngay cả trộm tiền cũng trộm rất oai hùng, Đào Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, bất quá chứng kiến Mộc Yến Phi viết chữ xong, trở tay xoay đao cho vào vỏ, lại có một loại khí thế khó nói thành lời, Mộc Yến Phi nội lực bị trở ngại, còn lại bất quá chỉ hai ba phần mười, thế nhưng lại không giảm chút nào kỳ uy, tại một nơi nhỏ hẹp thế này, nhưng trong mắt hắn lại không khác gì chiến trường chém giết, tiếng đao cho vào vỏ, tựa như chiến sự chấm dứt, hoặc hết thảy chỉ là vừa mới bắt đầu.

“Làm sao vậy?” Mộc Yến Phi đi ra khỏi cửa, đi ngang qua Đào Nhiên bên người, thấy hắn sững sờ, mày nhíu lại.

“Không có gì.” Đào Nhiên lấy lại *** thần, vội vàng đuổi kịp, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi hôm nay đã điều tra qua địa điểm rồi à?”

“Lúc uống trà nghe người ta nói chuyện nên biết.”

Ra khỏi nhà phú hộ, Mộc Yến Phi lại chuyển hướng đi về phía bên kia, Đào Nhiên nhắc nhở: “Khách sạn ở bên này, ngươi đi nhầm rồi.”

“Đúng vậy, đi nhà kế tiếp.”

“Nhưng lộ phí của chúng ta đã trộm đủ rồi, không thôi lần sau đi.”

“Ngủ không được, không bằng thay trời hành đạo.”

“Nhưng mà ta nghĩ thế nào cũng thấy hành động của chúng ta bây giờ lại càng giống như xâm nhập vào nhà người ta cướp của?”

Mộc Yến Phi đi nhanh như bay, Đào Nhiên biết khuyên không được, đành phải đuổi kịp, Mộc Yến Phi tựa hồ trong lúc ngồi ở quán trà đợi hắn đã nghe được không ít tin tức vụn vặt, liên tục đột nhập hai nhà, một thân bạch y phất phơ trong gió đêm, nhưng lại không bị người phát hiện, Đào Nhiên không biết nên nói là may mắn hay là đáng tiếc, đợi đến lúc hai người đi ra từ căn nhà lớn cuối cùng, hắn nhịn không được cười hỏi: “Kế tiếp là đến phiên nhà của ta phải không?”

“Ta mệt rồi.”

Chính xác mà nói, Đào gia phân phô ở chỗ này căn bản không tính là cái gì đại gia, Mộc Yến Phi nói như thế xem như đã chiếu cố tới mặt mũi của Đào Nhiên, Đào Nhiên tự nhiên biết được, phượng mâu lưu động, hiện lên cười hiểu ý, hướng hắn khẽ thi lễ, nói: “Cảm ơn chủ tử đã nương tay.”

Hai người thắng lợi trở về, ai ngờ lúc quay về, còn không có tới gần khách sạn, đã nghe được một trận ồn ào huyên náo, khách sạn trước cửa vây quanh rất nhiều người, nhìn mọi người quần áo xốc xếch, như là mới từ trong chăn bò ra, có vài người còn ướt mẹp toàn thân, mấy tiểu nhị khách sạn theo chưởng quỹ chạy ra chạy vào, Mộc Yến Phi nhìn tình cảnh này, sắc mặt khẽ biến, bước nhanh vọt đi vào.

Khách *** cũng đứng không ít người, chung quanh tràn ngập mùi nồng nặc do lửa cháy, nghe mọi người nghị luận là có đạo tặc tiến đến, bị phu canh nhìn thấy, trong lúc tranh chấp đánh ngã đèn ***g, gây ra hỏa hoạn, may là phát hiện kịp thời, lửa không lan ra nhiều, ngoại trừ hành lang cửa và tường có một bộ phận bị đốt ra, không có ai bị thương, xem như chỉ bị kinh sợ chứ không nguy hiểm.

Nhìn thấy lan can bị đốt cháy đen, Mộc Yến Phi ánh mắt càng phát ra âm trầm, nhanh chóng đi vào phòng của mình, cửa mở, mùi khí làm người sặc sụa đâm đầu đánh tới, hắn vội vàng ngừng thở, đầu giường có vài vết lõm rất rõ ràng, giống như do nỏ gây ra, mũi tên đã được rút ra, nhưng những phần gỗ bị tên ghim vào đều bị biến đen cả, giống như bị tạt một bát mực lớn, màn giường có một nửa hủy diệt rồi, rèm bị vặn thành hình thù quái dị rơi ở bên cạnh.

