Sau khi Trì Nam hạ
triều, liền dẫn một đám cựu thần đến điện Thanh Khê, còn chưa đi được
mấy bước, đã bị A Thu với cái đầu đầy mồ hôi ngăn ở bên ngoài điện Cần
Chính.
"Thế nào?" Thấy bộ dáng A Thu như vậy, Trì Nam biết chuyện nhất định có liên quan tới Chu Phú.
A Thu gấp đến độ đảo quanh tại nguyên chỗ, nếu như Trì Nam còn chưa ra thì hắn sẽ mài hỏng cả sàn gạch lưu ly.
"Công chúa, phò mã bị bắt rồi." vẻ mặt A Thu như đưa đám nói.
"Hả?" Trì Nam bình tĩnh hỏi "Bị ai bắt?"
"Người của tam công chúa." A Thu hồi tưởng cảm giác bị một đám người vây quanh lúc nãy mà sợ hãi.
Trì Nam hít một hơi thật sâu, nắm tay lai trong tay áo, lạnh nhạt nói: "Phò mã không có phản kháng à?"
Tướng công mình thì mình biết, với sức mạnh của Chu Phú, dù là mười con bò
kéo hắn cũng không nổi, huống chi chỉ là mấy người làm.
"Lúc đầu
phò mã có phản kháng, nhưng sau đó biết là người của phủ công chúa thì
không phản kháng nữa, nói là không thể ra tay với tỷ muội ngài, khiến
ngài khó xử, phò mã bảo nô tài chạy trước, ngài ấy cam nguyện bị trói." A Thu tận lực nói rõ ràng đầu đuôi câu chuyện, để công chúa biết hắn
không giống bọn chuột nhắt bỏ phò mã lại chạy trốn, mà là nô bộc trung
thành được phò mã nhờ cậy, xông phá muôn vàn khó khăn để về báo tin.
Trì Nam trầm ngâm chốc lát, lắc lắc đầu với đám cựu thần sau lưng, bảo họ đến điện Thanh Khê trước.
"Biết tại sao không?" Đợi các lão thần hành lễ lui ra hết, Trì Nam mới hỏi.
Nhưng vấn đề này, thì A Thu cũng không hiểu rõ nổi, chỉ đành phải suy đoán
rồi nói: "Cụ thể tại sao, tiểu nhân không biết, d♡iễn‿đàn‿l✧ê‿quý‿đ♡ôn
nhưng hôm đó nô tài đi tìm phò mã thì phò mã hình như đã gặp tam phò mã
Sài Thiều, chẳng lẽ là phò mã của chúng ta xung đột gì với tam phò mã,
nên Tam công chúa mới xử trí ngài ấy?"
". . . . . . Đi điều tra xem chuyện gì xảy ra, điều tra xong rồi nói. Giờ ngươi về đi."
Trì Nam lạnh lùng phân phó A Thu như thế, nói xong liền phất tay áo đi về điện Thanh Khê.
"Công chúa. . . . . . Ngài, ngài mặc kệ phò mã à?"
A Thu đi theo sau lưng Trì Nam kêu lên vì khó thể tin, hắn chạy tới đây
vốn nghĩ công chúa nghe xong sẽ lập tức cùng hắn đến phủ tam công chúa
lý luận, ai ngờ lại lạnh lùng thế, rốt cuộc đang diễn trò gì?
——————Xemtiếpởdiⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn———————-
Tay chân Chu Phú đều bị khóa lại, cơ thể cũng bị xích sắt dầy nặng trói
lại, bị nhốt trong kho củi đen thui chung với tam phò mã.
Tam phò mã tựa vào một đống củi đốt, nhìn người mình, lại nhìn trên người Chu
Phú, chợt cảm thấy hết sức không thăng bằng, giọng điệu chua lòm nói:
"Bọn họ rốt cuộc đánh giá cao ngươi, hay đánh giá ta thấp?" Trên người
Chu Phú thì toàn là xích sắt, còn trên người mình thì sao? Tay chỉ bị
cột bằng một sợi dây thừng lớn cỡ ngón tay, vậy không phải kỳ thị cấp
bậc sao?
