Phong Cuồng Đích Tác Gia

Quyển 2 - Chương 21: Vạn tự huyết thư gửi cho Chu Phóng (đại kết cục)

“Anh còn nhớ giáo sư Hà không?”

Bắt đầu dùng điện thoại để trao đổi, tuy rằng bất tiện, nhưng trong tâm không có khúc mắc nên vô cùng thoải mái.

Sau khi Đoan Mộc Ninh đánh chữ xong, chăm chú nhìn Chu Phóng.

Chu Phóng rất thích cậu ấy nhìn mình, dường như từ trong ánh mắt có thể nhìn thấy thâm tình Tiểu Ninh dành cho hắn.

“Nhớ, hình như dạy Lâm Vi môn giải phẫu học, mấy hôm trước em ở chỗ cô ấy?”

“Ừm, cô ấy là bác sĩ từ nước ngoài về, cô ấy nói hiện ở nước ngoài có một phương pháp phẫu thuật mới, có lẽ có thể chữa lành tai của em, kích thích thính lực, thanh âm cũng sẽ tự nhiên khôi phục lại. Nước ngoài có vị bác sĩ rất nổi tiếng đang nghiên cứu phương pháp này, là đệ tử thân thiết của thầy cô ấy.”

Thật sự tốt quá!

Quả nhiên, quen biết nhiều người liền có ưu đãi, người với người tuy quan hệ phức tạp, nhưng có lúc lại được đại ân!

Nếu không phải Đoan Mộc Ninh nghi ngờ Cổ Duy, không được Lâm Vi đưa đến chỗ giáo sư Hà, có lẽ sẽ không thể có tin vui này.

Bởi vì quá mức vui mừng, lúc đánh chữ, ngón tay Chu Phóng có chút run rẩy.

“Tốt quá rồi, anh đi cùng em!”

Đoan Mộc Ninh lại nhẹ nhàng cười, lắc lắc đầu.

“Phương pháp này hiện còn đang trong giai đoạn nghiên cứu, không có công bố với bên ngoài, nói cách khác, không chắc chắn sẽ thành công.”

Chu Phóng ngẩn người.

“Nếu thành công, em sẽ là người đầu tiên, nếu thất bại, em…” Đoan Mộc Ninh dừng lại ở chỗ mấu chốt, ngẩng đầu nhìn Chu Phóng mỉm cười.

Chu Phóng trong lòng khẩn trương, “Nếu thất bại, em sẽ gặp nguy hiểm sao?”

“Sẽ không.”

“Vậy sao lại im lặng khiến anh sợ như vậy?”

“Ngón tay bị trượt.”

Thấy cậu cười vui vẻ, Chu Phóng không nhịn được đưa tay vò đầu cậu.

Đoan Mộc Ninh tựa vào Chu Phóng, làm lại động tác như hắn vừa làm lúc nãy, đưa nắm tay giơ lên một ngón cái, sau đó cùng tay phải vuốt dọc theo hình cong, rồi chỉ vào môi Chu Phóng.

Anh yêu em, em cũng sẽ tiếp tục yêu anh.

“Em yêu đôi môi của anh?” Chu Phóng cười xấu xa nói.

Đoan Mộc Ninh liếc hắn một cái, tiếp tục đánh chữ.

“Em muốn ra nước ngoài một thời gian để làm phẫu thuật, không muốn anh đi cùng.”

Chu Phóng nghiêm túc, “Tại sao?”

“Anh yên tâm, hai người bọn họ cũng ở nước ngoài, em không có một mình, anh ở lại đi.”

Chu Phóng trầm mặc một lát, “Anh tôn trọng quyết định của em, nhưng có thể nói cho anh biết lý do không?”

“Mười ngày sau em theo bọn họ đi, trước khi đi sẽ để cho anh một lá thư, em có rất nhiều điều không thể giáp mặt nói với anh.” Đoan Mộc Ninh ngẩng đầu, chăm chú nhìn hắn, “Anh nguyện ý tin tưởng em mà, đúng không?”

Đáp lại cậu là một cái ôm thật chặt.

Lưu luyến không rời, kèm theo sự tin tưởng.

Ngày xuất viện, Chu Phóng lái xe tới đón cậu.

Hai người về lại ổ chó của Chu Phóng.

Đoan Mộc Ninh ngồi trên ghế sô pha, ôm Bát Bát vào lòng, xoa đầu nó, Bát Bát tội nghiệp kêu lên ô ô.

