Phiêu Du Giang Hồ

Quyển 2 - Chương 13: Quý trọng sinh mệnh, trốn chạy ma quân

“Ý? Mặc đại nhân, ngài đến chỗ chúng tôi tại sao còn mang theo bồ nhí?”, một tên quan quán công tử kiều diễm đột nhiên mở miệng nói.

Tôi tròn mắt nhìn, nét mặt khó coi cười với y: “Yên tâm, tôi không phải bồ nhí của ngài đây, không ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của các người đâu”.

Mặc Nguyệt cười ha hả, đưa tay kéo tên quan quán công tử kia, đùa cợt: “Sao nào? Ghen hả? Yên tâm, nó chỉ là kẻ hầu ta mới thu nhận thôi. Đưa nó đến làm quen chút xíu, tránh sau này nó không hiểu quy củ, đắc tội với bảo bối của ta”.

Nỗi chua xót trong lòng trào dâng như lũ tràn về. Đồ xấu xa, vô lương tâm! Đáng chết, nhất định hắn vốn không muốn đưa tôi đến lầu xanh gì gì đó, căn bản chỗ hắn muốn đến chính là thanh phong quán.

Tôi cúi đầu, đột nhiên nảy ra sáng kiến.

“Thiếu gia, đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng. Lúc này thiếu gia không cần phải để tâm đến Tiểu Tình nữa.”

Mặc Nguyệt nhìn tôi, cười nói: “Cũng đúng. Tiểu Thu, gọi người của ngươi đến tiếp đãi Tiểu Tình cho chu đáo”.

Mỹ nam Tiểu Thu sau khi căn dặn mấy quan quán công tử khác thì liền đưa Mặc Nguyệt lên lầu. Tôi nhìn theo bóng dáng hắn đang xa dần, lớn tiếng nói: “Thiếu gia, đúng là cho tiểu nhân tùy ý chơi chứ?”.

“Tùy ý chơi”, Mặc Nguyệt chẳng thèm ngoái đầu, đáp lời.

Tôi thầm cảm tạ sự hào phóng của hắn, cũng như lòng rộng rãi của hắn.

Làm lịch sử, đương nhiên cần có con mắt sắc bén. Cho nên từ lúc vừa bước vào đây tôi đã liếc thấy một người. Người đó có đôi mắt sáng như pha lê, tuy không có gì đặc biệt, nhưng dựa vào kinh nghiệm của tôi, người có tướng mạo và đôi mắt không hài hòa đều rất dễ dãi, thoải mái. Ánh mắt người này luôn dõi theo từng bước đi của Mặc Nguyệt, con ngươi hiện rõ sự căm ghét, cho nên tôi cảm thấy nếu là một người bình thường mà đối với Mặc Nguyệt như thế thì có phần hơi thái quá. Tôi quyết định nắm bắt cơ hội này để tự cứu lấy mình.

Tôi xòe quạt, mỉm cười gian xảo với đám quan quán công tử đang đứng trước mặt, nói: “Gió se lạnh thổi khẽ, trăng thu sáng vô biên, này các vị mỹ nhân, đêm nay chớ có khách khí”.

Đám quan quán công tử bên cạnh hào hứng gào thét, trong lòng tôi cũng thầm cảm khái.

Tôi đi thẳng đến bàn rồi ngồi xuống trước mặt người kia, cười nói: “Tại hạ tên Trương Thanh, huynh đài, có muốn cùng chơi không?”.

Người kia thoáng sững lại, sau đó mỉm cười, vẻ mặt bỡn cợt: “Được thôi, tại hạ Trần Nam, đang sợ nhàn rỗi quá đây”.

Tôi biết bản thân mình không có số chơi cờ bạc. Cho nên, khi ngồi trước mặt y, tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý thua một cách thê thảm.

Hu hu, để được tự do, tôi nguyện đánh đổi tất cả, tôi không muốn làm hầu gái của tên ma quân đó, không muốn phải ở bên cạnh tên nam nhân phúc hắc nguy hiểm đó.

