Phiêu Du Giang Hồ

Quyển 4 - Chương 23: Thượng Quan Tình, nàng sẽ trở thành tân nương của Quỷ môn

Ảo thuật bạn có biết hay không?

Đó kỳ thật là một loại ảo giác của con người…

Ảo giác chính là thứ có thể khiến cho cơ thể có cảm giác như trong mộng cảnh, nhưng cảm giác như trong mộng cảnh này lại không hề chân thực.

Người bị ảo giác thao túng, những thứ nhìn thấy trước mắt, trên thực tế đều là giả tưởng do người thi triển ảo thuật tạo ra.

Không cần bị mê hoặc, vì bạn khi đó sẽ đánh mất tâm trí.

Muốn chạy thoát?

Chỉ có một cách duy nhất, đó chính là… chạy thôi.

Đây là ảo giác ư.

Tôi đã nghĩ đến điều này trong khoảnh khắc bị người kia chạm lên mặt.

Không, càng chắc chắn hơn là tôi đang nghĩ đến thứ ảo thuật Tần Ngữ từng nói.

Ngón tay tôi tạm thời dừng lại, tôi cố gắng tìm cách loại bỏ ảo thuật kia.

Bỏ chạy, bỏ chạy, nhưng cơ thể không cách nào cử động được.

Giọng nói trầm thấp truyền lại, là giọng của Hồ Tiên thì thào bên tai: “Tiểu Tình, không cần phải do dự. Nàng chỉ cần dâng hiến cho ta là được rồi”.

Ngón tay lại bắt đầu không chịu sự khống chế của tôi, tiếp tục động đậy.

Nóng quá, nóng quá, cởi y phục ra cho mát mẻ một chút.

Làm thế nào, làm thế nào, Tần Ngữ vốn không nói cho tôi biết cách hóa giải trò ảo thuật này.

“Thật không phải, tuy rất không muốn quấy rầy các vị nhưng, ta cần nữ nhân này, cho nên có thể làm phiền Hồ Tiên đại nhân, nên chú tâm đến chủ ý của nàng ấy một chút.”.

Khắp nơi, đột nhiên vần vũ sương mù, giữa làn sương quấn quyện nơi nơi, tôi nhìn thấy bóng người đang đi về phía mình.

Nụ cười trên môi Hồ Tiên vụt tắt, hàn khí toát ra, kéo tôi giữ ở sau lưng rồi quay lại, nói với bóng người kia: “Làm cách nào ngươi đến được đây?”.

Màn sương dần dần biến mất, người kia bước ra.

Người đến, là một thiếu niên cực kì xinh đẹp vẫn là một tên lạ hoắc tôi hoàn toàn không biết, nhưng nhìn kỹ lại, cũng có chút quen quen.

Khẽ cau mày đầu lại đau nhói.

Tôi cảm thấy bản thân mình sắp nóng chết rồi, cảm giác huyết dịch đều như đang bị đun trên chảo lửa, khó chịu vô cùng.

Thiếu niên kia đi đến cách chỗ tôi khoảng mấy bước chân rồi đột nhiên dừng lại, trong tay cầm một chiếc khay gỗ.

Tôi sững người, chiếc khay gỗ kia, hình như là đồ trong gian phòng tôi đang ở. Tôi còn nhớ trên đó có vẽ rất nhiều hình thù kỳ lạ, xấu xí.

Khẽ mỉm cười, thiếu niên nói: “Hồ Tiên đại nhân, trước tiên không cần phải để ý đến chuyện tại sao tại hạ đến được nơi này. Đầu tiên hãy đáp ứng vấn đề của tại hạ, thả nữ nhân này ra, nếu không đừng trách tại hạ không khách khí”.

Hồ Tiên quay lại nhìn tôi, sau rồi lại nhìn người thiếu niên kia, đột nhiên khoát tay nói: “Đừng có nằm mơ, thứ trong tay ta, nhất quyết không thể để mất”.

Cảnh sắc xung quanh bắt đầu thay đổi, trước mắt tôi và Hồ Tiên, rất nhiều cây lớn chen nhau mọc lên, che mất bóng hình của thiếu niên kia.

Hồ Tiên kéo tay tôi rồi nói: “Tiểu Tình, ta đưa nàng rời khỏi nơi này”.

“Ha ha ha ha, ngươi đã từ chối dừng tay trong hòa bình, vậy đừng trách ta không khách khí nhé. Thượng Quan Tình, lúc này ta sẽ nói với nàng cách thoát khỏi ảo giác.”.

“Tiểu Tình, hắn lừa nàng đó, đừng nghe hắn, hiện tại nàng có sống hay không, rất nóng đúng không? Chỉ ta mới có thể điều hòa được luồng nhiệt cháy trong cơ thể nàng, hãy tin ta”, Hồ Tiên thì thầm bên tai tôi.