Chu Phú đang ngồi đàng hoàng trên mặt đất, ngẩng đầu
nhìn vầng trăng sáng ngoài cửa sổ, nghĩ tới thê tử thân yêu, nghe tam
phò mã nói chuyện, mới quay đầu nhìn hắn một lát.
Chu Phú quét
một vòng trên người tam phò mã xong, giọng nói hết sức hâm mộ: "Ai, rốt
cuộc là thê tử của ngươi, biết đau lòng cho ngươi, xích sắt trên người
ta nói ít cũng phải trăm cân, bị đè tới sắp không thở nổi."
Sài
Thiều nghe Chu Phú thay đổi góc độ nói chuyện, trong lòng liền cảm thấy
tốt hơn nhiều, nhưng vẫn không đồng ý với lời của Chu Phú nói, nói như
đã quen: "Đau lòng? Nếu nàng ta yêu thương ta, Sài Thiều ta liền chặt
đầu cho ngươi làm bô. Ngươi nhìn cho rõ, đây chính là tác phong trước
giờ của nàng ta, trước tiên nhốt người ở đây cho lạnh cứng, đói dẹp
bụng, không còn hơi sức nữa, sau đó mới hành hình, lúc đó ta tựa như con cá rời khỏi nước, mặt cho nàng ta xâm lược, thật là tiện."
"Không thể nào, sao tam muội lại đối đãi ngươi như thế? Muội ấy. . . ." Chu
Phú nói xong, chợt nhớ bộ dáng đại nghĩa diệt thân của công chúa Khanh
Điệp - tam muội của thê tử ở Luật Cần quán hôm đó, hắn hơi lo lắng nuốt
một ngụm nước bọt.
"Sao nàng ta không thể? Hãn phụ, hai từ hãn phụ (nữ nhân đanh đá) này vô cùng hợp với nàng ta!"
Sài Thiều bị đòn quen rồi, thấy Chu Phú ngây thơ như thế, cảm thấy cần
thiết phải cho hắn biết rõ Khanh Điệp là người thế nào, tránh cho y còn
mở miệng kêu ‘ Tam muội ’, không duyên cớ khiến hắn buồn nôn.
Chu Phú cảm thấy đề tài này hắn không nên bàn tiếp, liền im lặng không lên
tiếng tiếp tục nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ, nhưng Sài Thiều còn ở đằng
kia liến thoắng không ngừng: "Ai, lần này thật là xui xẻo, vốn nghĩ có
thể tiêu diệt hết, thắng về tiền thua ngày trước, ai biết ngay cả cái
quần lót cũng thua mất. . . . . ."
Chu Phú nhìn Sài Thiều, quyết
định khuyên nhủ hắn một phen: ". . . . . . Cứ đánh bạc hoài sẽ không
thắng, cha ta nói thế. Ngày trước chúng ta có một người hàng xóm, ông ta cũng ham đánh bạc, đầu tiên là thua sạch tất cả tiền trong nhà, sau đó
thua căn nhà và ba người thiếp, cuối cùng cả thê tử nhi tử cũng cược
luôn."
Sài Thiều không chút cử động, liếc mắt nhìn nhìn Chu Phú, không mặn không lạt hỏi "Sau đó thì sao?"
"Sau đó. . . . Thê tử nhi tử đều bị bán đi thanh lâu, nhi tử của ông ta mới
mười một tuổi, đã phải vội vã tiếp khách, chưa tới hai tháng đã bị người ta giết chết ở trên giường." Chu Phú vốn nghĩ rằng câu chuyện đời thật
này sẽ đả động Sài Thiều, không ngờ đối phương nghe xong, lại hứng thú
hỏi: "Vậy thê tử của ông ta thì sao? Chết chưa?"
Chu Phú thấy hắn hưng phấn, cũng không rõ chân tướng: "Thê tử ông ta không có chết, sau
đó nghe nói được người ta cưới trở về làm chi thứ hai."
"Dừng!"