Chơi mấy ván, tôi bị thua nên phải uống khá nhiều rượu. Người đối diện cơ hồ cũng chẳng thể thoát khỏi vận đen nhưng tửu lượng của y lại khá tốt, tôi bắt đầu hối hận tại sao trước đó không đánh giá tửu lượng trước khi mời y chơi, nhưng cũng may, trước sự kích động của cây nấm hương tôi đây, đám mỹ nam kia cũng đã uống không ít rượu.

Đã qua ba tuần rượu, tất cả đều gục xuống. Tôi vẫn hiên ngang ngồi trên ghế, tiếp tục giao đấu với Trần Nam.

“Huynh đài rất ghét Mặc Nguyệt phải không?”

“Hả? Tại sao các hạ lại nói thế?”

“Ha ha, trực giác.”

“Vậy thì sao? Định làm gì? Muốn vì chủ của các hạ mà trừ khử ta hả?”

Tôi lắc đầu, tiếp tục nói: “Xem ra, huynh đài không phải muốn giết hắn. Vậy thì, làm một cuộc giao dịch được chứ? Nếu huynh đài đưa tôi đi, tôi đảm bảo huynh đài sẽ thấy cảnh xưa nay chưa từng thấy”.

Trần Nam mỉm cười, giảo hoạt nói: “Tại sao ta phải tin các hạ?”.

“Tôi chẳng có lý do gì để khiến huynh tin, nhưng huynh có thể lựa chọn.”

Tôi quyết định đánh cược một lần, sau khi đến thời cổ đại, tôi đã rút ra một đạo lý: Khi có ai đó hứng thú với bạn, người đó nhất định sẽ nghe những lời nói nhảm nhí của bạn. Hu hu, đó là kinh nghiệm được đúc rút từ vô số lần chịu giáo huấn bi thảm và đau đớn mà có được đấy.

Trần Nam nghĩ một lát, đột nhiên chằm chằm nhìn tôi, cười vẻ mờ ám nói: “Nếu lúc này huynh có thể lên bục, vừa gảy đàn vừa hát vừa nhảy. Tại hạ sẽ cứu huynh đài. Cho dù không được nhìn thấy cảnh chưa từng nhìn thấy đi chăng nữa”.

Hu hu, tên tiểu tử này quả nhiên rất có hứng thú với tôi.

Tôi ngẩng đầu, thấy Mặc Nguyệt cũng đang nhìn mình.

Tên tiểu tử này! Đêm xuân mà để phí hoài thế sao.

Hắn hai tay chống cằm, ra vẻ trầm ngâm, cười với tôi, nét mặt tươi cười kia không có chút ác ý nào. Sau rồi tôi thấy hắn nói gì đó với Tiểu Thu, Tiểu Thu kia lại quay ra nhìn tôi với ánh mắt đồng tình.

Cơ thể tôi run lên bần bật, đột nhiên hiểu ra tất cả. Hắn… hắn… hắn không tới đây để chơi, là cố ý đưa tôi đến.

Tôi quay đầu nhìn thấy ánh mắt của Trần Nam, rồi như buông một câu “một lời đã định”, xoay người bước lên bục.

Tôi chẳng biết khúc nhạc nào của thời cổ đại cả, nhưng may sao hồi còn nhỏ tôi từng bị ép học tỳ bà, càng may hơn là trước đây tôi cũng thích xem các bộ phim cổ trang, còn mất mấy ngày cố gắng học theo cách thức phi tiên nữa.

Tôi đưa mắt nhìn xuống dưới bục, đầu tiên mọi người im lặng như tờ nhưng sau đó liền có người hò hét huýt sáo.

Tôi cất giọng, chuyển bước nhẹ nhàng, hiện tại chỉ hy vọng chân trái đừng giẫm nhầm lên chân phải, từ từ cất giọng:

Có đôi bướm bay lượn xung quanh bụi hoa cô đơn lúc nửa đêm,

Ánh trăng tỏa sáng rộng khắp đang treo trên ngọn cây đung đưa trong bóng nước.

