Chu Phú đi trên con
đường với dòng người đông như trẩy hội, muốn đi mua chút thuốc cho nương tử, lại ấp úng với lão bản tiệm thuộc hồi lâu, đối phương mới lấy ít cỏ ngải diệp và thuốc cầm máu ngừng đau cho hắn, sau đó mặt hồng mập mờ
hỏi hắn có phải tân hôn hay không, phải tiết chế đó nhé.
Ai, hắn
cũng biết là phải tiết chế. Sáng nay tỉnh lại thấy bộ dáng nương tử tiều tụy như vậy, Chu Phú đau lòng hơn bất luận kẻ nào, không biết do nguyên nhân gì, chỉ cần uống rượu rồi, liền như thay đổi thành người khác, vô
luận là suy nghĩ hay động tác đều không thể khống chế.
Rốt cuộc
là bắt đầu từ khi nào chứ? Năm tuổi? Tám tuổi? Không nhớ rõ. Trong ấn
tượng của hắn, tật xấu này hình như là di truyền, cha hắn cũng là như
vậy, mỗi lần uống rượu, thì trở nên không biết hắn. Có lúc ngồi một mình ở trên nóc nhà cô đơn ngắm sao giả trang thâm trầm; có lúc sẽ biến mất
không còn bóng dáng; có lúc lại liều mạng đốc thúc hắn luyện công.
Chu Phú từ lúc còn nhỏ đã biết, cha hắn không phải một người bình thường,
ông ấy hiểu được rất nhiều điều mà người ta chưa từng nghe đến, ngay cả
nương tử. . . . Chu Phú đã từng hỏi ông ấy, tại sao nữ nhân xinh đẹp như vậy lại cam tâm gả cho hắn, thì cha chỉ cười nói, nhân duyên này vốn
thuộc về hắn. . . . . .
Sau một tháng thành thân với nương tử,
thì cha lại mắc bệnh nặng, tất cả đại phu đều tìm không ra mấu chốt,
chưa tới hai ngày, ông ấy đã đi đời rồi, có một vài vấn đề ngay cả hắn
muốn hỏi rõ ràng, cũng không thể.
Sau khi cha chết, thế giới của
hắn chỉ còn lại có nương tử. Nương tử thành toàn bộ cuộc sống của hắn,
hỉ nộ ái ố của nàng đều điều khiển thần kinh của hắn, mặc dù như vậy sẽ
làm cho hắn mất đi mình, nhưng Chu Phú vẫn vui vẻ chịu đựng.
Chu
Phú cầm thuốc, đi ở trên đường, chợt chóp mũi ngửi thấy một mùi thơm
quen thuộc, hắn men theo mùi thơm nhìn lại, liền một bà lão ngồi ở ven
đường, trước người đặt một cái lớn thùng gỗ, trong thùng gỗ nuôi rất
nhiều hoa bách hợp, màu sắc như dương chi bạch ngọc, trắng muốt rạng rỡ, Chu Phú vừa nhìn hoa này liền biết rõ nương tử sẽ thích.
——— —————— —————— ———————–
Nhi tử bị đánh gãy xương sườn, gãy tay, sưng mặt sưng mũi khiến sự phẫn nộ
của Định Viễn Thừa Tướng gia thăng lên đến cực điểm, đợi tình huống nhi
tử khá hơn chút rồi, liền triệu tập 800 tinh binh, từ phủ Thừa Tướng
chạy về phía phủ trưởng công chúa như sấm vang chớp giật, vây quanh bức
tường hoa đào xuân sắc đếná nước chảy không lọt.
Ngọc Khanh mang theo 200 Hiên Viên thiết kỵ trấn thủ, ứng đối Thừa Tướng gia râu tóc bạc trắng, đang tức sùi bọt mép.