Mộc Yến Phi dùng đao vén tấm màn đang phất phơ ở đầu giường, thảm trạng bên trong nhất thời đập vào tầm mắt, mùi hăng của thứ chất độc ăn mòn cả xương cốt bốc ra từ những vết lõm do tên găm vào, vẫn còn tràn ngập ở đầu giường, nói cho Mộc Yến Phi biết mới vừa rồi sát khí nơi này mãnh liệt đến thế nào, hắn không dám tưởng tượng nếu lúc ấy mình còn ở trên giường, có thể thuận lợi tránh thoát tràng thư sát này hay không, trong nháy mắt hàng loạt suy đoán lướt nhanh trong óc, toàn thân gồng lên, vô hình trung rơi vào trạng thái đối địch.

Đào Nhiên không phát hiện sự quái dị của Mộc Yến Phi, dùng tay áo che mũi miệng lại, kéo kéo hắn, nói: “Mùi này quái lạ quá, chúng ta nên rời khỏi đây trước thôi.”

Cánh tay duỗi tới trước rơi vào khoảng không, Đào Nhiên trước mắt hàn quang chợt lóe, miếng vải đen bọc vỏ Yêu đao đã bay xuống, gió lạnh bay thốc ra khỏi vỏ, tới gần mặt hắn, hắn ngẩn ra, ngay lập tức hiểu rõ tất cả, hỏi: “Ngươi hoài nghi ta?”

“Buổi chiều ngươi đi đâu vậy?”

Đào Nhiên tính tình hiền hòa thân thiện, nhưng đột nhiên bị người hướng mũi đao chỉa thẳng về phía mình, vẫn không tránh khỏi tức giận, cười lạnh: “Nếu ngươi không tin ta, ta nói gì cũng vô dụng.”

Đao phong lại tiến gần chân cổ của hắn hơn, mang theo khí thế bức người, hàn phong đâm vào cuống họng có hơi đau, dự báo sát khí tới gần, Đào Nhiên tức giận hừ một tiếng, thò tay vào ngực moi ra túi tiền, nói: “Tiền đã xài hết rồi, ngày mai ngay cả tiền ăn cơm cũng không có, buổi chiều ta ở suốt trong sòng bạc, chính là sòng bạc Phú Quý ở phía trước khách sạn đó, ngươi nếu không tin, cứ việc đi hỏi.”

Túi tiền do bị giật quá nhanh, có hai tấm thẻ dài màu bạc bị rớt ra rơi trên đất, đó là loại thẻ đánh bạc thường thấy trong các sòng bạc, bất quá nó cũng không chứng minh được cái gì, Đào Nhiên có thể suốt thời gian chỉ đi vòng vòng trong sòng bạc, sau đó cùng sát thủ hội hợp, biết hắn ở chỗ này chỉ có bọn họ hai người, sát thủ có thể dễ dàng đuổi theo, kẻ tiết lộ tin tức, ngoại trừ Đào Nhiên ra, hắn không nghĩ ra ai khác.

Sát khí nảy lên, Mộc Yến Phi đôi mắt trầm xuống, trong đầu nhanh chóng nghĩ đến đủ loại sát chiêu nhất kích có thể lấy mạng, ra tay không lưu tình, vốn là nguyên tắc hành động từ trước tới giờ của hắn.

“Ngươi muốn giết ta?” Cảm giác được sát khí của Mộc Yến Phi, Đào Nhiên quá tức giận cười mỉa lại: “Ta từ Giang Nam một mạch đi theo ngươi làm người hầu lo lắng trước sau, cho dù ngươi bị người đuổi giết, ta cũng không bỏ mặc ngươi, không nghĩ tới làm trâu làm ngựa làm cũng chẳng xong, ta biết ngươi đang lợi dụng ta, chỉ cần một biến động nhỏ là sẽ lập tức nghi ngờ ta, nhưng ngươi cũng ngẫm lại đi, chúng ta bây giờ ngồi chung trên một chiếc thuyền, bán đứng ngươi có gì tốt cho ta chứ?”

Chỗ tốt chưa biết, nhưng tuyệt đối không có chổ xấu, ít nhất Đào Nhiên có thể nhân cơ hội thoát thân đi ra ngoài, hắn bất quá chỉ là một tên công tử chơi bời lêu lỏng, vì sắc đẹp khiến cho thần hồn điên đảo nên mới có thể dụ hắn đi theo mình, nhưng hắn tuyệt đối không phải là loại người có thể liều mình vì người khác.

