Phong Cốt

Chương 6

Có một lần, Vu Dã đi chỉ ước chừng nửa canh giờ, mà sau khi trở lại, cùng đi với y còn có một gã Thái y Kính Đế phái đến. Thái y họ Từ tên Hoàn, tầm hai mươi tám tuổi, thân cao bảy thước  , thân tín của Kính Đế. Gia tộc gã có phương thuốc cải tử hoàn sinh bí truyền, tướng mạo mày kiếm mắt sao, cao lớn như núi, có ba phần hung tướng, không giỏi mồm mép, tính tình nguội lạnh.

Ở Ninh An điện, dưới tán cây mai:”Vì thiên tử chưa phong chức quan cho thần y, hạ quan đành phải lấy hai chữ thần y làm danh xưng, xin chớ trách tội.” Gã hành lễ, chỉ thấy ánh mắt quýnh lượng, chớp động một mảnh hết sức chân thành, cung kính nói:“ Thần y, Từ Hoàn phụng chỉ bệ hạ hiệp trợ thần y, trở thành cấp dưới của người trong một năm, hạ quan mặc dù tài sơ học thiển, nhưng cũng có thể xử lý việc vặt, mong rằng thần y không phiền, có chuyện gì cứ sai bảo.”

Vu Dã nói:“Ngươi việc gì phải cung kính với ta như vậy, cái gì tài sơ học thiển, đây là lý do thoái thác sao? Họ Từ ở Bắc Châu là gia tộc y học thế gia, thiên hạ lưu truyền chuyện Từ Hoàn một thân thiếu niên hành tẩu giang hồ, hành y tế thế, sau vào cung vì mệnh lệnh triều đình, những việc này ngươi tưởng ta không biết?”

Từ Hoàn là người thành thật, gã trừng lớn hai mắt nhìn Vu Dã, tuyệt không che dấu sự kinh ngạc, bật thốt lên hỏi:“Biết rõ ràng như vậy, ngươi rốt cuộc là ai?” Vu Dã cười cười, vỗ vỗ bờ vai của gã, hành động tựa như bằng hữu quen biết nhiều năm vậy: “Từ Hoàn, lúc ta đi ngang qua cửa nhà ngươi, gặp mẹ già bảy mươi của ngươi. Bà thân thể khoẻ mạnh, nói ngươi không cần để tâm, cũng nhờ ta chuyển mấy câu, nói là năm trước cây lê kết quả, bà không bán, không ngờ không đợi đến khi ngươi trở về nhà được. Sau lê hỏng hết đi, đáng tiếc lắm. Biết ngươi công vụ bận rộn, nhưng tuổi đã hai mươi tám, khuyên ngươi sớm ngày thành gia, thừa kế hương khói.”

“Ngươi đã gặp nương ta?” Từ Hoàn kinh hô một tiếng, thoáng chốc không thể nói thêm lời nào, im lặng nghe Vu Dã nói, nhớ tới mẫu thân đã già, không khỏi đỏ hốc mắt, thương tâm nói:“Ta bất hiếu, không chăm sóc được mẫu thân, bà nhất định rất thất vọng.”

Nghe lời này, Vu Dã cười ha hả, y cười đến ho khan vài cái, không chút khách khí gõ đầu gã một cái: “Vào cung, được hầu hạ bên vua, giữ long thể an khang khiến thiên hạ vạn dân phúc lợi, so với việc đi khắp giang hồ bố dược thi châm mà nói, là nhân từ cùng đại nghĩa. Có con như thế, lệnh đường có cái gì phải thất vọng? Ngươi xem, ngươi thực ngốc, thật đúng là ngốc.”

Từ Hoàn đứng thẳng, nhìn Vu Dã không chuyển mắt, lúc lâu sau, gã lui về sau ba bước, cực trịnh trọng cáo biệt, dứt khoát xoay người ra ngoài điện, chỉ thấy bước đi như bay, không có chút nào do dự. Gã ra cửa điện về thẳng đến chỗ ở của mình, sửa sang lại thường phục, sau này cũng tính vào Ninh An điện ở.


Trong cung đình sao lại có một nhân vật thế này? Cái gì gọi là thành thật với nhau? Vu Dã, ngươi có tâm tư gì khi nói với người khác những lời này?

Người này tính tình thánh sảng, luôn vui cười, chỉ thấy chân thành, không thấy nịnh nọt, một thân khí khái, ngạo khí tựa hoa mai. Từ Hoàn mắt nhìn người thực đơn thuần, gã mặc kệ chân tướng Vu Dã, mặc kệ vị trí hai người cao thấp, chỉ biết kiên định nhận thức, coi Vu Dã như bằng hữu!

Ninh An điện, từ rày về sau là chỗ ở, lại là y cục. Từ Hoàn đến, mang theo số lượng lớn dược liệu thượng đẳng, nguyên liệu nấu ăn sau này cũng do cung tì đưa từ ngoài vào điện. Một vị thông thiên đạo tặc đến tận đây tuyệt tích trong cung đình, anh tuấn tiêu sái, xao nát không ít trái tim các cung tì, khiến các nàng ôm mộng tương tư.

