Cảnh Phong vốn là một người thích đánh nhau tới điên cuồng, nhìn thấy người nọ phun ra phi kiếm, nhất thời vui đến những nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra, hắn nói một câu mà mọi người nghe cũng không hiểu: " Ác yêu! Cảm ơn nha!"Lý Cường kêu lên: " Phong tử, vậy mà ngươi cũng nói được sao? Cẩn thận đừng có đánh người bị thương đó!"Cảnh Phong cười to nói: " Đó là đương nhiên, ta không đánh thương hắn đâu, yên tâm đi, xem ta này!"Kỳ Quân Sát cũng không ngăn trở, cười cười đứng yên một bên quan sát.Ở trước sơn môn có một chiếc cầu nhỏ bằng bạch ngọc, chiếc cầu rất hẹp, năm người Lý Cường đứng ở trên vừa lúc ngăn trở đường đi, phi kiếm của Cảnh Phong vừa ra, đám người chung quanh liền thối lui, có người còn bay lên không trung quan sát. Lý cường phát hiện, ở chỗ này tranh đấu hình như là một chuyện rất bình thường, chỉ cần nhìn phản ứng của mọi người thì sẽ biết, những người này cũng không hề kinh hãi. Đệ tử của Cổ Kiếm Viện cũng không có cố gắng ngăn cản, vẫn đứng một bên quan sát, chỉ có một đệ tử bay trở về núi.Người tu chân kia một tay xuất thủ ấn, một tay chỉ huy phi kiếm, phi kiếm lóe ngân quang, Lý Cường nhịn không được nói với Hồng Thiêm: " Người này lá gan thật lớn, hình như mới học được phi kiếm không lâu, vậy mà…"Hồng Thiêm cười nói: " A a, với ánh mắt sư thúc nhìn hắn dĩ nhiên thấy kém, di, Cảnh huynh đang làm gì?"Chỉ thấy Cảnh Phong cũng xuất ra thủ ấn, chỉ huy phi kiếm đối phó phi kiếm của người kia, cả hai quấn vào cùng một chỗ. Kỳ Quân Sát quát: " Người điên! Tranh cường cái gì hả, làm trò gì thế, nhanh lên một chút!"Lúc này Hồng Thiêm mới biết Cảnh Phong đang đùa giỡn với người nọ. Cảnh Phong nghe được lão gia tử kêu to, bèn nói: " Chân nhân không đấu với người, bỏ đi." Tay hắn buông thủ ấn, hình thái của phi kiếm đột nhiên biến hóa, vô số kiếm quang màu đen như du ngư vờn quanh người, xoay vòng, theo ý niệm của hắn tán ra.Đến lúc này người tu chân kia mới biết mình so với đối thủ kém đến mười vạn tám ngàn dặm, hắn hoảng sợ cuống quýt lui về phía sau. Kiếm quang của Cảnh Phong đã vây quanh phi kiếm của hắn. Lý Cường nhịn không được vỗ tay châm chọc nói: " Phong tử, oa, ngươi thật lợi hại không tưởng nổi a, thật sự là uy phong tám phương."Hắn nhìn ra người nọ còn chưa tu tới Nguyên Anh kỳ, chỉ mạnh hơn Mạt Bổn được một chút. Cảnh Phong không vui thu hồi phi kiếm, nói: " Tiểu tử, không có gì so sánh, thật là chán quá!" Người nọ sợ đến thu kiếm bỏ chạy, vừa chạy vừa hô: " Ngươi hãy chờ đó, ta sẽ kêu người đến tỷ thí với ngươi!"Cảnh Phong vui vẻ cười to nói: " Uy, tiểu tử, nhanh lên một chút nga…còn nữa, tốt nhất gọi cao thủ tới, haha!" Hắn trông sẽ gặp thêm mấy cao thủ, như vậy có đánh cũng sẽ không chán.Từ trong sơn môn Cổ Kiếm Viện bay ra hai người tu chân, chậm rãi rơi vào trên cầu bạch ngọc. Kỳ Quân Sát nói: " Ai, viện chủ bây giờ của các ngươi là ai? Nói mau a, đừng để cho lão nhân gia ta chờ thêm nữa! Thật không lễ phép."Hai người vừa tới là kiếm sư của Kim Lân kiếm viện, bọn họ mặc dù không rõ vị thiếu niên tuấn mỹ này là ai, nhưng mấy người bên người hắn nhìn qua hình như cũng rất lợi hại. Trong đó người cao nói: " Xin hỏi khách nhân là cao thủ của môn phái nào?"Kỳ Quân Sát có chút căm tức, con mắt chợt trừng lên: " Tiểu tử, ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của lão nhân gia ta."Người cao lớn kia có chút mất hứng, đang muốn mở miệng, Lý Cường chợt cướp lời: " Sư tôn a, lão nhân gia đừng có chọc ghẹo người nữa, bọn họ đều là đồ tử đồ tôn của ngài a, muốn thử cân lượng của họ, không cần dùng biện pháp như vậy đâu." Một lời của hắn đã phá đi ý đồ và thân phận của Kỳ Quân Sát.Thần sắc người tu chân kia biến đổi, lập tức nghe hiểu ý tứ này, bèn nói: " Viện chủ bây giờ là Lăng Quân Nham, xin hỏi ngài là?"Kỳ Quân Sát không thèm để ý tới hắn, trong miệng thì thào nói: " Lăng Quân Nham? Lăng Quân Nham? Hắn là đệ tử của ai…ân, không nghe nói qua…"Lý Cường tiến lên thi lễ nói: " Huynh đệ, ông ấy là sư tôn của ta, lão quái đạo Kỳ Quân Sát, các ngươi hẳn là đã biết, ta gọi là Lý Cường, ngươi họ gì a?"Đệ tử Cổ Kiếm Viện chung quanh như nghe một tiếng sấm sét, kinh ngạc đến nói không ra lời. Cảnh Phong cười nói: " Lão gia tử, thật là tệ quá, chỉ mới một thời gian dài không về, dường như không còn ai nhận ra lão nhân gia nữa rồi."Lời này còn chưa dứt, đệ tử Cổ Kiếm Viện đồng loạt quỳ xuống. Người tu chân cao lớn kia quay người lại, xuất ra một thủ ấn đánh vào trên tấm biển lớn của sơn môn, tấm biển chợt phát ra luồng sáng rực rỡ. Kỳ Quân Sát hiểu được, đây là tín hiệu của Cổ Kiếm Viện, đại biểu cho việc có người trọng yếu đã đến.Người nọ phát xong thủ ấn, thì cũng đã quỳ xuống: " Môn hạ Cổ Kiếm Viện kiếm sư của Kim Lân kiếm viện Phạm Ức khấu kiến…ách.." Hắn có chút mơ hồ, bối phận này hắn thật sự là tính không ra.Người kia cũng vội báo danh: " Tư Đồ Á Nông khấu kiến…" Hắn cũng không biết nên nói thế nào nữa.Ánh sáng của tấm biển nơi sơn môn phát ra đã làm kinh động cả Cổ Kiếm Viện, tín hiệu như vậy được phát ra là chuyện chưa từng có suốt trăm năm qua tại Cổ Kiếm Viện. Tất cả nhân vật trọng yếu của Cổ Kiếm Viện đều tụ tập lại, trong lúc nhất thời, vô số kiếm quang chớp động. Từ trong Cổ Kiếm Viện bay ra hơn mười tu chân cao thủ, hạ xuống bên ngoài sơn môn. Nhìn thấy các đệ tử đều đang quỳ dưới đất, mỗi người đều kinh ngạc không thôi.Kỳ Quân Sát vì tu thành Tán Tiên rồi trọng tu lại thân thể, đã khác hẳn hình mạo của trước kia, trong lúc nhất thời đã không còn ai nhận ra hắn.Kỳ Quân Sát nhìn người tu chân cầm đầu, thấy hắn mang vật trang sức của viện chủ, đó là một thanh kiếm cỡ năm lóng tay, liên hoàn giắt trên búi tóc, đây là nhất kiện bảo khí, chỉ có viện chủ Cổ Kiếm Viện mới có thể có được pháp bảo này. Kỳ Quân Sát suy nghĩ kỹ lại, rốt cuộc đã nhớ ra, hắn chính là đệ tử nhỏ nhất của sư đệ mình.Trong lòng Lăng Quân Nham cảm thấy kỳ quái, hỏi: " Phạm Ức, tại sao đánh ra thánh quang thủ ấn, kinh động cao thủ toàn viện?"Phạm Ức cung kính đáp: " Cổ Kiếm Viện tiền bối Kỳ Quân Sát, lão nhân gia đã trở về rồi ạ."Lăng Quân Nham thất thanh kêu lên: " Cái gì? Sư bá đã trở về rồi, ở nơi nào?"Kỳ Quân Sát tức giận nói: " Di, ngươi trừng con mắt lớn vậy để tức giận ai đó? Lão nhân gia ta chỉ biến có một lần thân thể mà ngươi đã không nhận ra rồi, hừ hừ!"Kỳ Quân Sát không nói lý lẽ làm cho mọi người nghe được phải trợn mắt há hốc mồm. Lý Cường cười nói: " Ai, lão nhân gia làm vậy để làm chi? Chạy xa như vậy rồi trở về, quay lại là để giáo huấn đệ tử a? Lăng sư ca, đừng để ý, lão nhân gia đã đi quá