Phong Cuồng Đích Tác Gia

Quyển 2 - Chương 11: Lộ ra dấu vết

Sau khi cáo biệt Đoan Mộc Ninh, Chu Phóng lái xe đến bệnh viện.

Bệnh viện này trước kia từng đến hai lần, lần đầu tiên là đưa tiễn mẹ Đoan Mộc Ninh, lần thứ hai, là đưa tiễn Đoan Mộc Ninh.

Mọi thứ đều thay đổi, nhưng lúc đi vào bệnh viện, chuyện cũ lại tái hiện trước mắt.

Giờ ngọ mùa hè năm ấy, trên đường đi theo xe cứu thương đến bệnh viện, mình luôn nắm chặt tay Đoan Mộc Ninh, ghé sát lỗ tai nhẹ nhàng gọi tên cậu ấy, nhưng ánh mắt kia vẫn thủy chung nhắm chặt, đôi môi không có chút huyết sắc nào.

Ở trước phòng phẫu thuật bị bác sĩ mạnh mẽ tách ra, một mình hắn dựa vào vách tường lạnh băng của bệnh viện, nhìn ánh đèn phòng phẫu thuật sáng chói mắt.

Sau đó cấp cứu thành công, nhưng do vẫn chưa qua thời kỳ nguy hiểm, Đoan Mộc Ninh bị đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt.

Ngồi bên ngoài phòng bệnh đợi hết một đêm, sáng hôm sau, nhìn trong phòng bệnh đường sinh mệnh trên máy đo nhịp tim chỉ một đường thẳng tắp, tiếng tít tít vang lên, khiến cho lòng người không yên.

Thi thể bị cha cậu hỏa táng, tro cốt mang về quê, sau này cũng không liên lạc gì với ông ấy nữa.

Sau khi nhìn thấy thân thể bị tấm vải trắng phủ lên, mình cũng không dám xốc lên nhìn, dưới lớp vải trắng đó có thật là Đoan Mộc Ninh hay không?

Tin tức Đoan Mộc Ninh tử vong là Cổ Duy nói với hắn, không phải do bác sĩ thông báo.

Có rất nhiều điểm đáng ngờ, hiện tại cẩn thận nghĩ lại, mọi thứ cũng dần dần rõ ràng.

Nguyên bản không thể tưởng tượng được chuyện người chết sống lại, nhưng trên đời thật sự có người giống nhau như vậy sao?

Khoảng thời gian ở cùng Giang Ninh, phát hiện trên người cậu có nhiều điểm tương đồng với Đoan Mộc Ninh, Chu Phóng càng nghi ngờ.

Ở bệnh viện đợi rất lâu, rốt cục gặp được bác sĩ năm đó.

Cẩn thận hỏi thăm, phát hiện được một chuyện đáng sợ.

“Đoan Mộc Ninh?” Những lời sau đó khiến cho Chu Phóng cứng đờ một chỗ không nói nên lời.

“Cậu ấy sau khi vượt qua giai đoạn nguy hiểm, không phải đã chuyển viện sao?”

Trên đường quay về Bắc Sơn, bên tai vẫn vang vọng âm thanh nhu hòa của bác sĩ nọ.

“Ngày phẫu thuật năm đó, vợ tôi cũng đến bệnh viện này sinh con, nên mọi chuyện lúc đó tôi đặc biệt nhớ rõ, cậu Đoan Mộc Ninh kia bị thương rất nặng, nhưng vận khí quả thật không tồi, phẫu thuật cũng đặc biệt thuận lợi, sau khi cậu ấy qua khỏi giai đoạn nguy hiệm, tôi vội vàng đến khoa sản xem vợ tôi, chuyện này chỉ nói cho một mình vị Cổ tiên sinh đến văn phòng hỏi chuyện…”

Bác sĩ vẫn cho rằng mình là anh của Đoan Mộc Ninh sao? Cho rằng Giang Sơn, Cổ Duy và mình là người một nhà, nên chỉ thông báo với Cổ Duy.

Không nghĩ tới Cổ Duy cư nhiên một tay che trời, gạt người nói Đoan Mộc Ninh đã chết. Hắn rốt cục có mục đích gì? Vì cái gì phải tàn nhẫn như thế? Đoan Mộc Ninh có biết chuyện này không?

Một điều bí ẩn được giải đáp, lại thêm bí ẩn khác càng làm cho lòng thêm phiền.

Mặc kệ như thế nào, ít nhất Đoan Mộc Ninh còn sống, ít nhất hắn không cần phải một mình hoài niệm mộ phần cô độc kia…

Giang Ninh gọi điện đến, ngữ khí vẫn lãnh đạm như trước.

“Người đâu rồi? Tôi không vào được nhà.”

Vì nghe được từ nhà kia, trong lòng Chu Phóng đặc biệt ấm áp, khóe miệng không khỏi nhếch lên, khẽ cười nói, “Tôi ở ngoài đường, nghe lời của cậu giảm tốc độ lái xe, còn phải chừng hai giờ nữa mới về đến nhà.”

Bên kia trầm mặc một lát, lúc này mới hỏi, “Anh đi đâu, hai giờ lâu như vậy?”

“Về nhà cũ một chuyến.” Chu Phóng cố ý giấu đi chuyện đến bệnh viện kiểm tra, sợ cậu chờ lâu vất vả, dặn dò, “Cậu đừng chờ ở hành lang, xuống quán cà phê bên dưới uống chút gì đi, còn nữa, nhớ cho thêm đường.”

“Ừ, anh lái xe chậm một chút.”

“Đã biết, một lát gặp lại.”

Vừa định cúp điện thoại, bên kia đột nhiên nghĩ đến gì đó, “Làm sao anh biết tôi uống cà phê không cho đường?”

Chu Phóng cười, “Rất hợp với tính cách của cậu, không phải sao?”

Bên kia cũng không hỏi nhiều, chỉ đáp lại, “Vậy tôi chờ anh về nhà.”

Tuy rằng nghe lời cậu lái xe chậm một chút, nhưng nghĩ tới người kia ở trước cửa nhà đợi mình, tốc độ chạy xe vô thức tăng lên.

Về đến khu nhà đã là mười một giờ tối, quán cà phê dường như đã đóng cửa, Chu Phóng lái xe đi xung quanh tìm người, trên quảng trường bên cạnh, nhìn thấy người nọ đang ngồi ở ghế đá, vì đang là mùa đông, cả người đều cuộn lại.

