Phong Cuồng Đích Tác Gia

Quyển 2 - Chương 18: Không thể bỏ lỡ

Nhìn ánh mắt hắn sắc như lưỡi kiếm, Đoan Mộc Ninh nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu, “Anh nghi ngờ tôi lừa anh có phải không? Anh xóa bài, cảm thấy rất oan ức đúng không?”

Vì bị Đoan Mộc Ninh chất vấn, Chu Phóng nhíu mày không vui.

Tình tiết bối cảnh này, mất vài thàng thậm chí vài năm đều có thể làm lại, nhưng Đoan Mộc Ninh chỉ có một.

Vì bảo vệ cậu, nguyện lấy mình làm vật hy sinh, tuyệt đối không thấy oan ức, giải thưởng tiếng tăm này nọ, trước giờ vốn không xem trọng.

Nhưng cậu ấy sao cứ một mực không chịu hiểu mình? Sao lại nói dối hết lần này đến lần khác, mỗi lúc càng trầm trọng hơn?

“Cậu rốt cuộc vì cái gì? Nếu chỉ muốn thắng cuộc thi này, tôi có thể giúp cậu một tay…”

“Anh cảm thấy tôi là người như vậy sao?”

Đoan Mộc Ninh nhẹ nhàng cúi đầu, thấp giọng cắt ngang lời hắn.

Vì danh lợi, đạo thành quả hắn vất vả làm ra, trong lòng hắn mình tồi tệ như vậy?

Chu Phóng không trả lời thẳng, cau mày nói, “Tôi muốn cho cậu hiểu được, rất nhiều sai lầm không cách nào bù đắp được, cậu không thể cứ như vậy, nói dối nhiều sẽ thành quen, giống như bị nghiện, sẽ rất khó sửa đổi.”

“Nếu tôi nói không phải tôi làm thì sao? Rằng mấy ngày nay tôi không lên mạng, anh tin sao?”

Không cần câu trả lời, có thể nhìn thấy rõ ràng ánh mắt ảm đạm của người kia, hắn căn bản không tin.

“Năm đó… tôi cũng không có nói bảo với anh tôi đã chết, anh có phải cũng không tin?”

Đoan Mộc Ninh thấy mình tựa như dã thú bị thương, lúc nói chuyện có chút hỗn loạn, rất buồn cười, nắm tay càng chặt lại, hít sâu một hơi để mình bình tĩnh lại, chăm chú nhìn hắn, “Tôi thật sự không có nói.”

Chu Phóng bất đắc dĩ day day trán, “Tiểu Ninh, tôi nói với cậu bao nhiêu lần rồi, tôi ghét bị lừa gạt, đừng ép tôi.”

Không khí tựa như bị xe rách, biến thành mũi kiếm cắt vào da thịt.

Nhìn gương mặt hắn lạnh băng, Đoan Mộc Ninh chỉ cảm thấy tim mình như bị ai véo một cái, biết mình không nên hỏi lại, nhưng vẫn không nhịn được hỏi lại một lần, “Anh không tin?”

Chu Phóng im lặng, ánh mắt thâm thúy nhìn thẳng vào cậu, sau đó khẽ thở dài, xoay người cầm lấy di động trên bàn.

“Tôi vốn không muốn lấy ra, nhưng đã tới nước này, tôi cũng không cần vì tự tôn của cậu mà nhường nhịn để cậu tiếp tục làm sai, tiếp tục lừa người nữa.”

Ngón tay nhấn xuống, đoạn ghi âm vang lên.

Tựa như tiếng sấm, nội dung cuộc đối thoại kia, rõ ràng là âm thanh của mình, thế nhưng sao lại trở lên xa lạ như vậy.

Đầu óc hỗn loạn, Đoan Mộc Ninh hít sâu, một lúc sau giọng run run nói, “Cái này từ đâu anh có…”

Là Cổ Duy đưa cho anh sao?