Tôi nhắm mắt lại, không muốn nhìn hắn nữa, trực giác mách bảo tôi rằng, nhìn vào mắt hắn, sẽ bị hắn thao túng.

Kỳ thực ngay từ ban đầu tôi đã không hề tin tưởng hắn.

Vì tôi cảm thấy, ảo giác này vô cùng nguy hiểm.

“Thượng Quan Tình, hãy niệm theo ta.”

Khó khăn lắm mới mở được miệng, tôi cố gắng đáp lại giọng nói kia: “Ta nghe, ngươi nói đi”.

“Câm miệng”, Hồ Tiên giữ chặt lấy tôi, hung hăng hét lớn.

Tôi cố dùng lực thoát ra khỏi sự kìm kẹp của hắn, lùi sau mấy bước.

Từ bốn phương tám hướng đều vọng lại giọng nói của thiếu niên kia.

“Thượng Quan Tình, ảo giác phát sinh từ suy nghĩ, tiêu diệt hiện thực, mọi thứ trước mắt đều là giả, những thứ suy nghĩ trong tâm mới là thật. Bỏ ảo tìm thực. Trở về đi.”

Tôi nhắm mắt lại, cũng đọc theo: “Thượng Quan Tình, ảo giác phát sinh từ suy nghĩ, tiêu diệt hiện thực, mọi thứ trước mắt đều là giả, những thứ suy nghĩ trong tâm mới là thật. Bỏ ảo tìm thực. Trở về đi.”

Cảnh sắc xung quanh đột nhiên biến chuyển dữ dội, cuối cùng giống như linh hồn trở lại thể xác, cơ thể tôi đột nhiên chấn động.

Khi hai mắt mở ra, tôi phát hiện bản thân mình vẫn ở trong gian phòng khi nãy.

Chỉ có Vô Ngôn đang đứng trước mặt.

Vô Ngôn thân khoác hồng y, khi hai mắt tôi đột nhiên mở ra, hai mắt hắn cũng vừa bừng mở.

Tôi cúi đầu nhìn lại y sam xộc xệch trên mình, mới phát hiện cảnh tượng vừa rồi không phải là mộng.

Cánh cửa bị gió thổi tung, tôi chợt nhận ra toàn thân mình đang ướt đẫm mồ hôi.

Cẳng chân mềm nhũn, hốt hoảng ngồi trên nền đất, tôi há miệng thở hổn hển.

Cổ họng tựa như có thứ gì đó siết lấy, cơ thể đang bị thiêu đốt khó chịu vô cùng.

Vô Ngôn cười ha hả nói: “Thượng Quan Tình, cô nương muốn biết vừa xảy ra chuyện gì không?”.

Tôi sợ hãi túm chặt y phục trên mình, nói: “Ngươi rốt cuộc là ai? Muốn làm gì?”.

Ánh mắt Vô Ngôn quét lên giường.

Tim tôi đập thình thịch. Trên giường có người đang nằm, bộ dạng như đang ngủ.

“Huynh ấy là ca ca của ta. Đã trở thành nhân trụ[1] nhưng linh hồn vẫn còn tư tưởng và cảm nhận. Thượng Quan Tình, ta lựa chọn nàng, nàng nên vinh hạnh mới phải chứ. Nàng sẽ vì Quỷ môn mà sinh hạ một đôi song sinh tử thông linh[2] nhất”, khi hắn nói những lời này, trong ánh mắt ngập đầy vẻ hưng phấn.

[1] Nhân trụ: vật phẩm hiến tế cho thần linh

[2] Thông linh: khả năng giao tiếp với thần linh, với người ở cõi khác

Đầu tôi chợt ầm vang như hỏa pháo nổ tung.

Quỷ môn, Quỷ môn, Quỷ môn!

Tôi từng nghe nói tới Quỷ môn này. Quỷ môn ảo giữa nhân thế.

Truyền thuyết về trưởng môn trong môn phái này từ trước đến nay đều là nói về một đôi song sinh.

Tuy không hiểu tường tận cho lắm, nhưng nghe lời nhân sĩ giang hồ truyền tai nhau, môn phái này thực sự rất quái dị.

Tôi gắng gượng đứng lên, cố khống chế cơn run rẩy, nói: “Ta sẽ không ở cùng với ngươi”.

Vô Ngôn nghe xong, mỉm cười ấm áp, khẽ khàng nói với tôi: “Không phải với ta, mà là với chúng ta”.

Ngón tay chỉ về người đang nằm bất động kia, Vô Ngôn mỉm cười xảo trá.

Tôi kinh hãi vịn tay vào cửa, xoay người lao ra bên ngoài.

Cứ thế chạy về phía trước, trong đầu tôi hoàn toàn trống giỗng.

Liên hoa đăng sắc đỏ giăng đầy hành lang, giữa làn mưa lâm thâm càng thêm vẻ quỷ dị.