"Khi lão tử mang binh đánh giặc, mấy tiểu tử các ngươi còn không biết mặc tả ở nơi nào đấy. Cút ngay!" Ngoài tường hoa đào, lão Thừa Tướng Bách Lý
Tung Hoành ngồi trên lưng ngựa cao chống nạnh kêu gào.
"Tướng
gia, công chúa đang nghỉ ngơi, phân phó bất luận kẻ nào cũng không được
quấy nhiễu, đây là chức trách của bọn thần, không thể tránh ra, kính xin tướng gia tha lỗi." xưa nay Ngọc Khanh đều biết tính tình vị tướng gia
này, liền thoáng hạ giọng nói chuyện.
Bách Lý Tung Hoành thống
lĩnh 30 vạn cấm quân trong kinh thành, khí thế thật không thấp, râu ria
vảnh lên, d❃đ❁l❁q❃đ lông mày dựng lên, nổi trận lôi đình như ác quỷ:
"Chức trách? Lão tử từng dẫn binh đánh thắng Nam Cương, đánh thắng Đột Quyết, tùy tiện đưa ra một trận, đều là chiến công hiển hách, các ngươi là thứ gì? Lại dám ngăn cản đường đi của lão tử, cút!"
"Tướng gia, xin
đừng làm khó bọn thuộc hạ, công chúa có lệnh. . . ." Ngọc Khanh có chút
chống đỡ không được, ngày trước chỉ nghe nói Thừa Tướng nóng nảy, nhưng
chưa bao giờ biết, hôm nay gặp mặt, thật là khiếp người như Chung Quỳ
vậy.
"Lệnh cái rắm!" Lão tướng gia quả quyết chặn lại lời Ngọc
Khanh nói, chỉ trời kêu lên: "Đi nói với nha đầu Trì Nam kia, dù tiên đế trên đời, biết lão tử tới cũng chắc chắn sẽ ra cửa đón, hôm nay mặc dù
nó nhiếp chính, cũng không thể quên quy củ này."
"Tướng gia. . . . . Cần gì làm khó thuộc hạ." Ngọc Khanh lộ vẻ khó xử, ra vẻ yếu thế,
hy vọng có thể khiến lão tướng gia thương hại, đến đây thì dừng.
"Xí! Làm khó cái rắm! Nha đầu đó không ra cũng không sao, mục đích hôm nay
lão tử tới, là bắt lấy thằng nhà quê thiếu dạy dỗ kia, mẹ nó, cả nhi tử
của lão tử cũng dám đánh, xem lão tử đá tung trứng hắn, chặt đứt gốc
hắn!" Tướng gia nhảy xuống từ trên lưng ngựa, nổi trận lôi đình.
"Năm năm trước, lão tử đã nói, ai dám động đến bất luật người nào ở Bách Lý
gia, lão tử liền diệt tộc hắn, con bà nó, tức chết ta. Mau gọi hắn ra
ngoài, không ra được, lão tử liền tự vào tìm!" Lão tướng gia càng nói
càng tức, đôi tay chống nạnh, hung thần ác sát xoay vòng vòng ở trước
cửa phủ công chúa.
Ngọc Khanh biết, hôm nay tướng gia còn ở chỗ
này kêu gào, xem ra vẫn là bận tâm công chúa, nhưng loại tình huống này
nếu như tiếp tục diễn ra, hắn cũng không dám bảo đảm lão tướng gia gần
trăm tuổi này còn có thể bận tâm bao lâu, đến lúc đó thật mang theo 800
tinh binh vọt vào, hắn làm sao ngăn cản được.
Đang lúc Ngọc Khanh âm thầm tính toán trong lòng, lão tướng gia đã vươn người ra, níu lấy
vạt áo hắn, trừng mắt giận dữ gào lên: "Ngươi gọi hay không gọi? Gọi hay không gọi? Mau gọi phò mã chó má đó ra đây cho lão tử! Gọi ra mau!"
"Tướng gia, phò mã. . . . . . Không có ở đây bên trong phủ!"