Một khắc kia đột nhiên rất muốn ôm cậu, vì thế lập tức hành động, mở cửa xuống xe chạy qua, mạnh mẽ ôm cậu ấy vào lòng.

Tựa như nhiều năm trước ôm người kia, ôm thật chặt không chừa một khe hở.

Giống như dùng hành động để bày tỏ tâm ý, hoặc là sợ hãi sự chia ly, sự sợ hãi mà hắn mỗi đêm đều nhìn thấy trong mộng.

Bất ngờ bị người khác ôm chặt khiến cậu hoảng sợ, Giang Ninh mở to hai mắt, nhìn thấy đối phương là Chu Phóng mới nhẹ nhàng thở ra, vỗ nhẹ lưng hắn, “Về rồi à?”

Chu Phóng ôm chặt cậu trong lòng, ôn nhu nói, “Sao lại chờ ở đây? Không lạnh à?” Nói xong, đem đôi tay lạnh lẽo của cậu cầm trong lòng bàn tay mình.

Ấm lạnh tiếp xúc, thân thể hai người đều nhẹ nhàng run lên.

Giang Ninh thản nhiên nở nụ cười, “Quán cà phê đóng cửa, đuổi tôi ra đây.”

Chu Phóng nắm tay kéo cậu về nhà, Giang Ninh bởi vì chân tê cóng nên đi đứng có chút khó khăn, lúc đi đến cầu thang, Chu Phóng trực tiếp cõng cậu lên, còn cố ý lấy tay đỡ dưới mông.

“Anh để tôi xuống!” Giang Ninh mặt trắng bệt, Chu Phóng lại không thèm để ý đến phản kháng của cậu, kéo tay Giang Ninh vòng qua cổ hắn, cười xấu xa nói, “Cõng phu nhân về nhà thôi.”

“Ai là phu nhân của anh…” Thanh âm lạnh lùng, đầu cúi thấp, khóe miệng lại nhẹ nhàng kéo lên.

“Dù là do uống rượu say, nhưng hai ta cũng đã làm “cái việc kia” rồi, không phải sao?”

Chu Phóng thanh âm vô lại, Giang Ninh biết hắn đang nói chuyện sau khi say, có chút chột dạ, vì thế cúi đầu im lặng.

Chu Phóng khinh khẽ nở nụ cười, cõng Giang Ninh trên lưng đi lên cầu thang, trên đường đi còn cố ý đi thật chậm, nơi thân thể tiếp xúc tựa hồ cũng trở nên nóng rực.

Vất vả đi lên đến lầu ba, Giang Ninh cảm thấy tim mình đập tới mức muốn phun ra khỏi miệng.

Đến cửa rồi Chu Phóng mới lưu luyến không rời thả người xuống đất, lấy chìa khóa mở cửa, kéo cậu vào nhà.

Trong nhà cả ngày không có người nên hơi lạnh, Chu Phóng mở điều hòa, bảo Giang Ninh ngồi ở sô pha, quan tâm đi rót cho cậu ly nước ấm.

Sau đó ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Giang Ninh, “Việc trong nhà đã ổn chưa?”

Giang Ninh gật đầu, “Rồi, công ty cha tôi xảy ra chút vấn đề, hiện tại đã không sao.”

Chu Phóng nhẹ nhàng cười cười, “Xử lý xong là tốt rồi, như vậy có thể ở bên cạnh tôi.”

Công ty gì? Vấn đề gì? Rất nhiều điều muốn hỏi nhưng nhẫn nhịn không nói ra, sợ tổn thương đến cậu. Đoán đi đoán lại, bí ẩn liền giống như quả bóng càng lúc càng lớn. Nhưng người ngồi trước mặt là người kiêu ngạo, suy nghĩ rất cực đoan, Chu Phóng tạm thời không muốn ép hỏi cậu, tránh cho cậu tức giận, đột ngột biến mất.

Giang Ninh ngẩng đầu nhìn hắn một chút, làm bộ như không biết gì, hỏi han, “Còn anh, gần đây có gì phiền lòng sao? Tôi nghe nói sách mới của anh gặp vấn đề xuất bản.”

Chu Phóng bất đắc dĩ thở dài, thật là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, “Không sao, quyển sách này tạm thời không xuất bản, tôi dự tính kết thúc ở trên mạng luôn.”

Giang Ninh há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn là chịu đựng không nói ra.

Chu Phóng sờ tóc cậu cười cười, “Không nói chuyện này nữa, hỏi cậu, mấy ngày nay có nhớ tôi không?”

Giang Ninh cúi đầu bình tĩnh uống nước, uống cạn cả ly nước ấm rồi lên tiếng, “Không.”

“Thật vô tình a, tôi thì nhớ cậu đến hộc máu.” Cười xấu xa, ghé sát nói vào tai cậu, “Nếu tôi phun ra, tuyệt đối máu văng ba thước, tóc liền bạc trắng.”

Giang Ninh quay đầu nhìn hắn, chỉ chỉ cái ly, “Còn nước ấm không?”

Cậu bị hắn trêu chọc cư nhiên một chút phản ứng cũng không có, Chu Phóng cảm thấy thật thất bại, liền kéo cậu ôm vào trong lòng, “Nước ấm sao? Tôi cho cậu.”

Nói xong đem môi tiếp cận, thuận thế đẩy Giang Ninh ngã ra ghế salon.

Giang Ninh không phản kháng, ngoan ngoãn há miệng cho hắn hôn.

Nụ hôn này không giống lần trước, so với thô lỗ đêm đó, hôm nay Chu Phóng ôn nhu hơn rất nhiều, tựa như đối với bảo vật trân quý, đầu lưỡi nhẹ nhàng như lông chim lướt qua khoang miệng, hôn một lần rồi lại một lần, như muốn xác nhận, như muốn chứng minh điều gì đó.

Đầu lưỡi thân mật quấn quýt, ở trong miệng mút lấy, cảm giác ngọt ngào khiến cả người Giang Ninh khẽ run.

Nụ hôn chấm dứt, hai người đều hô hấp khó khăn, Chu Phóng cười xấu xa nhìn Giang Ninh, đến gần bên tai nói, “Bộ dáng động tính của cậu thật đẹp nha.”

Chẳng lẽ hôm nay hắn định trêu chọc đến khi mình tức giận mới thôi sao?

Cố tình không để ý đến hắn, Giang Ninh hít thở không khí, cố gắng bình tĩnh, chủ động vòng tay sau lưng hắn, ngữ khí khiêu khích, lười biếng nói, “Thật sao?”

