Phiêu Du Giang Hồ

Quyển 4 - Chương 25: Ta không phải người con gái ngươi đã nhớ nhung ngàn năm

Khi tỉnh lại lần thứ hai, mưa vẫn không ngừng rơi bên ngoài cửa sổ.

Chớp chớp cặp mắt vẫn còn mơ màng, tôi nghiêng đầu, nhìn thấy Âu Dương Thiếu Nhân bên cạnh, cũng đang cúi đầu nhìn mình.

Mặt đỏ bừng lên, tôi lại trốn vào trong chăn.

Âu Dương Thiếu Nhân mỉm cười, cúi người, cách một lần chăn hôn lên môi tôi.

“Tiểu Tình, ra đi.”

Tôi uể oải nói: “Không đâu”.

Trong đầu không ngừng hiện lên những hình ảnh đáng xấu hổ kia.

Hơi thở của Âu Dương Thiếu Nhân cơ hồ vấn vít bên tai, hiện tại tôi thực sự không biết bản thân mình nên đối mặt với chàng ra sao. Tuy là nói như thế, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ngọt ngào vô cùng.

Sự giao hòa thân thể càng khiến trái tim trở nên gần gũi hơn.

Tuy hiện tại khắp người ê ẩm.

Âu Dương Thiếu Nhân mỉm cười, thở ra một hơi, chàng nói: “Ngoan nào, dậy đi”.

Nũng nịu một lát, tôi mới thò mặt ra từ sau tấm chăn. Âu Dương Thiếu Nhân ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thì thầm: “Mưa vẫn chưa ngớt”.

Tôi gật đầu, hỏi chàng: “Vậy khi nào mưa mới ngừng?”.

Âu Dương Thiếu Nhân vuốt ve mái tóc tôi, mỉm cười nói: “Nhanh thôi. Chỉ cần vũ sư ra tay, mưa sẽ tạnh mà”.

“Không hiểu lắm”, tôi lắc đầu, không hiểu chàng đang nói gì.

“Vũ sư là một vu sư[1], có thể hô mưa gọi gió. Vu sư lợi hại như thế chỉ Quỷ môn mới có. Quỷ môn rất tinh thông quỷ đạo, vu thuật, ảo thuật. Đây chính là một môn phái thần kỳ. Lần này chúng ta chuốc phải phiền phức lớn rồi.”

[1] Vu sư: thầy mo

Nghiêng đầu, tôi nghĩ rồi lại nghĩ, nghĩ tới mức toàn thân ê ẩm.

Thôi được, cơ thể vốn vẫn ê ẩm mà.

Tóm lại, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nghĩ không ra.

“Tại sao họ cứ nhất định phải chọn thiếp?”

“Ta cũng không biết”, Âu Dương Thiếu Nhân chán nản hồi đáp.

Tôi thở dài: “Thiếp sẽ đích thân đi hỏi Vô Ngôn”.

“Chuyện này, Tiểu Tình, rất nguy hiểm. Nàng ở đây, để ta đi, Âu Dương Thiếu Nhân nói xong liền muốn đi ngay.

Tôi vội giữ chàng lại.

Như thế sao được! Lại để tôi một mình ở đây, không biết sẽ bị loại người nào tấn công nữa.

“Không được, đưa thiếp đi cùng”, tôi kiên quyết nói với chàng.

Cô nương tôi không muốn phải một mình đối mặt với tai ương đâu.

Sự thực đã chứng minh tôi chính là khởi nguồn của mọi tai họa, tốt hơn hết, lúc nào cũng nên có người bên cạnh bảo vệ cho tôi.

Quả nhiên, việc chiêu mộ thật nhiều mỹ nam là rất cần thiết.

Bên ngoài, mưa vẫn không ngừng trút xuống, đôi chân mềm nhũn không cách nào di chuyển được, tôi đành để Âu Dương Thiếu Nhân ôm đi.

Lúc ôm tôi đi, Âu Dương Thiếu Nhân nở nụ cười mờ ám. Tôi mặt đỏ bừng bừng giáng một quyền lên ngực chàng.

Nụ cười thật nhiều ẩn ý, cũng chẳng biết là ai đã bán sức thế này, hại tôi không xuống nổi giường.

Nắm chặt chiếc dù trong tay, tôi được Âu Dương Thiếu Nhân ôm đứng trên hành làng dài.

Bên ngoài hành lang là xoáy nước đen kịt.

Mở mắt thật tôi, tôi thật sự không hiểu Tần Ngữ đang chơi trò gì.

Với sự hiểu biết của tôi, Tần Ngữ không chỉ có năng lực như hiện tại. Hắn ta rất mạnh.

