Phong Cốt

Chương 12

Ngày một tháng mười hai, Kính đế hạ lệnh sửa sang lại Ninh An điện, khi ấy Vu Dã đã mất được vài tháng. Từ Hoàn vốn là thái y, gã lại bị cắt cử trông coi, Vệ Dận cũng không để ý gã đến tột cùng là biết hay không, chỉ nghĩ gã ở Ninh An điện lâu như vậy, có lẽ sẽ làm cho Ninh An điện khôi phục được bộ dạng trước đây. Về sau, khi việc trùng tu còn chưa động thổ, Kính Đế lại ra lệnh dừng lại. Hắn chỉ lệnh Từ Hoàn can thiệp, trước hết sửa lại một góc Ninh An điện, rồi sau quyết định tiếp.

Ninh An điện hoàn toàn hoang phế, thời gian này nam nhân càng ngày càng ít tới. Hắn không hề lưu luyến đình viện, cũng không ngơ ngẩn ngồi một chỗ chờ đợi vong hồn ai trở về, mặt khác, cũng không lững thững dạo quanh đó vào ban đêm nữa.

Kính đế tâm tình dần dần bình phục, hắn dưới đáy lòng nhiều lần đã nghĩ, người cũng đã sớm đi rồi, hắn quanh quẩn ở Ninh An điện làm gì, bất quá chỉ gây thêm nhiễu loạn mà thôi. Vu Dã không ở đây, một năm thôi, hắn tuyệt đối không để hình bóng y lúc nào cũng lảng vảng. Vệ Dận cố chấp bản thân, đó là tuyệt đối không thể, dần dần hắn sẽ quên được y thôi.

Quên y, coi như y chưa bao giờ xuất hiện, huống chi, y và hắn vốn chưa từng bắt đầu, tình còn chưa sâu đậm, như vậy từ giờ trở đi hắn sẽ tập quên y, hẳn không phải là chuyện khó. Kính Đế trở lại sinh hoạt bình thường, hắn nhận ra như thế này mới thật tốt.

Chỉ là, từ lần đó yết hầu của hắn vĩnh viễn tổn thương, mỗi lần phát ra âm thanh, đều từng đợt nhói đau, thanh âm khản đặc, giống như là nghẹn ngào. Kính đế không khỏi trách cứ chính mình, thật không cẩn thận, làm mình bị thương. Hắn không hề tới Ninh An điện, yết hầu cũng đã khá hơn, hắn luôn tâm niệm, Vu Dã chẳng có gì đặc biệt, người này sẽ không khó để có thể quên đi.

Giờ đây hắn thường xuyên bận rộn, luôn phân không rõ đến tột cùng là bao nhiêu ngày đêm trôi qua, bao lâu là xuân, bao lâu là thu, hôm nay là ngày tháng năm nào. Hắn cũng thường thấy mỏi mệt, cho rằng do chính sự nặng nề, có lẽ nên đề bạt vài người lên giúp đỡ hắn việc triều chính.

Từng có đại thần hỏi hắn có tâm sự gì, nhưng hắn thế nào cũng vẫn luôn im lặng, buồn bực không vui. Hắn suy tư rất lâu, nhưng vẫn không nghĩ nổi. Hắn không nói lời nào, chỉ là bởi vì lần đó bị thương quá nặng, nói chuyện sẽ khàn khàn, chói tai khó nghe, vì vậy ít mở miệng thôi, có lẽ là tại nguyên nhân này đi.

Hoàng tử được một tuổi được phong chức Đông cung thái tử, là thái tử thiên triều. Tan triều, Thừa tướng ở Long Minh môn cầu kiến, Kính Đế buông quyển sách trên tay, tuyên Thừa tướng tiến cung yết kiến. Lão Thừa tướng quan phục đoan chính, không dám chậm trễ hành lễ chúc mừng, xong không chịu đứng dậy, dập đầu nói:“Việc có liên quan giang sơn xã tắc, bệ hạ anh minh, có lời này thần không dám không nói. Bệ hạ hôm nay tuyên chỉ lập Đông cung thái tử, theo ngu kiến của thần, việc này không ổn. Bệ hạ năm gần đây mặc dù thân thể không tốt, nhưng vẫn còn tráng niên, vẫn còn có thể có thêm hoàng tử nối dõi. Mà trưởng hoàng tử tuổi còn nhỏ, tư chất còn khó liệu. Lập thái tử là đại sự, là chuyện ảnh hưởng đến vận mệnh giang sơn, lão thần thỉnh bệ hạ tạm thời thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, sau này, ban danh Đông cung thái tử cũng không muộn.”

