Phiêu Du Giang Hồ

Quyển 4 - Chương 8: Thiện Thủy: Xin lỗi, ta không thể trao huynh ấy cho ngươi

Giao đấu với Trương Vân Thiên, kỳ thực không hề thông minh, mà chính là lựa chọn ấu trĩ nhất.

Thực ra võ công của tôi cũng chẳng kém hơn ông ta là bao, nhưng có điều, người ta dù sao cũng là tướng quân chốn sa trường, còn tôi thì sao? Tôi chỉ là một bình hoa, có võ công nhưng lại chưa có kinh nghiệm thực chiến.

Cho nên cuối cùng, người thua thiệt vẫn là tôi.

Sau khi mấy tên thủ hạ chạy đến, tôi cố gắng giao đấu với Trương Vân Thiên một hồi. Tiếp đó trong ba mươi sáu kế, kế chuồn là thượng sách.

Bọn Mặc Nguyệt cũng nghĩ như thế. Tôi thầm cân nhắc làm cách nào để rút lui an toàn.

Khi Trương Vân Thiên đang bám riết lấy tôi, đột nhiên có người nhảy ra, xông thẳng về phía hai chúng tôi.

Quét mắt qua, nhìn thấy người đến chính là Mặc Nguyệt, tôi lập tức như được tiếp thêm sức mạnh, phi thân sang bên cạnh Trương Vân Thiên, Mặc Nguyệt dùng quạt làm vũ khí tấn công, một hồi sau, Trương Vân Thiên đột nhiên lùi lại.

Thời điểm đó chính là cơ hội để chúng tôi bỏ chạy.

Mặc Nguyệt kéo tôi, nhanh chóng hòa vào đám người, hướng về phía hành lang.

Trương Vân Thiên bị ngăn bởi đám người đó, phẫn nộ hét lớn: “Còn đứng ngây ra làm gì, đuổi theo!”.

Lúc này mới đuổi theo, cũng đã muộn rồi.

Vì Mặc Nguyệt khi kéo tôi đến chỗ rẽ trên hành lang đã ngay tức khắc hoán đổi binh phục, khi đó, có mấy tên lính chạy đến, nhìn thấy chúng tôi vội hỏi: “Thích khách ở đâu?”.

Mặc Nguyệt rất điềm tĩnh đáp: “Vừa mới chạy về phía Nam rồi”.

Tất cả mọi người đều chạy về hướng phía Nam, chúng tôi cũng trà trộn vào đám người đó, cùng hành động như thành viên một đội.

Tôi khẽ giọng hỏi Mặc Nguyệt: “Những người khác đâu?”.

Mặc Nguyệt thì thầm nói: “Đến rồi, đến trước cửa cung sẽ hội hợp với Giang Tả”.

Tôi thầm tính toán một chặp, đợi đến khi Trương Vân Thiên phát hiện ra chuyện kỳ lạ này. Có lẽ chúng tôi rời khỏi cũng chưa lâu, chắc chắn có quan binh truy đuổi.

Suy đi tính lại, tôi nắm chặt tay Mặc Nguyệt, nói: “Tôi cảm thấy không ổn”.

Mặc Nguyệt không hiểu, cau mày nói: “Có gì không ổn”.

“Mặc Nguyệt, nếu chúng ta hội hợp cùng họ, sẽ làm trễ mất thời gian, Trương Vân Thiên chắc chắn sẽ phái binh lính truy đuổi, chúng ta có thể chưa đến được trước thành đã bị bao vây rồi, đến lúc đó tất cả coi như xong.”

Mặc Nguyệt đang suy tính, cũng gật đầu nói: “Nàng nói đúng. Thế này đi, nàng đi trước, để ta đến chặn Trương Vân Thiên”.

Tôi giữ huynh ấy lại, phẫn nộ nói: “Ý huynh là gì hả?”.

Trong đêm đen, ánh mắt Mặc Nguyệt tỏa ra tia sáng kiên định, khuôn mặt thanh lạnh như băng lộ ra nụ cười ấm áp, phảng phất như tuyệt vọng.

“Thượng Quan Tình, lần này, nàng phải chọn ta.”

Trái tm tôi đập loạn nhịp.

Mơ hồ nhớ về ngày trước, trong gian phòng nhỏ, nam tử mang bộ dạng như băng tan tuyết lở xuất hiện trước mặt tôi.

Huynh ấy nói: “Ít nhất thì người mà nàng chọn là ta”.

Tôi từng lừa dối huynh ấy một lần, khi đối diện với huynh ấy tôi đã nói rằng mình chọn huynh ấy, nhưng đến thời khắc cuối cùng, tôi lại buông bỏ tất cả, một mình tìm đến cái chết.

Huynh ấy đã sầu thương như thế, lớn tiếng trách móc tôi: “Ta sẽ không tin tưởng nàng thêm nữa, nàng là một tên lừa đảo không hơn không kém”.

