Phiêu Du Giang Hồ

Quyển 4 - Chương 18: Nguy cơ rất lớn, đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hỏa

Cái gọi là đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hỏa.

Thường là để chỉ, trong đêm khuya, có kẻ nào đó muốn giết người.

Thôi đi, đúng là những lời thừa thãi, đương nhiên là muốn giết người nên mới có cái gọi là đêm giết người chứ.

Nhưng cái đêm chúng tôi ở lại Trương Gia Khẩu kia.

Bỏ qua việc đó là một đêm giết người kinh hãi.

Tôi chẳng sao nghĩ tới được, có ngày mình lại ở một nơi nhỏ bé đến thế.

Nửa đêm, bên ngoài cửa sổ vọng lại từng hồi tiếng soi tru.

Tôi không sao ngủ được, tim phập phồng lo lắng không thôi.

Vì tôi và Triều Lưu đến khách điếm này, sắc trời đã tối.

Tổng cộng số người nghỉ chân ở đây, chỉ có bốn.

Chính là thêm tôi và Triều Lưu nữa mới được bốn người.

Mọi người cũng biết, trước đây khi tôi và Âu Dương Thiếu Nhân đồng hành, cũng đã từng bị hãm hại trong hắc điếm.

Tôi vốn chẳng muốn ở lại, nhưng ông bà chủ tươi cười niềm nở nói với tôi: “Phạm vi mười dặm vuông quanh đây không có khách điếm, ngoài núi ra, chỉ có dã thú mà thôi, nếu các vị không ở, chúng tôi cũng không làm khó”.

Năm nay, làm ăn buôn bán đều như vậy.

Miệng người ta nói rằng “không làm khó”, nhưng thực tế, người ta đã đào sẵn một cái hố để bạn sụt xuống mà không lên nổi rồi, bạn có cách nào không? Có thể làm khác không?

Đương nhiên là hết cách rồi.

Cho nên, tôi lại lần nữa mạo hiểm ở lại cái nơi nửa đêm bắt cóc tống tiền này.

Nửa đêm, tôi không bị bắt cóc tống tiền, nhưng thực sự trong lòng không yên tâm chút nào.

Tôi cảm thấy nơi này vô cùng cổ quái.

Mặc y phục xong xuôi, châm một ngọn đèn, tôi sờ soạng mở cửa đi ra ngoài.

Tôi gõ cửa phòng Triều Lưu.

“Triều Lưu, chàng đã ngủ chưa?’

Cánh cửa từ từ mở ra, Triều Lưu mỉm cười, nói: “Ta biết nàng sẽ sợ mà”.

Tôi tròn mắt tiến vào.

Không phải tôi sợ có người trộm đồ, dù sao tôi cũng lưu lạc giang hồ lâu rồi, cũng từng giết người, còn sợ gì nữa chứ.

Tôi chỉ cảm thấy tiếng sói tru bên ngoài vô cùng đáng sợ mà thôi.

“Kỳ lạ, chỗ này sao lại có sói nhỉ, ban ngày rõ ràng không có tiếng sói nào”, tôi vừa tới nơi đã chui ngay vào chăn của Triều Lưu, than phiền với chàng.

Triều Lưu vui vẻ vén chăn lên rồi ngồi bên cạnh tôi, nói: “Sói là động vật hoạt động về đêm, đương nhiên sẽ chỉ đi lại về đêm. Có điều…”.

Tôi ngước mắt nhìn chàng: “Có điều gì?”.

Triều Lưu cố tình giả giọng đáng sợ nói: “Có điều những âm thanh kia, có lẽ không phải tiếng sói”.

Tôi hoảng hốt, bị dọa cho, lập tức chui vào lòng chàng, hét lớn: “Lẽ nào là người sói trong truyền thuyết?”.

A a! Đừng chứ, nghe nói người sói sau khi biến đổi sẽ rất hung ác.

Tiểu gia tôi còn chưa muốn chết.

“Ha ha ha ha”, Triều Lưu nhìn bộ dạng tôi bị dọa cho co rúm lại, đột nhiên cười phá lên.

Tôi thụi một cái lên ngực chàng.

“Chàng muốn chết phải không, nửa đêm nửa hôm lại đùa giỡn như thế.”

“Không, không phải đùa, chính xác đó không phải tiếng sói kêu, mà là tiếng người hú, có lẽ người của ma giáo đang truyền tin.”

Tôi trợn tròn mắt kinh ngạc, trái tim như tan vỡ.

Kỳ thực tôi vốn nên nghĩ đến chuyện người học kêu tiếng sói.

Nhưng thực ra bởi vì tôi ngay cả Diêm Vương cũng đã gặp qua rồi, cho nên tôi tin, trên thế giới chuyện gì cũng có thể xảy ra, đương nhiên cũng có thể xuất hiện người sói chứ.

Tôi cũng giống như con chim đậu phải cành cong một lần thì sợ.