Kính Đế trầm ngâm nửa khắc, than nhỏ nói:“Trẫm hiểu được điều Thừa tướng băn khoăn, cũng đồng ý lời khanh nói, bất quá từ nay về sau trẫm sợ là mình không thể có con được nữa. Hoàng tử do Dung phi sinh hạ là cốt nhục của trẫm, bất luận tư chất là ngu là hiền, là Nghiêu Thuấn hoặc Kiệt Trụ, trẫm đều lập hắn làm chủ cung.”

“Bệ hạ, thứ cho lão thần ngu muội, bệ hạ còn tuổi trẻ, hậu cung phi tần hơn ba ngàn người. Như thế nào……” Lão Thừa tướng kinh ngạc không thôi, ông cố ý truy vấn, Vệ Dận lại vô tâm, đứng đắn trang nghiêm nói:“Đông cung thái tử tuổi nhỏ, ba tuổi sẽ bái khanh làm thầy, khanh thay trẫm dạy dỗ thái tử nên người, tận tâm phụ tá nó thành minh quân, thẳng thắn can gián nó, phò trợ nó bảo vệ giang sơn, không làm xấu thanh danh tổ tông.” Nói xong, hắn không để ý lão Thừa tướng trong mắt rưng rưng, chỉ xoay người đưa lưng lại, vô thanh để ông cáo lui. Lão Thừa tướng hành lễ, nói lớn, lão thần nhất định không phụ tấm lòng của bệ hạ.

Vệ Dận ra khỏi An Hòa điện, tiến thẳng về Quan Lan điện. Mới vừa vào cửa, liền thấy trên bàn có một chén chén thuốc, đen đặc, nhìn màu sắc đã thấy rất khó uống. Cung nhân bẩm báo, thuốc này là Vinh quý phi tự tay sắc, nàng nói thuốc trị được bách bệnh. Gần đây ngày nào cũng phải dùng dược, hắn sớm đã quen, liền không chút do dự đem dược uống hết.

Bát dược này có chứa kì độc, vốn đối với thân thể bình thường không tác dụng, nhưng mỗi ngày đều dùng, chỉ sợ sẽ chết không rõ nguyên do. Vệ Dận biết việc này, hắn tự hỏi bản thân vốn không muốn chết, vì cái gì lại lặng yên. Uống xong, thậm chí cũng không buồn tra rõ, chính điều này cũng làm hắn vô cùng kinh ngạc. Hắn chỉ biết là uống xong dược sẽ trở nên rất kiên định, không mơ mơ hồ hồ, sống không mục đích nữa.

Kính Đế bệnh nặng. Hắn nằm ở trên giường, không thể nói tiếng nào, cho nên chỉ có thể yên lặng chờ đám người bên cạnh mau rời đi, tiếng khóc của họ khiến hắn thật phiền lòng. Thật lâu sau mới được an tĩnh, đến canh năm, lại có đạo thân ảnh lặng yên tiến vào Quan Lan điện. Vệ Dận phát giác có người tới, hắn chớp mi mắt, nhìn phía bên giường. Hắn nghĩ chắc hắn đã già, hiện tại thấy Từ Hoàn so với ấn tượng cũ không khác biệt là mấy, hắn mới đột nhiên nhớ tới, thì ra đã qua ba năm.