lâu, chỉ muốn phát tiết một chút thôi, a a.."Cảnh Phong phát hiện một lần nữa Kỳ Quân Sát thật sự dị thường sủng ái Lý Cường, hắn dĩ nhiên cũng không hề tức giận một chút nào, chỉ cười mắng: " Đồ nhi ngoan, ngươi không nói lời nào cũng không ai cho là ngươi câm đâu." Hắn đưa ra tín vật của mình.Lăng Quân Nham mừng rỡ, xuất lĩnh tất cả môn nhân đệ tử quỳ xuống nghênh đón Kỳ Quân Sát.Bên ngoài sơn môn còn có rất nhiều người tu chân của môn phái khác, tin tức lão quái đạo Kỳ Quân Sát trở về rất nhanh truyền khắp Phong Duyên Tinh, nhưng ít có người biết Kỳ Quân Sát trở về với thực lực Tán Tiên, hơn nữa hắn còn có một đệ tử là hạch tâm huynh đệ của Trọng Huyền Phái. Đồng dạng có một tin tức làm oanh động Phong Duyên Tinh, đó chính là Bạch Phát Ngô Sân của Trọng Huyền Phái cũng đã trở lại. Hai vị cao thủ trong bảy đại cao thủ của ngàn năm trước cùng lúc trở về đã làm cho các môn phái giật mình không nhỏ, mọi người âm thầm suy đoán không biết vị trí bài danh giữa các môn phái sẽ có sự biến hóa nào hay không.Bảy đại môn phái của Phong Duyên Tinh phân biệt là: Vân Tiêu Thánh Thành, Hải Viên Hiên, Trọng Huyền Phái, Tuệ Hành Cung, Liệt Hỏa Viêm Điện, Ẩn Lôi Các, Cổ Kiếm Viện và Hãn Mạc Kim Sam Bảo. Bảy đại môn phái này cầm giữ cả Phong Duyên Tinh, ngoài ra còn rất nhiều môn phái nhỏ, cơ bản cũng đều dựa vào bảy đại phái. Mỗi một môn phái đều không chế một khu vực, ngoại trời Vân Tiêu Thánh Thành địa vị cao cả, còn sáu đại môn phái bài danh ngang hàng, bởi vậy trong các môn phái thường xuyên phát sinh sự tỷ thí.Cổ Kiếm Viện chiếm diện tích chừng một trăm dặm, chung quanh ngàn dặm cũng thuộc phạm vi thế lực của họ. Phong Duyên Tinh không có quốc gia chính thức, mỗi đại môn phái tương đương như là một quốc gia. Bảy đại môn phái như bảy quốc gia, họ chiếm cứ đại bộ phận đất đai và tư nguyên. Đồng thời lực ảnh hưởng cũng đã đưa tới một ít tinh cầu bên ngoài. Dưới địa mạch của Cổ Kiếm Viện chẳng những có linh mạch linh tuyền, còn có hai tòa tinh thạch quáng cao phẩm, đồng thời còn khống chế sáu trấn lớn, tiềm lực phi thường to lớn.Phong Duyên Tinh còn có một chỗ rất đặc biệt, đó là Phong Duyên Tinh chỉ có một đại thành thị duy nhất do Vân Tiêu Thánh Thành quản lý, thật nổi tiếng gọi là Bất Dạ Thành, còn gọi là Thiên Duyên Thành. Nghe nói là do người tu chân của Vân Tiêu Thánh Thành dùng pháp lực tuyệt đại san bằng núi cho thật bằng phẳng, ở trên tu kiến một tòa đại thành thị, đó là thành thị buôn bán lớn nhất Phong Duyên Tinh, là hình tượng của Vân Tiêu Thánh Thành tại Phong Duyên Tinh. Vân Tiêu Thánh Thành vốn không ở trên mặt đất của Phong Duyên Tinh mà là trên một vệ tinh trên bầu trời Phong Duyên Tinh, chưa từng có người đi qua, đó là một môn phái vô cùng thần bí.Bởi vì Kỳ Quân Sát trở về, Cổ Kiếm Viện lập tức tuyên bố tạm đóng cửa Khai Sơn Môn, đem đệ tử đã thu được giữ lại. Tất cả cao thủ của Cổ Kiếm Viện đều cũng đến đại điện nghị sự tập trung, tham bái vị cao thủ trong truyền thuyết của Cổ Kiếm Viện.Hoàn cảnh vị trí của Cổ Kiếm Viện tuyệt vời dị thường, Lý Cường một đường bay đi, trong lòng vô cùng cảm thán, có cảm giác như đã tới được tiên cảnh. Những cây cổ thụ che trời rậm rạp khắp nơi, trong sơn cốc kỳ hoa dị thảo, sơn cầm du du, tựa như bảy sắc cầu vồng chiếu xuống nhân gian, còn có một ít hồ nước xen lẫn trong đó, nước hồ trong suốt, sóng vỗ lăn tăn, đồi núi quanh co mây mù bao phủ, loáng thoáng có thể nhìn thấy giữa không trung có rất nhiều đình đài lầu các đang mờ ảo ẩn hiện giữa những đám mây. Lý Cường kinh ngạc nói: " Nhà cửa lại có thể tu kiến giữa không trung hay sao?"