Chu Phóng ở trong phòng quét dọn vệ sinh, đun nước, trước trước sau sau bận rộn chết đi được.

Đoan Mộc Ninh nhẹ nhàng cười, trước kia đều là mình bận rộn, hắn nằm trên sô pha làm hoàng đế, hiện tại đảo ngược, hưởng thụ được hắn hầu hạ thật là vui đi.

Kết quả tên Chu Phóng này thế nào cũng không chịu mệt, nếu đã hầu hạ, phải hầu hạ luôn cả việc tắm rửa.

Đoan Mộc Ninh còn nhớ lần đó giúp hắn tắm, mình khẩn trương đến chân tay đều run rẩy, hiện tại Chu Phóng mặt mày hết sức thản nhiên, một tay ôm Đoan Mộc Ninh, tay kia cầm khăn mặt giúp cậu chà cái lưng trơn nhẵn.

Lau lau, vòng qua phía trước, đến ngay gần khí quan yếu ớt liền ngừng lại.

Cười xấu xa, cầm lấy, đổ một ít sữa tắm —— anh đây là đang tắm cho chú mày đấy.

Đoan Mộc Ninh thở dốc, thả lòng toàn thân dựa vào hắn, mặc cho hắn liên tục “tắm” cho bộ vị yếu ớt của mình.

Sau đó Chu Phóng vẻ mặt bình thản dùng nước xối trôi sữa tắm cũng chất lỏng vừa bắn ra.

Sau đó ngón tay lại dời ra phía sau, nhẹ nhàng sờ mó, nghiễm nhiên bày ta tư thế “Anh muốn mở ra tắm cho sạch, em chuẩn bị sẵn sang đi”.

Tai Đoan Mộc Ninh hồng hồng, thả lỏng thân thể, hắn đổ vào tay một ít sữa tắm, nhẹ nhàng đi vào dò xét.

Cúi người, hai tay chống vào thành bồn tắm, cảm giác được phân – thân – nóng rực của hắn ngay lối vào, cắn chặt răng, đợi chờ cảm giác đau đớn xâm chiếm, thân thể lại đột nhiên bị hắn xoay lại.

Xin lỗi, em hiện tại không thể nghe được âm thanh, chỉ có thể dựa vào thị giác và xúc giác, tư thế kia sẽ không cho em cảm giác an toàn.

Chúng ta đối mặt nhau như vậy, cho em nhìn rõ người ôm em, nhìn thấy tình cảm anh dành cho em, không cần sợ hãi thế giới không có tiếng động, bởi vì có anh ở đây bên cạnh em.

Nụ hôn nồng nàn, nhắn gửi tình cảm chân thành, Đoan Mộc Ninh tựa hồ cảm giác được, nhẹ nhàng nở nụ cười, vươn cánh tay, vòng qua vai Chu Phóng, sau đó tách chân, chủ động tiếp cận.

Ánh mắt đối diện nhau, truyền đạt tâm ý, tâm tình dần dần không thể khống chế được khiến cho nhiệt độ trong phòng tắm cũng tăng lên…

Lúc tiến vào vô cùng ôn nhu và cẩn trọng, lúc hai người dung hòa một chỗ, toàn thân đều lấm tấm mồ hôi.

Đoan Mộc Ninh cố ý giật giật thắt lưng, thành công đập nát xúc động Chu Phóng vất vả kiềm chế.

Vẫn như lần đầu tiên trong lúc điên cuồng mạnh mẽ di chuyển, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Bỏ hết mọi thứ trong lòng, không còn hoài nghi, không có lừa dối, chỉ có thân thể hòa hợp, dường như khiến cho trái tim cũng sát lại gần nhau.

Trước khi đi, Chu Phóng đưa cho Đoan Mộc Ninh một cái hộp, Đoan Mộc Ninh để lại một lá thư.

Chiếc hộp mà Chu Phóng đưa được làm bằng nhung đính nơ hồng, bên trong là một chiếc nhẫn rất đẹp.

Phía dưới hộp có một mảnh giấy, viết mấy câu:

“Còn nhớ anh đã nói với em, khi lấy được giải thưởng sẽ mua quà cho em, nghĩ một hồi quyết định mua chiếc nhẫn này, dùng nó đeo vào em, chân trời góc biển, đừng hòng trốn khỏi bàn tay anh.”