Giống như chú mèo làm nũng với chủ nhận, ghé sát tai hắn khinh khẽ nở nụ cười, âm cuối hơi lên giọng, thành công khiến cho vòng tay đang ôm mình chặt hơn.

“Cậu câu dẫn như vậy, không sợ tôi trừng phạt cậu sao?” Chu Phóng ở bên tai Giang Ninh nhẹ nhàng nói chuyện, hô hấp nóng rực phả ra bên tai, khiến đôi tai nhuộm một màu hồng hồng, Chu Phóng không do dự cắn một cái.

Giang Ninh vẫn lười biếng cười cười, “Vậy, đến trừng phạt tôi đi.”

Chu Phóng dừng lại, chống người lên, nhìn xuống Giang Ninh đang cong mắt cười trên ghế salon.

Tuy rằng lời nói mê hoặc khiến người khác phạm tội, nhưng ánh mắt của cậu vẫn lãnh đạm, nụ cười cũng thanh nhẹ, không có chút nào là ra vẻ yêu mỵ. Nhưng nụ cười bình thản ngược lại kích thích thần kinh người khác.

Rất muốn hoàn toàn chiếm hữu cậu ấy, muốn nhìn đôi má đỏ ửng khi trầm mê trong dục vọng, muốn khiến cho đôi mắt đen bóng kia nhiễm màu một chút.

Như vậy nhất định rất tuyệt.

Đáng tiếc thời cơ chưa tới, còn nhiều việc chưa biết rõ ràng.

Chu Phóng cười cười, kéo cậu, vừa hôn vừa đi đến phòng ngủ.

“Chính cậu nói, không được hối hận nha.” Nhẹ nhàng hôn, đôi lúc sẽ thì thầm bên tai cậu, thanh âm trêu chọc, “Tôi sẽ khiến cậu thét chói tai, tin không?”

Giang Ninh khẽ nhếch miệng thở hổn hển, lúc muốn trả lời liền phát hiện mình sắp bị hắn áp trên giường.

Người này lười như lợn, nhưng động tác lại rất nhanh nhẹn, ánh mắt tỏa ra sắc quang, tựa như con sói ở trong hang động lâu ngày, rốt cục cũng tìm thấy thức ăn.

Giang Ninh nhẹ nhàng cười cười, đưa tay vòng qua thắt lưng hắn, “Không tin.”

Rõ ràng đây là khiêu khích a.


Chu Phóng nhìn cậu một lúc lâu, lúc này mới hít một hơi thật sâu, đến gần hôn cậu, bất đắc dĩ nói, “Định lực của cậu thật tốt, tôi chịu thua.”

Nếu còn không dừng lại, chỉ sợ súng sẽ khai hỏa.

Vốn định đùa một chút, hảo hảo trêu chọc cậu một phen, nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng đỏ ửng, không liệu được cậu ấy rất bình tĩnh, ngược lại chính mình bắt đầu không ổn.

Vội vàng chống cách tay đứng lên rời khỏi thân thể hấp dẫn kia,vừa định đứng lên lại bị cách tay cậu kéo lại, ngã về.

“Sao vậy, không muốn trừng phạt tôi?” Đôi môi khẽ nhếch lên, bộ dáng mê người khiến cho toàn thân Chu Phóng phát nhiệt.

Cuối cùng vẫn giữ gìn lý trí, nhẹ giọng nói, “Vừa qua lại đã lên giường cùng nhau, này tiến triển có vẻ nhanh quá rồi.”

“Cái này chính là năng suất thời đại a.” Nhẹ nhàng cười, cắn cắn lên yết hầu của đối phương, thành công nghe được tiếng rên trầm thấp của người nào đó.

“Vậy nên…mới có nhiều công trình xuống cấp.” Chu Phóng đột nhiên nói một cậu không đầu không đuôi, làm cho Giang Ninh sửng sốt một lúc lâu.

Chu Phóng gỡ tay cậu ra, ngồi dậy, chăm chú nhìn cậu tiếp tục nói, “Tôi không muốn tình cảm của chúng ta biến thành công trình xuống cấp, chạm cái liền vỡ, vẫn nên là mỗi bước một chắc chắn thì tốt hơn.”

Giang Ninh trầm mặc không nói gì.

ChuPhóng cười cười nằm xuống bên cạnh, kéo cậu ôm vào trong lòng, “Chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu, cậu gấp gì chứ.”

Giang Ninh tức giận nắm tay thành quyền, cái gì mà tôi gấp a, rõ ràng là anh cái tên này lúc cần lưu manh lại không lưu manh, ngược lại quân tử đến mức giận điên, nên tôi mới phải ra kế sách câu dẫn, anh nghĩ tôi và anh đều nguyện ý nghe bản thân mặt dày nói mấy câu thổ huyết kia sao…

Giang Ninh nén giận trong lòng, sắc mặt ra sức trấn định, nhẹ giọng nói, “Vậy ý anh là gì?”

“Chúng ta tuy rằng là có cảm giác nên ở bên nhau, nhưng đối với hiểu biết về đối phương còn rất mơ hồ, loại tình cảm này rất dễ vỡ, cậu hiểu không?”

Giang Ninh trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới không tình nguyện gật gật đầu.

Chu Phóng chăm chú nhìn đối phương, gằn từng chữ, “Tôi biết cậu không phải người tùy tiện, tôi cũng không phải.”

“Ừ.” Thần sắc Giang Ninh có chút cứng ngắc.

Tên hỗn đản này, sao lại nói người ta như tên cuồng tình vậy?

Mặc dù mình đúng là… bởi vì tình cảm dồn nén nhiều năm nên cũng có chút mong đợi.

“Lần đầu tiên, tôi muốn lưu lại cho cậu thành ký ức tốt đẹp nhất.” Chu Phóng cười xấu xa, “Phải thật lãng mạn.”

Giang Ninh ngây người một lúc lâu, hiểu được ý của hắn, sắc mặt liền đỏ ửng, “Có gì mà lãng mạn.”

Chu Phóng không đồng ý, phản bác nói, “Cả đời người nói chuyện yêu đương vất vả, đương nhiên phải lãng mạn một chút, nếu không đến lúc già không còn hơi sức để lãng mạn, ngay cả hồi tưởng cũng không có thì thật thất bại a…” Thở dài thật dài, cười xấu xa ghé sát tai cậu, “Đúng rồi, có phải cậu rất mong chờ… cùng tôi thể xác lẫn tinh thần hòa hợp không?”

