Phiêu Du Giang Hồ

Quyển 1 - Chương 4: Tôi phải tham gia Đại hội võ lâm? Nực cười không?

“Haizzz… Sao thiên tài như tôi mà lúc nào cũng bị các huynh coi thường thế nhỉ!”, khi tôi nhấn mạnh câu này đến lần thứ ba, thì trong bốn huynh đệ nhà Âu Dương kia, cuối cùng cũng có ba người không nhẫn nhịn được nữa, chạy vù ra bên ngoài mà ói.

Chỉ duy nhất còn lại anh bạn nhỏ Thiếu Nhiên, với sức mạnh bẩm sinh dũng mãnh vô cùng, khuôn mặt tỏ vẻ sùng bái hỏi: “Tiểu Tình à, câu đó nghĩa là gì vậy? Thật là sâu xa quá đi!”.

Sắc mặt tôi dần tối lại, đúng là thiên tài và thằng đần không cách nào thấu hiểu được nhau. Đừng trách tôi cảm thán như vậy, thật không thể trách tôi được. Vì mấy người này chẳng ai muốn bồi dưỡng cho tài năng võ học Trời phú của tôi cả.

Xì! Lại còn nói bổn cô nương học thêm sẽ chỉ làm tổn hại đến nền võ thuật mà thôi, phiền phức chết mất.

Lúc tôi về phòng, mấy người vừa chạy ra ngoài ói cũng vác bộ mặt nặng trịch trở về. Không hiểu nổi! Thực sự không sao hiểu nổi những người này đang bị làm sao nữa.

Bị táo bón hay là trĩ vậy, nghiêm trọng thế sao?

“Hết rồi!”

“Hết thật rồi!”

“Hết hoàn toàn rồi!”

Tôi ngẩn người, chăm chú nhìn ba người kia.

Chẳng lẽ đây là cách sắp xếp câu kiểu mới?

“Các huynh rốt cuộc bị sao thế? Hết rồi? Cái gì hết? Ai hết?”, cuối cùng không thể nhẫn nhịn thêm với vẻ trầm tư của mấy người đó, tôi liền tuôn ra một tràng bốn câu hỏi.

Mấy người đồng thanh nhất trí nói: “Nàng hết đời rồi!”.

“Ha ha! Ha! Ha! Ha!”, tôi cười khoa trương, nhảy vụt lên ghế đứng. Hai tay chống nạnh, khí thế hào hùng cất lời: “Nói! Có chuyện gì, nữ hiệp Thượng Quan Tình sẽ giải quyết giúp các huynh!”.

Ba người chẳng hẹn trước mà cùng mở to mắt, trừng trừng nhìn về phía tôi. Ngay đến tròn mắt nhìn mà cũng đẹp trai thế này sao, có để cho tôi sống nữa không chứ.

“Thượng Quan Tình à, chuyện này phiền phức lắm đấy. Đại hội võ lâm sắp bắt đầu, đã có giấy mời nàng đó”, Âu Dương Thiếu Nhân vô cùng nghiêm túc nói.

Cái gì? Đại hội võ lâm à? Tôi vốn không biết võ công mà.

“Tôi muốn hỏi một chút, tôi có thể không đi được không, hay là đi mà không đánh có được không?”, tôi e dè hỏi, lòng thầm hy vọng mình có được cái may mắn như trong truyền thuyết.

Kết quả đúng như tôi dự đoán, chỉ là một câu trả lời đồng loạt: “Nhất thiết phải đi, chắc chắn phải đánh và kiểu gì cũng phải thắng!”.

Hô khẩu hiệu đồng thanh vậy sao!

Thượng Quan Tình tôi đây mới sống được mười bảy năm tươi đẹp, lẽ nào lại phải bỏ mạng tại Đại hội võ lâm thời cổ đại này sao? Tôi chau mày cúi đầu, dáng vẻ u uất, quyết định giả bộ yếu đuối.

Âu Dương Y thấy tôi nhíu mày càng lúc càng chặt, không sao nghĩ ra được cách gì khả thi.

“Thượng Quan Tình, nàng phải luôn nhắc nhở bản thân nàng là nữ hiệp, nữ hiệp!…”

(Mây đen phủ kín đầu…) Tôi sẽ cho bọn họ đo ván hết! Nếu đã có thể nói mình là nữ hiệp, thì chưa biết chừng tôi còn có thể trở thành minh chủ võ lâm. Đó là câu mà cả ngày nay tôi cứ không ngừng lẩm nhẩm.

Sau cùng, tôi quyết định tạm dừng giây lát để suy nghĩ. Tôi quay người, muốn bỏ lại bóng lưng đìu hiu của mấy tên đang đồng tâm nhất trí kia…

Tôi không gây phiền toái, cũng không làm loạn lên, mà chỉ dùng thái độ trầm lặng để xin bọn họ chiếu cố.

Nhưng…

“Bịch!”

Tôi hiên ngang tạo tư thế nằm trên đất vô cùng đáng yêu. Đáng ghét thật, lại đụng phải chân bàn!

“Tiểu… Tiểu Tình! Nàng không sao chứ?”, Âu Dương Y chạy đến hỏi.

Tôi đứng dậy, phủi bụi trên người, khua tay với họ, dung nhan tiêu điều mà giọng nói thì lạnh nhạt: “Không sao, nhi nữ chốn giang hồ không câu nệ tiểu tiết!”, sau đó ung dung rời đi.

Khốn kiếp! Đau chết mất!

Sau lưng vẫn loáng thoáng những lời bàn tán.

“Cô nàng đó ổn chứ…”

“Không phải lại giả ngốc đấy chứ…”

Chết tiệt, tôi không ngốc, hoàn toàn bình thường!