Đưa tay ra, tôi nắm chặt lấy tay Mặc Nguyệt, cười nói: “Mặc Nguyệt, phát tín hiệu để họ chạy đi. Lần này, tôi chọn huynh”.

Từ nay về sau, tôi cũng không để bản thân mình rơi vào tình thế nguy hiểm nữa, tôi không muốn lừa dối họ. Thực lòng không muốn.

Sau lần này, chân trời góc bể, nhất định phải đưa tôi rời xa nơi ồn ào huyên náo này.

Xung quanh náo động, tôi kiên định gật đầu với Mặc Nguyệt. Mặc Nguyệt hướng lên trời cao phát ra tín hiệu.

Tôi tin rằng vì đại cục, Giang Tả nhất định sẽ đến kịp trước cổng thành.

Quan binh ngoài thành đã chuẩn bị xong xuôi, tất cả đều đã sắp xếp ổn thỏa.

Tôi cùng Mặc Nguyệt xông ra, nhưng chợt có người từ không trung bay xuống. Tôi và Mặc Nguyệt cơ hồ cùng xuất chiêu, vung kiếm chĩa tới người mới đến.

“Là ta”, đối phương âm trầm mở miệng.

Tôi trừng mắt nhìn, lại là Thiện Thủy.

“Thiện Thủy?”

“Đúng, Thượng Quan Tình, lâu rồi không gặp”, Thiện Thủy đùa nghịch với cây đoản kiếm trong tay, nhàn nhã nói.

Tôi nhìn bộ dạng của hắn, sau đó lại nhìn cây đoản kiếm dính máu trên tay hắn, từ từ hạ trường kiếm xuống.

“Ngươi định làm gì?”, tôi hỏi.

Nhìn thấy vết máu trên đoản kiếm, chẳng biết tại sao, tôi lại cảm thấy hắn đã làm chuyện gì đó mà mình không thể tưởng tượng nổi.

Thiện Thủy mỉm cười nói: “Thượng Quan Tình, ngươi thử đoán xem. Đúng vậy, ta đã ra tay với Trương Vân Thiên. Không giết lão, chỉ lưu lại một chút luật pháp trên mình lão mà thôi. Ta chỉ là để lão tạm thời không thể ngăn cản chuyện này. Nơi đây cực kỳ yên tĩnh, chúng ta nói chuyện nhé”.

Tôi liếc nhìn Mặc Nguyệt, ấn cánh tay đang chĩa kiếm của huynh ấy xuống.

“Mặc Nguyệt, hắn sẽ không làm tôi bị thương đâu, chúng ta ngồi nói chuyện một lát đi.”

Ngồi xuống phía sau hòn giả sơn, Thiện Thủy dựa vào tảng đá, dịu giọng nói: “Thượng Quan Tình, ngươi rất kinh ngạc khi ta làm như thế phải không?”.

Tôi gật gật đầu.

Đúng vậy, tôi rất kinh ngạc, tôi không hiểu, Thiện Thủy đã trở về, tại sao đến giây phút cuối cùng lại quay sang giúp đỡ chúng tôi.

“Ngươi không hiểu đâu, giống như ngươi lúc nào cũng cho ta là một đứa trẻ, cho rằng việc ta yêu Triều Lưu cũng giống như một đứa trẻ tàn ác thích chơi những thứ đồ chơi vô cùng đáng sợ.”

“Ban đầu ta cũng nghĩ như thế”, tôi mỉm cười, hồi đáp: “Nhưng sau này thì không phải vậy. Ta đã nhận ra sự ấm áp dịu dàng của chàng. Giống như chàng lúc đó, bất luận là ai ở bên cạnh đều sẽ yêu thích chàng”.

Bề ngoài luôn mang vẻ tàn nhẫn, nhưng Triều Lưu thương yêu của tôi, kỳ thực lại vô cùng dịu dàng ấm áp.

“Ha ha, cuối cùng ngươi cũng hiểu được sự ấm áp của huynh ấy? Nhưng đã muộn rồi, huynh ấy không thể trở về bên ngươi được nữa. Ngươi biết không? Ta, rất rất thích huynh ấy. Huynh ấy dù đeo mặt nạ, người khác đều cho rằng huynh ấy rất đáng sợ. Nhưng khi ta luyện công, luyện đến mức toàn thân đầy thương tích, chẳng có người nào quan tâm đoái hoài thì huynh ấy đã đến bênh cạnh ta, chẳng nói câu nào, chỉ có một bình thuốc hoặc một vài chiếc kẹo. Dù huynh ấy im lặng không nói, nhưng ta biết, huynh ấy cực kỳ ấm áp”, Thiện Thủy ngồi bên cạnh tôi, lặng lẽ ngẩng trông bầu trời, giọng đìu hiu, du dương nói.