Từ khi người kia chết, cho đến giờ đã được ba năm. Vệ Dận suy yếu nói không nên lời, hắn gần như là tuyệt vọng nhìn Từ Hoàn, đôi mắt như khẩn cầu. Hắn biết chắc chắn lần này Từ Hoàn hồi cung là có chuyện liên quan tới người kia. Rõ ràng hiểu hắn muốn nói gì, nhưng Từ Hoàn vẫn không thèm để ý.Gã mặt không chút thay đổi đứng thẳng ở bên giường, từ trong lòng lấy ra một bình sứ nhỏ, nâng Kính đế dậy, kề miệng bình sát miệng hắn, buộc hắn nuốt hết thứ trong bình.

Vu Dã, ngươi sao đến chết vẫn không buông tha ta? Ta cùng ngươi có quan hệ gì đâu, ngươi đã chết, đã chết rồi, sao còn muốn can thiệp cuộc sống của ta? Kính Đế chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, xung quanh như đóng băng, có lẽ vết thương cũ tái phát, yết hầu hắn co rút, đau đến thập phần lợi hại. Dùng dược kia xong, thậm chí còn phát thêm bệnh ở mắt, mới bắt đầu là khóe mắt hơi ướt át, sau đó, là nước mắt không ngừng rơi xuống. Ngươi bất quá chỉ mất một năm yêu say đắm, thế nhưng muốn ta cả đời đến phụng bồi. Vu Dã, ngươi thật nhẫn tâm…

Từ Hoàn cẩn thận đặt Kính đế nằm xuống, sửa lại chăn. Bộ dáng vô thanh rơi lệ này, hoàn toàn không giống bệ hạ trong hồi ức gã. Không hề lãnh ngạo thanh cao, trở nên gầy yếu héo rũ, bệnh nguy kịch, tâm bệnh khó trị liệu. Từ Hoàn chậm rãi quỳ gối quỳ bên giường Vệ Dận, qua vài năm tính nhút nhát của gã cũng thay đổi, trở nên thành thục, cũng trầm trọng, gã ôn nhu mở miệng, nói:“Bệ hạ, thuốc này là trước khi Vu Dã lâm chung đã phó thác thần luyện chế, chờ sau khi y mất, liền lấy tim y, luyện thành bột phấn có tác dụng cải tử hồi sinh, có thể giải bách độc.” Gã dừng một chút, cúi đầu nhìn hai tay mình, hít một hơi thật sâu, tiếp tục lựa lời khuyên nhủ,“Bệ hạ, Vu Dã cả đời chưa bao giờ bắt buộc người, đối với thần như thế, đối với bệ hạ cũng vậy. Y lúc trước liều lĩnh vì bệ hạ, chỉ cầu ngài cao hứng, chỉ sợ người ưu sầu, ngay cả tình cảm cũng không mong người hồi đáp nhiều, mà hiện tại y lại cứu người một mạng. Thần khẩn cầu bệ hạ xem đây là tấm lòng của Vu Dã, nghĩ đến việc y trước khi chết còn lo cho an nguy của người, cầu bệ hạ thuận theo tâm ý y, bảo trọng long thể, sống thật tốt.”

Dứt lời thật lâu, Từ Hoàn cũng chưa thấy đối phương đáp lại, chỉ nghe tiếng thở dốc mỏng manh, lẫn trong đó hình như là chút thanh âm nức nở. Kính Đế nhắm chặt hai mắt, hắn cứ nghĩ đã quên được Vu Dã rồi, rất muốn rất muốn quên, nhưng không hiểu sao lại vẫn luôn nhớ đến, trước mắt lúc nào cũng hiện lên khuôn mặt của y, chỉ thấy đau đớn mãnh liệt, nói không tròn tiếng:“Năm đó, ngươi không tìm đến ta, không nói cho ta biết, ngươi sợ mình không thấy được y lần cuối… Nhưng, ngươi lại làm cho ta không được nhìn thấy y, Từ Hoàn, ngươi biết không, ta muốn giết ngươi, lại sợ y thương tâm.” Hắn vẻ mặt đạm mạc lại đau khổ, nhiều năm qua lần đầu kể về chuyện cũ, “Tiểu hài tử đó, phóng hỏa thiêu Ninh An điện, nó bỏ đi rồi, nhưng ta… Ta vốn cũng định giết nó, lại sợ y không chịu.”