Là ai đang nhẹ vẫy tay trong giấc mộng nửa đêm,

Một tiếng ho khẽ vang lên, mảnh rèm như chia cắt ánh trắng đêm lạnh lẽo.

Phấn sáp đỏ thắm lan tỏa khắp màn sương trong nháy mắt đã tan biến vi vu theo từng chiếc lá đỏ,

Hoa vàng vương đầy mặt đất chẳng thể giữ chân chàng thư sinh đang miệt mài đọc sách lên kinh ứng thí.

Là ai duyên dáng hòa mình giữa làn gió tựa dòng nước chảy, như cảnh mộng dễ phai tàn, như năm tháng dần trôi qua,

Tây sương[1] như rắc đầy bóng hoa hòa cùng ánh trăng lặng lẽ sà xuống.

Giọng hát du dương ngân vang da diết rồi cùng biến mất giữa trời đêm vắng lặng,

Tấm màn trên vũ đài chẳng thể đánh thức được giấc mộng ngàn năm xưa bừng tỉnh.

Oanh Oanh của ngày hôm trước và Trương Sinh của đêm hôm qua,

Phấn sáp đã lau sạch, biết phiêu dạt về chốn nào.

Quan binh đang đứng đông đúc bên ngoài chùa kia sớm đã thành những khán giả cùng thưởng thức kịch hay,

Những tràng pháo tay vang lên không ngừng cũng chẳng thể giữ lại nụ cười duyên dáng của đào kép.

Một lần được làm Oanh Oanh, một lần được trở thành Trương Sinh,

Son phấn đã mờ nhạt, cũng chỉ đắm mình trong màn kịch mà thôi.

[1]Tây sương: Mái nhà phía Tây.

Tôi đang rất buồn, lần đầu tiên lên bục biểu diễn, lại phải trở thành một tên đào kép nam. Quả nhiên, cuộc sống là một chuỗi những bi kịch chẳng hề báo trước.

Tôi vừa hát vừa liếc nhìn Mặc Nguyệt. Vẻ mặt hắn đang suy tư điều gì đó, nhất định hắn đang nghĩ tại sao tự nhiên tôi lại lên bục biểu diễn.

Tôi xoay người về phía Trần Nam. Đại ca à, tôi rất vội, còn vội hơn cả việc đi nhà xí nữa.

Khi cất lên những ca từ cuối cùng của khúc nhạc, tôi thấy Tiểu Thu tay nâng tấm vải mỏng màu đỏ đi về phía mình. Trực giác mách bảo, đây nhất định là của Mặc Nguyệt phúc hắc đã chuẩn bị cho tôi.

Tôi lại lo lắng nhìn Trần Nam, huynh ấy mỉm cười, đột nhiên thi triển khinh công bay về phía tôi, còn Mặc Nguyệt cũng như đột nhiên nhớ ra gì đó, từ lầu hai bay xuống, cũng lao thẳng tới.

Tuy võ công chẳng ra gì nhưng may là tôi có học Taekwondo vào kỳ nghỉ hè. Tôi tiến về phía trước một bước, quay người nhảy đến bên Trần Nam, Trần Nam liền thuận thế ôm lấy tôi, lập tức bỏ chạy.

Tay Mặc Nguyệt sượt qua góc áo tôi. Trần Nam vội nhân cơ hội này đưa tôi bay qua cửa sổ thoát thân.

Tóc tôi lướt qua làn gió, tôi cười, hét về phía Mặc Nguyệt: “Không hẹn ngày tái ngộ!”.

Sau đó tôi thấy Mặc Nguyệt cũng mỉn cười, giơ tay vẫy vẫy, bàn ghế bên cạnh liền bị đập vỡ, khắp nơi náo loạn, tiếng người huyên náo, tôi còn nghe thấy rõ ràng hắn nói: “Nàng chạy không thoát đâu”.

