[Phó Diệp] Kim Tịch Hà Tịch

Chương 32: Xao động

Diệp Khai khựng lại tại chỗ, nhất thời vô thố. Hắn không biết trong lòng Phó Hồng Tuyết rốt cuộc nghĩ gì, lại vội vàng muốn làm cho xong vòng hoa, kịp trước khi Phó Hồng Tuyết xuất phát thay đổi chủ ý y. Nếu là lúc bình thường loại chuyện không chút quan trọng thế này, hắn khẳng định sẽ không bất đồng ý kiến với Phó Hồng Tuyết, hiện tại đành phải hỏi, “Vì sao không được?”

Phó Hồng Tuyết nói, “Buổi tối không được.”

Diệp Khai sáng tỏ, một bộ không sao cả nói, “Không có việc gì, ta xem thời gian thấy sắp đến liền đi ngủ.”

Phó Hồng Tuyết lộ ra biểu tình Diệp Khai không nắm bắt được, như là châm chọc, lại như có chút tiếu ý, càng giống như thờ ơ lạnh nhạt. Diệp Khai buổi tối chưa từng thành thật ngủ không tỉnh lại giữa chừng, Phó Hồng Tuyết không phải chơi cùng hắn thì là hống hắn ngủ, căn bản chưa từng thấy qua Diệp Khai lúc mơ hồ sẽ ngoan ngoãn ngủ thẳng tới tận sáng. Này hoàn toàn không giống Diệp Khai nguyên bản, Phó Hồng Tuyết sợ hắn khổ sở, chưa từng nói chuyện này với hắn.

Phó Hồng Tuyết hỏi, “Nếu giữa chừng tỉnh lại thì sao?”

Diệp Khai nghẹn lời, nhìn về phía Liễu Thiên.

Liễu Thiên nhận được ý tứ xin giúp đỡ từ hắn, thực nghĩa khí nói với Phó Hồng Tuyết, “Phó đại ca, Diệp đại ca tỉnh lại ta sẽ chiếu cố hắn.”

Phó Hồng Tuyết nói, “Liễu huynh đệ, ngươi đánh không lại Diệp Khai.”

Liễu Thiên thành thật đáp lời, “Ta có thể phong trụ huyệt đạo Diệp Khai trước, cũng có thể dùng dược……. Cái kia…… Cái kia…….” Hắn đột nhiên có cảm giác hàn khí trên người Phó Hồng Tuyết đêm nay hóa thành thực thể, áp tới tận đây, lạnh tới mức hắn mồm miệng mất linh, cuối cùng không tự giác nói, “Cái kia…… Cái kia……Ta……Ta công lực không bằng Diệp đại ca……Diệp đại ca ngươi vẫn nên ở cùng Phó đại ca như trước thì hơn, đợi ta nghĩ ra biện pháp sẽ ở cùng ngươi.” (Liễu Thiên, ngươi thực không chút nghĩa khí!!!)


Hắn nói xong thầm nghĩ trong lòng, ‘Phó đại ca thoạt nhìn tức giận không nhẹ a. Hắn đang giận Diệp đại ca, sao còn muốn Diệp đại ca trở về? Chẳng lẽ hắn muốn tiếp tục giáo huấn Diệp đại ca? Huynh trưởng như cha, ta thấy hắn thật ra vẫn chưa tha thứ, còn muốn giáo huấn Diệp đại ca. Chưởng môn nói đúng, Phó đại ca tuy tốt bụng, nhưng người lạnh lùng như thế, vẫn rất khó tiếp cận. Diệp đại ca nếu không phải thân đệ đệ của hắn, e rằng cũng không dám sán lại gần hắn.’

Thấy Diệp Khai trừng mình, Liễu Thiên bất đắc dĩ nhìn lại, trong mắt đều là xin lỗi.

Phó Hồng Tuyết đạt được kết quả mong muốn, hướng Diệp Khai nói, “Ngồi xuống hảo hảo ăn cơm.”

Diệp Khai nga một tiếng, ngồi lại trước bàn, vừa ăn vừa dùng ánh mắt trách tội Liễu Thiên phản bội.

Liễu Thiên ở gần hai huynh đệ này, cảm thấy mình tự nhiên biến thành tên ngốc, nói cũng không nói gì. Bất quá hắn vừa hay cũng chưa ăn no, Diệp Khai không thích ăn cơm, nhưng hắn vẫn là người bình thường, đồ ăn Băng Di làm hắn ăn thấy thực ngon miệng, vui vẻ tiếp tục ăn.

