[Phó Diệp] Kim Tịch Hà Tịch

Chương 13: So chiêu luận võ

Thiên hạ đệ nhất đao Vô Gian Địa Ngục Phó Hồng Tuyết cùng Thiên hạ đệ nhất ám khí Tiểu Lý phi đao Diệp Khai nếu đấu một trận, liệu ai sẽ thắng? Đó là một đề tài được người trên giang hồ tranh luận không ngớt, nhưng vĩnh viễn cũng tìm không được đáp án.

Thế nhân đều biết bọn họ tuyệt không bao giờ đối đầu, bởi vì họ đã sớm trở thành một phần xương cốt, máu thịt của đối phương, là thân nhân duy nhất trên đời của đối phương. Mà từ lúc chưa biết tới loại quan hệ huyết thống này, cũng đã nắm tay đồng sinh cộng tử, mặc cho ai cũng đều không chia rẽ được tình cảm hai người.

Một là kỳ tài luyện võ từ nhỏ, thân kiêm chính pháp của Võ lâm minh chủ tiền nhiệm cùng Ma Giáo thần công, dùng cô tịch cùng cừu hận mà tôi luyện ra ý chí vạn năm băng tuyết, lãnh khốc, cương nghị, mặc cho trời sụp đất nứt, cũng không suy sụp.

Nghe nói kỳ tài này, không chỉ đem Diệt Tuyệt Thập tự đao luyện tới tầng cao nhất, mà một thân Ma Giáo kì công cũng đã muốn vượt xa mẫu thân là đại công chúa Ma Giáo Hoa Bạch Phụng, quỷ thần khó lường.

Người còn lại là cao đồ được Lý Tầm Hoan tuyển lựa, là thiên tài võ lâm trăm năm hiếm gặp, chiếm được Tiểu Lý Thám Hoa chân truyền, mới hai mươi tuổi đã có thể đem chân khí toàn thân biến thành phi đao ảo ảnh.

“Phi đao ảo ảnh” là võ công Lý Tầm Hoan sau khi ẩn cư sáng tạo ra. Tương truyền Lý Tầm Hoan cùng Thượng Quan Kim Hồng đấu một trận sau, lĩnh ngộ ra môn pháp phi đao không chịu ảnh hưởng của từ lực.

Điều khiển phi đao bay ra tất sẽ đổ máu, sẽ vì từ lực mà chệch phương hướng. Phi đao ảo ảnh chỉ là chân khí, ít gây thương tổn, đại biểu cho tư tưởng của Lý Tầm Hoan, đại biểu cho yêu thương cùng khoan dung của hắn, cũng không có bất cứ thứ vũ khí nào có thể khiến nó đi chệch quỹ đạo.


Phó Hồng Tuyết từng bởi vì trúng Khốn long đinh mà mất đi toàn thân nội công, y tu luyện “Thiên địa giao chinh âm dương đại bi phú” làm tăng nội công, khôi phục công lực.

Đại bi phú là một loại thần công trong truyền thuyết, nghe nói mặt trên ghi lại nội công thần diệu nhất từ xưa đến nay cùng với bảy thứ võ công hung hiểm ác độc nhất thiên hạ. Thời điểm viết hoàn, thiên vũ huyết, quỷ dạ khóc, mà người viết ra đại bi phú này cũng viết đến một chữ cuối cùng thì nôn ra máu mà chết. Đây là thứ thần công đã bị Thượng thiên nguyền rủa.

Bên cạnh “Thiên địa giao chinh âm dương đại bi phú” có hai loại công phu truyền lưu nhất thế. Thứ nhất chính là Ma giáo bất truyền bí mật “Thiên di chuyển đại di huyệt pháp”. Mà Phó Hồng Tuyết lại trùng hợp là người duy nhất đem đại di huyệt pháp luyện tới tầng thứ chín. Có được trụ cột như vậy, thành tựu tu luyện đại bi phú sau này đã muốn khó có thể đánh giá.

Diệp Khai học tập Tiểu Lý phi đao, đồng dạng cũng là một loại truyền kỳ, tuy rằng không được như đại bi phú làm người nghe kinh sợ, nhưng lại càng chân thật, càng gần gũi võ lâm.