Mộc Yến Phi nhìn thẳng Đào Nhiên, khuôn mặt uy nghiêm đến đáng sợ, lạnh lùng nói: “Muốn ta tin tưởng, ngươi có tư cách gì chứ?”

“Đúng vậy, ta không có tư cách, cho nên ngươi không cần tin ta!” Đào Nhiên tức giận đến xanh mặt, cười lạnh: “Nếu đã không tin, vậy nhiều lời vô ích, không bằng chia tay ở đây, ta vui vẻ ung dung, ngươi cũng không cần phải lúc nào cũng lo lắng bị người bán đứng.”

Nói xong, phất mạnh ống tay áo, xoay người xông ra ngoài, Mộc Yến Phi mũi đao rất nhỏ lay động một chút, tựa hồ muốn đâm thẳng tới, nhưng sau khi do dự một chút thì quay đao cho vào vỏ.

Đã quen nhìn khuôn mặt cười đùa cợt nhả của Đào Nhiên, vốn tưởng rằng người này sẽ không tức giận, không nghĩ tới hắn cũng có giới hạn, kỳ thật câu nói kia cũng không phải là chất vấn, mà chỉ là thăm dò, muốn cho người khác tin tưởng, tự nhiên phải có hành động đáng giá tín nhiệm, nếu Đào Nhiên cái gì cũng không có, chính mình vì sao phải tin hắn?

Mới vừa rồi hắn sau khi nổi lên lòng nghi ngờ không có lập tức huơ đao, mà là cho Đào Nhiên cơ hội để giải thích, đã xem như hạ thủ lưu tình, nếu là mọi khi, ngay khi cảm thấy được nguy hiểm hắn nhất định sẽ ra tay trước khống chế người khác, tuyệt đối không cho đối phương có cơ hội đánh trả, từ một ý nghĩa nào đó mà nói, hắn là một kẻ chỉ biết có máu, Yêu đao cũng thế, nhưng mới vừa rồi không ngờ hắn lại nhịn xuống được.

Tựa hồ từ sau khi nội lực biến mất, sát khí cũng tiêu giảm rất nhiều, đó không phải là một hiện tượng tốt.

Mộc Yến Phi thở dài một hơi, dùng miếng vải đen gói đao lại kỹ lưỡng, đi ra ngoài, bên ngoài đã được dọn dẹp sạch sẽ cả rồi, khách nhân cũng đều tự trở về phòng, không hề hỗn loạn như mới vừa rồi, Mộc Yến Phi vốn muốn đi dắt ngựa, ai ngờ cửa của hậu viện bị khóa lại, hắn không thể lưu lại lâu hơn, dứt khoát bỏ ngựa, đi ra khách sạn.

Bất quản là ai mật cáo, nơi này đều không thể ở lâu, bất quá trời vẫn chưa sáng, không cách nào gấp rút lên đường, Mộc Yến Phi đi tới xa xa một góc tường khuất gió, tựa ở góc tường mơ hồ một hồi, đợi trời tờ mờ sáng, trên đường dần dần có người đi, mới đứng dậy ra khỏi thành.

Đường phố hai bên đã có người dựng sạp bán điểm tâm sáng, ngửi mùi thơm cơm sáng, Mộc Yến Phi bụng nhịn không được bắt đầu kêu gào, hắn sờ sờ túi tiền, mới nghĩ đến tối hôm qua khổ cực một đêm, tiền đều đưa hết cho Đào Nhiên giữ, chính mình trên người một xu cũng không có, muốn bắt chước Đào Nhiên đi sòng bạc kiếm tiền cũng không có vốn.

Trời đã sáng choang, không thích hợp đánh cướp nữa, Mộc Yến Phi đi về phía trước, suy nghĩ tìm biện pháp kiếm tiền khác, đáng tiếc đi một mạch, cũng không nghĩ ra được cái gì, đang lúc chần chừ, chợt nghe phía trước có tiếng ngựa hí, Mộc Yến Phi ở biên ải lâu năm, vừa nghe tiếng hí, cũng biết là ngựa tốt, căn cứ nơi phát ra âm thanh đi tới, nhìn thấy một con ngựa tía đang đứng dưới tàng cây.