Giang Ninh thản nhiên nhìn hắn, “Đúng vậy, ai bảo anh đẹp trai kinh thiên động địa.”

Chu Phóng nhẹ nhàng cắn cắn lên tai cậu, cười nói, “Không còn sớm nữa, muốn để như vậy đi ngủ hay là cùng tắm uyên ương?”

“Tôi đi tắm.” Giang Ninh đẩy Chu Phóng ra rồi đứng lên, đi vào phòng tắm.

Ngược lại Chu Phóng ngồi phía sau nhìn theo bóng lưng cậu, thần sắc có chút đau đớn.

Hiện tại ngay cả trường cậu học cũng không biết, trên người cậu ấy mọi thứ đều bí ẩn.

Qua loa như vậy ở bên nhau, mặc dù là hạnh phúc ngoài ý muốn, nhưng trong lòng tràn ngập bất an.

Tuy rằng cậu ấy đứng trước mặt mình khoảng cách gần như vậy, lại cảm thấy không thể nắm bắt được.

Là Đoan Mộc Ninh sao? Cậu ấy không chết, vì thế cố ý tiếp cận mình.

Không phải? Nhưng sao lại giống như vậy.

Chuyện Đoan Mộc Ninh bị tai nạn xe, Chu Phóng chưa từng nói với Lâm Vi và Ôn Đình, chẳng lẽ…

Vội vàng lấy di động, gửi tin nhắn cho Lâm Vi, “Mấy năm nay em có liên lạc với Đoan Mộc Ninh không?”

Đêm đó tuy rằng hai người cùng ngủ trên một giường, nhưng mỗi người lại theo đuổi một tâm tư.

Chu Phóng nằm trong chăn không ngừng gửi tin nhắn,âm thanh ấn phím tích tích khiến cho Giang Ninh trong lòng có chút khẩn trương.

Kỳ thực đã hiểu được suy nghĩ của Chu Phóng, biết được hắn là lo lắng cho mình, có lẽ do mình xuất hiện quá đột ngột, hai người yêu nhau cũng quá nhanh, trong lòng chưa chắc chắn nên không tiến hành bước tiếp theo, ngươc lại hiểu được hắn đối với tình cảm này là chân thành, không phải tùy tiện vui đùa.

Mặc dù được hắn quan tâm trong lòng rất ngọt ngào, nhưng cũng rất bất an.

Mình tìm đủ mọi cách tiếp cận hắn, dùng thân phận người xa lạ tiến vào cuộc sống của hắn, khiến cho hắn yêu thương mình, còn sau này thì sao?

Sau này phải giải thích thân phận của mình thế nào đây? Lên QQ trực tiếp nói cho hắn biết, tôi chính là Giang Ninh? Hay là mặt đối mặt nói với hắn, tôi chính là tác giả Bảo Đinh.

Mặc kệ là dùng phương thức nào, đều cảm thấy rất xấu hổ, ở trước mặt hắn, trước mặt người mình yêu thương nhất xé toạc vết thương cho hắn nhìn.

Yêu mà không được để ý đã rất xấu hổ, mình lại tìm cách thận trọng tiếp cận hắn, thậm chí có điểm hèn mọn.

Tựa như không phải cố ý nói dối, lúc bị vạch trần, đành phải dùng lời nói dối khác để che lấp.

Hắn có tha thứ cho việc mình lừa dối, tiếp cận hắn có mục đích hay không?

Một đêm trằn trọc.

Ngày hôm sau, lúc Giang Ninh tỉnh lại phát hiện Chu Phóng ngồi trên giường, trên đùi là laptop đang hiện trang web quen thuộc, là thiên đường văn học.

Giang Ninh không nhúc nhích, ánh mắt nhìn lên trang web trên laptop, đầu óc nháy mắt trống rỗng.

Bộ tiểu thuyết hắn đang đọc là bộ 《Mộng du giang hồ》 mà cậu viết để tham gia cuộc thi tiểu thuyết văn học võng du, đoạn hiện trên màn hình là cảnh hôn lễ, độc thoại nội tâm của nhân vật chính.

“Lúc hắn ôm tôi đi vào lễ đường, đột nhiên tim đập rất nhanh. Tôi còn nhớ trước kia ở giữa ngã tư đường lạnh lẽo của mùa đông, hắn nhẹ nhàng ôm tôi, ánh đèn đường mờ nhạt, chiếu rọi lên gương mặt hết sức nhu hòa của hắn. Khi đó tôi đã nghĩ, cái ôm kia, cả đời này chắc chắn không thể nào quên được…”

Ánh mắt Giang Ninh nhanh chóng đảo qua đoạn văn kia, lúc viết đoạn này, cậu đang nằm trên giường hồi tưởng lại chuyện cũ, cho nên không kiềm được mang tâm tình chân thật của mình viết thành nhân vật.

Nếu Chu Phóng nhạy bén một chút, sẽ tổng hợp lại tất cả chi tiết từ lúc mình quen biết hắn cho đến giờ, cùng với bài tỏ tình trên mạng kia…

Anh ấy bắt đầu hoài nghi rồi sao? Rốt cuộc tối qua hắn nhắn tin với ai? Hắn đang âm thầm điều tra, đây là để thử mình sao?

Tim Giang Ninh đập nhanh liên hồi, nắm chặt hai tay, hít thật sâu mới khống chế được tâm tình bất thường của mình.

Thấy Chu Phóng quay đầu nhìn mình,  Giang Ninh nhẹ nhàng cười cười, ngồi dậy.

“Dậy rồi?” Chu Phóng cười đến ôn nhu.

Giang Ninh gật đầu “ừ” một tiếng.

“Tối qua tôi ngủ không được nên dậy đọc tiểu thuyết hết cả đêm.” Chu Phóng nhẹ giọng giải thích, “Làm ồn cậu à? Nếu ngủ chưa đủ, hay là ngủ thêm một chút?”

“Không sao.” Giang Ninh thản nhiên đáp lại, nhanh chóng thay quần áo, xoay người ra cửa, “Tôi đi rửa mặt.”

Ánh mắt Chu Phóng vẫn nhìn theo Giang Ninh rời cửa, lúc này mới tiếp tục cúi đầu đọc tiểu thuyết.

“Thế nào? Anh cảm thấy đoạn kia tình tiết không tồi chứ?”