Tôi ngẩng đầu lên, giữa bầu trời cao rộng, là một vầng trăng sáng như nước, đẹp dị thường.

Muộn rồi sao? Đúng vậy, muộn rồi. Chàng yêu tinh ấm áp dịu dàng thuộc về tôi sẽ không thể nào quay trở lại nữa.

“Thượng Quan Tình, huynh ấy vì người mà chết. Trước kia không có ngươi, ít ra huynh ấy còn có thể giữ lại được trái tim của mình, nhưng gặp ngươi rồi, ngay cả trái tim huynh ấy cũng không còn nữa.”

“Sau cái ngày thực hiện nhiệm vụ đó, khi huynh ấy ra ngoài trở về, bất ngờ không còn đeo mặt nạ nữa. Huynh ấy khẽ cười với ta, lần đầu tiên ta nhìn thấy nụ cười đáng yêu như thế. Huynh ấy nói: Cô gái đó, thực sự rất đáng yêu. Trong mắt huynh ấy tại sao lại ánh lên nét rạng rỡ vui sướng nhường vậy. Lần đầu tiên gặp ngươi, ta chưa thực sự nhìn kỹ. Khi huynh ấy nói những lời này, ta cảm nhận được sự nguy hiểm, nhưng không có khả năng ngăn cản bất cứ điều gì huynh ấy muốn. Như con thiêu thân lao vào đốm lửa, lại cho đó là một loại hạnh phúc. Tâm trạng huynh ấy vui vẻ như vậy, ta không nỡ lòng tước đoạt đi.”

“Nhưng tại sao… tại sao ngươi lại khiến huynh ấy phải chết? Cuối cùng lại chính ngươi giết chết huynh ấy. Ta biết đều là bất đắc dĩ, ta biết, nhưng ta rất buồn”, Thiện Thủy nói, đột nhiên gục xuống, đầu dựa trên vai tôi.

Trái tim bỗng nhiên lạnh giá, tôi khẽ gọi: “Thiện Thủy…”.

Thiện Thủy gục đầu lên vai tôi, miệng thở hổn hển, trái tim tôi, cơ thể tôi bắt đầu căng cứng, huyết dịch cũng đã băng lạnh, một dự cảm không lành từ đâu ập tới.

Đưa tay lên, mượn ánh trăng mờ tối để nhìn, tôi bất ngờ thấy trên tay mình, dòng dịch thể màu đỏ cứ thế tuôn rơi.

Trái tim trống rỗng, sắc đỏ không ngừng lan rộng.

“Thiện Thủy!”, tôi cúi đầu nhìn chàng thiếu niên đang phủ gục trên vai mình.

Thiện Thủy khóc, nước mắt không ngừng tuôn, dựa vào vai tôi, lầm bầm nói: “Ta thích huynh ấy, thực sự rất thích huynh ấy. Xin lỗi, ta không thể trao huynh ấy cho ngươi, ta nhất định phải đi cùng huynh ấy”.

Tôi vòng tay tới, đau đớn ôm chặt cậu ấy.

“Thiện Thủy, Thiện Thủy, Thiện Thủy!!!”, tôi gọi tên cậu ấy, chỉ có thể gọi tên cậu ấy, vì lời của cậu ấy, tôi hoàn toàn không còn nghe thấy gì nữa.

Máu chảy trên nền đất, loang lổ cả một khoảng, chảy xuống dưới chân tôi, tôi tựa hồ cảm nhận được dòng máu đó đang từ chân lan tới khắp thân mình tôi.

Đoản kiếm trên bụng Thiện Thủy, hình như chính tay tôi rút ra. Giống như trên đỉnh núi Thanh Mông ngày đó, chính tay tôi rút ra lưỡi kiếm trên người Triều Lưu.

Thiện Thủy trên vai tôi run rẩy không ngừng, rồi sau đó dần chìm vào tĩnh lặng.

Cuối cùng tôi cũng mơ hồ nghe thấy giọng nói của cậu ấy, cậu nói trong hấp hối: “Cảm ơn ngươi đã ấm áp dịu dàng thế này, thực ra dù sang thế giới bên kia, không gặp được huynh ấy cũng không sao, chí ít, ta cũng không phải sống cô độc một mình trên thế giới này như thế. Kiếp sau, dù là hoa hay là cây, ta cũng không muốn mình phải cô độc nữa…”.

Cơ thể trượt xuống, đột nhiên trở nên bất động, tôi run rẩy ôm cậu bé trong lòng, biết rằng cậu không thể tỉnh lại được nữa.

Thiện Thủy, nghĩ là dịu hiền như dòng nước.

Tôi nhớ này đó, tôi từng mỉm cười hỏi cậu như thế.

Tại sao, đến giờ phút này lại mãi mãi cách xa thế này.

Từ phía xa xăm tôi không nhìn rõ, phải chăng cậu ấy đang mỉm cười đáp lại tôi…