Thân hình con ngựa cao lớn, màu lông sáng ngời, ngay cả yên cũng được làm bằng loại da thuộc thượng hảo, Mộc Yến Phi tiến lên, đưa tay vỗ vỗ lưng ngựa, phát hiện dây cương không có buộc, chỉ là mắc ở bên cạnh, ngựa lại không chạy, mà chỉ đi vòng quanh gốc cây, Mộc Yến Phi nhìn qua nhìn lại hai bên, không thấy chủ nhân con ngựa đâu, đoán rằng có thể là ngựa đi lạc, bằng không loại ngựa tốt thượng đẳng thế này, không ai lại chẳng buộc dây cương mà bỏ đi cả.

Mộc Yến Phi sờ sờ bờm ngựa, nổi lên ý định muốn trộm đi, chuyến này đi Điền Nam, đúng là phải cần vật cưỡi thượng đẳng, con ngựa này giống như ông trời ban tặng, không nhận cũng uổng quá, nghĩ vậy, lại sờ sờ cổ ngựa, chú ngựa tía phát ra tiếng thở phì phì, có vẻ rất ngoan ngoãn, vì vậy Mộc Yến Phi hạ quyết tâm, tiện tay quơ lấy cương ngựa đang rơi bên cạnh, đang định lên ngựa, chợt nghe nhánh cây trên đỉnh đầu chập chờn, nhất thời hoa bay như tuyết, đào hoa bay lượn theo gió, lất phất rơi trước mặt, lập tức một cái bóng đen từ trên cây hạ xuống, đứng ở bên hông chú ngựa, dựa vào yên ngựa hướng hắn mỉm cười.

“Ngươi trước kia khi lĩnh quân chiến tranh, có phải thường xuyên đánh cướp đồ vật của người khác như thế này hay không?”

Nụ cười hào hiệp tùy ý, tựa như tất cả những tranh chấp tối hôm qua đều đã tiêu tán trong vào đó, đột nhiên chứng kiến gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt mình, Mộc Yến Phi tâm tư có chút phập phồng, không thể nói là kinh ngạc, hoặc là thản nhiên do xuất hiện trong dự liệu của mình, vẻ mặt cũng rất lãnh đạm, nói: “Nếu đã đi, cần gì phải quay trở lại?”

Đào Nhiên nằm sắp trên lưng ngựa khúc khích cười: “Còn chưa lên giường với ngươi, cứ như vậy chia tay, những khổ cực trước đây của ta chẳng phải đã uổng phí rồi sao?”

Chất giọng ngả ngớn, mang theo tán mạn chẳng hề để ý, tựa hồ kia tràng tuyệt giao tại trong mắt hắn bất quá chỉ là một trận đánh mếm chửi yêu giữa tình nhân với nhau mà thôi, Mộc Yến Phi cười lạnh: “Tại trên giường, ngươi chưa chắc đã chiếm được tiện nghi.”

“Không sao cả, chỉ cần có thể hưởng thụ là được.” Đào Nhiên tựa ở trên lưng ngựa cười nhìn hắn, “Hơn nữa, không có hướng đạo chỉ đường, ngươi sẽ phải đi rất khổ cực, ta tác dụng không lớn, bất quá vừa vặn có một bộ phận mà ngươi cần.”


Quả thực, nếu không có như thế, hắn lúc ban đầu cũng sẽ không muốn Đào Nhiên đồng hành, còn phải một đường chịu đựng hành động làm cho người ta muốn nôn của hắn, bất quá giờ phút này, hắn đối Đào Nhiên hơn vài phần dè chừng, nói: “Ngươi đánh giá mình quá cao rồi, không có ngươi, ta cũng có thể đi tiếp như trước được.”

“Là ta không thể không có ngươi được rồi chứ, chủ tử.” Đào Nhiên vươn tay qua ngựa đưa bọc giấy tới, “Bánh bao nóng hổi, có muốn lấy hai cái không?”

Mộc Yến Phi không đếm xỉa đến khuôn mặt tươi cười của hắn, Đào Nhiên bất đắc dĩ nói: “Cần gì phải cố làm anh hùng vậy chứ? Ta còn nghe được tiếng bụng ngươi kêu gào kìa, yên tâm, không có độc đâu.”

Đào Nhiên trên người có một loại khí chất kỳ quái, sẽ làm người ta không tự chủ được nghe theo sự dẫn dắt của hắn, Mộc Yến Phi biết chính mình chỉ cần nhận lấy đồ vật, cũng có nghĩa là đã chấp nhận cho hắn đi theo, sau khi suy nghĩ một chút, cảm thấy để hắn đồng hành cũng không phải không thể, dù sao hắn không có chứng cớ xác thực chứng minh Đào Nhiên để lộ bí mật, đối với thứ còn có thể lợi dụng gì đó, vứt bỏ thật sự quá đáng tiếc.