Đến gần mới phát hiện, những đình đài lầu các này quả nhiên được tu kiến tại không trung, hình như được một loại lực lượng vô hình giữ lấy. Ở bên dưới cũng thấy có những kiến trúc như nhau, dựa theo đồi núi mà tu kiến. Phạm Ức đi theo bên cạnh Lý Cường giải thích: " Phía dưới là Kim Lân kiếm viện, Ngân Phượng kiếm viện được tu kiến trên mặt đất, còn trên không trung chính là Thiên Kiếm Uyển, bình thường không tiếp đón ai, cũng rất ít mở ra, Thiên Kiếm Ngọc Các trong đó luôn thu thập cất giấu ngọc đồng giản, đại điện nghị sự nằm ở Kiếm Tiêu Điện, chúng ta bây giờ đang đi đến chỗ đó."Kiếm Tiêu Điện nằm ở chỗ cao nhất trên không trung lâu các, có thể bao phủ cả Cổ Kiếm Viện. Đại điện rất kỳ lạ, có nóc nhà nhưng không có vách tường và trụ đỡ, bốn phía hoàn toàn trống rỗng. Mặt sàn của đại điện giống như một khối thủy tinh điêu khắc mà thành, lại trong suốt, có thể nhìn thấy loáng thoáng kiến trúc bên dưới. Đây là chỗ thần thánh nhất trong Cổ Kiếm Viện, ở tình huống bình thường sẽ không sử dụng.Ở trên đường đi Lăng Quân Nham chỉ biết Kỳ Quân Sát đã tu thành Tán Tiên, hắn vui đến lòng như nở hoa, sau đó lại biết thân phận Lý Cường thì càng giật mình nhiều hơn, vui đến muốn điên lên. Vị tiểu sư đệ này hắn sớm có nghe thấy, là tiểu đệ của một trong những đương gia của Trọng Huyền Phái Phó Sơn, gần đây có nghe đồn rất nhiều về hắn tại tu chân giới, không nghĩ tới hắn lại là đệ tử của sư bá. Tảng đá vẫn đè nặng trong lòng hắn rốt cuộc đã rơi xuống, có hai người này đến, Cổ Kiếm Viện sẽ có thể xoay mình trở lại. Thế lực của Cổ Kiếm Viện gần trăm năm qua từ từ rút nhỏ, tại Phong Duyên Tinh rất nhiều môn phái khi tụ họp cũng đã không còn mời Cổ Kiếm Viện tham gia, bởi vì đệ tử kiệt xuất của Cổ Kiếm Viện quá ít. Tu chân giới đánh giá thế này, môn phái một đời không bằng một đời.Mọi người bay đến Kiếm Tiêu Điện, đã sớm có nữ đệ tử Ngân Phượng kiếm viện sắp đặt chỗ ngồi, chỗ ngồi là một tấm đệm mềm mại màu lam hình nửa vầng trăng, người nào ngồi xuống, chỉ cần vận chút chân nguyên lực vào là tấm đệm có thể bay lên, rất là thần kỳ. Lăng Quân Nham cung kính mời Kỳ Quân Sát ngồi lên ngôi vị chủ trì, đó là tấm đệm duy nhất màu vàng. Kỳ Quân Sát lắc đầu cự tuyệt: " Ai, ta không phải là viện chủ, ngồi cái thứ này để làm chi, không ngồi! Đây là vị trí của ngươi, đừng có quên!" Hắn nói chuyện không chút khách khí.Lăng Quân Nham cười khổ nói: " Dạ! Dạ! Sư bá, xin mời ngồi đây." Hắn tự mình lấy ra tấm đệm đặt bên cạnh chỗ chủ tọa, nói: " Sư bá, như vậy được rồi chứ."Kỳ Quân Sát gật đầu: " Ân, được rồi, bất quá khẩu khí của tiểu tử ngươi dường như có chút bất mãn a."Mồ hôi của Lăng Quân Nham cũng đã tuôn ra, tính tình sư bá cổ quái, từ trước kia hắn đã biết, lần này thật sự hắn đã lãnh giáo. Hắn vội vàng nói: " Sư bá, đệ tử không dám."Trước khi tu thành Tán Tiên, tính tình lão quái đạo Kỳ Quân Sát cổ quái, cô tịch kiêu ngạo, trên đời không có mấy người hắn đặt vào trong mắt, nhưng nếu