Nhìn thấy tin nhắn QQ từ Bảo Đinh gửi đến, Chu Phóng nhẹ nhàng cười cười, “Thì ra lúc tôi ôm cậu đi kết hôn, cậu là có suy nghĩ này a?”

“Sách mới của anh sao rồi?”

Cố ý lãng sang chuyện khác sao?

“Tạm thời không muốn ký.”

“Sao vậy? Tôi nghe nói bên kia ra điều kiện không tồi.”

“Cậu có phải quá quan tâm chuyện này rồi không?” Chu Phóng cong khóe miệng nở nụ cười sắc lạnh.

Bên kia cũng rất nhanh đáp lại, “Quan tâm anh không được sao?”

“Tôi cảm thấy ngữ khí nói chuyện của cậu có chút kỳ quái.” Đánh ra dòng chữ, sau đó lại cau mày xóa đi, Chu Phóng gửi tin nhắn QQ gọi biên tập, “Tân Tân, em có biết gần đây Bảo Đinh xảy ra chuyện gì không?”

Chu Tân Tân trầm mặc một lúc lâu, trực tiếp gọi điện thoại đến giải thích, “Cậu ta mấy hôm trước cùng nhà xuất bản ầm ĩ một phen, nghe nói lúc trước ký hợp đồng dài hạn mấy năm, cậu ấy dự định đem sách mới dự thi, thời gian sắp hết hợp đồng cũng gần đến nên không muốn cùng nhà xuất bản kia ký tiếp nữa, kết quả đối phương quỵt nợ, còn nói nếu cậu ấy không viết, bọn họ sẽ tìm lính thuê, mạo danh cậu ấy tiếp tục viết sách vân vân.” Nói xong lại bổ sung thêm một câu, “Đây là cậu ấy đăng lên blog, anh có thể đi xem thử, mấy hôm trước còn ra tòa xử nữa.”

Chu Phóng dừng một chút rồi hỏi, “Cậu ấy lúc trước không phải ký với… Nam Duyệt chứ?”

“Đúng vậy,  chuyện này không phải là bí mật, cậu ấy là con cưng của Nam Duyệt, anh thật lạc hậu, chuyện này mà cũng không biết a?” Chu Tân Tân nói chuyện vẫn như trước trực tiếp, rõ ràng, “Đúng rồi, thật khéo, cũng may lúc trước anh không ký hợp đồng với Nam Duyệt, bằng không gặp cái loại gian thương như vậy, anh chết chắc rồi.”

Chu Phóng trầm mặc một lát, lúc này mới nhẹ giọng cười nói, “Cám ơn em.”

Sau khi tắt điện thoại, đem cửa sổ chat đã thu nhỏ mở ra, nhìn thấy tin nhắn Bảo Đinh gửi đến năm phút trước.

“Sách của anh nên ký sớm đi, tiểu thuyết trên mạng càng kéo dài, đến lúc phát hành người ta sẽ chán.”

“Ừ, tôi biết nên xử lý thế nào.”

Kỳ thật sáng nay lúc gặp được Bảo Đinh trên QQ, Chu Phóng đã nói muốn nhanh chóng đăng phần kết thúc lên trước, nhưng Bảo Đinh lại nói đừng đăng, nếu đăng lên ngay lập tức bên ngoài sẽ có sách lậu, sau đó lại nói đến chuyện tác phẩm dự thi, vì thế Chu Phóng mới đọc thử tác phẩm của cậu ta.

Chính là muốn thử xem rốt cục Bảo Đinh có mục đích gì.

Bây giờ nghĩ lại, những lời lúc đó cậu ấy nói với mình, thật ra chỉ có thiện ý nhắc nhở mà thôi.

Ban đầu vốn nghĩ cậu ấy và nhà xuất bản Tân Tân có quan hệ, cố ý mượn sức mạnh dư luận trên mạng bôi nhọ Nam Duyệt, hiển nhiên là do mình nghĩ nhiều, đem tâm tư đơn thuần của người ta biến thành âm mưu.

Hóa ra nội tình đen tối của Nam Duyệt là có thật, mà Tân Tân lúc đó lại tìm mình, chẳng lẽ thật sự chỉ là trùng hợp?

Tuy rằng mình và Bảo Đinh chỉ quen biết kết giao trên mạng, thậm chí xem cậu ấy như bạn bè, lúc nghĩ đến bị cậu ấy lợi dụng, trong lòng rất khó chịu, bây giờ mọi chuyện rõ ràng, sự lo lắng của Chu Phóng bị phủi bay, tâm tình cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Mình thật không ra gì, suốt ngày viết âm mưu đen tối, đem cả ý tốt của người ta biến thành mưu toan, người ta lại vì mình lo lắng…

Vì thế mỉm cười gửi qua một tin nhắn, “Tuy rằng chưa từng gặp mặt, nhưng mà thật sự rất cảm tạ cậu, giúp tôi tránh được một kiếp.” Câu trước còn nghiêm chỉnh đường hoàng, câu sau lại bắt đầu giở giọng lưu manh, “Đúng rồi, chúng ta cũng được xem như vợ chồng ảo, cũng đã bái đường trong trò chơi rồi, để tôi hôn một cái đa tạ nào.”

Bên kia đáp lại, “Không cần khách sáo, tôi xuống đây.”

Tuy rằng Bảo Đinh luôn nói chuyện lạnh lùng, nhưng Chu Phóng cảm thấy được, sau mấy ngày mất tích gặp lại cậu ấy trên QQ, hai người tựa hồ trở nên xa cách hơn.


Cậu ấy giống như trở thành người khác.

Đang trầm tư, điện thoại nhận được tin nhắn của Lâm Vi, “Tối qua em tắt điện thoại, vừa mới đọc tin nhắn, sao đột nhiên anh lại hỏi Đoan Mộc Ninh?”

Chu Phóng cười cười, “Không có gì.” Tiếp theo lại bổ sung một câu, “Chúng ta cùng nhau lớn lên, em hẳn biết rõ tính anh, anh ghét nhất bị người ta lừa.”

Lâm Vi bên kia trầm mặc thật lâu, sau đó trả lời, “Em không thẹn với lương tâm.”

Kỳ thật hai người biết nhau trên mạng đã lâu, trước khi chính thức nói chuyện trên QQ cũng thường xuyên nghe bạn bè, biên tập nhắc đến đối phương.