Thấy Chu Phóng không trả lời, Đoan Mộc Ninh nhẹ nhàng cúi đầu, “Anh tình nguyện tin hắn, lại không tin tôi.” Cong cong khóe miệng, “Anh sau lưng tôi điều tra phải không? Anh tìm ba tôi đúng không…”

Chu Phóng im lặng một lát, muốn đưa tay xoa đầu cậu, cuối cùng lại rút trở về, khe khẽ thở dài.

“Mọi việc đều cần chứng cứ, Tiểu Ninh, cậu đừng ỷ vào tôi yêu cậu liền lần nữa chạm vào giới hạn của tôi, tôi chấp nhận tha thứ cho cậu, không có nghĩ tôi có thể lần nữa dễ dàng tha thứ cho sự lừa dối của cậu, hiểu không?”

“Trong đầu tôi có khối u, tôi không nghe rõ anh nói gì.” Đột nhiên lên tiếng cắt ngang, Đoan Mộc Ninh ngẩng đầu đối diện với ánh mắt trách cứ của hắn, lại nhẹ nhàng mỉm cười cúi đầu, “Đương nhiên, anh cũng có thể cho rằng tôi lừa anh.”

Nhìn thấy Chu Phóng không phản ứng, Đoan Mộc Ninh tiếp tục nói, “Anh không thể tin tôi lần nữa sao? Một lần cuối thôi.”

“Cho tôi một lý do.”

“Tôi yêu anh, không đủ sao?”

Đối diện, trầm mặc, trong đôi mắt quen thuộc tựa như có gì tan vỡ.

Hai người lúng túng trầm mặc thật lâu, Chu Phóng bất đắc dĩ cười, sau đó thở dài.

“Đừng lấy tình yêu làm cái cớ, tình yêu không xuất phát từ sự lừa dối, cậu còn không rõ…”

“Tôi hiểu.”

Cắt ngang lời hắn, sau đó nhẹ nhàng dùng thanh âm chỉ mình nghe được, “Chu Phóng, mỗi một câu đều bị anh nghi ngờ, tôi cũng rất khó chịu.”

Xoay người đi về hướng cửa, nhìn thấy đôi mắt tròn xoe của con chó nhỏ trên ghế sô pha, nhẹ nhàng nở nụ cười, “Ta đi đây, lần này có lẽ thật sự không thể gặp lại nữa.”

Lúc đi đến cửa, đột nhiên nghe phía sau nói Bát Bát, chó linh tinh gì đó, nhưng không thể nghe rõ.

Vì thế dừng lại, thanh âm của Chu Phóng mới dần dần rõ hơn.

“Lúc tôi mua nó về, vóc dáng rất đáng yêu, nhưng lại rất dữ dằn. Mỗi khi nó cắn tôi, tôi đều muốn đánh nó, kết quả vì nó luôn dùng đôi mắt đáng thương nhìn tôi, tôi liền kiếm chế lại. Vì không nỡ nên liên tục bỏ qua. Nhưng càng nhẫn nhịn, nó lại cắn tôi hai lần rồi ba lần…” Thoáng dừng lại, Chu Phóng đi đến sô pha bế con chó nhỏ lên, “Cậu biết vì sao sau này nó ngoan như vậy không?”

Hắn tựa hồ nhẹ nhàng cười cười, xoa xoa đầu con chó nhỏ, “Lần thứ ba, tôi đánh cho nó một trận.”

“Đoan Mộc Ninh, người với người ở bên nhau cần phải lòng tin, huống chi là người yêu…”

Không nghe thấy nhưng hiểu rất rõ, vì hắn liên tục nhắc đến hắn bao dung mình, còn mình lại lợi dụng sự bao dung của hắn để tiếp tục lừa dối và thương tổn hắn sao?

Con chó nhỏ bị hắn đánh một lần sau đó rất nghe lời, vì vậy, hiện tại hắn cũng muốn dùng cách thức nhẫn tâm để đối với mình sao?


Mình thật sự không lừa hắn nữa, thật sự muốn nhận sai, muốn sửa đổi, muốn cùng hắn sống hạnh phúc.

Không còn kịp nữa sao?

Dùng tay đè mạnh vào vị trí trái tim, ngồi bệt trước cửa thật lâu.