Mộc Yến Phi đưa tay tiếp nhận bao giấy, Đào Nhiên khóe miệng chảy ra nụ cười sáng ngời, mang theo lòng tin bản thân đánh đâu thắng đó, chậm chạp dắt ngựa đi tới bên cạnh Mộc Yến Phi, lấy túi đựng nước ra đưa cho hắn, Mộc Yến Phi không ngửi thấy mùi rượu trên người hắn, thuận miệng nói: “Hiếm khi thấy ngươi không uống rượu.”

“Rượu là do ngươi giữ, lấy rượu từ nơi nào đó trên người ngươi uống mới thấy ngon.”

Lời nói của Đào Nhiên dẫn theo vài phần trêu chọc, nhưng đồng thời cũng nói lên sự thật, xuất từ ước định của hai người, vì khống chế Đào Nhiên không cho uống rượu, bầu rượu đều do Mộc Yến Phi mang theo, bất quá Mộc Yến Phi không tin vào cái cớ đó của hắn, rõ ràng ngày hôm qua, hắn ra cửa đi đánh bạc, sau đó về trong trạng thái chếch choáng say.

Đào Nhiên thấy được sự hậm hực trong mắt Mộc Yến Phi, thế nhưng lại không thèm để ý, vuốt lưng ngựa, hỏi: “Ngươi là ngự mã cao thủ, xem thử xem con ngựa ta chọn thế nào?”

“Trộm ở đâu về vậy?”

“Mua đó, dùng tiền chúng ta cướp được mang đi mua.”

Đào Nhiên ngón tay đặt giữa đôi môi, tiếng huýt gió thanh thúy vang lên, một con ngựa khác dùng tốc độ cực nhanh chạy tới, thế nhưng đó lại là một con ngựa cực tốt toàn thân đen huyền, sau khi chạy đến gần, chủ động tiến đến bên cạnh Đào Nhiên dùng đầu cụng cụng hắn, Đào Nhiên đưa tay vuốt ve bờm của nó, cười nói: “Con ngựa này khá ham chơi, chỉ cần không chú ý một chút, sẽ chẳng biết nó chạy đi nơi nào.”

“Ngươi không buộc cương, tất nhiên nó sẽ chạy.”

“Nếu như phải dùng đến cương để buộc, thì lưu lại cũng chẳng có ý nghĩa gì, ta làm việc dường như thích ngươi tình ta nguyện.”

Mộc Yến Phi đối với ý nghĩ tự cho mình là đúng thế này chẳng coi vào đâu cả, bất quá nhìn con ngựa kia rất thân mật với Đào Nhiên, không hề có cảm giác sợ lạ, cũng không khỏi bội phục hắn đúng là rất giỏi thuần dưỡng động vật, cơm nước xong, thấy Đào Nhiên vẫn còn lo chơi với con ngựa, hỏi: “Ngươi như thế nào biết ta sẽ đi qua nơi này?”

“Nghe mấy con chim tước này nói đó.” Đào Nhiên chỉa chỉa vài con chim nhỏ đang đậu trên cành cây hót ríu rít, cười nói: “Truyền đạt tin tức, chúng nó mau lẹ nhất rồi.”

Đối với những câu nói ngu ngốc kiểu này, Mộc Yến Phi nghe nhiều, cũng chỉ coi như là thật, xoay người lên ngựa, dẫn theo cương ngựa tại chỗ vòng vo hai vòng, Đào Nhiên hỏi: “Có lẽ thân thể của ngươi bây giờ càng thích hợp ngồi xe ngựa?”

“Đã lâu không cưỡi ngựa rồi, cưỡi thôi.”

Trước bọn họ cũng có cưỡi ngựa, bất quá đó là ngựa già, bước đi còn chậm hơn cả lừa nữa, giờ phút này cưỡi trên tuấn mã, Mộc Yến Phi mới có được cảm giác thích ý khi được phóng ngựa như bay, run cương ngựa, nói: “Đi.”

Trong âm thanh củatiếng vó, chú ngựa tía dùng tốc độ cực nhanh chạy đi, Đào Nhiên nhìn bóng lưng của hắn, mỉm cười nhè nhẹ, cũng xoay người nhảy lên ngựa, vung roi đuổi theo.