Từ Hoàn cúi đầu ngày càng thấp, gã không ngắt lời Kính Đế, chỉ nghe hắn trầm trầm cười quái dị vài tiếng, vừa cười vừa khóc, hỗn loạn điên đảo nỉ non:“Thật đáng giận, không phải các ngươi, mà là y, Từ Hoàn, ngươi có biết không, kẻ đáng giận nhất là y, là y…” Hắn bắt đầu nức nở, cảm nhận cơn đau đến tê tâm liệt phế, âm điệu thô ách càng run run,“Ngươi nói xem, y sao có thể đáng giận đến thế? Không bao giờ nói, làm cho ta cái gì cũng không biết, không đợi ta tới, ngươi nói, tại sao y lại đáng ghét đến như vậy…”

Bốn phía ngập tràn hắc ám, Từ Hoàn cũng vạn phần chua xót, tưởng như, đây là vạn trượng đáy cốc. Gã trở về chăm sóc mẹ già, Thận nhi tự do dạo chơi giang hồ, bọn họ đều giương cánh rời xa, chỉ còn lại Vệ Dận ở nơi này. Thống khổ qua đi, chuyện cũ ngày đêm tra tấn hắn, mỗi lần nhớ lại đều đau đến mức đến giờ hắn cũng không còn cảm giác đau.

……

Thiên tử lành bệnh, trọng chưởng triều cương. Cùng lúc đó, hắn hạ lệnh Từ Hoàn trông coi việc tu sửa Ninh An điện. Nếu đã chấp niệm, liền cứ để nó tồn tại đi, tưa như… Vu Dã đã trở về bên hắn. Tâm hòa tâm, chắc sẽ không tịch mịch. Nửa năm sau, Ninh An điện khôi phục nguyên trạng. Vệ Dận đi trước nhìn, cảnh xưa tái hiện, trong nháy mắt thời gian phảng phất quay ngược lại, từng phút, từng giây hiện lên rõ ràng trước mắt. Đáng tiếc, lúc trước, nên nhìn y thật nhiều, thật nhiều.

Ninh An điện sửa xong nửa năm, Kính Đế phong danh hoàng hậu cho Tây Cung Dung phi, đồng thời lại bãi chức Dung tướng quân, tước hết thảy chức vụ, ban cho hắn nửa đời sau thanh nhàn. Không đến nửa tháng, con trai Dung tướng quân, huynh trường Dung hoàng hậu, Nam bá hầu Dung Hành Vân nhận chiếu giết cả nhà, thê nhi tang tẫn, bá hầu thủ cấp hạ lạc không rõ. Trong khoảnh khắc, thiên hạ người người hoảng sợ, tuân thủ nghiêm ngặt thần lễ, e sợ tai họa hại chính mình. Kính đế bí mật đưa Hoàng hậu một phần lễ mọn, trong hộp gỗ là thủ cấp người thân nhất của nàng.

Dung Khả Nhi cả đời đều tuyệt tình vô tâm, huynh trưởng chết thảm cũng không đau xót, chỉ có sự hối hận. Bất quá, nàng như vậy là do từ nhỏ thiếu tình thương của mẹ. Nàng coi Thái tử là thiên hạ chí bảo, bất luận kẻ nào cũng đừng hòng động đến hài tử của nàng. Khi nó sinh ra, nàng liền vì hắn mà một đao giết chết bà mụ để bảo toàn bí mật. Chỉ sợ thân thể quái dị của nó càng lớn càng thấy rõ, đến lúc đó gặp phải kết cục bi ai, nàng động sát khí, chỉ có đưa nó lên ngôi mới bảo toàn tâm kế. Nay sự đã bại lộ, cũng chẳng trách người.

Trong khố phòng, cáo trạng tối mật được dâng lên Hoàng đế, tố cáo Hoàng hậu hạ độc ám sát vua. Thiên tử phê chỉ thị, việc này không có thật, không truy cứu thêm.