Thì ra cảm giác khi ảo tưởng tan biến lại khó chịu như vậy, bị người mình yêu nhất tổn thương ra là đau đớn đến nhường này…

Cơn đau đến tê tâm liệt phế lan ra khắp cơ thể, toàn thân tựa hồ co rút, măạch máu đông cứng, ngực như bị thứ gì đè nặng lên, rất khó thở.

Xa xa phong cảnh hợp lòng người, có một đôi lão nhân tay trong tay tản bộ, mơ hồ nhớ lại, lúc trước khi dùng thân phận bảo mẫu ở bên cạnh Chu Phóng, cũng từng cùng hắn chạy bộ trên con đường đó…

Vẫn tưởng, có thể cùng nhau chạy đến khi bạc đầu.

Kết quả giữa đường xuất hiện một lối rẽ, lạc nhau, rời xa, rốt cuộc không còn cách nào quay lại.

Vốn dĩ còn vui vẻ nghĩ rằng giải thích với hắn, hắn sẽ hiểu, sẽ tha thứ, sau đó hai người có thể sống cuộc sống hạnh phúc như trước đây.

Cho dù hiện tại mình phải đối mặt bệnh tật dày vò, đối mặt với nguy cơ không thể nghe được nữa, nhưng vì có hắn bên cạnh mà mọi thứ đều trở nên không còn đáng sợ.

Chỉ là hiện tại, hắn không hề tin mình.

Cái gì cũng không nói, đem thứ gọi là chứng cứ để trước mặt.

Giống như tuyên bố tội danh thành lập, Chu Phóng là quan tòa chỉ nói chứng cứ không nói tình cảm, mình là phạm nhân, muốn nói chứng cứ là thật là giả cũng không có quyền mở miệng.

Ra lệnh tuyên án, đã không còn đường sống.

Sau khi một mình đi đến bệnh viện đã là buổi chiều, ánh nắng có chút chói mắt nhưng cảm giác bên trong bệnh viện vẫn lạnh lẽo vô cùng.

Làm xong thủ tục nhập viện, nói chuyện với bác sĩ phụ trách một chút, quyết định thời gian làm phẫu thuạt là cuối tuần này.

Chính xác là ba ngày sau.

Còn ba ngày nữa, mình sẽ bị đưa vào phòng phẫu thuật, tai có thể bình phục như cũ hay không chỉ có thể nhờ vào vận khí.

Bác sĩ nói phải có người nhà kí tên vào giấy thỏa thuận, Đoan Mộc Ninh bối rối. Suy nghĩ một lát rồi gọi điện thoại cho Lâm Vi.

Lâm Vi giả làm anh trai Đoan Mộc Ninh kí tên, sau đó đưa cậu đến phòng bệnh.

“Tinh thần cậu không được tốt lắm.” Lâm Vi đưa cho cậu ly nước, đi qua ngồi bên cạnh giường, “Thân thể không khỏe sao?”

“Không có gì, vừa mới cãi nhau với hắn thôi.”

Lâm Vi im lặng, “Vì chuyện gì, cậu không phải quyết định nói toàn bộ với anh ấy rồi à?”

“Một người khi đã không còn tin tưởng người khác, dù có nói gì cũng đều vô dụng.” Không muốn nói tiếp vấn đề này, dựa người vào thành giường bệnh, “ Nếu cậu bận thì về trước đi, tôi biết mấy hôm nay cậu cũng không vui.”

“Không sao.”

“Diệp Kính Văn là người như thế nào?” Đoan Mộc Ninh đột nhiên hỏi.

Lâm Vi ngẩn người, cúi đầu cười khẽ, “Tôi cũng không rõ, hắn rất kiêu ngạo, thẳng thắn, làm việc gì cũng dứt khoát, tôi ở bên hắn, cảm thấy như bị vây hãm, hắn không ngừng ra chiêu, tôi luống cuống tay chân tiếp lấy.”

“Chu Phóng từng giả bạn trai của cậu, hắn dường như rất thích Diệp Kính Văn, cho nên mới không chịu nhập vai.”