hiểu được hắn, thì cũng dễ đối phó. Nhưng từ khi hắn có tâm tính thiếu niên, vui giận của hắn thật làm người ta khó xét đoán.Giữa mấy người này ước chừng chỉ có mấy người Lý Cường cảm thấy bình thường, còn những người khác của Cổ Kiếm Viện đã cảm thấy hơi khó khăn.Lý Cường vốn không quan tâm đến tâm trạng của Kỳ Quân Sát là bởi vì hắn cũng chẳng có điều gì cầu lão nhưng Lăng Quân Nham lại không giống vậy, chuyện hắn cầu Kỳ Quân Sát thật sự là nhiều lắm. Thật ra sau khi Kỳ Quân Sát tu thành Tán Tiên thì cũng không cần quan tâm đến chuyện của Cổ Kiếm Viện, bởi vì hắn đã đột phá qua khỏi cảnh giới của người tu chân, nhưng hắn nhất thời khó thể quên được môn phái của mình, nhịn không được lại trở về, trong lòng hắn vốn là muốn giúp Cổ Kiếm Viện một tay.Lăng Quân Nham an bài chỗ ngồi đã xong, Lý Cường bởi vì có bối phận cao nên ngồi bên dưới Kỳ Quân Sát, Hồng Thiêm, Cảnh Phong và Mạt Bổn ngồi trên ghế của khách, còn những cao thủ khác của Cổ Kiếm Viện dựa theo thân phận mà ngồi xuống, Lăng Quân Nham nhất nhất giới thiệu các môn hạ và những chưởng viện của Phân Kiếm Viện.Cổ Kiếm Viện có Kim Lân kiếm viện, Ngân Phượng kiếm viện, Tiềm Căn viện và Bách Phụng viện. Tiềm Căn viện là nơi tu luyện của đệ tử mới đến, tu luyện thành mới có thể lên tới Kim Lân, Ngân Phượng hai kiếm viện, còn quản lý tới kinh tế và tạp vụ thì thuộc về Bách Phụng viện.Chưởng viện của Kim Lân viện là tam đệ tử của Lăng Quân Nham, hắn là người có tài năng quái dị nhất Cổ Kiếm Viện, tu hành tám trăm năm thì đã là tu chân cao thủ đạt tới Phân Thần sơ kỳ, ở Phong Duyên Tinh được gọi là Nhân Nghĩa Kiếm tiên sinh, tên Thiên Xích Âu. Nửa thân trên của hắn mặc một loại trang phục màu vàng khảm tứ phương kiếm, đôi mắt dài, môi đầy đặn làm cho người ta cảm thấy bộ dáng thật trầm ổn. Trên lưng hắn đeo hai thanh trường kiếm, điều này rất hiếm thấy tại tu chân giới. Bình thường mọi người hay đem kết hợp phi kiếm và nguyên anh, bề ngoài sẽ không nhìn thấy, Lý Cường đoán hai thanh kiếm trên lưng hắn nhất định là có điểm rất đặc biệt.Chưởng viện của Ngân Phượng kiếm viện là một đại mỹ nữ anh tư hào sảng, mặc một bồ quần áo màu bạc, nàng vẫn dùng một đôi mắt sùng bái nhìn Kỳ Quân Sát. Nàng là tu chân cao thủ đạt tới Xuất Khiếu hậu kỳ, tên là Lệ Vũ Mẫn, sư tôn của nàng là sư muội của Lăng Quân Nham, nhưng sư tôn của nàng đã không còn ở Cổ Kiếm Viện nữa, nhiều năm trước đã đi ra ngoài du lãm đến nay chưa về.Chưởng viện của Tiềm Căn Viện Hàn Tố Á và Bách Phụng Viện Chung Ly Phiên đều là cao thủ tu chân đạt đến Xuất Khiếu hậu kỳ. Mặt khác còn có một số cao thủ khác của Cổ Kiếm Viện, bọn họ tiến lên ra mắt, làm đến nỗi Kỳ Quân Sát không chịu nổi, hắn chỉ vào Thiên Xích Âu, Lệ Vũ Mẫn, Hàn Tố Á và Chung Ly Phiên nói: " Mấy người các ngươi lưu lại, còn những người khác đi xuống hết đi, lão nhân gia ta không chịu được nhiều người vây quanh như vậy, phiền muốn chết."Lý Cường phát hiện, mặc dù Kỳ Quân Sát nói chuyện không hề khách khí, nhưng người của Cổ Kiếm Viện không ai tỏ vẻ bất mãn, bọn họ chỉ cung kính lui xuống.Lăng Quân Nham nói: " Sư bá, lần này trở về xin lão nhân gia dù thế nào cũng phải ở lâu một chút, xin giúp cho đệ tử một tay, Cổ Kiếm Viện của chúng ta bây giờ tình huống tương đối khó khăn." Hắn đầy một bụng khổ sở, rốt cuộc có thể tìm được một vị tiền bối môn phái để mà tố khổ. Hắn là đại đệ tử đời trước của Cổ Kiếm Viện, ngoại trừ Lý Cường vừa tới, chỉ còn lại một mình hắn, nếu có thể đem chức viện chủ truyền ra đời sau, hắn cũng muốn đi ra ngoài du lịch, không muốn tiếp tục trấn thủ trong Cổ Kiếm Viện nữa.Kỳ Quân Sát hắc hắc cười nói: " Lão nhân gia ta không thích ở lại lâu một chỗ, tiểu tử a, không phải ta đã mang đến một đệ tử đó sao, đây không phải là giúp cho ngươi rồi đó à?"Lý Cường kêu lên: " Ai nha, sư tôn, đó không phải là chuyện của đệ tử, đệ tử bận rộn đến muốn chết đây, lão nhân gia tìm người khác đi, a a, a a!" Nói giỡn sao, nếu ở lại trong Cổ Kiếm Viện thì sau này đừng nghĩ còn làm được chuyện gì nữa.Mỗi người của Cổ Kiếm Viện đều trợn mắt há hốc mồm, bọn họ quả thật chưa từng gặp qua người nào nói chuyện với sư tôn không chút kiêng kỵ như Lý Cường. Kỳ Quân Sát cũng kêu lên: " Đồ nhi ngoan lại không ngoan rồi! Cổ Kiếm Viện là một trong bảy môn phái lớn nhất Phong Duyên Tinh, có điểm gì ủy khuất ngươi chứ? Dám không nghe lời lão nhân gia nói..hắc hắc, cẩn thận ta không tha cho ngươi!" Hắn lại bắt đầu ngang ngược không nói lý.Cảnh Phong vui vẻ cười ha hả, hét lên: " Tiểu phong tử, ha ha, ngươi cũng có hôm nay a!" Đầu tóc rối bời của hắn chớp lên, nếp nhăn trên mặt đều cũng giãn ra. Hồng Thiêm và Mạt Bổn cũng không cảm thấy kỳ quái, chỉ ở yên một bên quan sát. Lý Cường xuất ra một đạo Diệt Ma Thần Lôi, cười mắng: " Nhìn ngươi hả hê như vậy, lão tử trước tiên không tha cho ngươi!"Cảnh Phong không kịp phòng bị, bị Diệt Ma Thần Lôi đánh văng ra khỏi đại điện, hắn lại kêu váng lên bay trở về." Hay a, trước tiên hãy đánh một trận rồi hãy nói!" Trong mắt Cảnh Phong lóe lên quang mang cực độ hưng phấn, phi kiếm giống như du ngư bay tới hướng Lý Cường.Kỳ Quân Sát nói: " Các ngươi đừng động đến hai tên điên này, cứ để cho bọn họ đánh đi!"Lăng Quân Nham sợ đến không dám nói gì, hắn nghĩ không ra rốt cuộc là sư bá đang tức giận hay cao hứng, mấy người không thể làm gì khác hơn là thắc thỏm bất an đưa mắt nhìn.Hấp Tinh kiếm vụ của Lý Cường yên lặng bay ra, phi kiếm du ngư của Cảnh Phong lập tức bị vây khốn, hắn la hoảng lên: " Oa, tiểu phong tử, ngươi dám dùng Chân Huyễn kiếm khí đối phó ta! Ta…mụ nội nó, tiềm bạo!" Một tiếng vang lớn, Lý Cường bị một cỗ lực mạnh đánh văng ra. Cảnh Phong thu hồi phi kiếm, Lý Cường đánh ra Tử Diễm Cự Chưởng, một bàn tay hư ảnh màu tử sắc bay ra. Cảnh Phong xuất ra thủ ấn, một kích phá không, Thiên Kích Lãng cũng đã đồng thời xuất ra một lượt.Trong đại điện như bị rối loạn, hai đại cao thủ tỷ thí tất nhiên làm ảnh hưởng đến mọi người. Kỳ Quân Sát hắc hắc cười, dương tay xuất ra một đạo thanh quang, đem Lý Cường và Cảnh Phong bao vây vào bên trong, nói: " Dùng sức đánh! Hung hăng đánh!"Kình lực Thiên Kích Lãng dâng lên lớp lớp, giống như cơn sóng điên cuồng vọt tới. Tử Diễm Cự Chưởng bỗng nhiên hợp thành hư quyền, Lý Cường hét lớn một tiếng: " Khai!" Cảnh Phong vội vã né tránh sang một bên. Thiên Kích Lãng bị một kích của Tử Diễm Cự Chưởng xuyên qua, kiếm vụ giống như mây trắng quay cuồng trên bầu trời, mạnh mẽ hướng tới Cảnh Phong.Cảnh Phong bất đắc dĩ lẻn qua một bên mặc vào chiến giáp, Lý Cường kêu lên: " Lão phong tử, ngươi thật muốn liều