Ăn một hồi bị Diệp Khai trừng tới lợi hại, ủy khuất nhìn lại, liều mạng muốn dùng ánh mắt biểu đạt, ‘Phó đại ca lợi hại như vậy, ta làm sao dám nói không với hắn a ~~~’

Diệp Khai hiểu ý, lộ ra biểu tình ảo não trừng hắn. ‘Phó Hồng Tuyết cũng sẽ không đánh ngươi, ngươi sợ cái gì chứ? Ngươi đã cứu ta, lại còn là khách từ phái Điểm Thương, Phó Hồng Tuyết đối ngươi trước nay đều khách khách khí khí. Vòng hoa sớm ngày hợp lại mới là chuyện trọng yếu, chuyện Phó Hồng Tuyết tức giận muốn đi Nam Hải mạo hiểm ta không phải nói cho ngươi rồi sao?’

Những lời này dùng miệng nói còn mất một trận công phu, ánh mắt sao có thể biểu đạt hết được. Liễu Thiên càng xem càng hồ đồ, lộ ra biểu tình ủy khuất. Hắn gắp cá trong bát, lọc xương ra, gắp cho Diệp Khai, “Diệp đại ca, ăn cá đi này.”


Diệp Khai thở sâu, hắn vốn không thích ăn cơm, lúc này lại càng không có tâm tình ăn, lấy đũa đem miếng cá kia vần đến vần đi, ở trong lòng tính toán làm sao hợp lại mấy mảnh hoa vụn tìm được.

Liễu Thiên thấy hắn không chút để ý, nửa điểm hứng thú ăn cơm cũng không có, áy náy càng sâu. Hắn lấy lòng gắp đồ ăn cho Diệp Khai, thấy Diệp Khai vẫn còn mất hứng, tiếp tục gắp qua, gắp tới khi bát Diệp Khai đầy lên gấp đôi mới thôi.

Liễu Thiên thầm nghĩ, ‘Phó đại ca Diệp đại ca đều là người tốt, nhưng quả nhiên Diệp đại ca vẫn dễ ở chung hơn.’ Nghĩ vậy liền hướng Diệp Khai cười cười vùi đầu ăn cơm.

Phó Hồng Tuyết vẫn nhìn bọn họ, trầm giọng nói, “Diệp Khai, ta kêu ngươi hảo hảo ăn cơm.” Trong thanh âm đã ẩn ẩn tức giận.

Diệp Khai biết y vì chuyện vòng hoa mà tâm tình không tốt, vội vàng cúi đầu đem nửa chén cơm còn lại từ từ ăn hết. (hứ không có đâu, có mà ăn giấm thì có ╯︿╰)

Phó Hồng Tuyết sinh hoạt nghỉ ngơi có giờ giấc quy củ, vẫn luôn không quen nhìn hắn loại này tùy ý sinh hoạt. Mấy tháng hắn trọng thương, Phó Hồng Tuyết đều chiếu cố hắn ngày ba bữa đúng giờ, tới khi tự ăn được thì lại tùy hứng lúc nào thích thì ăn, đã vì chuyện này mà khiến Phó Hồng Tuyết khó chịu không biết bao nhiêu lần.

Diệp Khai không muốn trong lúc này lại chọc giận y thêm nữa, mắt nhìn mũi, ăn so với luyện công còn nghiêm túc hơn.


Huynh đệ hai người ăn xong liền cùng nhau rời đi. Liễu Thiên không tới giúp chiếu cố Diệp Khai, đau khổ giãy dụa trong lòng, không biết có nên đến phòng Phó Hồng Tuyết nghe lén không, nếu có chuyện có thể kịp thời lao vào khuyên can.

Phó Hồng Tuyết đêm nay thực không thoải mái, ‘Diệp Khai cùng Liễu Thiên đang nghiên cứu cái gì mà một buổi chiều không gặp? Hắn với Liễu Thiên sao lại nói như vậy? Diệp Khai có chuyện gì gạt ta sao?’

Lúc ăn cơm, Diệp Khai cùng Liễu Thiên không ngừng thì thầm, sau lại càng không ngừng dùng ánh mắt ra hiệu, đây là chuyện Phó Hồng Tuyết chưa từng gặp qua. Từ khi y quen Diệp Khai, từ khi có y, Diệp Khai tuyệt không chú ý tới bất kì ai khác. Y lúc mới đầu còn cảm thấy phiền, dần dà cũng quen dần. Mà Diệp Khai đêm nay khiến y có một loại cảm giác không thoải mái, tựa như có chút xa cách.

Nghĩ đến đây, y nghiêng đầu nhìn Diệp Khai. Diệp Khai ngậm một nhành lá non trong miệng, tư thái giống trước kia tiêu sái, nhưng trên mặt có chút cô đơn khó nén. Cái loại cô đơn này khiến tâm người khác chua xót, tựa hồ Diệp Khai càng xa cách hơn.

Phó Hồng Tuyết thân thủ giữ chặt tay Diệp Khai, biểu tình trên mặt Diệp Khai lập tức biến thành kinh hỉ khoái hoạt. Diệp Khai nắm chặt tay y, thân thiết nói, “Hồng Tuyết, ta nói cho ngươi……”

Phó Hồng Tuyết nghiền ngẫm nhìn hắn, Diệp Khai dọc theo đường đi cảm xúc đều rất tốt. Phó Hồng Tuyết vẫn không nói gì, tinh thần hắn lại chậm rãi sa sút, trong lòng thở dài, ‘Phó Hồng Tuyết nắm tay ta cũng không chứng minh hắn không còn tức giận, mà bởi hắn là ca ca ta. Không được, ta phải sớm một chút sửa vòng hoa lại.’

Hắn vì cái nắm tay của Phó Hồng Tuyết mà tâm trạng lên lên xuống xuống, tất cả đều rơi vào trong mắt Phó Hồng Tuyết.

Phó Hồng Tuyết hoài nghi cảm giác xa cách mới rồi chỉ là ảo giác, đây rõ ràng vẫn là Diệp Khai mà.

Đi đến ôn tuyền, Phó Hồng Tuyết buông tay ra, ngồi bên bờ ôn tuyền nhìn Diệp Khai. Quần áo Diệp Khai uể oải rũ bên chân y, mang theo hơi thở thảo mộc thanh thuần tự nhiên y vẫn quen thuộc. Y từ lần đầu tiên gặp Diệp Khai đã có thể nhận ra mùi hương này. Nước ôn tuyền ấm áp, hương thảo mộc trên người Diệp Khai theo hơi nước bốc lên, bất tri bất giác khiến người trầm mê.

Diệp Khai ngâm mình trong ôn tuyền, một hồi sau bơi tới bên bờ, nhìn Phó Hồng Tuyết.


Phó Hồng Tuyết cùng hắn nhìn nhau, “Diệp Khai, ngươi gầy quá. Chúng ta ngày mai ăn bánh bao.”

Diệp Khai nghe được câu nói ôn nhu của y, tuy không phải lời nói quan trọng gì, cũng không phải Phó Hồng Tuyết tha thứ, nhưng Phó Hồng Tuyết cuối cùng vẫn quan tâm hắn, tâm tình lập tức tốt lên.

Nước suối gần bờ trong suốt, Diệp Khai dựa vào thành ôn tuyền, nhắm mắt hưởng thụ dòng nước lưu động.

Phó Hồng Tuyết ngắm nhìn Diệp Khai.

Diệp Khai ngón tay tinh tế thon dài, da thịt phấn nộn, móng tay bầu dục, các đốt ngón tay đều đều rõ ràng, là một đôi bàn tay cực đẹp. Diệp Khai mắt cá chân tinh tế, da chân trắng nõn, tựa như được điêu khắc từ ngọc thạch. Nếu không phải Dương Chi bạch ngọc, nhất định sẽ không trắng noãn nhẵn mịn như vậy.

Diệp Khai thấp hơn Phó Hồng Tuyết vài phần, tay hắn nhỏ, chân lại càng nhỏ hơn. Phó Hồng Tuyết từng thấy qua chân Minh Nguyệt Tâm, hình như còn lớn hơn chân Diệp Khai một chút, cũng không tinh xảo nhu hòa như Diệp Khai.

Y chiếu cố Diệp Khai đã lâu, khắp cơ thể Diệp Khai không có chỗ nào chưa từng xem qua, nhưng khi ấy lo lắng quan tâm sầu lo kinh sợ, sao có tâm trạng ngắm nhìn hắn. Giờ phút này Diệp Khai trầm mình trong nước, mặt nước hơi động, tâm Phó Hồng Tuyết cũng nhộn nhạo theo, nhất thời tâm phiền ý loạn, thậm chí muốn đem chân Diệp Khai nắm trong tay.

Diệp Khai chờ y cùng tắm rửa rồi trở về nghỉ ngơi, qua hồi lâu Phó Hồng Tuyết còn không có động tĩnh, nghi hoặc hỏi y, “Hồng Tuyết, ngươi đang nghĩ gì?”

Phó Hồng Tuyết nói, “Diệp Khai, ta nghĩ, lúc ngươi sinh ra, không hào phóng nhất định thực khả ái.”