Chu Phóng mở thư của Đoan Mộc Ninh, lại hết sức kinh ngạc.

Một xấp giấy thật dày, đáng sợ hơn là mực màu đỏ… Không phải là huyết thư thật chứ?

Quả nhiên câu thứ nhất viết là:

“Chu Phóng, đây là huyết thư em gửi cho anh, vì cắt ngón tay rất phiền phức, nên em dùng mực đỏ thay thế, anh đừng chấp nhất.”

Nhẹ nhàng nhìn xuống câu thứ hai liền hoảng hốt.

“Vì suy nghĩ rất nhiều, lại rất hỗn loạn, em đếm đại khái khoảng mười ngàn chữ, anh phải xem cho hết.”


Vạn tự huyết thư, Đoan Mộc Ninh em làm gì đây? Viết tiểu thuyết à?

Trong lòng nghi hoặc nhìn xuống phía dưới.

Ngoài cửa sổ trời trong xanh, mở cửa sổ có cơn gió nhẹ thổi qua, tóc trên trán rối bù.

Buổi chiều hôm đó, Chu Phóng ngồi trong thư phòng chăm chú đọc thư.

Đọc liên tục liên tục.

Máy tính tự rơi vào trạng thái ngủ, cà phê trên bàn nguội lạnh, ánh sáng chiếu vào phòng tắt dần.

Đến lúc bầu trời tối đen, trong nhà phải bật đèn, ngọn đèn yếu ớt lại ấm áp, bóng Chu Phóng phản chiếu trên tấm màn.

Tựa hồ có một giọt nước rơi xuống giấy, làm cho chữ đỏ nhòe đi, sau đó Chu Phóng nhẹ nhàng cười rộ lên, đem thư gấp lại, đặt bên gối.

Vị kia nhà tôi thật lợi hại, trước khi đi còn không cho tôi sống yên, viết cho tôi huyết thư mười ngàn chữ, khiến người xem tim đau như đao cắt.

Mỗi lần cùng Lâm Vi nói về chuyện này, Chu Phóng đều nói như thế, không ai biết buổi chiều kia hắn lần thứ hai rơi nước mắt, cũng là lần cuối cùng.

Có lẽ vì cảm động, hoặc là tự trách, cũng có lẽ là do hạnh phúc từ tình yêu sâu đậm kia mang đến.

***

Chu Phóng, kết quả cuộc thi viết văn theo đề tài đã có rồi, anh là quán quân, em rời khỏi cuộc đấu, hơn nữa còn tuyên bố phong bút.

Không phải vì em áy náy, càng không phải muốn bối thường, bộ truyện kia vốn do anh đặt rất nhiều tâm huyết và tình cảm để hoàn thành, anh lúc trước vì muốn bảo vệ em mà từ bỏ nó, hiện tại, em cũng vì nguyện ý bảo vệ anh mà đưa ra quyết định. Sự lựa chọn của em không liên quan đến tình yêu, em chỉ muốn nói lên sự thật.

Là một tác giả, cần phải có đạo đức, lúc trước không có sự đồng ý của anh lại tự tiện dùng truyện của anh, cho dù là phần anh bỏ đi, nhưng trộm vẫn là trộm, em biết anh ngoài mặt nói chúng ta tuy hai mà một, nhưng trong lòng vẫn không vui. Cảm ơn sự khoan dung của anh, nhưng em lấy thân phận Bảo Đinh, nghiêm túc cho anh lời giải thích, giải thích em đã viết trên blog, cũng hy vọng có thể cảnh tỉnh một số người.

Em hiện tại không muốn viết tiểu thuyết nữa, em phát hiện ra lĩnh ngộ của mình đối với tình yêu đã đạt một trình độ mới, so với suy nghĩ trước kia rất đối lập, không cách nào tĩnh tâm viết truyện được, cho nên quyết định thoái ẩn.

Đoan Mộc Ninh lúc còn nhỏ có ước mơ, hy vọng sách của mình có thể xuất bản, biến thành bản in, bày bán trên giá sách.

Nguyện vọng này hiện tại đã đạt thành, cuộc sống sau này, em tự mình quyết định. Em sẽ ở nước ngoài học kinh tế, đó là ngành em thích, hơn nữa cũng muốn nó làm nghề nghiệp sống đến già.

Em đi một vòng trong thế giới văn học, rốt cuộc cũng đã có được kết thúc viên mãn, đó là có anh làm bạn, cảm thấy vô cùng ấm áp.