Lại quá nửa năm, Kính Đế hạ chỉ thoái vị, hoàn toàn không để ý đến lời can gián của triều thần. Thái tử tuổi còn nhỏ, đăng cơ ngôi vị hoàng đế, Dung phi ngày xưa nay trở thành Hoàng Thái hậu, nàng buông rèm chấp chính, cùng mấy vị giám quốc đại thần cầm giữ triều chính. Vệ Dận nói với nàng, thái tử không thể không có mẫu thân bên mình. Nhưng, hắn chỉ cho nàng quyền thế lúc này, từ nay về sau, nhà họ Dung chỉ có thể hưởng vinh hoa phú quý, mà vĩnh viễn không có được quyền lực trong tay.

Dung Khả Nhi đương nhiên không hề ý kiến, nàng hướng Kính Đế cầu tình, đừng giết nàng, chỉ phế thân phận, cắt lưỡi, chặt một tay, để nàng từ nay về sau lấy một gã cung tì, phục vụ thái tử. Kính Đế vì mẫu tử bọn họ an bài thỏa đáng, cởi long bào, đến Ninh An điện.


Vệ Dận từ nay về sau lánh đời không tham dự triều chính, không thấy người rảnh rỗi, khi ấy không quá ba mươi ba tuổi. Hắn ở Ninh An điện quét tước đình viện, giặt quần áo nấu nước, an hưởng thanh nhàn.

Vu Dã đã ở đây một năm, có lẽ chỉ cần ngẫu nhiên thoáng nhìn, đã đủ để nhớ về y. Vệ Dận về sau nỗi lòng không hề hỗn loạn, liền cảm thấy, chỉ còn nhớ thương, cũng luôn vui vẻ chịu đựng. Đã từng có một người như thế, hắn thấy thật đáng giá.

Ngày xưa khi hoa mai nở, Kính Đế cũng thường tụng kinh niệm Phật. Có mạt tiên hồng sắc du hồn, nàng cũng trở về, sau này vẫn như cũ ở Ninh An điện lưu luyến không đi, chỉ là hiện tại nàng không còn cố chấp nữa, nàng vẫn muốn tận mắt nhìn thấy Thận nhi của nàng trường thành.

Vệ Dận tụng kinh, nàng ở bên cạnh lắng nghe, nàng nhiều lần bay bổng đến trước mặt hắn, mê hoặc đến cực điểm hỏi hắn:“Bệ hạ, ngày đêm tụng kinh, trong lòng người cũng có Phật? Ta lúc nào cũng nghe người niệm Phật, tại sao mãi vẫn chưa siêu thoát?” Kính Đế không ít lần nhìn thấy nàng, tay hắn trong khoảnh khắc chợt dừng lại, rồi lại tiếp tục gõ mõ, thản nhiên nói, Phật của ta là ở trong lòng, lời tụng kinh của ta, cũng chỉ có y hiểu được.

Tâm của ta, tức là Phật của ta. Đây là lần duy nhất Kính Đế trả lời. Nàng nghe không hiểu, mê võng lướt nhẹ ra cửa, từ nay về sau cũng không hỏi nữa.

Kính đế bình thường không quan tâm nữ nhân kia, bất quá hắn cũng có lúc nghi hoặc, hắn từng hỏi nàng:“Còn y? Vì sao ta thấy vong hồn của người, mà y thì chẳng bao giờ xuất hiện?” Du hồn phiêu đãng ngồi trên cành cây mai, nàng nhìn quanh toàn bộ Ninh An điện, thay hắn tìm kiếm nhưng không có kết quả, bất đắc lắc đầu, cười nói với hắn:“Y không ở trong này. Hẳn là người kia, tâm như gió nhẹ không oán hận, cũng không vướng bận hồng trần, sớm lao tới địa phủ. Hiện tại chỉ sợ đã uống Mạnh bà thang, quên hết chuyện xưa, cũng sớm đã buông yêu hận sân si. Bệ hạ, ngươi cũng nên buông tay đi, ngươi không bao giờ gặp lại y được đâu.”

“Ta không tin.” Kính Đế nhắm mắt, tiếp tục vô thanh tụng niệm. Hắn vô luận như thế nào cũng không tin. Vu Dã, y sẽ không nhẫn tâm đến vậy.