Nhưng mấy năm nay không nghĩ đến việc xem qua tiểu thuyết của cậu ta, mới đầu là vì mình đối với đề tài này không có hứng thú, sau lại nghe người khác đem mình so sánh với cậu ta nói văn phong hai bên cực kỳ đối lấp, một bên phóng khoáng, một bên lại ôn hòa, vì thế càng không có hứng thú với tiểu thuyết yêu đương cổ đại kia.

Hiện tại đọc truyện của cậu ấy, Chu Phóng ngoắc ngoắc khóe miệng, trong lòng cũng không biết là tư vị gì, chỉ cảm thấy giống như bị ai véo đau.

《Quá khứ》

“Thật lâu về sau, tôi vẫn thường xuyên nhớ đến thời gian khi còn nhỏ, không cần lo lắng tương lai, miệng người đồn đãi, là ngày tháng vui vẻ nhất đời người, không có ngờ vực, mưu tính, gây gỗ, chỉ có mặt cỏ xanh mượt, cây xà đơn độc giữa sân thể dục, quán thịt nướng tỏa hương hấp dẫn ở ven đường, lẩu uyên ương cay với đủ loại hải sản —— những năm tháng ấy, đối với một người luôn lạnh lùng như tôi mà nói, giống như bánh xe cán qua, nghiền nát.”

“Trong khu phố có rất nhiều trẻ con, hắn là người lớn tuổi nhất. Hắn rất cao, lúc tôi còn đang bò trên mặt đất, thì hắn đã đến sân đá bóng cao su. Tôi rất muốn nhanh chóng lớn lên, nhưng lại luôn không đuổi kịp hắn.”

“Hắn thường xuyên trêu đùa chúng tôi, còn nói ăn trứng gà sống sẽ sinh ra trứng gà, khi đó tôi rất ngốc, sùng bái hắn như thần thánh, trộm cầm trứng gà, trốn đến nơi không có ai, muốn ăn lại sợ hãi, hiện tại nhớ lại cảm thấy thực buồn cười.”

Chu Phóng mặt không đổi sắc đọc mấy dòng này, cho đến khi có người gõ cửa, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Giang Ninh thản nhiên cười, “Ăn điểm tâm.”

“Ừ.” Chu Phóng bất động thanh sắc tắt máy, đứng dậy đi đến bên cạnh cậu, nhẹ nhàng nâng tay ——

Giống như nhiều năm trước, đưa tay nhẹ đặt lên đầu cậu, nhẹ nhàng vuốt mái tóc, ngón tay len theo những sợi tóc mềm nhẵn, cảm xúc tuyệt vời, độ ấm quen thuộc ——

Nhưng mọi thứ đều đã thay đổi.

Ngày hôm sau trôi qua đặc biệt mau, hai người cả ngày ở cạnh nhau, lúc Chu Phóng viết tiểu thuyết, Giang Ninh ngồi bên cạnh im lặng đọc sách, lúc Chu Phóng xem đá bóng, Giang Ninh ôm laptop của hắn ngồi bên cạnh, im lặng chơi game.

Mỗi khi Chu Phóng quay đầu đều nhìn thấy gương mặt bình thản của cậu, làm như không có biểu tình, lại giống như luôn lộ ra ý cười lãnh đạm, mái tóc nhẹ nhàng rũ xuống, cọ vào mi mắt, rung động lòng người.

Cảm thấy cậu ấy im lặng ở bên cạnh mình tựa như đứa trẻ ngoan ngoãn, tùy tiện vươn tay liền có thể sờ được tóc, bóp được mặt cậu.

Nhưng đứa trẻ đơn thuần kia, hiện giờ lại trở nên thâm sâu không lường được.

Không biết có phải vì có cậu ở bên cạnh hay không, linh cảm sáng tác của Chu Phóng đột nhiên bùng nổ, giống như tác phẩm năm đó đạt được giải nhất cuộc thi giải thưởng văn học dành cho thanh thiếu niên, lúc này viết tác phẩm dự thi tiểu thuyết văn học võng du cũng tương đối thuận lợi.

Đem trò chơi truyền thống đánh quái, làm nhiện vụ thăng cấp nhàm chán bỏ hết, giống như lột kén, mỗi lần làm nhiệm vụ là một câu chuyện.

Chu Phóng là người am hiểu tiểu thuyết, phát huy kỹ xảo viết truyện trinh thám, mỗi nhiệm vụ đặt ra đều viết vô cùng phấn khích.

—— Nhưng thủy chung không đề cập đến tình yêu.

Trong bộ này có rất nhiều thứ không có căn cứ được đặt ra, Giang Ninh cho Chu Phóng rất nhiều chủ ý, tỷ như tên của nhiệm vụ, thậm chí bản đồ cũng do Giang Ninh giúp Chu Phóng vẽ ra trên giấy, sau đó đưa vào máy tính phân tích.

Bước vào giai đoạn tuyển chọn bài viết hợp yêu cầu tiến vào vòng trong, tác phẩm của Chu Phóng và Bảo Đinh đều đồng thời được chọn.

Từ hôm đó cũng không còn nói chuyện trên QQ, lúc ngẫu nhiên gặp, hắn cũng là tiện tay tắt QQ, giống như rất bận rộn.

Còn rất nhiều việc chưa xác định được, thời gian lại trôi như bay, đã sắp đến khai giảng, Giang Ninh cũng phải quay về trường.

Chu Phóng lại cân nhắc, có nên trước lúc cậu về làm rõ mọi chuyện hay không?

Vấn đề này thật sự rất phiền não, Chu Phóng tuy rằng rất muốn đè chặt, giữ lấy cậu ấy, muốn cùng Giang Ninh thể xác và tinh thần kết hợp, nhưng dù sao, tương lai hai người vẫn chưa biết thế nào, mình tuy rằng mấy năm qua sống bất cần, luôn tỏ ra là một hoa hoa công tử, lúc nào cũng trêu chọc người khác, nhưng về mặt này rất có tự chủ, đến hiện tại vẫn thủ thân như ngọc.

Hoặc nói, luôn giữ gìn phần tình cảm đơn thuần dành cho Đoan Mộc Ninh.

Tuy rằng hiện tại có nhiều thứ vẫn mập mờ, nhưng là trong lòng mình xác định rất rõ..

Mặc kệ cậu tiếp cận tôi có mục đích gì, nguyên nhân gì —— chí ít, tôi vẫn như trước đây, yêu thích cậu.