Em vẫn nhớ anh từng nói, tương lai có con sẽ cho nó nhận em làm cha nuôi. Nếu như nói bộ truyện này là con của anh, em rất vui có thể tận mắt chứng kiến nó trưởng thành, nguyện ý làm cha nuôi của nó, nhưng chỉ là cha nuôi, không thể vượt qua.

Em biết, bộ truyện này tiêu mất của anh rất nhiều tâm huyết cùng tình cảm, thời gian đó ở bên anh, nhìn thấy anh suốt đêm miệt mài chiến đấu, viết liên tục, trong thùng rác đầy ắp những bản thảo bỏ đi. Hiện tại, đứa con đó trở về bên anh, em muốn anh nuôi dưỡng nó thật tốt.

Thành quả của anh sẽ được chuyển thành trò chơi. Thế giới hư cấu trong tiểu thuyết sắp chân chính biến thành trò chơi, sẽ càng có nhiều người trải nghiệm và hiểu được suy nghĩ tài tình, sáng kiến phấn khích lòng người của anh. Bản đồ anh vẽ sẽ được dựng thành thành phố, những cái tên NPC đã viết sẽ biến thành nhân vật trong trò chơi, những bản thảo câu chuyện anh tạo nên cũng sẽ được tái hiện.

Em biết việc này đối với anh rất có ý nghĩa, cho nên, anh phải giữ lại, tận mắt nhìn nó thành hình.

Chúng ta ở bên nhau, cũng không thể cả ngày như hình với bóng, mỗi người đều có cuộc sống của mình, em biết, sáng tác đối với anh mà nói đã trở thành một phần không thể thiếu. Chu Phóng mà em biết, tài hoa hơn người, câu văn nhạy bén, anh phải phát huy thiên phú của anh, tạo ra thế giới hoàn mỹ trong lòng anh, viết ra những thật tác phẩm xuất sắc, em tin tưởng anh sẽ trở thành tác giả thành công, khiến em hãnh diện.

Đây là một trong những lý do em không muốn anh đi cùng.

Sau đây em muốn nói với anh vài điều trong lòng.

Lúc Đoan Mộc Ninh mười lăm tuổi đã thích Chu Phóng, khi đó Đoan Mộc Ninh đơn thuần lại tùy hứng, vì mẹ qua đời mà cậu ấy trở nên đơn độc, là anh cho cậu ấy sự ấm áp, cho cậu ấy dũng khí chống đỡ mọi chuyện, cho cậu ấy hy vọng cùng mơ ước về tương lai. Cậu ấy vô cùng ỷ lại vào anh, đem anh trở thành trung tâm vũ trụ, thậm chí sinh ra ý nghĩ độc chiếm anh, chống đối lại tất cả những người có liên quan với anh, là những người bạn như Lâm Vi, Ôn Đình, Chu Tân Tân, cũng vì thế đã nói dối anh rất nhiều, khiến cho anh tức giận.

Đoan Mộc Ninh hai mươi tuổi, vẫn yêu thích Chu Phóng, vẫn khiến mình vây quanh thế giới của anh, tỉ mỉ suy nghĩ một cái bẫy chờ anh mắc vào, lúc anh không nhận ra cậu ấy, cho dù trong lòng hoài nghi, nhưng vẫn tự cho mình thông minh làm trọn lời nói dối, dùng thân phận mới xuất hiện trong cuộc sống của anh, khiến anh yêu cậu ấy. Vì rất muốn có được anh, càng sợ mất đi anh, đã làm nên rất nhiều chuyện không nên làm, tổn thương không ít người không nên tổn thương, có lẽ Lâm Vi nói đúng, em là vì rất để ý đến anh, nên đã đem bản thân mình dồn đến đường cùng.

Một con gà con ra sức nép dưới cánh gà mẹ, muốn đứng gần hơn một chút, mùa hè lại cảm thấy rất nóng, mà quên mất gà mẹ đã từng dùng thân thể che chắn cho mình khỏi dòng nước lạnh trong mùa đông lạnh thấu xương.

Em phải cảm ơn anh, cảm ơn sự bao dung cùng thấu hiểu, cảm ơn anh đã cho em cơ hội thứ ba.

Sau lại nói một tiếng xin lỗi, đã làm ra nhiều lỗi lầm khiến anh khó chịu như vậy.