……

Vu Dã không ở nhân gian, là sự thật, nhưng không phải là y trốn tránh mà không thấy. Y đứng ở Hoàng Tuyền, ba năm nay cứ định đi mà cuối cùng vẫn chẳng rời đi, bởi mỗi lần vừa tiến lên một bước, y đều nghe thấy một âm thanh nhè nhẹ khoan thai, dụ y ngừng cước bộ. Y dừng ở đây cũng chẳng biết đã bao lâu, cuối cùng cũng đến được bờ Vong Xuyên, nhưng vẫn không đi tiếp, ngồi xếp bằng ở bờ sông chờ người nọ đến tìm y.

Kết quả là khi người nọ đến được đây, y đã ở Hoàng tuyền đợi mười năm, sớm đã quên mọi chuyện. Có một ngày, Vu Dã ở bên sông ngắm người người sang bờ bên kia, xa xa có người đi tới, y tò mò ngóng nhìn người nọ, đợi hắn đi đến trước mặt. Hai người đứng đối diện, người nọ chủ động, có điểm ngượng ngùng nhìn y cười cười, nói:“Thật có lỗi, đã tới chậm.”

Vu Dã cố gắng nhớ lại, nhưng trong đầu vẫn trống không, y đành phải cẩn thận đánh giá người trước mắt, khó hiểu hỏi:“Huynh đài  là ai? Tìm ta có việc?” Người nọ thần sắc ảm đạm vài phần, lặng yên trong chốc lát, mới nói:“Ta tên Vệ Dận, tìm ngươi có việc, muốn kể cho ngươi nghe một câu chuyện xưa thật dài.” Vu Dã nhíu mày, nhìn bờ ngực đối phương, lại nhìn chính mình, nghiêm túc nói:“Huynh đài, ta thích nghe kể chuyện xưa, nhưng hôm nay ta không có hứng, chỉ sợ nghe xong không lãnh hội được tâm tình trong đó, uổng phí dụng ý của ngươi ».

Vệ Dận khẽ vuốt lồng ngực lạnh như băng, là thương tiếc cùng ảo não, rồi sau đó lại tiêu tan nở nụ cười:“Không sao, ta mang tâm của ngươi đến, nó ở ngay trong tâm ta.” Dứt lời, kéo tay Vu Dã, ôn nhu nói,“Đến đây, nắm lấy tay ta, đi theo ta.” Vu Dã cúi đầu hồi lâu không nói, tiếp theo, y giơ đôi bàn tay không trọn vẹn của mình lên trước mặt Vệ Dận, ủy khuất nói:“Ta mất chín ngón tay rồi, sao còn có thể nắm tay ngươi?”

Vệ Dận cố nén cảm xúc, hắn vẫn như cũ tiếu ý không giảm, không muốn lại lãng phí tâm tư. Hắn nâng ngón tay duy nhất của Vu Dã lên, hôn lên môi y, nhỏ giọng nói:“Vậy ta nắm tay ngươi, lấy tay của ta làm tơ hồng, vĩnh viễn ta sẽ không buông ngươi ra nữa.”

Vu Dã suy nghĩ hồi lâu, đón nhận ánh mắt chân thành chờ mong của Vệ Dận, y như trước kia thâm tình mê hoặc, trong lúc nhất thời vô tâm nhưng cũng có thể nảy mầm tình yêu, cuối cùng chậm rãi gật gật đầu, đi vào vòng tay Vệ Dận. Y như nghe thấy tiếng trái tim mình đập liên hồi.

Thì ra, tình yêu của y là ở nơi này. Vu Dã híp mắt, cảm nhận hơi ấm từ vệ Dận, hai má y kề sát ngực người kia, không khỏi nhẹ giọng nở nụ cười, cửu chỉ đoạn tẫn đổi lấy lưỡng tình tương duyệt, quả thật xứng đáng.

Như là ngươi kiên trì trao ta tấm chân tình, ta liền tặng ngươi chân ái, ngươi lặn lội nơi Hoàng Tuyền tìm, ta đây hứa cùng ngươi làm bạn. Như vậy không đủ viên mãn hay sao ?

(Hoàn)