mạng a, được! Lão tử chơi với ngươi." Hắn cũng đã mặc vào Lan Uẩn chiến giáp.Cảnh Phong rất nhanh lấy ra một vật màu vàng, ngậm ở trong miệng, thổi ra uy lực âm công lớn nhất của Thiên Lại Thành.Một tiếng rít quái dị vang lên. Truyện được copy tại Truyện FULLAi ngờ Hấp Tinh kiếm của Lý Cường sinh ra cảm ứng, chuôi Hấp Tinh kiếm này vốn đã được tu luyện qua lần nữa, trong đó có mật pháp của Thiên Lại Thành. Kiếm vụ được âm công của Cảnh Phong kích thích, hình thái hiện rõ, những ngân tinh lóe sáng, bay múa chung quanh, giống như bầu trời đầy sao ban đêm, bay tung khắp nơi, đồng thời còn phát ra tiếng tiêu trầm thấp.Đừng nói là mấy người Lăng Quân Nham trợn mắt cứng lưỡi, ngay cả Kỳ Quân Sát cũng trừng lớn hai mắt, hưng phấn vỗ tay nói: " Ai nha, Chân Huyễn kiếm khí của đồ nhi ngoan thật sự là không tưởng tượng nôi a, ai nha? Đây là cái gì kiếm quyết, kỳ quái!...Haha, đồ nhi của lão nhân gia đúng là khác hẳn người thường a!"Hắn cũng không có nghĩ đến chỉ một quãng thời gian ngắn ngủi không gặp Lý Cường, tiểu tử này không ngờ lại học được nhiều ngạc nhiên cổ quái thế này, điều này làm hắn càng thêm kiên định muốn giữ Lý Cường ở lại Cổ Kiếm Viện.Cảnh Phong mặc dù cũng có tu vi Xuất Khiếu kỳ, nhưng lại gặp phải pháp bảo cổ quái của Lý Cường, thật là có nỗi khổ không nói nên lời. Trong lòng hắn hiểu được, tiểu phong tử này còn nhiều bảo bối còn chưa xuất ra, nếu hắn thả ra Thiên Hỏa Tử Hoa thì căn bản mình không còn cần phải đánh gì nữa mà chỉ có đào tẩu mà thôi. Hắn thu hồi vật, tức khí kêu lên: " Tiểu phong tử, có bản lãnh thì đừng đấu pháp bảo, chúng ta đánh nhau bằng bản lãnh đi thôi."Lý Cường khinh thường nói: " Phong tử ngươi có phải thần trí mơ hồ rồi không? Đánh nhau không cần pháp bảo còn chơi cái gì, hay thật!"Cảnh Phong thật tức điên lên, hét lớn: " Không chơi nữa! Nếu ta cũng có những thứ pháp bảo như ngươi, ngươi cũng không phải là đối thủ…thật không may a!" Hắn quay đầu bỏ chạy. Mọi người nhịn không được ha ha cười to.Kỳ Quân Sát càng đắc ý, nhìn thấy Cảnh Phong bị Lý Cường vây đánh đến chạy loạn, so với chính bản thân hắn có thắng cũng còn vui vẻ hơn. Lý Cường thu hồi Hấp Tinh kiếm, nói: " Thôi đi! Lần sau nhìn xem ngươi còn dám hả hê như vậy nữa không."Lăng Quân Nham phát hiện vị tiểu sư đệ này thật là lợi hại không tưởng nổi, hắn có được Chân Huyễn kiếm khí phi thường khó được, hắn còn có nhiều pháp bảo cổ quái vô cùng a.Mấy nhân vật đứng đầu Cổ Kiếm Viện đối với Lý Cường quả thật mở rộng tầm mắt.Lý Cường ngồi xuống tấm đệm, nói với Lăng Quân Nham: " Sư ca tha thứ tiểu đệ đã vô lễ!"Lăng Quân Nham cười nói: " Sư đệ, không có gì, nơi này sau này là nhà của ngươi, ngươi muốn làm gì đều cũng được, a a, ta làm sao mà trách ngươi a."Lý Cường mở to miệng, vẻ mặt cực kỳ cổ quái. Cảnh Phong ôm lấy miệng cười thầm, nhưng hắn không dám chọc giận Lý Cường nữa.Kỳ Quân Sát chợt nói: " Gần đây các môn phái ở Phong Duyên Tinh có động tĩnh gì? Nói cho lão nhân gia ta nghe một chút."Lăng Quân Nham nhìn về phía chưởng viện của Kim Lân kiếm viện Thiên Xích Âu, nói: " Ngươi đi nói cho sư bá tổ."Thiên Xích Âu đứng lên, hành lễ nói: " Xin thứ cho đệ tử vô lễ."Lý Cường phát hiện quy luật của Cổ Kiếm Viện thật sâm nghiêm, trưởng bối đang nói chuyện thì không một vãn bối nào dám mở