Đã cân nhắc rất lâu, em nghĩ, em không thể ỷ lại vào anh quá nhiều, từ mười lăm tuổi cho đến bây giờ, vì luôn để ý đến anh mà lạc mất chính mình, thậm chí cả bản thân cũng không nhận thức được. Trước khi chúng ta yêu nhau, chúng ta phải biết cách đứng một mình, em luôn miệng nói mình đã trưởng thành, nhưng thật ra, Đoan Mộc Ninh của hiện tại vẫn đang dừng lại tại năm năm trước, ỷ vào anh, lấy anh làm trung tâm, chưa từng thật sự trưởng thành.

Đây là nguyên nhân thứ hai em ra nước ngoài phẫu thuật nhưng không cần anh đi theo.

Để em trở thành người đàn ông chân chính trưởng thành, sau đó trở về, toàn tâm toàn ý tiếp tục yêu anh, em muốn cho Chu Phóng của em, cũng có thể vì em mà hãnh diện.

Kế tiếp kể cho anh nghe một chuyện.

Vì muốn cho anh nhìn thấy thật rõ, ghi nhớ thật rõ, em sẽ dùng cách thức mà anh ghét nhất.

Có một người, vì nguyên nhân bắt buộc mà giết người, sau đó bị đưa vào tù.

Vì là ngộ sát nên quan tòa phán hắn hình phạt rất nhẹ, sau khi mãn hạn, hắn được phóng thích.

Hắn nói hắn ý thức được sai lầm trong quá khứ, muốn một lần nữa làm người, hơn nữa đối với cuộc sống tràn đầy lòng tin.

Nhưng mà người chung quanh lại chỉ vào hắn nói, kia là tội phạm giết người, người kia là kẻ giết người.

Hắn làm việc gì cũng đều rất cẩn trọng, cả ngày luôn lo lắng bất an.

Đột nhiên có một ngày, người đã từng tiếp xúc với hắn bị giết chết, hắn bị xem là nghi phạm lớn nhất.

Vì hắn từng phạm tội giết người, hiện tại có tình nghi lớn như vậy, lại còn có chứng cứ, quan tòa liền không do dự phán hắn có tội.

Nhưng lại phán hắn ngộ sát, vì quan tòa nói, tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, sau khi anh mãn hạn, lần nữa làm người.

Chỉ là, sau khi hắn mãn hạn tù, hắn còn có thể lần nữa làm người sao?

Chuyện như vậy trong thực tế vẫn luôn xảy ra.

Mọi người nhìn có vẻ rất khoan dung, thật vĩ đại, cho bọn họ cơ hội hối cải để làm người, nhưng lại không tạo cho hắn điều kiện để sửa đổi.

Cho dù đi đến đâu cũng đều có người nói, hắn là tội phạm giết người, phải cách xa hắn một chút, hắn là kẻ giết người, còn giết đến hai người.

Trong hoàn cảnh đó, hắn còn có thể lần nữa làm người sao?

Cho dù hắn nói ra, người đầu tiên quả thật do tôi giết, nhưng người thứ hai không phải, tôi cũng sẽ không giết người nữa.

Thế nhưng có người nguyện ý tin tưởng sao?

Mọi người ngoài miệng thường nói tin tưởng, nhưng chưa bao giờ thật sự hoàn toàn tin tưởng.

Cũng giống như em.

Anh bao dung em, ngược lại giống như mũi kiếm đâm sâu vào tim em, anh có biết lúc anh nói “Tôi cho cậu cơ hội cuối cùng”, em cảm thấy thế nào không?

Hoàn toàn tuyệt vọng.

Giống như phạm nhân kia lần thứ hai bị định tội, có miệng nhưng lại tuyệt vọng không nói nên lời.

Em nghĩ, anh đã thông suốt được mọi chuyện, lúc anh chân thành nói lời xin lỗi với em, em cũng đã sớm tha thứ cho anh.

Em biết anh cũng vì những hiểu lầm này mà đau khổ một thời gian dài, tuy rằng ngoài mặt anh lúc nào cũng đùa giỡn, nhưng trong lòng anh luôn tự trách, em cảm nhận được.

Em hiện tại nói ra cũng không phải muốn truy cứu cái gì, lại càng không trách anh, anh cũng không cần tự trách, anh tự trách, em sẽ rất khó chịu.