Tuấn mã rong ruổi, do Đào Nhiên dẫn đường, dọc theo đường đi không gặp hiểm trở nữa, chỉ mấy ngày đã tới gần địa phận Điền Nam, Mộc Yến Phi yêu thương ngựa, cho ngựa đi chậm lại, sau đó để ngựa đi tự do, cứ như vậy lại đi được thêm hai ngày, tiến vào địa phận quận Thái Hòa, những hương dân mặc phục sức của dân tộc thiểu số càng lúc càng nhiều, mỗi phiên chợ, mọi người đều đổ ra đường, náo nhiệt không thua gì Giang Nam, Đào Nhiên vì không muốn làm người khác chú ý, đề nghị thay đổi trang phục bản xứ, Mộc Yến Phi đồng ý, bất quá hắn vẫn mặc bạch y như cũ, Đào Nhiên mặc hắc y, nhìn cách ăn mặc của cả hai, Đào Nhiên nhịn không được cười nói: “Tương lai nếu ngươi không sống giữa chốn triều trung được nữa, chi bằng chúng ta cùng sấm đãng giang hồ, tự xưng là hắc bạch song sát.”

Mộc Yến Phi không đáp, mày kiếm lại có chút nhếch lên, Mộc Yến Phi thuộc loại tiết kiệm lời nói, nhưng suốt dọc đường Đào Nhiên nhìn sắc mặt lựa lời, đã có thể từ một động tác rất nhỏ của hắn suy ra được ý nghĩ của hắn, thấy hắn không cho là đúng, cũng không nói thêm cái gì, hì hì cười đưa chủ đề câu chuyện chuyển sang hướng khác.

Trưa hôm đó hai người ăn cơm trong một hàng trà ven ngoại ô, thời gian vừa đúng giữa trưa, lại gần thị trấn, bọn họ cũng không vội lên đường, Mộc Yến Phi ngồi dưới lán trà phẩm trà, Đào Nhiên đi đến dưới tàng cây bên cạnh, miệng ngậm lá cỏ, hai tay làm gối, nằm trên đất nghỉ ngơi.

Nhắm mắt ngủ một hồi, chợt nghe tiếng bước chân vang lên, Mộc Yến Phi đi đến bên cạnh hắn, Đào Nhiên mở mắt ra, liền thấy Mộc Yến Phi nhìn hắn từ trên cao xuống, hắn không hiểu có ý gì, cũng nhìn lại, đáng tiếc dương quang đâm vào khiến hắn không mở mắt to ra được, chỉ cảm thấy ánh sáng từ phía sau Mộc Yến Phi phóng tới, oai nghi lẫm liệt, làm kẻ khác không dám nhìn thẳng, tròng mắt tựa như một viên ngọc thạch được ngâm trong chất mực xa xưa, u tĩnh mà lại thâm thúy.

“Suốt chặn hành trình này thật vất vả cho ngươi quá.” Một lúc lâu sau, chất giọng lạnh lẽo vang lên, Mộc Yến Phi nhìn Đào Nhiên, nghiêm túc nói.

Một đường hiểm sơn ác thủy, đều là tên nam nhân này bồi chính mình đi tới, có lẽ là do thường xuyên nhìn, cho nên cũng không cảm thấy khuôn mặt này có bao nhiêu bỉ ổi nữa, Đào Nhiên mặc dù lời nói ngả ngớn, bất quá cũng chỉ là ngoài miệng nói một chút, nhưng thật ra chiếu cố chính mình một đường, không có nửa câu oán hận, chỉ cần điểm này, cũng đủ để xứng một tiếng “cám ơn”.

Đào Nhiên ngẩn người, lập tức giơ tay lên moi moi lỗ tai của mình, cười hỏi: “Đừng nói ngươi chỉ cho rằng ta đi theo ngươi suốt chặn hành trình, cũng chỉ vì một tiếng ‘cảm ơn’… chứ?”

Mộc Yến Phi lạnh lùng nhìn thẳng hắn, đột nhiên một cước đạp tới, Đào Nhiên sớm có phòng bị, lộn người lăn sang bên cạnh, chờ hắn đứng lên, Mộc Yến Phi đã xoay người đi lấy nước cho ngựa uống, Đào Nhiên phun lá cỏ trong miệng ra, chậm chạp đi tới, hỏi: “Ngươi muốn cứ như vậy chính đại quang minh đi vào phô tử nhà ta ở trong thành à?”

“Nếu đúng thế thì sao?”

“Ngươi không sợ gặp phải chuyện như lần trước sao?”

