Phôi Đạo/ Hoại đạo

Chương 64: Vụ án thứ 8 – liên minh

Mỗi một câu Khương Hồ nói ra, sắc mặt Địch Hải Đông liền lạnh đi vài phần, Thẩm Dạ Hi thì đang dùng ánh mắt đo lường khoảng cách của mấy người đó, tuy nói hiện tại quan hệ của bọn họ là hợp tác, ông Địch cũng tự xưng là lương dân toàn thân trong sạch, nhưng ai cũng không thể chắc chắn, lỡ có chuyện xảy ra thì phải làm sao, dù sao dưới tình huống như vậy, Khương tiểu ngốc miệng không thể ngừng lại tự kiếm rắc rối, có hậu quả gì chỉ sợ là mình phải đi thu thập.

Ngón tay Địch Đông Hải cầm quải trượng đột nhiên nắm chặt, Thẩm Dạ Hi vẻ mặt không sao cả, tay dưới bàn nhẹ nhàng đặt tại nơi để súng.

Lại nghe Địch Hải Đông đột nhiên nở nụ cười, tươi cười có vẻ vặn vẹo, giống như ăn phải đồ hư, mang theo vài phần dữ tợn, Thẩm Dạ Hi liếc mắt nhìn qua, ông Địch tuy có điểm nghiến răng nghiến lơi, nhưng tay cầm quải trượng đã buông lỏng ra, ông nói: “Bác sĩ Khương đột nhiên làm tôi nhớ đến một người bạn già – chìa khóa của tôi ở trong này.”

Ông nhẹ nhàng mở đầu quải trượng, bên trong cư nhiên lộ ra một cái máy kiểm tra vân tay nhỏ, Địch Hải Đông để tay lên trên, vang lên một tiếng ‘Tích’, xuất hiện một ô nhỏ, chìa khóa nằm ở bên trong, ánh mắt Khương Hồ dừng lại trên chìa khóa kia, đột nhiên thở dài.


Địch Hải Đông nghe tiếng thở dài này của cậu liền có điểm giật mình: “Bác sĩ Khương làm sao thế, là chìa khóa của tôi có vấn đề hay là nơi đặt chìa khóa có vấn đề?”

Khương Hồ hạ mắt: “Địch tiên sinh, quải trượng là một vật quan trọng của ông, tôi thấy ông cho dù ăn cơm cũng không rời tay, thứ này không thể rời đi phạm vi khống chế của ông đi?”

Địch Hải Đông thản nhiên nói: “Lúc tắm rửa sẽ có người giúp tôi lau.”

Khương Hồ hỏi lại: “Vậy chắc ông đã biết là người nào trộm rồi đi?”

Địch Hải Đông nhẹ nhàng cười nói: “Tôi đích thật là không biết.”

Khương Hồ tựa hồ nở nụ cười một chút: “Địch tiên sinh, lấy sự cảnh giác của ông, người có thể giúp ông tắm rửa lâu quải trượng khẳng định là người theo ông rất nhiều năm? Sau khi hắn làm ra chuyện này thì để chìa khóa lại chỗ cũ, là vì hắn đánh cược, thành công chính là thành công, nếu thất bại…”

“Tôi là người làm ăn đứng đắn.” Địch Hải Đông nói.


Khương Hồ nhướng mi, nghĩ thầm nhìn ông một cái, mang theo ý châm chọc, lười cùng ông đánh Thái Cực (Chi: Kiểu như đưa qua đẩy lại nhẹ nhàng dùng 8 lạng đẩy ngàn cân ý), trực tiếp nói: “Kỳ thật ông đã đem người có thể tiếp xúc với quải trượng tách ra để khống chế, sau đó có một người tự sát, đúng không?”

Địch Hành Viễn sửng sốt, ánh mắt nhìn về hướng Khương Hồ mang thêm vài phần sâu xa. Địch Hải Đông thở dài: “Bác sĩ Khương, cậu khi nào không còn muốn làm việc ở cảnh cục, có thể tới tìm tôi.”

Tay Thẩm Dạ Hi để dưới bàn lúc này mới chậm rãi buông ra, nâng lên mí mắt, biểu tình có chút không tốt nhìn chằm chằm Địch Hải Đông: “Địch tiên sinh, ngài thật không nên đi, tôi là cấp trên của cậu ta đang ngồi kế bên đấy? Tôi làm việc nhiều năm như vậy luôn đối xử tốt với nhân viên.”

“Là dạng người nào?” Khương Hồ hỏi.


Địch Hành Viễn tiếp nối câu chuyện: “Là một người lớn tuổi đi theo ông nội, tên là Kiều Tuệ Chi, tôi còn phải gọi bà là Kiều thẩm, mang theo con trai, chồng đã chết mười năm trước, bà vẫn luôn thủ tiết, trên dưới Địch gia không ai dám bạc đãi bà, chỉ có tôn kính cùng an ổn sống chung.”

Khương Hồ nghĩ nghĩ: “Con người khi làm việc gì đó thì luôn có lý do, chỉ là khó nói cùng người ngoài mà thôi.”

Ngón tay Thẩm Dạ Hi nhẹ nhàng gõ bàn hai cái, đột nhiên hỏi: “Địch tiên sinh, kẻ trộm ông cũng đã bắt được, còn gọi chúng tôi đến làm gì?”

“Thứ này ở trong tay người khác làm tôi trong lòng khó có thể sống yên ổn, có yêu cầu quá đáng hi vọng hai người ngoài cuộc tỉnh trong cuộc u mê, chỉ tôi một đường sáng, Mẫn Ngôn trăm phương ngàn kế hao tổn tâm cơ lấy đồ của tôi, đến tột cùng là muốn gì?” Địch Hải Đông dừng một chút, nhíu mày, “Huống hồ….tôi không rõ, nơi để chìa khóa hay đồ vật gì đó đều có mình tôi biết. Lúc trước khi Kiều thẩm vào nhà chúng tôi, tôi là coi trọng bà ta hàm hậu thành thật, nếu không có người chỉ dẫn, bà tuyệt đối không thể lấy đồ mà không để lại chút dấu vết.”