Rất nhiều vết thương nếu không triệt để điều trị, bị nhiễm trùng sẽ lại đau, thậm chí ảnh hưởng đến tính mạng.

Vết thương của chúng ta cần phải một lần toàn bộ mở ra xử lý, đem những áy náy, tự trách trong lòng dọn dẹp sạch sẽ, em hy vọng lúc anh đọc đến đây, sẽ cảm thấy khổ sở, đồng thời cũng có cảm giác nhẹ nhõm, giống như lúc em viết những lời này.

Vì vậy chúng ta sau này, cho dù gặp phải vấn đề gì, đều có thể giải quyết tốt đúng không?

Cuối cùng nói cho anh một bí mật.


Em dùng một kế nhỏ, dĩ kỳ nhân chi đạo, hoàn trị kỳ nhân chi thân.

[câu này tựa như gậy ông đập lưng ông đó]

Em đã lén đặt máy nghe trộm dưới ly rượu, vì em biết, anh không uống rượu vang.

Đã thông suốt rất nhiều chuyện, kỳ thật cũng không quá khó để chấp nhận, tuy rằng rất khó khăn, nhưng em nghĩ, anh và Cổ Duy hết lòng hết dạ bảo vệ cha con em như vậy, chúng tôi lại không biết biết phân biệt phải trái, quay đầu lại tổn thường hai người.

Mẹ ở trên thiên đường sẽ không trách hắn, em càng không có tư cách trách tội, đó chỉ là ngoài ý muốn, không ai đoán trước được.

Vì tai nạn ngoài ý muốn kia, chân của Cổ Duy bị thương, hắn dùng thân mình để bảo vệ chú Giang.

Năm năm này, hắn ngoại trừ gạt chúng ta nhiều chuyện như vậy, còn giấu diếm mọi người bệnh tình của hắn.

Lúc anh đọc đến đây, ba người bọn em ở nước ngoài, em và Cổ Duy chữa bệnh thân thể, còn người kia, ông ấy đi tìm bác sĩ tâm lý.

Thư viết cũng không nhiều, phía sau còn một đoạn ngắn, là tình cảnh khó quên lúc chúng ta ở cạnh nhau.

Nhớ ảnh chụp kia không? Là lần trước anh dẫn em đến khách sạn ở ngoại ô, sau đó mang em đến con đường tình nhân, chúng ta ở trên cầu chụp nó. Bên trong có hai người chúng ta, phong cảnh rất đẹp.

Em nhớ lúc ấy anh đã nói một câu.

“Tôi muốn cậu nhớ rõ khoảng thời gian chúng ta sóng vai đi cạnh nhau, mặc kệ trước kia có chuyện gì, sau này sẽ phát sinh chuyện gì.”

“Chỉ cần cậu muốn, tôi sẽ cùng cậu tiếp tục đi về phía trước.”

Chu Phóng, hiện đến lượt em nói với anh, “Chỉ cần anh muốn, em sẽ tiếp tục cùng anh đi về phía trước.”

Con đường của chúng ta còn rất dài, chờ đến khi Đoan Mộc Ninh thật sự trưởng thành, có năng lực gánh vác tình yêu quay trở về, có lẽ cần một thời gian tưởng đối lâu, nhưng đổi lại thời gian chúng ta làm bạn sẽ dài hơn.

Em thấy vô cùng may mắn khi mình từng là tác giả, có thể nổi lên cảm xúc viết lá thư thật dài như viết tiểu thuyết này.

Trong này không có Đoan Mộc Ninh tự ái bướng bỉnh và kiêu ngạo, chỉ có nội tâm chân thật nhất.

Em muốn anh cũng khắc sâu cảm giác này, chúng ta chưa từng thân thiết nói chuyện như vậy ^_^

Trước khi làm phẫu thuật không cần liên lạc, hãy tin tưởng em sẽ kiên cường chống lại cái chết.

Tám ngày nữa gọi điện cho em được không?

Nếu giải phẫu thành công, âm thanh đầu tiên em muốn nghe, chính là giọng nói của anh.

Cuối cùng, em yêu anh.

Đoan Mộc Ninh thân bút.

Bảy năm sau.

Trong phòng Tổng Giám đốc công ty xuất bản Phong Cuồng, một người đàn ông tuấn tú ngồi dựa vào sô pha, nhẹ nhàng nhấp môi cà phê, tuy cà phê không cho đường rất đắng, nhưng cậu ta lại uống rất thản nhiên, trên mặt luôn lãnh đạm.