Ngước mắt, tôi nhìn thấy mảnh vải dài sắc trắng được họa phù trên nền đỏ rực của liên hoa đăng kia.

Đây là…được vẽ từ khi nào vậy?

Không, nó vốn đã ở trên đó rồi, vốn đã ở trên đó rồi.

Giữa làn gió thổi, giọng của Vô Ngôn chẳng biết từ nơi nào vọng tới.

“Nàng chạy không thoát đâu. Người muốn đến cứu nàng hiện tại vốn chẳng cách nào tìm được chỗ của nàng, cũng không có thời gian công sức mà tìm nàng nữa. nàng biết không, lúc này nàng đã trúng độc rất nặng. Thêm nửa canh giờ nữa, nếu không giao hoan với nam nhân, nàng sẽ chết. Ngoan ngoãn trở về đi.”

“Ta không tin, trong món ăn không có độc, trong nước cũng không có sao ta có thể trúng độc được”.

Tức tối kéo vạt váy lên, tôi lại chạy điên cuồng.

Âu Dương Thiếu Nhân, huynh đang ở đâu! Ở đâu!

Tôi đang vô cùng hoảng loạn.

Có lẽ tôi trúng độc thật rồi, bởi vì thân thể càng lúc càng không còn sức lực.

“Ha ha ha ha, Thượng Quan Tình, y phục trên người nàng có một cái tên nghe rất hay. Gọi là Hồ Tiên vũ y. Đây là y phục ta đã chuẩn bị cho đám cưới cõi âm, tân nương của Quỷ môn mới được mặc, ha ha ha ha! Nhanh nhanh về đi, đừng kiêu ngạo nữa. Vì nàng đã được ta chọn làm tân nương. Ngoan nào, ta sẽ giải độc cho nàng.”

Ta không nghe, ta không muốn nghe.

Thật đáng sợ! Buông tha ta đi, ta không muốn làm tân nương của Quỷ môn gì gì đó.

“Á! Ta không muốn làm tân nương của Quỷ môn!”

Ôm chặt lấy đầu, tôi xuyên qua dãy hành lang dài, chạy đến đình viện.

Tượng ngũ quỷ nơi đây trong cơn sấm sét, rõ ràng dị thường đến đáng sợ, tôi run rẩy, lập tức té ngã trên nền đất.

Ngẩng đầu, tôi nhìn thấy có thứ gì đó đang bay giữa không trung.

Khuôn mặt nanh ác, bóng người phiêu động.

Là quỷ! Là quỷ!

Đầu óc mê man, tôi tự nói với mình phải kiên trì đến cùng. Phải kiên trì thêm chút nữa.

Thiếu Nhân, Mặc Nguyệt, Triều Lưu, mọi người đang ở đâu!

Tôi thực sự không động đậy được nữa rồi, cứu tôi.

Phía sau có tiếng bước chân lõm bõm trong nước vọng đến.

“Lách cách”, “Lách cách”.

Từng tiếng, từng tiếng tựa như giẫm nát trái tim tôi.

Liên hoa đăng màu đỏ, mảnh vải dài màu trắng, gắn trên đèn cũng được vẽ quỷ phù sắc đỏ với đủ thứ hình thù quái dị, tòa nhà âm u lạnh lẽo, bóng quỷ bay giữa không trung, trời mưa sấm chớp đùng đùng.

Sợ quá, mọi thứ đều thật đáng sợ.

Tôi quay đầu, hai mắt mở trừng trừng, nhìn thấy một cây dù được dương cao, thư thái tự tại đi về phía mình.

Lắc đầu, hai mắt tôi ngấn lệ, không ngừng lùi về phía sau.

“Không được, không được qua đây, cầu xin ngươi.”

Đừng lại gần ta, đừng lại gần ta.

Vô Ngôn mỉm cười vô cùng ấm áp dịu dàng, nhưng đối với tôi, dường như không có nỗi sợ hãi nào đáng sợ hơn khi đứng trước bộ dạng này của hắn.

“Không cần phải sợ hãi, ta đến để giúp nàng. Tiểu Tình, nàng nên cảm thấy vui mới phải chứ. Qua hết đêm nay, nàng sẽ chính thức là nương tử của ta. Tiểu Tình, nàng rất nóng đúng không? Nàng không muốn ta qua đó cũng không sao. Ha ha, vì nàng sẽ sớm không khống chế được mà nhào qua đây thôi.”

Tôi bịt chặt tai, đau đớn gào khóc.

Tôi không muốn, tôi không muốn, kẻ ác độc kia, nghĩ đến việc phải dính dáng đến hắn, tôi thực sự thấy đau khổ vô cùng.

Thiếu Nhân, Mặc Nguyệt, Triều Lưu, tôi sợ lắm, các huynh đang ở đâu!