“Ừ, Chu Phóng cũng rất kiêu ngạo, cũng rất bất chấp, bọn họ có thể nói là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.” Dừng một chút, nghi hoặc nói, “Sao đột nhiên cậu lại hỏi việc này?”

Đoan Mộc Ninh chăm chú nhìn Lâm Vi, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười.

“Cậu thật sự rất thích hắn, lúc cậu nhắc tới hắn, trên mặt luôn mang ý cười.” Quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ thở dài, “Không biết khi tôi nhắc đến Chu Phóng, trê mặt là biểu tình gì.”

Lâm Vi nhẹ nhàng cười, lấy di động trong túi mở camera trước làm gương đưa đến trước mặt cậu, “Cậu tự xem đi.”

Đoan Mộc Ninh nhìn mặt mình trên màn hình nhỏ nhỏ.

Đôi mắt đen láy do thức suốt mấy đêm liền, vẻ mặt buồn bã ỉu xìu, vành mắt thâm lại, đôi môi dường như có chút khô nứt.

Nhưng đáy mắt lại mang theo ý cười bình thản, vì nhớ đến người mình yêu thương nên không khỏi mỉm cười, khiến cho khuôn mặt trở nên sinh động.

Đoan Mộc Ninh tắt điện thoại, đưa qua.

Lúc nói chuyện thanh âm vẫn bình thản, “Tôi nghĩ lúc hắn nhắc đến tôi nhất định không phải vẻ mặt này, hắn sẽ cau mày, bất đắc dĩ thở dài, hoặc là phiền lòng gãi gãi đầu.”

Thấy người cậu khẽ run, Lâm Vi đặt tay lên lưng Đoan Mộc Ninh, “Đừng kích động, Chu Phóng sẽ không nghĩ cậu như vậy…”

“Hắn đã cho tôi là kẻ lừa đảo dạy mãi không chịu sửa, lợi dụng sự khoan dung hắn dành cho tôi đi lừa hắn, vì mục đích mà không từ thủ đoạn, thậm chí lợi dụng, tổn thương cậu, người bạn tốt nhất của hắn.”

Quen biết nhiều năm, yêu thương nhiều năm, thì ra trong lòng hắn, mình lại là kẻ không chịu được như thế.

Có một giọt chất lỏng trong suốt rơi xuống lưng bàn tay, theo làn da nhẹ nhàng trượt xuống, chậm rãi bốc hơi trong không khí, dấu vết cũng rất nhanh biến mất không còn lưu lại gì.

Trái tim tựa như bị thiêu đốt.


Lâm Vi im lặng, Đoan Mộc Ninh cũng không nói nữa.

Phòng bệnh buổi chiều hôm đó yên tĩnh như một nấm mồ.

Người được mai táng là kẻ thất tình đang hối hận? Khổ sở? Hay chỉ đơn giản là, đối với người bị mình tổn thương, cũng thương tổn bản thân mình.

Thực sự hy vọng còn có thể ở cạnh nhau…

Chỉ là lúc trước vì sao phải cố chấp như vậy?

Đến lúc mất đi mới biết hối hận, đến lúc hiểu được phải biết quý trọng, lại phát hiện ra đã bỏ lỡ mất cơ hội.

Không ai biết được bước kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, không cách nào dự liệu được bước này sẽ ảnh hưởng đến tương lai ra sao, cho dù là vô ý đánh mất, muốn bù đắp sai lầm, nhưng một chút đó, lại trở thành vết thương chí mạng.

Đêm đó Chu Phóng lại nằm mộng, trong mộng trở về khu nhà nhỏ ở quê, trên mảnh sân rộng, hoa nở rộ.

Đoan Mộc Ninh đang cầm bút lông viết chữ, ánh mắt trời chói chang chiếu xuống gương mặt cậu, chẳng mấy chốc hiện ra gương mặt thanh tú của năm ấy.

Không khí như thế này thật an nhàn và hạnh phúc, ấm áp tựa hồ tràn ngập cả không gian.

Chu Phóng nhẹ nhàng đến bên cạnh cậu, phát hiện trên giấy viết ba chữ, Giang Thành Tử.