“Những người này đến đây làm gì? Lẽ nào chưởng môn phái Nga Mi và đứa nhóc mồ côi của Ngọc Long phái thực sự đang ở đây?”, tôi nắm chặt tay Triều Lưu, lo lắng nói.

Tuy nói là không thân không thích, những dẫu sao cũng là những sinh mệnh đáng thương.

Hơn nữa, trong khách điếm này có những bốn người. Ngoại trừ tôi và Triều Lưu, thân phận hai người còn lại, nhất định rất đáng ngờ.

Triều Lưu định nói gì đó.

Chợt thấy bên ngoài cửa sổ xuất hiện ánh lửa, sau đó, một mũi tên bất giác lao thẳng vào phòng.

Triều Lưu hét lên một tiếng: “Cẩn thận”.

Ấn tôi cúi xuống, chàng liền thổi tắt ngọn đèn trong phòng.

Dọa cho tim tôi suýt nữa nhảy vọt ra ngoài.

“Chuyện gì vậy?”

“E là đối phương không xác định được đâu là chưởng môn phái Nga Mi và đứa nhóc chưởng môn phái Ngọc Long, quyết định thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Những người thôn dân e rằng không còn cơ hội sống nữa.”

Tôi cúi đầu thật thấp.

Cái vận đen đủi! Lại đến ức hiếp giày vò bổn cô nương rồi.

Tôi nói bao nhiêu lần rồi, cô nương tôi không dễ bị ăn hiếp thế đâu.

Bốn phía xung quanh yên tĩnh giây lát, đột nhiên có tiếng bước chân từ bên ngoài vọng vào.

Tôi lần tìm cây kiếm bên cạnh, nói với Triều Lưu: “Thôi xong, không thể trốn được rồi, chi bằng liều mình xông ra, dù sao không giết người, người cũng giết mình”.

Triều Lưu vừa mỉm cười vừa vuốt ve mái tóc tôi.

“Nha đầu chết tiệt, nàng đã sớm muốn làm thế rồi?”

Tôi trợn mắt nhìn, sao tôi lại muốn làm như thế chứ.

Chỉ là ý tưởng lớn của các bậc anh hùng gặp nhau thôi. Trên thực tế, tôi vẫn là người theo đuổi chủ nghĩa hòa bình mà.

Mở cửa sổ nhảy ra ngoài, tôi mới phát hiện suy đoán của mình hình như có chút sai lệch.

Vì bên ngoài không có huyết quang xung thiên như trong tưởng tượng, mà chỉ là một đám bách tính đang kết thành vòng vây.

Tay cầm đao, tay cầm cuốc, khuôn mặt hung hãn.

Bởi vì chúng tôi nhảy ra ngoài từ cửa sổ của khách điếm, cho nên tình hình trước cửa chính, chúng tôi cũng không rõ lắm.

Không biết chưởng môn Nga Mi và đứa nhỏ phái Ngọc Long có an toàn chạy thoát hay không.

Tôi nhếch mép: “Xem ra bách tính nơi này sớm đã bị thanh lý từ lâu. Hiện tại đừng nói làm anh hùng, có đi khỏi đây được hay không cũng là vấn đề đấy”.

“Vậy sao, ta lại cảm thấy đây là chuyện rất tốt. Lần này nàng có thể thoải mái mà đánh, không phải lo lắng đến chuyện bị quan binh truy sát”, Triều Lưu nói xong liền nhảy lên trước.

Tôi lắc đầu, chán nản nhún vai.

Tình huống này so với những tình huống trong phim truyền hình thật không giống cho lắm, ở đâu lại có chuyện vừa tới đã đánh cơ chứ. Tiểu gia tôi còn chưa giảng tuyên ngôn chính nghĩa cơ mà.

Sau vài đường khua tay múa kiếm giải quyết mấy tên, cục diện hiện tại khiến tôi càng thêm lo lắng.

Cửa chính khách điếm vang lên những tiếng chém giết, nhân vật chính với sức mạnh lợi hại vô địch chắc chắn đang ở đó.

Haizzz, đều là nhân sĩ giang hồ, không thể thấy chết mà không cứu.

Tôi bay đến bên cạnh Triều Lưu, nói: “Đi thôi, đi cứu người”.

Triều Lưu vươn tay ra, ôm lấy eo tôi rồi như một con chim én phóng lên, mang theo tôi thoát khỏi vòng vây của đám người.

Hai tay ôm chặt cổ chàng, tôi cười khúc khích: “Tự ta bay được, đâu phải trước đây chưa từng học qua khinh công chứ”.

“Ha ha, ta biết mà. Nhưng ta thích thế này. Nàng không thấy lãng mạn sao?”. “Miệng lưỡi giảo hoạt.”

“Khẩu thị tâm phi[1].”

[1] Khẩu thị tâm phi: Những lời nói ra từ miệng và những suy nghĩ trong lòng là không giống nhau.