miệng, hắn nghĩ thầm: " Như ta hay nói lời lung tung không xem trên dưới ra gì, bọn họ có lẽ không quen nhìn, nhưng vì bối phận của mình cực cao, bọn họ cũng không dám nói cái gì. Ai, chết rồi, xem ra sư tôn không cho mình thoát đâu a." Trong lòng hắn phiền não bất an, âm thầm tính toán làm thế nào mới thoát được cửa ải này.Thiên Xích Âu trầm ổn nói: " Phong Duyên Tinh gần đây vẫn rung chuyển bất an, gần đây xảy ra không ít chuyện, sách lược của Cổ Kiếm Viện chúng ta là bồi dưỡng đệ tử, cố gắng không nhúng tay vào chuyện bên ngoài.."Kỳ Quân Sát cắt đứt lời hắn: " Tiểu tử, tại sao không tham dự, vì sao phải đóng cửa tu dưỡng chứ…có phải là có người nào ám đấu với chúng ta không?" Hắn không hổ là lão quái đạo có kinh nghiệm phong phú, nghe lời hiểu ngay, nói thẳng vào vấn đề, ngay chuyện mấu chốt.Lăng Quân Nham than thở: " Cũng do Hải Viên Hiên cản trở, các cao thủ của chúng ta cũng từ từ giảm bớt, những lão cao thủ cùng lứa người thì bỏ đi, người thì mất tích, người thì độ kiếp, người mất đi thân thể, cao thủ càng ngày càng ít, những đời đệ tử sau lại không có người hướng dẫn, ai, bây giờ Cổ Kiếm Viện chỉ còn cái vỏ không thôi, Hải Viên Hiên còn không thừa cơ chèn ép chúng ta?" Bộ dáng hắn tỏ ra vô cùng bất đắc dĩ.Chung Ly Phiên nói: " Trước kia những môn phái có giao tình tốt với chúng ta, bây giờ không còn quan tâm đến chúng ta nữa, có chuyện cũng không đến tìm chúng ta, bằng hữu càng ngày càng ít, tình cảnh gian nan và khó khăn a."Lý Cường nhịn không được nói: " Bọn họ không thèm để ý các ngươi? Sợ rằng là do các ngươi không để ý tới người ta thì có."Kỳ Quân Sát ngạc nhiên nói: " Đồ nhi ngoan, sao ngươi biết do bọn họ không để ý tới người khác?"Lý Cường thuận miệng đáp: " A, điều này còn phải hỏi, bọn họ không phải nói là đóng cửa tu dưỡng sao, vậy khi gặp chuyện còn không khoanh tay đứng nhìn? Ngươi không tham gia hoạt động cùng người khác thì dĩ nhiên người khác cũng từ từ quên ngươi, có cái gì kỳ quái đâu? Cái gì ngươi cũng không tham gia, dĩ nhiên lực ảnh hưởng càng ngày càng nhỏ, lực ảnh hưởng nhỏ đi thì sẽ không thể chiêu nạp được đệ tử tốt, như vậy dĩ nhiên chuyện xấu cứ tuần hoàn…ách! Ta cái gì cũng không có nói a!"Hắn đột nhiên phản ứng muốn đánh cho mình một tát tai, trong lòng thầm mắng mình lắm miệng, chuyện của Cổ Kiếm Viện muốn trốn còn chưa kịp, còn chạy đi giúp bọn hắn phân tích, như vậy làm sao mình có thể chạy trốn đây?Hai tay Thiên Xích Âu hợp lại, than thở: " Ý nghĩ của tiểu sư thúc thật tinh minh, chuyện xảy ra đúng là như vậy. Lúc đầu do chúng ta cứ cự tuyệt nhiều hành động, sau đó mới phát hiện tất cả mọi chuyện đều không đúng. Tiểu sư thúc, ngài xem chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"Vẻ mặt Lý Cường vô tội: " Ngươi hỏi ta…ta hỏi ai? Ta chỉ là nói bậy thôi..nói bậy thôi.."Gương mặt Kỳ Quân Sát như nở hoa, cười cười nhìn Lý Cường chằm chằm. Lăng Quân Nham phát hiện vị tiểu sư đệ này tinh minh như thế, chính là dạng người mà Cổ Kiếm Viện thiếu nhất. Vì thế hắn cũng không nhịn được cười hì hì nhìn về phía Lý Cường. Lý Cường khẽ rùng mình, nhỏ giọng nói thầm: " Khí trời hình như biến lạnh, hàn khí khắp nơi, cả người như muốn nổi da gà, có đúng hay không cần mặc thêm quần áo a? Ai, các người nhìn ta để làm chi? Muốn cắn ta a…"