Từ sau khi hai người bị đánh lén ở Bồ thành, Đào Nhiên trên đường đi qua cửa hàng của gia đình mình, đều là đi ngang chứ không vào, số ngân lượng lần đó đánh cướp không ít, cũng đủ chi phí tiêu dùng cho bọn họ suốt dọc đường đi, bất quá bây giờ đã tới địa phận Vân Nam, phải suy nghĩ kỹ càng xem nên trọ lại nơi nào, làm cái gì.

Mộc Yến Phi ngẩng đầu, liếc mắt lườm hắn, “Làm cái gì?”

Đào Nhiên cầm lấy túi nước từ tay của hắn, giúp hắn cho ngựa uống, lại vuốt ve bờm ngựa, cười cười nói với chú ngựa: “Ngựa ơi ngựa à, ngươi thật tốt số quá đó, dọc đường đi ta hầu hạ chủ tử, chủ tử hầu hạ ngươi, thì ra trong lòng chủ tử, địa vị của ta còn không bằng ngươi nữa.”

Đã quen với cái thói nói đông nói tây chọt chọt mình của Đào Nhiên, Mộc Yến Phi đoạt lại túi đựng nước trong tay hắn, nói: “Nói nghe thử xem.”

Chủ đề lại quay trở lại, vì vậy Đào Nhiên thu hồi vẻ mặt tán mạn, nói: “Ngươi chuyến này đến Vân Nam, kỳ thực cũng có khá nhiều chuyện phải dè chừng, đúng chứ?”

Mộc Yến Phi tròng mắt khẽ rút, nhưng lại không nói lời nào, Đào Nhiên lại tiếp tục nói: “Vân Nam vương ủng binh tự trọng, cũng không phải ngày một ngày hai, mấy năm nay ngay cả việc tiến kinh diện thánh là lễ pháp cơ bảncũng không tuân theo, hoàng thượng nhất định đối kỳ trừ chi rồi sau đó nhanh thôi, ngươi phụng mệnh đến Vân Nam, thế nhưng lại rất cẩn thận, xem ra cũng là không muốn kinh động đến kẻ có liên quan.”

“Ngươi biết cũng không ít.”

Câu trả lời xem như đã thừa nhận rồi, Đào Nhiên lại nói: “Nhưng bây giờ rất nhiều người đều biết chúng ta đang đi chung với nhau, nói không chừng Vân Nam vương đã sớm sắp đặt tai mắt chung quanh phô tử nhà ta rồi, ngươi cứ đi như vậy, chỉ sợ sẽ bị người ta xỏ mũi dắt đi.”

Vân Nam vương thật ra không đủ làm hắn sợ hãi, hắn đến Vân Nam, bất quản minh tra hay ám phóng, đều trên danh nghĩa là vương gia cả, Vân Nam vương mặc dù ủng binh tự trọng, cũng không dám giết hắn trên địa bàn của mình, hai bên đều là lão hồ ly, không đến vạn bất đắc dĩ, không ai lại đi xé cái mặt nạ da người đó ra, cho nên hắn để ý cũng không phải là Vân Nam vương, mà là mấy đám người muốn giết hắn, còn có mục đích khác của chuyến đi này, bất quá nếu Đào Nhiên nói như thế, hắn cũng xem như chấp nhận thôi, ung dung thản nhiên, hỏi lại: “Vậy theo ý của ngươi thì thế nào?”

“Đương nhiên là dịch dung a, xem có nguy hiểm hay không, rồi quyết định đến phô tử.”

Có chút cảm giác mới lạ rồi, nhìn gương mặt cười tươi tràn đầy tự tin của Đào Nhiên, Mộc Yến Phi hỏi: “Ngươi biết dịch dung?”

“Biết chút chút.” Đào Nhiên nhìn từ trên xuống dưới Mộc Yến Phi, đôi mắt khẽ hí, làm cho đôi mắt hắn thoạt nhìn lại càng hẹp dài linh động, mang theo sự giảo hoạt của hồ ly: “Cốt cách của ngươi vốn rất đoan chính, nếu là dịch dung thì nam nữ đều thích hợp, khục khục…”

Ánh mắt sắc như đao quét tới, Đào Nhiên bỏ đi ý định tiếp tục nói giỡn, nói: “Vậy tùy tiện dịch dung một chút đi, làm cho người ta nhìn không ra là được.”

“Ngươi hình như rất thành thạo?” Đôi mắt Mộc Yến Phi thâm thúy, nhìn hắn, hỏi: “Chuyện gì phải dịch dung?”

“Trốn nợ.” Đào Nhiên cười dài nói xong, thấy Mộc Yến Phi còn nhìn chằm chằm hắn không tha, đành phải bổ sung: “Nợ tình.”