Sài Thiều cười nhạo nói: "Vậy thì thật đáng tiếc. Ngươi không biết, ta
hi vọng chuyện của người láng giêng của ngươi xảy ra trên người ta cỡ
nào, diễn๖ۣۜđàn✰lê๖ۣۜquýđôn nếu một ngày kia ta có thể thua hết thê tử,
khiến nàng ta bị bán đi thanh lâu, mỗi ngày tiếp khách, sau đó bị một
nam nhân cả người ghẻ lở cưới về, chịu hết hành hạ. . . . Được vậy, ta
liền cố gắng đánh bạc."
". . . . . ." Đối mặt người có suy nghĩ này, Chu Phú không phản bác được.
Sài Thiều đang mặc sức tưởng tượng tương lai trong đầu hả hê vô cùng, thì
nghe thấy ngoài cửa truyền đến một tiếng hừ lạnh khúc khích:
"Thật sao? Chí hướng của tam phò mã chúng ta. . . . Thật là không nhỏ."
Sau lời khen ngợi kỳ cục này, cửa phòng chứa củi đột nhiên bị đá văng ra,
tam phò mã dựa vào ánh trăng thấy rõ người tới liền sợ đến hít vào một
hơi, cả người cứng ngắc rúc vào góc.
Chỉ thấy công chúa Khanh Điệp với bộ mặt giận dữ, cười tủm tỉm dữ tợn như ác quỷ địa ngục.
"Muốn bán bản công chúa vào thanh lâu, còn bắt ta mỗi ngày tiếp khách, chịu
hết hành hạ?" Âm thanh của tam công chúa Khanh Điệp nghe hơi run rẩy,
không biết bởi vì tức giận, hay bởi vì bị thương.
"Không, không
phải. . . . . Ta... ta đang thảo luận với đại phò mã về tên láng giềng
kia, thật, tên láng giềng đó quá ghê tởm, lại bán cả thê tử nhi tử, quả
thật không phải là người, thật không phải người mà."
Sài Thiều
vừa thấy công chúa Khanh Điệp, liền hết còn anh hùng, cũng không còn vẻ
mặt mặc sức tưởng tượng tương lai như trước, nịnh hót nói.
"Hừ."
Công chúa Khanh Điệp làm sao không biết sự xấu xa của hắn, hừ lạnh một
tiếng, lấy ra cây roi giấu ở bên hông, một tiếng ‘chát’ đột ngột vang
lên trong phòng chứa củi ở đêm tối yên tĩnh khiến người ta sợ hãi như
đến điện Diêm La.
Nhẫn tâm quất từng phát roi vào trên người tam phò mã: "Không phải ngươi biết mở khóa sao? Ngươi trốn đi! Sao lại không trốn?"
"Không, không phải. . . . . A! Không phải vậy, nàng nghe ta giải thích, đừng. . . . A! Đừng đánh. . . . Đừng đánh. . . . A ——"
Tay tam phò mã bị trói sau lưng, chỉ có thể dựa vào một đôi chân để tránh
né, kêu rên không còn chút hình tượng nào giống như lần đầu tiên gặp Chu Phú.
"Đánh ngươi đó! Đồ không ra gì, lần này thua mất cả nửa gia sản của phủ công chúa! Ngươi còn muốn thua cả ta, hôm nay ta sẽ cho
ngươi biết, ta là ai!" Công chúa Khanh Điệp nóng nảy thành tánh, căn bản không nghe tam phò mã kêu rên, tay quất roi liên tục, quất vào trên
người tam phò mã như mưa rơi diễn✿đàn-lê-quý✿đôn
"A. . . . Ta...
ta sai lầm rồi, ta sai lầm rồi còn không được sao, ngươi. . . . A! Đừng
đánh, a —— nữ nhân xấu xa, đừng đánh nữa!"
Tam phò mã bị quất
liên tục mười roi, y phục trên người cũng rách nát, có mấy chỗ đã có máu tràn ra, không thể nhịn được nữa nên kêu lên.
Tam công chúa Khanh Điệp dừng roi trong tay lại, trên gương mặt kiều diễm vô song tràn đầy sát khí: "Ngươi gọi ta là gì?"