“Tần Ngữ, ta có chuyện muốn hỏi Vô Ngôn”, tôi hét lớn về phía xoáy nước khổng lồ kia.

Bốn phía yên tĩnh trở lại, trong khoảnh khắc màn mưa đã ngừng hẳn, sao đó khắp nơi trở nên sáng rõ, những con đường quanh đình viện cũng sạch sẽ quang quẻ như chưa từng có cơn mưa vừa rồi. Âu Dương Thiếu Nhân ôm tôi đi qua những vũng nước nhỏ, chạy đến trung tâm của đấu trường ảo giác.

Ngũ quỷ mặt mày u ám đứng thẳng trong đình viện. Vô Ngôn đứng ở đó giữa ba người. Chính là Tần Ngữ, Mặc Nguyệt và Triều Lưu.

Quay người nhìn tôi, Tần Ngữ bước tới, nói: “Ồ, thời gian trị liệu thật là dài”.

Mặt tôi lập tức đỏ lựng như quả cà chua, tức giận nói: “Nhóc con chết tiệt, còn nói thêm câu nữa ta sẽ cắt lưỡi ngươi”.

Sắc diện Mặc Nguyệt chẳng ưa nhìn gì cho cam, vẻ mặt Triều Lưu cũng không được tốt lắm.

Oạch, đại khái tôi hiểu họ đang nghĩ gì rồi.

Cơ hội tốt như thế lại để trượt mất, đang thất vọng đấy mà.

Xí, tại sao tôi phải giả bộ hiểu lòng người khác chứ.

Liếc mắt nhìn về phía kia, tôi thấy Vô Ngôn run rẩy nhìn về phía mình, khóe môi giật giật không ngừng hỏi: “Nàng đã cùng với người khác rồi sao?”.

Ôm chặt Âu Dương Thiếu Nhân, tôi gật gật đầu.

“Ta đến là muốn hỏi ngươi, rốt cuộc tại sao lại là ta”.

Người kia nghe xong, lặng lẽ đưa kiếm.

Vô Ngôn nhận lấy, chĩa thẳng mũi kiếm về phía tôi, nói: “Nàng là môn hạ của Phật Tổ, năm trăm năm mới ngoái đầu một cái, một ngàn năm mới xoay người một lần. Sau đó, mới có được mối nhân duyên đời đời. Thượng Quan Tình, nàng quên rồi, đã quên thật rồi? Nàng nợ ta một ngàn năm”.

Tim tôi chấn động.

Rốt cuộc, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì thế này, càng nói tôi càng không hiểu gì cả.

“Ta không nợ ngươi bất cứ thứ gì, ta càng không quen biết ngươi”, tôi lắc đầu, nghiêm túc nói với hắn.

Tôi hi vọng hắn có thể hiểu được lời giải thích của mình.

“Cầm kiếm lên để nói chuyện với ta. Đừng trốn trong lòng nam nhân như thế.”

Tôi suýt chút nữa cắn nhầm lưỡi của mình!

Tỷ tỷ là nữ nhân! Là nữ nhân mà! Ngươi thực cho rằng ta là Xuân ca sao?

Tuy nói như vậy. Nhưng may thay ta cũng là nữ hiệp, dù Âu Dương Thiếu Nhân cố sống cố chết ngăn cản nhưng nữ hiệp ta cũng quyết chơi đến cùng với ngươi.

Cầm kiếm lên, vượt qua bóng người đang cố ngăn cản kia, tôi vọt lên đứng trước mặt Vô Ngôn.

Ây da!

Hai cẳng chân chết tiệt của tôi lại thành ra thế này, may mắn là tôi có võ công, nếu không chắc toi rồi.

“Điều ta muốn nói với ngươi là, ta hoàn toàn không quen biết ngươi”, tôi nghiêm túc nói.

Vô Ngôn mỉm cười thản nhiên.

Tôi vừa chớp mắt, kiếm đã kề ngang trên cổ.

“Vậy thì ta sẽ để nàng quen biết ta.”

Mưa bụi phiêu phất, chẳng biết tại sao, nó mang một hương vị vấn vít không thôi.

“Thượng Quan Tình, ta là Vô Ngôn, một ngàn năm trước để đổi được một cái xoay người của nàng, ta đã biến thành con cá chép bơi lội trong làn nước, năm trăm năm trước, để đổi lại một cái ngoái nhìn của nàng, ta đã làm một khóm cỏ dại bên cạnh cây bồ đề. Một trăm năm trước, ta đã là người nàng yêu thương nhất, nhưng lại không thể không giết người thân của nàng. Phật Tổ nói rằng, duyên kiếp đời đời, không nhất định đời nào cũng hạnh phúc. Cho nên kiếp trước, dù cùng là thân nam nhi, ta không dám trách. Nhưng đời này, ta là đến để tìm nàng”, mũi kiếm đoạn tình hoa trước mắt tôi.