"Cái —diễnđàn✪lê✪quýđôn— cái rắm!"
Lời Ngọc Khanh nói, Bách Lý Tung Hoành chắc chắn không tin. Không thể nhịn
được nữa, bàn tay liền vung lên, tinh binh sau lưng lập tức hô đáp,
chỉnh tề xuống ngựa, vận sức chờ phát động.
Đột nhiên, hai tiếng kêu non nớt cắt đứt sự giương cung bạt kiếm ở nơi này:
"Gâu. . . . . . Gâu gâu. . . . . ."
Tiếng kêu không hợp thời này, khiến mọi người đều ghé mắt nhìn nhau, chỉ thấy từ xa có một nam tử đen thui, cao lớn cường tráng, với nụ cười thật thà đang đi tới gần, tay trái cầm một bó hoa bách hợp thật to, còn tay phải thì ôm một con chó con chưa đủ tháng, màu lông đen nhánh, hai con mắt
sáng ngời y hệt nho đen.
Theo bước đi của Chu Phú, trong đôi mắt
trong veo của con chó con cũng tràn đầy lo lắng, tiếng nghẹn ngào nghẹn ở trong cổ họng, cúi đầu trên cánh tay Chu Phú, bộ dáng vô cùng dễ
thương.
Chu Phú vừa cầm hoa, vừa ôm chó, hai thứ đồ này đều là vì khiến nương tử vui mừng mà mua, hắn đi vào ngõ hẻm phủ công chúa, liền
thấy hai đội người ngựa giằng co lẫn nhau, mơ hồ nghe ‘gọi phò mã ra
ngoài’ vâng vâng.
Chu Phú giao con chó con đang cứng ngắc cả
người vào trong tay Ngọc Khanh, mình thì cầm bó hoa bách hợp đối mặt với ông lão đang tỏa ra sát khí kinh người, râu tóc bạc trắng, giận dữ vô
cùng.
"Ông cụ, ông tìm tôi à?"
Ở trong mắt Chu Phú, Định
Viễn Thừa Tướng quyền cao chức trọng cũng chỉ là một ông già bình
thường, không có gì mà sợ hãi, nhưng từ nhỏ cha đã dạy hắn, phải thân
thiện với người già, thái độ phải như gió xuân lan tràn cả vùng đất.
Bách Lý Tung Hoành nhìn chằm chằm thằng nhóc đen thui không biết từ đâu chui ra, trong lúc nhất thời có chút chần chờ, đây chính là phò mã của nha
đầu Trì Nam kia?
"Sao ngươi đen như vậy?"
Quỷ thần xui khiến, lão tướng gia không hung dữ hỏi tội trước, mà lại hỏi một câu chẳng liên quan gì.
Chu Phú hơi ngượng ngùng, không biết trả lời thế nào, nên gãi đầu có chút khó xử: "Ách. . . . . Trời sanh thôi."
Tướng gia chợt phản ứng kịp, lúc này không phải là lúc hàn huyên với cậu ta,
ông tới để hỏi tội mà, đúng, ông tới để hỏi tội. D✭Đ✭L✭Q✭Đ
"Tiểu
tử thúi, con ta bị ngươi đánh bị thương, gan chó thật là lớn!" Tướng gia đột nhiên biến sắc, chỉ vào Chu Phú, ánh mắt lộ vẻ hung dữ.
Chu Phú có chút không hiểu: "Nhi tử của ông?"
Ông lão lớn tuổi như vậy rồi, vậy nhi tử ông chắc cũng không nhỏ, sao lại bị hắn đánh nhỉ?
"Thế nào? Dám làm không dám chịu? Lão tử tung hoành sa trường mấy chục năm,
giết người còn nhiều hơn ngươi qua cầu, ghét nhất là người nhát như
chuột. Để mạng lại đi."