Điện thoại đột ngột vang lên, ấn nút nghe máy, truyền đến thanh âm ôn hòa.

“Đã nhận được quà của cậu, vòng cổ khắc hai chữ Diệp Lâm, cậu làm sao biết được?” Là Lâm Vi vừa nghỉ phép trở về.

“Tôi nghe Diệp Kính Văn nói vòng cổ đã mất, tặng các cậu một đôi mới.”

Lâm Vi trầm mặc một lát, cười nói, “Nói cũng phải, đồ mới, so với đồ đã mất vẫn tốt hơn.” Dừng lại một chút, “Cậu trở về Chu Phóng có biết không?”

“Tôi… không nói với anh ấy.” Dừng một chút nhẹ giọng, “Anh ấy có khỏe không?”

“Rất tốt, một mình, không vui thì dẫn chó đi dạo, chỗ anh ấy ở cũng biến thành ổ chó, mấy hôm trước còn đem cả con chó của Diệp Kính Văn đến.”

Trong lòng khẽ nhói đau, Đoan Mộc Ninh nhẹ nhàng cười, “Còn tệ hơn tôi nghĩ a.”

Điện thoại trên bàn lại vang lên, cúp di động nhận máy.

“Anh nói tác giả nào mà kiêu ngạo vậy? Ký hợp đồng còn đòi đàm phán với quản lý, bút danh là… Chu Phóng?” Thanh âm đột nhiên khựng lại, thật lâu sau mới tiếp tục thản nhiên nói, “Anh ta không vừa lòng chuyện gì?”

“Hắn nói phải cùng quản lý gặp mặt nói chuyện, tính tiền nhuận bút một lần tỉ mỉ, hoàn chỉnh.”

“Được, bảo anh ta đến phòng tôi.”

Sau khi cúp điện thoại, đầu ngón tay nhịn không được khẽ run lên.

Người yêu đã nhiều năm không gặp, đột nhiên xuất hiện trước mặt, rất khẩn trương, nhưng cũng rất mong chờ, rốt cuộc có thể ôm lấy anh ấy, không cần cách điện thoại nói mình vẫn ổn.

Rất nhanh, cửa đã bị đẩy ra, Chu Phóng đi vào, bên cạnh còn có con chó lớn lông trắng.

Nhếch khóe môi nhìn Đoan Mộc Ninh mỉm cười, vỗ vỗ đầu con chó lớn bên cạnh, “Nào, đến chào cha nuôi mày một chút.”

Con chó lớn rất nghe lời nhào tới, nhảy vào lòng Đoan Mộc Ninh, khiến quần áo cậu lộn xộn.

Đoan Mộc Ninh căng thẳng, “Anh bắt nó ra đi…”

Chu Phóng cười cười, huýt sao một tiếng kêu con chó quay lại, đuổi nó ra ngoài, sau đó thuận tay khóa cửa.

Lần này là người nhào tới, không nói hai lời liền đem Đoan Mộc Ninh ôm chặt vào lòng, hôn cậu.

Nụ hôn xa cách nhiều năm, vẫn ấm áp như trước kia, lưỡi Chu Phóng điên cuồng càn quét trong miệng Đoan Mộc Ninh, tựa hồ còn chưa thỏa mãn, lướt qua hàm răng, chiếm cứ tất cả.

Sau khi nụ hôn say mê kết thúc, Đoan Mộc Ninh thở hổn hển, Chu Phóng nhanh chóng lấy lại hô hấp, đứng dậy, đem hai canh tay chống lên thành ghế, bao vây Đoan Mộc Ninh ở giữa.

Đoan Mộc Ninh sửa sang lại quần áo, lạnh lùng nói, “Đây là văn phòng, chỉ dùng để nói công việc, anh tìm tôi là vì tiền nhuận bút…”

“Quần áo kín như vậy làm gì, nên cởi bớt ra đi, không thấy nóng sao?” Ngón tay Chu Phóng nhẹ nhàng đặt trên cổ áo Đoan Mộc Ninh, luồn vào bên trong tìm kiếm.

Đoan Mộc Ninh nghiêm mặt, tai lại đỏ bừng, “Tôi hỏi anh tìm tôi làm gì?”

“A, tính tiền nhuận bút, ngoài nhuận bút, anh còn muốn tiền tăng ca.”

“Thêm bao nhiêu?”