Thật sự là cái thứ phong lưu thành tính, Mộc Yến Phi hừ một tiếng, hắn không có hứng thú đối với nợ phong lưu của Đào Nhiên, cho ngựa ăn xong, dắt ngựa rời đi, Đào Nhiên cũng nắm ngựa của mình đuổi theo, thời tiết rất tốt, hai người cũng không có ý định cưỡi ngựa gấp rút lên đường, mà là lững thững đi từ từ, sau khi đi tới trấn trên, Đào Nhiên mua chút vật dụng dùng để dịch dung, buổi tối trọ lại khách sạn thì lấy ra, giúp Mộc Yến Phi dịch dung.

Mộc Yến Phi muốn nhìn một chút tay nghề của hắn, nên cũng không phản đối, Đào Nhiên làm thật ra rất nghiêm túc, bảo hắn ngồi ngay ngắn, lấy ra đồ vật giúp hắn bôi bôi trét trét chi chi, hai tay tại hắn trước mặt cử động linh hoạt, ngón tay lướt qua đôi má hắn, có chút lạnh như băng, không biết có liên quan đến nội công tâm pháp mà Đào Nhiên hay không.


Móng tay của Đào Nhiên được cắt giũa rất gọng gàng, đầu ngón tay lại mềm mại trơn nhẵn, nhìn ra được hắn là một kẻ rất chú trọng việc chảy chuốt, trên phương diện ăn mặc hắn một chút cũng không cẩu thả, cho dù ngày đêm gấp rút lên đường, vầng trán cũng hoàn toàn không có cảm giác mệt mỏi vất vả tang thương, ngoại trừ lười nhác tùy ý ra, Mộc Yến Phi nhìn không ra cá tính khác của hắn, Mộc Yến Phi cũng rất chú trọng đến việc ăn mặc ở và đi lại, nhưng vừa bước chân ra chiến trường, những việc chú trọng này đối với hắn mà nói chỉ là gánh nặng, hắn có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào, về điểm này Đào Nhiên và hắn hoàn toàn bất đồng, điều này làm cho hắn cảm giác được, Đào nhìn bề ngoài dường như là thoải mái, nhưng thật ra cũng có giới hạn không thể vượt qua.

“Ngươi còn tiếp tục nhìn như vậy, ta sẽ cho rằng ngươi thích ta đó.”

Giọng điệu rất chắc chắn, nhưng vì vĩ âm nâng cao nên nghe ra có vài phần ngả ngớn, Mộc Yến Phi không thích loại chất giọng thờ ơ này, lạnh lùng nói: “Ta đang suy nghĩ, nếu lột bỏ mặt nạ của ngươi, ngươi còn có thể tươi cười vui vẻ như thế được không nhỉ.”

Đào Nhiên ngón tay có chút dừng lại, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi, nói: “Nhưng bây giờ ta làm sao biết chủ tử có mang mặt nạ hay không đây? Làm xong rồi, nhìn thử xem thấy thế nào.”

Hắn cầm gương mang đến, đưa cho Mộc Yến Phi, lại phát hiện ý cười hiếm hoi lộ ra trên mặt Mộc Yến Phi, ngạc nhiên nói: “Làm sao vậy?”

“Không có gì.”

Hắn chỉ là hài lòng vì phát hiện của mình, Đào Nhiên cố ý tránh né chủ đề mới vừa rồi bởi vì chính mình đâm trúng chổ đau của hắn, bất quá hắn che dấu cũng rất xảo diệu, vì vậy Mộc Yến Phi không truy tới cùng, tiếp nhận gương, rất nhanh, nụ cười trên mặt hắn trở nên cứng ngắt, trong gương hiện ra một gương mặt ngăm đen, mi thô cao ráo, trên môi còn tăng thêm hai tép râu cá trê.

Mộc Yến Phi quẳng gương, gật gật đầu, “Ta lần đầu tiên biết thì ra thế này cũng xứng đáng được gọi là dịch dung.”

“Chủ tử hình như không hài lòng lắm, bất quá năm đó ta chính là dùng thuật dịch dung này tránh thoát tình nhân truy kích đó.”

“Thế con mắt của nữ nhân đó mù rồi à?”

“Nàng nếu không mù, sau lại quyến luyến không chịu bỏ ta chứ?”

Thật là tự biết mình, nếu Đào Nhiên trên phương diện dịch dung cũng có được một nửa khả năng tự biết mình, thì hắn đã không phải ở chổ này bị Đào Nhiên tàn hại (nhan sắc >_