Tướng gia hung thần ác sát níu lấy vạt áo trước của Chu Phú, kéo hắn lại trước mặt, chợt thấy một hương thơm nồng nặc xông vào mũi, bó hoa bách hợp Chu Phú nâng trong tay đang bị kẹp
giữa hai người.
Lão tướng gia thấy bó hoa bách hợp, khóe mắt liền hơi ướt át, ông nhớ, Lan nhi thích hoa bách hợp nhất, lần đầu tiên gặp
bà ấy ở Mạc Bắc thì bà ấy đang cầm một bó hoa bách hợp trắng, thật sự là người còn yêu kiều hơn hoa, cái nhìn đầu tiên liền khiến ông đắm chìm.
Lan nhi là chính thê của lão tướng gia, ba năm trước đây nhiễm bệnh mà
chết, từ sau khi đó Bách Lý thừa tướng gia liền không cho bên trong phủ
trồng Bách Hợp, tránh cho ông thấy cảnh thương tình, không ngờ hôm nay
lại thấy được trong tay tên nhóc đen thui, quả thật đáng cáu.
Trong mắt lão tướng gia sinh ra lửa giận, cảm thấy Chu Phú đã làm hại này bó
hoa xinh đẹp thuần khiết này, liền nổi giận gầm lên một tiếng, không nói lời gì liền đánh vào bó hoa, cũng may Chu Phú đủ cảnh giác, chứng kiến
Bách Lý thừa tướng ra tay liền vòng bó hoa qua hướng khác, nên mới may
mắn thoát nạn.
"Ông lão, ông làm gì đó? Có gì từ từ nói." Chu Phú gấp gáp tránh khỏi Bách Lý thừa tướng, không rõ chân tướng mà khuyên giải.
"Nói cái rắm! Ngươi là tiểu tử thúi từ trong hố phân bò ra, xem hôm nay lão
tử không nghiền ngươi thành tro, lão tử sẽ theo họ ngươi!"
Bách
Lý tướng gia tung hoành sa trường mấy chục năm, mặc dù không giỏi văn
cương, nhưng miệng nói thô tục cũng là chuyện thường, điển hình là người nói chuyện không động não, bất chấp hậu quả.
Chu Phú vừa cẩn
thận che chở đóa hoa, vừa tránh né công kích của ông lão, tận đến giờ
phút này hắn mới phát hiện, ông lão nhìn có vẻ uy nghiêm trước mắt không phải người bình thường, ông ta nói hắn đánh con ông ta, chẳng lẽ là. . . . . Tối ngày hôm qua?
Loáng thoáng, Chu Phú giống như có chút ấn tượng, trong trí nhớ mơ hồ, người kia xác thực bị hắn đánh rất nhiều. . . . Việc này, làm sao mới tốt chứ, cha người ta đã tìm tới cửa rồi.
Hắn có nên nói xin lỗi hay không? Có nên phụ trách hay không? Có nên để ông ta đánh lại không?
Vô số từ có nên không quanh quẩn ở trong đầu Chu Phú, không chừa chút ý
nghĩ, áo ở cánh tay phải lại bị kéo xuống, lộ ra một đoạn cùi chỏ đen
sẫm.
Thôi, nếu hắn đã đánh nhi tử người ta, vậy cho ông lão đánh
lại cũng có sao đâu, Chu Phú thầm nghĩ trong lòng như thế, liền ngừng né tránh, đứng thẳng ở nơi đó, muốn nhận lấy mấy chiêu của ông lão, nhưng, khi ông lão vung tay to tới, hắn lại không nhịn được giơ tay che cho bó hoa.
Bách Lý Tung Hoành thấy Chu Phú ngừng né tránh, vốn tính
một chưởng phế hắn, ai ngờ, một nốt ruồi đỏ ở khuỷu tay hắn lại làm cho
ông dừng động tác lại.
Hắn, hắn sao có thể có nốt ruồi đỏ này?
Tướng gia sợ ngây người