Tay tôi càng ôm chặt cánh tay của Trần Nam hơn.

Thượng đế ơi! Tôi thích mỹ nam lắm, nhưng lại không muốn ở bên một mỹ nam đáng sợ như thế. Cho nên, ma quân đại nhân, ngài không cần phải tốn công sức, ngài bắt tôi bao nhiêu lần tôi cũng sẽ bỏ trốn bấy nhiêu lần thôi. Hơn nữa, tôi cầu nguyện. Sau này không bao giờ phải gặp lại ma quân ngài nữa. Đúng là thật đáng sợ quá đi.

Trần Nam ôm tôi bỏ chạy dưới ánh trăng, một lát sau, tôi được thả xuống.

Hai tay nắm chặt, tôi nói với y: “Đa tạ huynh đài, hẹn ngày tái ngộ”, nói xong liền quay người rời đi.

Tóm lại là tôi cảm thấy ở thời cổ đại này, ngoài bốn huynh đệ Âu Dương ra, chẳng thể dễ dàng tin tưởng ai được.

“Khoan đã!”, tôi vừa đi được hai bước, tình tiết quen thuộc trong phim truyền hình lại bắt đầu tiếp diễn, Trần Nam mở miệng gọi tôi.

“Đại ca à, còn chuyện gì nữa”, tôi dè dặt xoay người, run rẩy hỏi.

“Xem ra huynh rất quan trọng đối với Mặc Nguyệt, nếu có được huynh, biết đâu sẽ dễ dàng thu phục hắn hơn”, Trần Nam mỉm cười vô cùng giảo hoạt.

Tôi nghiêng đầu, thật muốn hét lớn một câu: Nếu không vì cái mạng tép riu này, tôi sẵn sàng làm mồi nhử để bắt loại người như tên tiểu tử Mặc Nguyệt.

Đột nhiên, tôi nhớ tới một thứ trước giờ chưa từng dùng đến. Chẳng thèm để tâm tới Trần Nam, tôi rút từ trong người ra chiếc còi Âu Dương Thiếu Nhân đưa cho. Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao, lòng thầm cầu nguyện: Âu Dương Thiếu Nhân, mong huynh nghe được tiếng gọi của tôi.

Chiếc còi vọng vào không trung một thứ âm thanh kỳ diệu mê hồn, tựa có tựa không mà tươi mát trong lành, mang đến cảm giác an lòng trong tâm khảm.

Tôi đột nhiên phát hiện, hóa ra dùng tất cả tâm tư tình cảm để thổi, chiếc còi này đúng là có thể phát ra âm thanh.

Sau đó, tôi nghe thấy thứ âm thanh giống hệt như vậy vọng lại.

Tôi mỉm cười kiêu ngạo nhìn Trần Nam: “Rất xin lỗi, tiểu gia tôi không thuộc về bất cứ người nào, cũng không có mối quan hệ với bất kỳ ai. Cho nhên, không thể bỏ chạy cùng huynh đài được”.

“Hả? Vậy thì ta chỉ còn cách ép buộc thôi.”

Tôi lùi lại một bước, rừng cây phía sau vọng ra tiếng xào xạc.

Quay người, tôi đưa tay về phía trước.

“Vậy phải hỏi xem vị huynh đài này có đồng ý hay không!”

Có một chàng trai thân mặc xiêm y màu trắng tướng mạo tuyệt trần từ trên cây bay xuống, xoay người một vòng, tôi đã nằm gọn trong lòng người đó, tiếp sau, lại có ba chàng trai nữa từ trong rừng cây bay ra.

Dưới ánh trăng, tôi mỉm cười khiêu khích Trần Nam. Tôi biết, chỉ khi bốn huynh đệ Âu Dương bên cạnh, tôi mới dám khoa trương như thế. Vì, họ mãi mãi không thể không quản chuyện của tôi.