“Em đem mình đền bù cho anh luôn đi.”

Đoan Mộc Ninh ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, “Chẳng có gì tiến bộ, chỉ có cái đùa giỡn lưu manh là tiến bộ không ít.”

Chu Phóng nhún nhún vai, “Không phải em nói muốn trưởng thành sao, anh hiện tại rất chín chắn nha.”

Đoan Mộc Ninh nhìn Chu Phóng một lúc lâu, sau đó nhẹ nhàng cúi đầu xuống, “Xin lỗi, đã bắt anh chờ quá lâu rồi…”

“Không lâu, anh đã nói chờ em, sẽ không nuốt lời.”

“Em…”

“Được rồi, không nói chuyện này nữa, anh đã ba mươi tuổi rồi, không chịu đổi dày vò của em nữa đâu. Hai chúng ta mặc kệ tất cả, về sống cùng nhau đi.”

“Ừ.” Đoan Mộc Ninh nhẹ nhàng gật đầu.

Chu Phóng cười cười, vươn tay xoa đầu cậu, sau đó đột nhiên xoay người ra khỏi cửa, lúc đi vào ôm theo một cái thùng lớn.

“Cho em.”

Đoan Mộc Ninh nhận cái thùng từ tay hắn, nhìn vào bên trong toàn là vỏ trứng gà, trên mỗi cái đều có viết chữ, có những cái như nhật ký, có những cải chỉ có đôi dòng ngắn gọn.

“Cái này là?”

“Ừ, vỏ trứng gà. Bảy năm qua, có chuyện gì quan trọng anh đều ghi lại, chờ lúc em về báo cáo lại với em, em ôm về nhà từ từ xem đi.”

“Nhiều như vậy?”

“Đúng a, anh rất vất vả mới kiểm đủ số hồi môn đó.”

Đoan Mộc Ninh kinh ngạc nhìn một thùng trứng gà, lại nghe thấy thanh âm chân thành của Chu Phóng.

“Người ta cầu hôn dùng hoa hồng, rất tầm thường, anh sang trọng hơn dùng trứng gà, vật kỷ niệm của chúng ta, “trứng gà” chính là bắt đầu của duyên phận.” Dừng một chút, nhếch khóe miệng cười xấu xa, “Chín trăm chín mươi chín cái, anh ăn muốn chết luôn, em phải —— bồi thường anh xứng đáng một chút.”

Đột nhiên nhớ lại lúc nhỏ bị hắn lừa ăn trứng gà sống, Đoan Mộc Ninh không khỏi bật cười.

“Ừ.”

“Được rồi, đồng ý rồi, vậy về làm áp trại phu nhân của anh đi.”

Đoan Mộc Ninh nhẹ nhàng gật đầu, đem một quả trứng đặt trong lòng bàn tay ngắm nghía, “Máy cày…” Dừng một chút rồi nói tiếp, “Thôi đi, rất chướng mắt.”

Chu Phóng đột nhiên nắm tay cậu, thành thật nói, “Nhẫn, em vẫn còn đeo?”

“Ừ.”

Mỉm cười, “Anh cũng vậy.”

Mặt đối mặt, dùng sức ôm chặt lấy nhau.

Không bao giờ cách xa nữa.

Ngày hôm đó, ở dưới lầu công ty xuất bản Phong Cuồng, có người nhìn thấy trên gương mặt luôn lãnh đạm của vị Giám đốc trẻ, nhẹ nhàng nở nụ cười, còn ửng hồng, bị một người đàn ông mặt cười không đứng đắn kéo vào trong xe, ghế sau xe còn có một con chó trắng thật to.

Hai người một chó, xe thể thao màu đỏ rực, dưới ánh nắng chiều, chạy xa dần.

Điểm đến là ổ chó của Chu Phóng.

Tất nhiên, ổ chó bừa bộn sẽ rất nhanh trở nên gọn gàng sạch sẽ, sau đó, trải giường được đổi sang màu đỏ cho đêm động phòng hoa chúc.

Con đường sau này, bất luận là yên bình hay sóng gió, bọn họ sẽ cùng nhau đi tới, dành cho nhau sự tin tưởng và hứa hẹn, bảy năm cách xa, chưa bao giờ phai nhạt.

Màu bạc duy nhất là đôi nhẫn đeo trên ngón áp út kia, còn có trái tim yêu thương của hai người.CHÍNH VĂN HOÀN