Editor: Fuyu
Beta – reader: Băng Tiêu
Lâm Tĩnh Hải vốn là một người cứng cỏi. Một đứa trẻ, so với bị người tận lực thương tổn thì việc bị quên lãng hoàn toàn thậm chí còn tổn thương hơn, nhưng Lâm Tĩnh Hải cũng không trở nên hư hỏng, càng không có những suy nghĩ cực đoan. Hắn rất ưu tú, thông hiểu sự tình, chưa bao giờ gây phiền toái cho người khác, cũng luôn tích cực nghênh đón những thử thách trong cuộc sống. Trong vài chục năm kể từ khi mẫu thân hắn qua đời, hắn cũng vẫn chăm sóc bản thân mình thật tốt.
Lâm Tĩnh Hải không muốn suy nghĩ thêm gì nữa, hắn cứ vùi đầu vào công việc mong quên đi tình cảm này. Có lẽ, cái này với hắn mà nói vốn là thứ xa xỉ phẩm. Hắn hẳn là không có thứ quyền lợi này đi.
Nhưng mà, tình yêu không phải là thứ mà mọi người đều ngang hàng hay sao? Còn ta, vì sao lại không thể?
Lâm Tĩnh Hải cứ thế vùi đầu vào công việc, bởi vì trước kia không phát hiện ra, lúc này căn phòng an tĩnh hắn vẫn thường nghỉ ngơi dường như trở nên đặc biệt trống trải, khiến cho hắn thường xuyên gặp ác mộng, mỗi lần tỉnh dậy đều cảm thấy cả người co quắp trong đau đớn. Cũng chỉ có mỗi khi nửa đêm tỉnh giấc, hắn mới rõ ràng cảm giác ấy, nguyên lai, mình đã từng cùng một người phát sinh một đoạn tình cảm luyến ái si mê.
Không khí trong công ty Thương mại Cẩm Hải gần đây có chút nặng nề. Các nhân viên đều cảm thấy lo lắng. Bởi vì Tổng giám đốc hòa ái dễ gần của họ gần đây tinh thần rất sa sút. Mặc dù ngài không giáo huấn điều gì, nhưng so với mắng chửi còn khiến cho người ta thấy khó chịu hơn.
Có lẽ Tổng giám đốc gặp phải việc gì rồi. Lời vừa nói ra, có người thấp giọng băn khoăn:
“Tổng giám đốc, không phải là thất tình đấy chứ?”…
“Tổng giám đốc chưa từng yêu ai, sao có thể thất tình được?…”
Trong phòng uống trà vô ý nghe được câu này khiến tay Lâm Tĩnh Hải bỗng dưng run lên, nước trà nóng bỏng văng ra tung tóe:
“Đúng vậy, căn bản chưa từng bắt đầu yêu đương lưu luyến, sao có thể nói thất tình…”
Lâm Tĩnh Hải cố gắng điều chỉnh tâm tình, công việc cũng dần dần trở nên lu bù, công ty thương mại Cẩm Hải mới nổi lúc này đã có chút bản lãnh trong giao thương với bên ngoài.
Hắn đem toàn bộ tinh lực tập trung vào công việc, cảm giác được mình một lần nữa hào hứng hẳn lên, có lẽ mọi thứ cứ phai nhạt đi như vậy cũng tốt lắm. Lâm Tĩnh Hải đã khôi phục sự thận trọng trong công việc, khoác lên mình hình tượng một nam nhân thành công, mạnh mẽ vang dội nhưng cũng rất lịch sự tao nhã. Các nhân viên công ty cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng kỳ thực chính hắn rõ ràng, trong lòng hắn càng ngày càng sầu khổ, rất nhiều chuyện không muốn ra mặt, nhất là những lĩnh vực mà hắn biết sẽ phải chạm mặt người kia, hắn đều van vỉ Tiểu Tào đi làm giúp hắn, may mắn chính là Tiểu Tào hoàn thành xuất sắc không sai một chút nào. Mặc dù biết người nọ có khi cũng đã quên mình, nhưng hắn vẫn có chút không tài nào buông xuống được.
Cứ như vậy, cuộc sống chậm rãi trôi qua, vết thương cũng dần dần bình phục.