Tiểu Lý phi đao đã sớm không còn là một loại võ công, mà là một truyền thuyết để người trong võ lâm tôn thờ. Muốn sử dụng một đao này, không phải chỉ cần dùng tay phóng ra, mà còn cần tập trung tinh lực toàn thân.

Tiểu Lý phi đao, lệ bất hư phát*, không ai dám hoài nghi những lời này.

*phi đao của Lý Tầm Hoan được người ca tụng là lệ bất hư phát, có nghĩa đã phóng ra nhất định sẽ không trượt.

Dù rằng Diệp Khai từ lúc tiến nhập giang hồ tới giờ, chỉ luôn dùng “Phi đao ảo ảnh” để ngăn địch, chứ chưa bao giờ xuất ra phi đao chân chính.

Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai là những người trẻ tuổi nhất được lưu danh trong chốn giang hồ. Thực lực cùng chiến tích của bọn họ cũng xứng đôi mà nổi danh như vậy. Cho nên hai người kia nếu thực đánh nhau, sẽ là cỡ nào phấn khích a.

Loại sự tình vĩnh viễn không có đáp án này, thường làm người ta hảo tò mò. Liên miên tranh luận, mỗi người đều có ý kiến của riêng mình.

Nếu có một ngày hai người kia thực sự đối chiến, sợ rằng dù chỉ là so chiêu luận võ, tin tức truyền ra, người tới xem náo nhiệt cũng có thể đem đồi núi san bằng đi.

Mà giờ phút này hai người thật sự so chiêu, may mắn chứng kiến lại chỉ có hai người.


Lạc Thiếu Tân cùng Liễu Thiên đã muốn xem tới ngây ngốc, hai canh giờ mà tuyệt vời tới như một cái chớp mắt.

Đao pháp của Phó Hồng Tuyết rất nhanh, nhanh tới mức căn bản thấy không rõ xuất đao như thế nào, chỉ có đầy trời ánh đao, nhanh tới giống như một đạo sấm sét. Người làm sao có khả năng theo kịp tốc độ sấm sét. Loại tốc độ phi phàm này, căn bản không nên xuất hiện tại nhân gian.

Diệp Khai khinh công cũng đã muốn không giống như là khinh công, càng giống như đang múa. Vạt áo dài uốn lượn, hắn dáng người nhẹ nhàng linh hoạt, mượn đao phong của Phó Hồng Tuyết mà bay múa, vô cùng thanh tao phiêu dật.

Trời đất đã muốn vào xuân.

Trong sơn cốc hoa đào nở rộ.

Đao khí Phó Hồng Tuyết phát ra cuốn theo vạn đóa hoa đào, tại không trung tụ tán phiêu linh. Diệp Khai đạp lên trên cánh hoa, nhẹ nhàng nương theo gió, tựa như thiên nhân. Cánh hoa đào tung bay, uốn lượn quanh thân hắn, tựa như vốn tồn tại để làm điểm tựa cho hắn đặt chân.

Diệp Khai quát khẽ một tiếng, hoa đào phi đãng đầy trời, sơn cốc nhiễm một mảnh diễm sắc. Diệp Khai giữa muôn vàn cánh hoa rơi, nghỉ chân trên mũi đao Phó Hồng Tuyết.

Phó Hồng Tuyết một tay cầm đao.

Diệp Khai biểu tình thanh thản.


Hai người đều bất động không di chuyển.

Qua một lúc lâu sau, Liễu Thiên khôi phục tinh thần, hỏi Lạc Thiếu Tân, “Chưởng môn, ai thắng?”

Lạc Thiếu Tân bất đắc dĩ, “Ngươi xem không hiểu, ta đã có thể nhìn ra.”

Liễu Thiên tò mò hỏi, “Kia đã so xong rồi sao?”

Lạc Thiếu Tân lắc đầu, “Bọn họ hiện đang so sánh lực nhẫn nại. Cao thủ hợp lại, không phải chỉ dùng lực mà công, mà cần toàn bộ tinh thần, ý chí cùng tin tưởng. Thắng bại thường thường chỉ tại một ý niệm.”

Liễu Thiên sáng tỏ nói, “Nga, chưởng môn, ta đói bụng, đi ăn cơm trước.”

Lạc Thiếu Tân liếc nhìn Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai một cái, cũng đứng lên đuổi theo sư đệ, “Sư đệ, ta cũng đi.”