Lúc viết đến thiên lí cô phần, ngón tay thoáng dừng lại, ngẩng đầu nhìn Chu Phóng, ánh mắt hơi cong lên, lộ ra ý cười.

“Đây là bài thơ tôi thích nhất…”

Lúc giật mình tỉnh lại khỏi mộng đã là buổi tối, sau khi Đoan Mộc Ninh rời đi trong lòng luôn cảm thấy bất an, rốt cục cũng không thể chịu nổi nữa.

Cảnh quá khứ đã lâu không xuất hiện lại quay về trong mộng, khiến cho mình cả đêm khó ngủ.

Đứng lên uống một ly nước lạnh để tỉnh táo hơn, nhớ lại mỗi câu Đoan Mộc Ninh đã nói, mọi ý đều trở nên mạch lạc rõ ràng, hình ảnh cuối cùng dừng lại ở chỗ “Nếu tôi nói trong đầu tôi có khối u, không nghe rõ anh nói gì…”

Khi đó cậu ấy nói câu này, luôn cúi gằm mặt nên không thể nhìn thấy biểu tình trên mặt, ngón tay lại gắt gao nắm chặt lại.

Quen biết nhiều năm, những hành động nhỏ của cậu Chu Phóng đều hiểu rất rõ, trước kia mỗi khi nói dối sẽ càng tỏ ra như không có gì, ngón tay sẽ nắm lại rất nhanh, thế nhưng ——

Cậu ấy cúi đầu.

Lúc cậu ấy khó chịu, sẽ có thói quen cố ý cúi đầu thật thấp, không muốn để đối phương nhìn ra cảm xúc của mình.

Nếu là nói dối, cậu ấy ngược lại sẽ nhìn vào người kia, hơn nữa vẻ mặt rất bình thản.

Nói vậy, chẳng lẽ cậu ấy nói thật?

Cậu ấy cũng sẽ không lấy thân thể mình ra đùa giỡn.

Nhận thức được điều này, chỉ thấy toàn thân như bị đóng băng, rất lạnh

Lúc này đã gần đến đêm khuya, Chu Phóng lái xe như bay chạy đến bệnh viện gần đó, trên đường lo lắng gọi cho Đoan Mộc Ninh, điện thoại luôn trong tình trạng tắt máy, một lúc sau có người nhận điện, cư nhiên lại là Lâm Vi.

“Nói cho anh biết, Đoan Mộc Ninh có phải bị bệnh hay không?”

Lâm Vi trầm mặc một lát, thanh âm có chút lãnh đạm, “Anh bây giờ mới chịu hỏi đến?”

“Bệnh viện nào?”

Bị thanh âm trầm thấp của hắn dọa cho kinh sợ, Lâm Vi liếc nhìn Đoan Mộc Ninh đang ngủ say, đi ra ngoài nhẹ giọng nói, “Nhất Viện thuộc đại học T.”

Sau đó liền cúp máy.

Chu Phóng nhấn ga, dùng tốc độ nhanh nhất phóng đến bệnh viện, lúc đến trước đại học T đột nhiên bị kẹt xe, vì phía trước có tai nạn giao thông.

Lúc đi ngang hiện trường tai nạn, nghe thấy có người tranh chấp, cái gì mà đụng người đền tiền ngồi tù linh tinh các loại.

Chu Phóng đột nhiên cảm thấy có gì đó không thích hợp, cảnh tượng này vừa tương tự lại vừa khác biệt, có gì đó đáng ngờ lóe lên trong đầu, lại không thể nắm bắt dc.

Hiện tại vì chuyện của Đoan Mộc Ninh cấp bách hơn nên chưa nghĩ ra, đành phải đến bệnh viện trước.

Lúc đến bên ngoài phòng bệnh, nhìn thấy Lâm Vi đứng một mình chờ ở hành lang, Chu Phóng bước nhanh đến, “Cậu ấy thế nào?”

“U lành, ba ngày sau phẫu thuật cắt bỏ, chèn lên dây thần kinh, có lẽ thính lực sẽ bị ảnh hưởng.” Lâm Vi cố gắng nói ngắn gọn, vốn dĩ không nên nhúng tay vào chuyện này, nhưng mình không muốn nhìn Đoan Mộc Ninh vào lúc khó khăn nhất, chỉ có một mình khổ sở chống đỡ mọi thứ.