Trong khoảng thời gian này Giang Ninh có chủ động vài lần, Chu Phóng mỗi lúc càng khó kiềm chế, tuy rằng cậu ấy chỉ muốn đùa giỡn, thời khắc mấu chốt sẽ thu tay lại, nhưng rõ ràng, cứ như vậy sẽ rât nhanh đem quan hệ của hai người đẩy mạnh một bước, giống như đem củi khổ để cạnh đốm lửa đang cháy.

Giang Ninh trong lòng rất bất an, cũng rất ảo não, hắn có thể đừng quân tử như vậy được không, đều ở thời khắc mấu chốt dừng lại, cậu thật không nhịn được muốn đánh cho một trận.

Một ngày trời nắng, sáng sớm Chu Phóng đã gọi Giang Ninh dậy, nói muốn dẫn cậu đi du lịch.

Giang Ninh hỏi đi dâu, Chu Phóng cũng không nói, chỉ nhếch khóe miệng cười xấu xa, “Lấy chồng theo chồng, cậu phải theo tôi, hỏi nhiều làm gì.”

Giang Ninh mặt còn ngái ngủ đã bị hắn lôi lên xe.

Vì thời tiết rất đẹp, ánh nắng ấm áp chiếu lên người, cho nên dù đang trong mùa đông cũng không thấy lạnh.

Giang Ninh quay đầu nhìn ra cửa sổ, chỉ thấy nhà cửa xung quanh thưa dần, xe chậm rãi chạy ra ngoại thành.

Cuối cùng dừng lại trước một khách sạn, Giang Ninh sửng sốt, không phải hắn muốn mướn phòng chứ?

Chu Phóng trả lời, “Định đi đến nơi gần đây, đêm nay ở lại chỗ này.” Nói xong, còn hướng Giang Ninh trừng hai mắt.

Đưa Giang Ninh đến tầng cao nhất của khách sạn, từ cửa sổ sát sàn có thể nhìn thấy cách đó không xa có rừng cây rậm rạp.

Phòng không lớn, nhưng giường lớn dọa người.

Liếc mắt nhìn chiếc giường lớn màu đỏ kia một cái, mặt Giang Ninh hơi nóng lên.

Sao lại giống như động phòng thế này, còn trải ra giường đỏ, khách sạn có thẩm mỹ không vậy?

Chu Phóng dường như nhìn thấu suy nghĩ của cậu, cười xấu xa nói, “Chúng ta chính là đến động phòng a.”

Giang Ninh cúi đầu, xoay người sắp xếp đồ đạc, vì câu nói đùa kia của hắn mà tim đập loạn.

Buổi chiều bị Chu Phóng kéo ra ngoài.

Ánh nắng ấm áp chiếu lên người, bàn tay to lớn của Chu Phóng nắm chặt tay Giang Ninh dắt đi.

Con đường kia rất lớn, người cũng không nhiều, bên đường trồng những cây dong thật to, cành lá giao hòa.

Đi một hồi thì đến một cây cầu, bên dưới là con sông nước trong vắt, bị ánh nắng chiếu vào, nước sông ánh lên sắc vàng nhạt.

Chu Phóng đứng trên cầu một lát, tìm một vị trí cảnh đẹp, kéo Giang Ninh đứng bên cạnh, nhờ cô gái đi ngang chụp ảnh giúp hai người.

Trong ảnh, Chu Phóng cười tiêu sái tự tại, gắt gao ôm chặt vai Giang Ninh, Giang Ninh lại hơi cúi đầu, mím môi, cười như không cười lãnh đạm.

Suốt một năm đơn độc lưu lạc tha hương bên ngoài, chu Phóng chụp rất nhiều cảnh, có thác nước, có nhà cửa, nhưng lại không hề có người.

Bởi vì người kia đã bị chôn sâu trong lòng hắn.

Hiện tại chụp tấm ảnh này, sẽ không đưa lên blog, là bí mật chỉ hai người biết.

Giang Ninh vẫn luôn để ý Chu Phóng, đương nhiên thường xuyên vào dạo blog của hắn, hiện tại, ảnh chụp rốt cuộc đã có người, có phải ý nói, hắn đã không còn tịch mịch nữa? Trong lòng hắn có cậu?

Nghĩ như vậy, tâm tình cũng trở nên tốt hơn, quay lại nắm tay hắn, mười ngón tay đan vào nhau.

Chu Phóng quay đầu cười nói, “Biết vì sao tôi đưa cậu đến đây không?”

Giang Ninh thản nhiên nói, “Vi anh buồn chán.” Tay đột nhiên bị  nắm chặt hơn một chút, Giang Ninh nhìn về phía Chu Phóng, người kia đang cười một cách hết sức bất lực, “Cậu thật sự muốn giận tôi?”

Giang Ninh nhẹ nhàng cười cười, không nói chuyện.

Chu Phóng dừng một chút, mới mở miệng nói, “Con đường này gọi là đường tình nhân, vậy nên tôi mới mang cậu đến đây.”

Giang Ninh không nói gì, “Sau đó thì sao?”

“Sau đó, tôi muốn cậu nhớ rõ khoảng thời gian chúng ta sóng vai đi cạnh nhau này, mặc kệ trước kia có chuyện gì, sau này sẽ phát sinh chuyện gì.” Dừng một chút, vừa cười nói, “Chỉ cần cậu muốn, tôi sẽ cùng cậu tiếp tục đi tới.”

Giữa mùa đông, chạy một đoạn đường xa như vậy, đi đến con đường này, chỉ vì nó gọi là đường tình nhân sao?

Thời điểm đó Giang Ninh không hiểu được những lời Chu Phóng nói rốt cục là có ý gì, nhưng nhớ đến mấy hôm trước hắn linh cảm bùng nổ, cáu kỉnh. Nụ cười lưu manh đặc trưng trên gương mặt hắn, ngữ khí kiêu ngạo, thật sự rất thiếu đánh, Giang Ninh nhịn xuống xúc động muốn mắng hắn, nhéo nhéo lòng bàn tay Chu Phóng, bình tĩnh nói, “Tôi sẽ nhớ rõ.”

Chu Phóng cười cười, dừng lại, “Rẽ vào.”

Giang Ninh bất đắc dĩ theo sát hắn, đi một lúc lâu, nhìn thấy trước mặt là một rừng cây rậm rạp.

“Muốn vào trong sao?”

“Ừ.” Chu Phóng đi trước dẫn đường, dọc theo con đường nhỏ hướng sâu vào rừng cây, Giang Ninh chăm chú đi theo hắn, vì đường gập ghềnh, chuyên tâm cúi đầu nhìn dưới chân, lúc Chu phóng xoay người dừng lại, Giang Ninh không để ý vẫn đi về phía trước, lập tức ngã vào trong ngực hắn.