Vốn nàng tốt bụng, muốn lén đến thăm chút, không ngờ lại nghe được mấy lời
độc ác đó, bây giờ còn không biết hối cải, lại dám gọi nàng là nữ nhân
xấu xa?
"Không phải, không phải vậy đâu công chúa, nàng tha cho
ta đi, lần sau ta không dám nữa, không đánh bạc nữa, có được hay không?" Lúc nãy tam phò mã bộc phát ra do bị ép, công chúa vừa dừng roi, thì lý trí của hắn cũng trở lại rồi.
Tam công chúa thấy hắn gió chiều
nào theo chiều ấy, càng thêm giận dễ sợ, quắc mắt nhìn trừng trừng, lại
tăng thêm sức lực trong tay: "Muốn ăn đòn!"
"A! Ngươi... nữ nhân
xấu xa, ngươi sẽ không được chết tốt, đáng đời ngươi làm quả phụ cả đời, ngươi không phải là người! Ngươi trả Hương Nhi cho ta, a. . . . Hương
Nhi, ta yêu nàng! Dù nàng chết, dù nàng bị nữ nhân xấu xa này hủy dung
nhan, ta vẫn yêu nàng! Ta yêu nàng Hương Nhi! Hương Nhi!"
Tam phò mã bị roi quất lăn lộn ở trên đất, không cầu xin tha thứ nữa, mà còn kêu tên nữ nhân khác.
Công chúa Khanh Điệp nghe hắn kêu lên hai từ ‘Hương Nhi’, càng thêm tức nổ tung tim phổi, đánh cho tam phò mã ngất xỉu.
Nhìn nam nhân cuộn người trên đất, công chúa Khanh Điệp thở hổn hển, vành
mắt đỏ lên, chỉ thấy nàng mất hồn quăng roi đi, ôm tam phò mã vào trong
ngực, yếu ớt nói:
"Không cho. . . . . Nhắc đến con tiện nhân kia."
Công chúa Khanh Điệp để tam phò mã nằm trong ngực mình, yêu thương vuốt ve
chỗ bị thương của hắn, sau một lúc lâu, mới lau khô nước mắt hắng giọng
kêu lên:
"Người đâu. Mang phò mã về chữa trị."
Người làm
liền nối đuôi mà vào dìu tam phò mã Sài Thiều ra ngoài, công chúa Khanh
Điệp ý chí sa sút đứng lên, đang chuẩn bị rời đi, lại bị Chu Phú nãy giờ vẫn bàng quan trông gọi lại:
"Tam muội, muội chờ một chút."
Lúc này công chúa Khanh Điệp mới nhận ra, trong phòng củi còn có một người, nghĩ đến bộ dáng yếu ớt của mình vừa rồi, đều bị hắn thấy, trong lòng
không khỏi căm tức, mắt lạnh nhìn người gan to như trời, dám kêu nàng là Tam muội.
"Ngươi muốn ta thả ngươi sao? Không thể nào, hôm đó
ta nói rõ ràng ở Luật Cần quán, bất luận kẻ nào dám cho tam phò mã vay
tiền, ta liền khiến hắn đẹp mắt."
Chu Phú nhìn chằm chằm bằng cặp mắt vô cùng thuần phác, thành khẩn nói: "Ta không muốn muội thả ta. Mà
muốn nói, Tam muội khống chế phu quân như vậy là không được, đánh chửi
chỉ làm hắn sợ muội, cũng không thể khiến hắn yêu muội."
". . . . . ." Công chúa Khanh Điệp từ trên cao nhìn xuống cái tên thất phu thô
tiện này, không ngờ hắn lại là vị hôn phu của Trì Nam, nhưng ánh mắt hắn trong suốt, không giống gạt người, suy nghĩ một lúc lâu, mới hỏi: "Thật à?"
Chu Phú thấy ‘Tam muội’ có lòng học tập, liền nở nụ cười,
vui lòng chỉ giáo: "Tam muội tới đây, để tỷ phu dạy muội mấy chiêu khống chế phu quân. . . ."
". . . . . ."