Khi tôi và Triều Lưu chạy đến cửa chính của khách điếm, tất cả những người có mặt đều sững sờ.

“Thiếu Nhân, Mặc Nguyệt!”

Tôi tròn mắt nhìn như đóng đinh vào đám người đang đánh giết kia.

Nam nhân dáng hình như gió xuân, lưỡi kiếm sắc tựa liễu, ưu nhã tựa tiên nhân, chẳng phải là Âu Dương Thiếu Nhân kia sao. Hơn nữa bên cạnh huynh ấy, người con trai mang vẻ đẹp chết người với cây quạt lông vũ trên tay kia, chính là Mặc Nguyệt của tôi.

Bất giác thở dài cảm thán, hai tên nam nhân nếu không phải là của tôi, tôi thực sự muốn để họ đi cống hiến hết mình cho sự nghiệp đam mỹ.

Nghe thấy tiếng hét của tôi, Âu Dương Thiếu Nhân và Mặc Nguyệt rõ ràng đều vô cùng kích động.

Cũng quay đầu lại, kinh ngạc nhìn tôi.

Quay sang, nhìn thấy người bên cạnh tôi, sắc mặt họ càng thêm sa sầm.

“Nàng nói phải đi, nhưng thực ra là đi tìm hắn?”

“Nguyên nhân chính vứt bỏ chúng ta, là vì đi cùng hắn?”

Khóe miệng gượng gạo giật giật liên hồi.

Oạch, chuyện này, có rất nhiều rất nhiều nguyên nhân, xin các huynh có thể cho tôi cơ hội giải thích không? Xin các huynh có thể đừng dùng bộ dạng như đang bắt kẻ gian dâm đó để nhìn tôi được không?

Lúc này các huynh đang trong trận chiến cơ mà.

Hết cách, hai người bọn họ chẳng thèm nghe tôi nói, nhưng tôi vẫn kiên quyết không từ bỏ ý định.

Tôi chỉ đành vừa chỉ huy, vừa giải thích.

“Thiếu Nhân vung đao về bên trái.”

“Mặc Nguyệt, đâm thẳng về phía trước.”

“Chuyện là thế này, sau khi tôi quay về, đã quyết định trở lại tìm các huynh. Cuối cùng tôi vẫn cảm thấy không thể từ bỏ được nơi này. Nhưng sau khi về tới tôi đã gặp Triều Lưu. Tiếp sau đó lại chuẩn bị cùng chàng ấy đến Âu Dương sơn trang. Chỉ là trên đường đi ngang qua chỗ này mà thôi, đại thể chuyện là thế. Những chuyện khác, sau này sẽ bàn tiếp. Lúc này nói cho tôi biết, các huynh đến đây làm gì?”

Tiểu gia tôi gửi chiến thư thì các huynh chẳng ai đến, lúc này sao lại tích cực đến thế.

Đợi tôi? Mới đợi tôi có mấy ngày đã không đợi nổi nữa, thế mà gọi là đợi tôi à?

Sức chịu đựng quá kém.

“Vốn là ở sơn trang đợi nàng, đột nhiên nhận được lệnh của minh chủ võ lâm, mới đến đây hành sự”, Âu Dương Thiếu Nhân vừa giải quyết tên sát thủ trước mặt, vừa vội nói với tôi.

Phá tan vòng vây, bốn người chúng tôi cuối cùng cũng tụm lại một chỗ.

Nhưng ngoài tôi ra, ba người kia ai nấy đều hằm hằm nhìn nhau, dáng vẻ không đội trời chung.

Tôi đứng ở đó, áp lực rất lớn.

Làm ơn đi, các huynh nghiêm túc giùm tôi chút đi.

Tiểu gia tôi lỡ may bị giết chết, xem các huynh sẽ làm thế nào.

Lúc này, có âm thanh ngoài cửa vọng lại, một người chạy vào trong hét lớn.

“Không tìm thấy chưởng môn phái Nga Mi và thằng nhóc phái Ngọc Long! Chúng ta bị lừa rồi.”

Tôi chau mày, cười thành tiếng hỏi Mặc Nguyệt: “Này, các huynh đến đây để bảo vệ họ hả?”.

Trong lòng bất giác cảm thán, đám tiểu tử này thật thông minh.

Kỳ thực đã bí mật đưa chưởng môn phái Nga Mi và cậu bé của phái Ngọc Long đi rồi.

Mặc Nguyệt cúi đầu nhìn tôi, khẽ đáp: “Không phải, bọn ta cũng là đến tìm người”.

Tôi sững người, vằn đen vô số.

“Còn hai người khác trong khách điếm này?”

“Hai người đó chính là ta và Âu Dương Thiếu Nhân.”



Tôi hiện tại, thực chỉ muốn chửi ầm lên thôi.

Khốn nạn thân tôi! Nhân vật chính không ở đây, các người đánh nhau cái gì cơ chứ.