Đêm khuya không sao ngủ được, tôi trở dậy đi dạo một mình. Đến bên ao sen trong sân, đột nhiên nhớ tới chiếc bồn tắm ở nhà. Khi ấy, mẹ thường ngồi nhặt từng cánh hoa đợi tôi về cho dù tôi có làm sai bất cứ chuyện gì. Điển hình như vụ tôi lau kính, vì quá tập trung, quá cẩn thận và quá sạch sẽ mà tôi nhầm cả cánh cửa sổ đang mở toang là kính, cứ thế rướn người ra ngoài mà lau, và kết quả là, cả thùng nước lau kính rơi tõm xuống dưới lầu.

Rồi là mỗi lần đi đến chỗ nắp cống, nó thì chẳng bao giờ di chuyển, vậy mà tôi đi qua mười lần thì có đến bảy lần hiên ngang đáp xuống. Trước sự ngờ nghệch của tôi, mẹ từ trước đến nay chưa bao giờ chế giễu mà chỉ dịu dàng nói với tôi một câu: “Ông Trời ban cho con dung mạo tuyệt trần thế này mà lại lấy đi của con hết những thứ cần thiết. Tình Tình à, con phải cố gắng lên, kiên trì mà giành lại từ tay ông Trời những thứ con chưa có”.

Đột nhiên toàn thân cảm thấy lành lạnh, hoá ra, chẳng biết từ lúc nào, tôi đã đứng giữa ao sen. Thật tuyệt quá đi! Trăng sáng vô ngần thế này. Vài đốm sáng nhỏ bất chợt hiện lên! Tôi kinh ngạc chăm chú nhìn những đốm sáng đó đang bay đến. Ôi chao! Là đom đóm, từng đốm, từng đốm nhỏ cứ lập loè xung quanh, luồn qua mái tóc tôi.

Thời tiết và cảnh vật đẹp thế này, tôi quyết định tạo dáng chụp ảnh giữa ao sen lãng mạn.

“La la la, la la la, ta là một cây nấm hương tuyệt đẹp. La la la, nấm hương tuyệt đẹp…”

Vậy là chiến sĩ ếch xanh bên ao sen là tôi đã anh dũng hy sinh.

Tôi mải mê chơi đến mức quên cả bản thân, vốn không hề nhận ra mình đang đứng trơ trọi giữa ao. Quay người lại, tôi mới thấy Âu Dương Huyền đang ngồi trên bờ. Nụ cười nơi khoé miệng lập tức biến mất, sắc mặt bỗng chốc thoáng đỏ lên.

Không ngờ Âu Dương Huyền lại buông ra một câu khiến người ta chết lặng: “Đêm khuya thanh vắng, không cần nhả ra những âm thanh kinh khủng vậy đâu”. Nói rồi hắn quay người bỏ đi.

Hứ! Hứ!

A a a… Ai đến giết quách hắn đi! Người đâu, người đâu! Đến đưa hắn lên Tây Thiên giùm tôi! Tức quá đi!

Bạn đã từng thấy người nào trong khoảnh khắc đó mà lại lạnh lùng như thế chưa? Chắc là vì tư tưởng bảo thủ của thời cổ đại.

Khá lâu sau khi Âu Dương Huyền rời đi, tôi mới từ từ lấy lại bình tĩnh rồi trèo lên bờ. Vừa mặc xong y phục, liền bị cánh tay ai đó ôm chặt lấy eo, dọa tôi suýt chết ngất. Hương thơm ngào ngạt toả ra khắp nơi khiến tôi biết ngay người đó là Âu Dương Thiếu Nhân. Thật không thể hiểu nổi, mấy người này đều bị mắc chứng mộng du hay sao thế?

“Buông tôi ra! Huynh đang mộng du đấy hả?”, tôi gỡ tay huynh ấy ra, giận dữ nói.

Tôi quay người lại, đứng đối diện với Âu Dương Thiếu Nhân. Dưới ánh trăng, yêu nhân này mặc một chiếc áo dài màu tím, để lộ ra nửa bờ vai trần. Chẳng hiểu sao trống ngực tôi lại đập thình thịch. Nó không nhảy thon thót mới là lạ đấy, nam nhân thời cổ đẹp như tranh vẽ, hút hồn thế này cơ mà. Đúng là được nhìn trực diện như vậy đã mắt thật!

Chẳng phải ai cũng có cơ hội được thể nghiệm thế này đâu.

Huynh ấy tiến lại gần, ánh mắt quyến rũ càng thêm mãnh liệt, lời nói cứ vấn vít bên tai, khiến tôi hoàn toàn mất phương hướng, tưởng như đã lạc vào tiên cảnh. Haizzz, đối với mỹ nam, xưa nay tôi chẳng có nguyên tắc gì cả.

“Tiểu Tình, ta đưa nàng về”, Âu Dương Thiếu Nhân chắc đã đoán ra tôi bị huynh ấy mê hoặc, liền khàn giọng nói.

Kết quả là… chẳng biết tại sao tôi lại để huynh ấy bế lên, đưa về phòng. Chỉ là dưới ánh trăng như thế, chiếc áo dài tím cùng bờ vai trần của huynh ấy với chiếc áo dài trắng của tôi như quấn vào nhau, cùng bước vào phòng. Haizzz, tình huống này rất dễ khiến người khác liên tưởng viễn cảnh màu hồng tiếp theo. Nhưng sự thực là, sau khi đưa tôi về phòng huynh ấy liền đi ngay. Chỉ còn lại mình tôi lòng đầy hối hận, sao có thể trúng bùa mê của huynh ấy chứ.

Âu Dương Thiếu Nhân giống như yêu tinh vậy. Người khác không tài nào hiểu được rốt cuộc huynh ấy muốn làm cái gì.

Thôi bỏ đi, ngày mai nói tiếp.