“Cậu không cần phải gấp gáp thảy mình vào lòng tôi như vậy.” Chu Phóng trêu đùa.

Giang Ninh sờ sờ cái mũi bị đụng đau, ngẩng đầu nhìn hắn, nháy mắt lại cả kinh ——

Trong khoảnh khắc, có cảm giác giống như lạc vào thế giới khác.

Phía sau Chu Phóng là một hồ nước trong, tuy đang là mùa đông giá rét, nhưng hơi nóng ấm vẫn bốc lên nghi ngút, hẳn là hồ nước nóng thiên nhiên.

Xung quanh hồ hoa nở đủ màu sắc, tuy là mùa đông, nhưng hoa cỏ ở vùng phía nam vẫn nở rất đẹp, ánh nắng rực rỡ, hương hoa say lòng người, ấm áp như mùa xuân.

Xa xa là dãy núi nhấp nhô, giống hệt như một bức tranh thủy mặc.

Trong rừng suối chảy róc rách, âm thanh trầm bổng như giai điệu nhẹ nhàng của một bản nhạc.

Càng khó tin hơn là ở đây rất ít dấu chân ngừoi, giống như thế ngoại đào nguyên.

Chu Phóng nhẹ giọng hỏi, “Nơi này rất đẹp phải không?”

Giang Ninh còn đang đắm chìm trong kinh ngạc, nghe được lời hắn nói, làm ra vẻ mặt không có gì, bình thản nói, “Bình thường thôi.”

Nhìn thấy đối phương cười ôn nhu, Giang Ninh nhẹ giọng hỏi, “Sao anh biết chỗ này?”

“À, tìm trên mạng.” Chu Phóng không giấu giếm, hơn nữa còn rất thành thật, “Kỳ thật, những nơi mà tôi từng lái xe qua, chẳng có nơi nào đặc biệt, tôi liền tìm một nơi xa xa, muốn cho cậu kinh hỉ một chút.”

Giang Ninh thản nhiên mỉm cười, “Quả thật rất kinh hỉ.”

“Được rồi, vậy xuống hồ ngâm nước thôi.”

Chu Phóng nhanh chóng cởi quần áo, Giang Ninh lại hoảng hốt, “Anh cứ như vậy mà ngâm?”

“Yên tâm, tôi đương nhiên đã tới trước thăm dò, không ai đến quấy rầy đâu.”

“Giữa ban ngày ban mặt…”

“Chẳng lẽ cậu muốn nửa đêm đi ngâm hồ nước nóng?”

Chu Phóng tiêu sái, nhanh chóng đem quần áo cởi bỏ sạch sẽ, vẻ mặt hưởng thụ bước vào trong hồ.

Giang Ninh còn đang đứng do dự, giữa ban ngày, ở trong rừng sâu, chung quang không có ai, không gian tĩnh lặng… Rõ ràng là thời cơ tốt nhất.

Cái tên lưu manh kia lại đứng trước mặt cậu cởi quần áo, khoe dáng người cao lớn, vẻ mặt còn cười xấu xa nhìn cậu.

Cởi hết đi xuống? Hay là đứng trên bờ nhìn hắn ngâm mình?

“Cậu còn không xuống? Đừng xấu hổ mà.”

Chu Phónng vừa dứt lời, mặt Giang Ninh liền nóng lên.

Cho dù là mình câu dẫn hắn, kia cũng là ở trong nhà, chính xác mà nói, buổi tối trong phòng ngủ, cũng không bị gọi là mặt dày.

Hiện tại đang là ban ngày, còn ở bên ngoài, trên đầu là mặt trời ấm áp, trước mặt là cây lá xanh um, mọi thứ đều rất rõ ràng…

Cắn chặt răng, dù sao cũng không ai đến, hoa cỏ lại không có mắt.

Vậy nên nhanh chóng cở quần áo, mặc kệ trời đất, đứng giữa trời gió lạnh thổi phát run, Giang Ninh vội vàng đi xuống.

Nghênh đón cậu chính là cái ôm của Chu Phóng.

Ở cơ thể nóng rực của hắn nhẹ nhàng đỡ lấy cậu, khiến cậu trong lòng đang trào hạnh phúc ấm áp dạt dào.

“Ngâm một chút cho ấm thân thể trước đi.”

Chu Phóng nhẹ giọng nói xong, cúi đầu ghé sát tai, âm thanh chấn động màng tai, tim cũng tăng tốc.

“Cậu đừng khẩn trương, bó chặt người như vậy, sợ cái gì chứ?” Chu Phóng cười xấu xa tiến đến, cắn cắn lỗ tai Giang Ninh, “Sao hôm nay tay lại không biết để ở đâu vậy?”

Giang Ninh đành phải thuận tay ôm lấy thắt lưng hắn, khiến cho thân thể hai người sát lại gần nhau.

“Lần trước sau khi say, chúng ta không phải đã làm qua việc đó sao?” Chu Phóng tiếp tục cười, nhìn thấy Giang Ninh có chút thất thố, tâm tình vô cùng khoái trá, “Thật ra là không có đúng không?”

“Tôi không biết anh đang nói gì.” Thanh âm Giang Ninh lãnh đạm, thân thể rõ ràng cứng đờ.

“Không sao, cậu nói dối, tôi sẽ biến nó thành sự thật.” Giữ chặt Giang Ninh trong vòng tay, Chu Phóng tiếp tục ghé sát tai cậu thấp giọng nói, “Tôi muốn cho cậu biết một việc.”

“Nói đi.” Giang Ninh cố gắng giữ bình tĩnh, kỳ thật đã sắp không chịu nổi, thân thể hai người quá gần, hơn nữa mỗi khi động đậy, nước ấm liền len vào, dòng nước nhe nhàng lướt qua trên da, tựa như chiếc lông vũ mềm mại.

Thân thể cũng bắt đầu chậm rãi nổi lên phản ứng, cố gắng khắc chế, nhưng lại không thể ở trước mặt người mình thích duy trì trấn định.

Ngay sau đó, bộ phận ngây ngô yếu ớt bị một bàn tay nhẹ nhàng cầm lấy.

Giang Ninh thở dốc, ôm lấy vai hắn, thanh âm ảo não, “Anh…”

Câu tiếp theo chưa kịp nói ra, đôi môi đã bị hắn chặn mất.