Lâm Tĩnh Hải đang nghiêm túc làm việc, ánh mặt trời ùa vào hắt lên khuôn mặt hắn. Cả người hắn cũng như sinh động hẳn lên, hình ảnh an tĩnh lại khiến người ta cảm giác như có vần điệu, mái tóc ngắn rất mềm mại được chải gọn gàng, chỉ có vài sợi tóc vểnh ra xung quanh như nghịch ngợm, làn da trên khuôn mặt được bao phủ bởi một lớp lông tơ mỏng, dưới ánh mặt trời ấm áp lại toát lên nét gợi cảm như có như không, lông mi thật dài tỏa bóng xuống đôi mắt một mí như trói buộc ánh nhìn, sống mũi thẳng không cao lắm luôn có một cái gọng kính ngự bên trên, nhìn qua trông thật ôn nhu; đôi môi hồng nhuận tản ra nét ngây thơ hấp dẫn; bàn tay không lớn cùng những ngón tay thon dài, thuần thục như vuốt ve những phím đàn réo rắt, tất cả tạo nên giá trị con người hắn; vành móng tay nhỏ được cắt tỉa gọn gàng cũng tỏa ra ánh sáng vàng óng lung linh.
Lâm Tĩnh Hải trông vừa cô đơn tích mịch lại vừa xinh đẹp động lòng người, chỉ là vẻ xinh đẹp này chưa từng được người ta phát hiện. Mọi người luôn vội vàng đi qua bên cạnh hắn, người ta có thể nhìn thấy em trai hắn, nhìn thấy gia đình vốn không thuộc về hắn, nhìn thấy công ty của hắn bây giờ, cũng nhìn thấy dung mạo bình thản an nhiên của hắn. Thế nhưng người ta lại không chú ý đến đôi mắt một mí xinh đẹp dưới cặp kính kia đang phát ra ánh hào quang dù trong bất cứ hoàn cảnh nào. Về tâm hồn hắn, dù đã sống đến tuổi này nhưng vẫn chưa từng có ai để tâm tới. Càng huống chi nếu có người thật sự có tâm để ý thì cũng khó mà nhìn thấu tâm tình chân thật của hắn.
Lâm Tĩnh Hải càng ngày càng thêm bị động, hắn không chịu nổi ánh mắt khác thường của người khác nên đánh mất đi quyền được theo đuổi hạnh phúc của mình; hắn không có sự tự tin trong tình cảm nên cũng mất đi tư cách bảo vệ tình yêu.
Hắn chỉ có thể ở trong góc mà âm thầm chờ đợi, dùng tính cách tự ti của mình để tự liếm vết thương. Tất cả tình cảm mãnh liệt cùng sự nhiệt tình nỗ lực hắn đều đặt hết vào sự nghiệp, còn lời hứa cùng với người kia bên nhau đến thiên trường địa cửu hắn cũng đã chậm rãi quên đi. Có lẽ người nọ không rõ, đối với người lúc nào cũng mang tâm lý sợ hãi như Lâm Tĩnh Hải, có thể tỏ ra vững vàng ung dung quên đi từng chút một như vậy vốn chẳng dễ dàng, đáng tiếc, tất cả đã trở thành dĩ vãng.
Nhưng, có thật đã là quá khứ hay không?
“Cậu còn không hiểu sao? Cuộc sống hạnh phúc chỉ có diễn viên chính mới có thể có được, vai phụ đều chỉ là dùng để phụ trợ, chỉ khi bọn họ thống khổ giãy dụa mới có thể làm nổi bật cuộc sống tốt đẹp đầy ấm áp hạnh phúc của diễn viên chính.”
Giọng nói của Lạc Tường như vang vọng bên tai Lâm Tĩnh Hải, khiến cho hắn từ cơn nửa mê nửa tỉnh phải đau đớn mà tỉnh giấc. Lâm Tĩnh Hải luôn ngủ không yên, gần đây thậm chí còn sinh ra chứng huyễn thính. Nhưng hắn vẫn rất lý trí, dù thế nào cũng nhất định không chịu uống thuốc ngủ, hắn sợ chính mình chết rồi cũng sẽ không ai phát hiện ra. Chịu đựng, đó là điều duy nhất mà hắn có thể làm.
*Huyễn thính: ảo giác, nghe thấy những âm thanh không có thật, hoặc những âm thanh của quá khứ nhưng lúc nào cũng vang lên bên tai.