“Ta… ngươi tìm nhầm người rồi. Vả lại những điều đó nếu thực sự xảy ra, ngươi làm sao có thể nhớ được”, tôi đưa tay chặn thanh kiếm lại.

“Vì ta là chưởng môn của Quỷ nhân, cho nên việc nhớ được tất cả những chuyện này là rất bình thường. Phật Tổ nói tuy ký ức không tồn tại, người vướng vào sợi tơ hồng sẽ chẳng thể chia tách. Nhưng Thượng Quan Tình, tại sao nàng! Tại sao không ở bên cạnh ta! Đến cuối cùng cũng không lựa chọn ta. Rõ ràng ta đã đồng ý với nàng, sẽ chỉ ở Quỷ môn này thêm năm năm. Nhưng tại sao, mới gần đến năm thứ năm, nàng đã phản bội.”

Tuy đây là chuyện tình cực kỳ cảm động, nhưng tôi vẫn phải nói với hắn một câu xin lỗi.

Đến lúc này, tôi đã thực sự hỏi rõ mọi chuyện đen đủi bắt nguồn từ đâu.

Thượng Quan Tình, quả nhiên là lỗi lầm của Thượng Quan Tình.

Khiến tôi đen đủi mấy đời mấy kiếp, dẫn tới chuyện phải trở thành nữ hiệp thay cô ấy.

Cố vận lực chặn lại mũi kiếm, tôi vung tay kề lưỡi kiếm của mình lên cổ hắn. Tôi đã mệt mỏi lắm rồi.

Tôi phẫn nộ hét về phía tên nam nhân đang trong cơn điên dại: “Ta không phải Thượng Quan Tình ngươi muốn tìm”.

Cô ấy chết rồi! Chết rồi!

Nhưng đối diện với tên si tình trước mắt, bảo tôi làm sao nhẫn tâm nói với hắn điều đó được.

“Muốn vứt bỏ ta như thế nào?”, Vô Ngôn nhìn tôi không chớp mắt, nước mắt dâng đầy như muốn tuôn ra.

Cây kiếm run rẩy trong tay, tôi đành buông xuống, nhẹ nhàng tiến lại ôm lấy hắn.

Hắn sững sờ giấy lát, sau rồi như đã lấy lại phản ứng, lập tức cũng vươn tay ôm chặt lấy tôi.

Đây là lần đầu tiên, ta thay mặt Thượng Quan Tình, trả lại nợ tình cho ngươi.

Phật Tổ quên chưa nói với ngươi rằng: Có nhiều khi không phải tình yêu phụ bạc ngươi, chỉ là vì thời gian không chấp nhận mà thôi.

Ta nghĩ, nữ nhân ấy chắc chắn đã yêu ngươi.

Cô ấy đã từng có ước định với ngươi, vậy chính là đã từng yêu ngươi rồi.

“Xin lỗi, ta… thực sự không phải nữ nhân ngươi muốn tìm, nhưng ta đã từng gặp cô ấy. Cô ấy không phản bội ngươi, mà là không còn cơ hội để đến tìm ngươi nữa.”

“Ý… gì… vậy?”, cánh tay Vô Ngôn run rẩy không thôi, ôm chặt lấy tôi, sau rồi buông thõng.

Tôi vỗ vỗ vai hắn rồi nói: “Cái ôm này, ta thay cô ấy trao cho ngươi. Không phải tình yêu phụ bạc ngươi, cũng không phải cô ấy không yêu ngươi. Chỉ là thời gian không bằng lòng cho mối duyên tình của ngươi mà thôi. Không cần làm khổ mình thêm nữa, cố gắng tiếp tục sống, như thế ở dưới hoàng tuyền, cô ấy cũng sẽ an lòng”.

Mưa, mưa rơi không ngừng, là nước mắt của những người đang đau lòng.

Vô Ngôn im lặng không nói, sau rồi khẽ hỏi tôi: “Ta cũng… có cảm giác, cô và cô ấy, không giống nhau. Có thể giúp ta một chuyện cuối cùng không?”.

Câu nói cuối cùng của hắn, như những con sóng cứ khẽ gợn mãi bên tai tôi.

Tôi khẽ khàng, khẽ khàng gật đầu đồng ý.

Sau đó nâng kiếm lên.

Trên đời, có một loại tình yêu, gọi là sinh tử tương tùy[2]…

[2] Sinh tử tương tùy: dù là sống hay là chết, đều luôn ở bên nhau