Cậu ấy hôm nay còn rơi nước mắt, tuy rằng chỉ một giọt, rất nhanh đã kiềm chế được cảm xúc, mình không nói ra là sợ tổn thương cậu ấy, nhưng vẫn cảm giác được đôi bàn tay kia nóng như lửa đốt.

Lâm Vi hiểu rõ, hiện tại Đoan Mộc Ninh tuy làm ra vẻ không có gì, mỉm cười cùng bác sĩ thảo luận về bệnh tình của mình, còn cam đoan với bác sĩ tai không nghe được cũng không sao, chỉ cần mình có thể sống, sẽ dốc sức phối hợp trị liệu.

Thế nhưng trong đáy lòng cậu ấy, lại yếu ớt đến một đả kích cũng không thể chịu nổi.

Đoan Mộc Ninh không có người nhà và người yêu bên cạnh, một mình kiên cường chống chọi, nhưng sau khi phẫu thuật, cậu ấy làm sao còn sức lực mà chống đỡ?

Cậu ấy hiện tại, giống như tòa lâu đài giả vờ xây dựng rất kiên cố, những có lẽ ngay sau đó sẽ liền đổ ập xuống.

Cậu rất cần Chu Phóng ở bên cạnh.

Mặc kệ lừa dối cái gì thương tổn cái gì, tính mạng quý giá ở trước mặt, không thể có chút sai lầm, nếu không thật sự không thể bù đắp được nữa.

“Chu Phóng, em nói thẳng cho anh biết, tai của cậu ấy, cho dù có phẫu thuật thành công, cũng có thể sẽ không nghe được nữa…”

Chu Phóng im lặng thật lâu, sau đó vỗ nhẹ vai Lâm Vi, “Cảm ơn, em về trước đi,chương trình học của các người rất nặng, anh sẽ ở đây với cậu ấy.”

“Ừ.” Lâm Vi gật đầu, xoay người bước hai bước rồi dừng lại, nhẹ giọng nói, “Anh muốn biết vì sao em chia tay với Diệp Kính Văn không?”

Chu Phóng ngẩn người.

“Vì hắn nghi ngờ người em thích là anh.”

“Cái gì?” Thanh âm của Chu Phóng vì kinh ngạc nên đột ngột lên cao, ý thức được đang ở bệnh viện liền vội vàng đè thấp đề xi ben lại, “Sao em không nói cho cậu ta hiểu?”

Lâm Vi không trả lời thẳng, như tự nhủ với bản thân nói tiếp, “Đêm hôm đó hắn thiếu chút nữa đã chết, em quả thật là ra ngoài cùng anh, anh sau khi nhận được điện thoại của Cổ Duy liền rời đi, mà em lại bỏ lỡ chuyến xe cuối cùng.” Dừng một chút, khinh khẽ nở nụ cười, “Có câu này không biết anh từng nghe qua chưa.”

“Cả đời không thể bỏ lỡ hai thứ, một là chuyến xe cuối cùng về nhà, và, người mà mình yêu thương nhất.”

Lâm Vi không quay đầu lại, Chu Phóng đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng cậu dần dần mờ nhạt ở hành lang.

Cho đến khi cậu biến mất khỏi tầm mắt, Chu Phóng mới khinh khẽ nở nụ cười, “Đồ ngốc, lời nói văn vẻ như vậy, đương nhiên là anh đây nói với cậu, anh làm sao mà không nhớ?”

Vừa đẩy cửa phòng bệnh, vừa thầm mắng, “Cái thằng nhóc Diệp Kính Văn ngu ngốc, dám khi dễ Lâm Vi nhà ông, chờ sau này ông chỉnh chết chú mày.”

Bên trong cánh cửa là người mình yêu thương nhất, cậu cuộn người nằm trên giường, hô hấp đều đều, đôi mày cau lại.

Người cả đời không thể bỏ lỡ đang ở trước mặt.

Không còn gì quan trọng hơn cậu ấy.