Có một ngày, Quan Thận Tranh dùng dây thừng cố định lại tấm ván giường của Vu Dã, chủ nhân lại đợi cho nó vất vả trát buộc xong rồi, mới nói:“Hoàng đế đêm qua không cẩn thận làm hỏng giường, ngã lăn xuống đất, nhưng chỉ tức giận đến xanh mặt. Ta đoán, trưa nay hẳn là sẽ sai người đưa giường mới lại đây.”

Từ Hoàn chuẩn bị cơm trưa, gã ngoài y thuật, quả thật chẳng biết thêm thứ gì. Trong lời Vu Dã nói gã cũng chẳng đoán ra điều gì ái muội, đến tận nửa đêm canh ba, gã đang nghiên cứu sách thuốc, mà hoàng đế một mình vào Ninh An điện, tiến thẳng đến phòng Vu Dã. Trong phòng bập bùng ánh nến, gã suy nghĩ thật lâu, mới có thể hiểu rõ. Thế là, Từ Hoàn đứng ở đình viện, lặng im không dám cử động.

Ngày hôm sau, Quan Thận Tranh mang đến cho y một chậu nước lạnh, Từ Hoàn mới run run ôm sách trở về phòng, chui vào giường bắt đầu ngủ.

Thật sự là quái tai.


◆◆ ◆◆ ◆◆ ◆◆

Ban đêm, ánh trăng sáng tỏ, hoa mai mấy cành, chỉ có hương thơm phảng phất bay bay. Từ Hoàn ở phòng trong tìm hiểu các huyệt trên cơ thể, gã đối với y học luôn luôn chăm chú nhập thần, chẳng còn chú ý chuyện khác xảy ra quanh mình nữa. Quan Thận Tranh còn luyện công, Vu Dã thấy nó bất quá chỉ mất mấy ngày đã thành thạo, liền dạy cho nó một bộ kiếm pháp mới, tỏ ra rất đắc chí, quả nhiên là danh sư xuất cao đồ.

Thời gian 1 năm này, ta ở đây dạy dỗ, Thận nhi hẳn là cũng có thể có chút thành tựu. Hài tử này, dốt đặc cán mai, một chữ cũng không biết, chỉ có trí nhớ tuyệt hảo, nhìn một lần mà vĩnh viễn không quên. Khẩu quyết chỉ có ba mươi câu, nó suy đi tính lại, chỉ cần động não có thể ngộ ra không dưới một ngàn chiêu. Sau này nếu ta không ở đây, nó chỉ cần nhớ kỹ khẩu quyết, cũng có thể tiếp tục tu võ.

Vu Dã dựa vào thân cây, áo lam đơn bạc, khoanh tay trước ngực mà đứng. Y vẫn không dời tầm mắt, Quan Thận Tranh tập võ thoạt nhìn thực bình thường, mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng, y đã sớm phát hiện, hài tử này đối với võ học thực si mê, hơn nữa nó cũng không phải hạng người hời hợt. Y đột nhiên lo lắng.

Hài tử này tính tình lạnh như băng, vô tình vô yêu, đối với mọi chuyện đều như gió thoảng mây trôi, sau này ta không ở đây nữa, nó học thành tài, sẽ không làm hại thế gian chứ. Vu Dã thầm nghĩ một lúc lâu, bị dọa bởi suy nghĩ của chính mình, vội vàng kêu:“Thận nhi, ngươi lại đây.”

Y nhìn tiểu đồ đệ trước mặt, đoạt cành cây khô trong tay nó, cực kỳ nghiêm túc đè hai vai nó,“Thận nhi, sư phụ trước nói cho ngươi, ta dạy cho ngươi võ công, cũng không yêu cầu tương lai ngươi trừng gian trừ ác, đền đáp quốc gia. Nhưng, ngươi tuyệt đối không được lạm sát kẻ vô tội, nếu ngươi làm xằng làm bậy, ta dưới cửu tuyền cũng không nhắm mắt, sẽ hận ngươi cả đời, tuyệt không nhận Quan Thận Tranh ngươi là đồ đệ của Vu Dã ta!”

Vu Dã phẩm tính như nhàn vân dã hạc, cả đời cũng chưa quá hận ai, bao gồm cả Kính Đế, chỉ nói với Quan Thận Tranh lần này. Quan Thận Tranh cảm giác được lực trên vai, nó chậm rãi mỉm cười, quỳ gối dập đầu ba cái thật mạnh, tay nắm thật chặt một miếng ngọc, âm điệu trầm ổn nói:“Con thề, con sẽ không. Quan Thận Tranh tuyệt không khiến Vu Dã phải chịu tiếng xấu bêu danh!”

Miếng ngọc đâm vào lòng bàn tay Quan Thận Tranh, lòng bàn tay Vu Dã cũng nhất nhời trở nên đau đớn, y nén dòng xúc cảm dâng lên trong lòng, xoay người đi bước một tránh ra, cười nhìn thiên không rộng lớn, không rơi lệ. Quan Thận Tranh cả đời chỉ có một lần quỳ xuống, nó không lạy trời, cũng không lạy đất, không lạy chư phật, càng không lạy vương hầu.

Nó chỉ quỳ trước Vu Dã.