Phiên Dịch Viên Của Tổng Giám Đốc Độc Tài

Chương 99: Bức họa - Vật định tình chứng giám tình yêu sâu nặng đôi ta

" Anh có thể ôm em không? ". Nam nhân từ phía sau vòng qua eo thon của cô nhẹ nhàng bảo bọc. Hỏi nhưng không phải là hỏi.

Vân Thiên Nhược đứng khoanh tay, đối với hành động của anh cũng không chán ghét. Vẫn không nhúc nhích, dõng dạc nói:

" Không thể ".

Trong lòng anh đã sớm áp đặt cho cô câu trả lời, cho nên cô có nói thế nào anh cũng không dừng lại.

" Nhưng mà anh thật lạnh, phải làm sao bây giờ? ". So với lúc đứng dưới mưa, có bao nhiêu thua thiệt cô thì lúc này lại hiện lên lòng dạ của mình. Vẫn là như cũ cao ngạo quyền thế nam nhân.

Cô còn lạ với tính cách của anh sao?

Nơi eo được vòng tay kia siết chặt, theo lời anh nói một bên má của anh kề sát bên má cô. Lúc này, không thể để yên cho anh làm loạn, giữ tay anh gỡ ra khỏi người cô.

" Anh không thể nghiêm túc một chút sao? Tôi lập tức đuổi anh về ".

Làm sao lại dễ dàng buông tha cô như thế, vẫn như vậy dùng giọng nói khẳng định. Còn không nghĩ đến cô lúc nãy không phải đuổi anh đi và anh cũng đi rồi sao.

" Em sẽ không làm vậy, cho dù em có đuổi anh cũng sẽ không đi ".

Anh sẽ không dại khờ mà khai rằng, chuyện hồi nãy là anh tính kế cô. Trước mặt cô, anh không cần làm quân tử, nếu không sẽ dừng lại ở điểm xuất phát. Chuyện này, không thể trách anh, phút giây bình lặng này là phải tự mình nắm bắt khi có cơ hội.

" Để anh ôm em một chút nữa, em thật sự trở về rồi. Nhớ em nhiều đến nỗi giây phút nào cũng mong nhìn thấy em ".

Hai tay cô bị lời nói thâm tình của anh tác động buông xuống, không tin tưởng vào thính giác chính mình.

" Trình Dật Hàn, anh có phân biệt được không? Tôi không giống những người phụ nữ của anh, tôi sẽ không vì những lời này của anh mà chìm đắm trong nó ". Tổn thương quá sâu dẫn đến bây giờ không đủ can đảm đặt niềm tin vào lời anh nói.

" Anh chưa từng cùng ai nói qua lời này, chỉ nói với một mình em thôi ".

Mắt nhìn mưa rơi thưa thớt, dòng đường về khuya yên ắng nhưng lòng rối ren.

" Anh có phải vẫn khăng khăng cho rằng, tôi có liên quan đến cái chết Lam Tịch năm xưa. Hay là anh cho rằng tôi cấu kết với Tăng Nhu Đình hại người anh yêu. Nên anh lại tìm đến tôi để trả thù, đòi nợ không? Anh không bức ép tôi, ngược lại dẫn dụ tôi mắc phải cái bẫy do anh đặt ra. Vì anh nghĩ tôi sẽ sa vào yêu anh sâu đậm, sau đó anh liền thỏa mãn đẩy tôi xuống vực sâu không đáy ".

Có thể, thật sự rất có thể. Nếu không, Những hành động, lời nói của anh biểu đạt cho thứ gì?

Ám ảnh trong cô lớn đến như vậy sao?

Quay người cô lại để cô đối diện với chính mình, đem tất cả những gì mà anh cho là chân thành nhất thể hiện trong nét mặt.

" Chúng ta không nhắc đến Tiểu Tịch, tốt sao? Không nhắc đến một ai, chỉ nói chuyện giữa hai chúng ta. Anh lựa chọn không trả lời em những thắc mắc của em, bởi vì đôi khi những lời nói của anh sẽ là bằng chứng tố giác anh đang ngụy biện cho hành vi chính mình. Dùng con tim em cảm nhận thật tốt từng lời anh nói. Anh có thể lừa dối mọi người nhưng sẽ không lừa dối em, không lừa dối chính mình ".

Cô chưa bao giờ biết, anh còn có thêm một mặt như vậy. Nam nhân này, tuyệt tình độc tài tàn ác cũng không cách nào khiến người ta hận thấu xương. Nhưng những lời nói êm tai với gương mặt tuấn dật chân thành được viết lên hết, thật không cưỡng lại được.

Cô nếu không tin tưởng anh, sao có thể yêu anh nhiều năm như vậy không buông. Anh quả thực là nam nhân tốt, yêu hận đều rất rõ ràng. Qua tình cảm bền vững anh dành cho Nhạc Lam Tịch cũng khiến cô cảm động. Thế nên, cô mới chọn ra đi.

Anh nói những lời như vậy, cô sợ hãi cũng là lẽ thường tình. Nếu anh nói không có vậy cứ cho là vậy đi, cô cũng không muốn nhắc lại chuyện đó nữa.

" Được, không nói về cậu ấy ".

Thật sự là cô gái hiểu chuyện, thắc mắc trong anh có phải nên có câu trả lời rồi không.

Đánh một vòng thay đổi đề tài.

" Nhược, vì sao em không lựa chọn hai lựa chọn hai con đường anh đưa ra. Lại đưa bản thân vào chỗ chết, trong khi em biết rõ chính mình vô tội ".

Vân Thiên Nhược biết chuyện cô tự nguyện đem bản thân dồn vào đường cùng không ai biết. Triệu Chánh Phàm hỏi cô không nói, Tần Dạ hỏi cô cũng không nói. Bây giờ...

" Chuyện đó anh có thể không cần biết, bởi vì nó không quan trọng ". Trốn tránh, muốn rời đi vẫn là bị anh lần nữa thuyết phục.

" Sao lại không quan trọng khi mà anh không hề biết bản thân vì sao mất em. Nhược, đem tất cả những gì trong lòng em, nói với anh ". Xem như cầu cô đi, anh muốn nghe lí do cô vì anh mà làm như thế.

Không quá bất ngờ với những lời ngọt từ anh, nên cũng thực bình nhiên đáp.

" Anh biết để làm gì?".

Cô nói không nên lời lí do đó, thật sự mất hết thể diện, không thể để anh đắc ý, còn có thể lộ ra lần nghe lén kia.

" Em rất thống khổ, lại không biết anh cũng như vậy thống khổ khi không tài nào hiểu lí do khiến em lựa chọn con đường đó ".

" Anh thực phiền, vì sao bây giờ mới phát hiện anh nhiều lời như vậy ".

Lần này đúng thật là anh không cưỡng chế cô được, anh khi nào thì phiền chứ?

Được, cô không nói cũng không sao, khi mà thời gian còn rất dài, anh sớm muộn cũng biết. Nhưng có việc quan trọng hơn cần phải biết, anh nhất định phải nghe được nguyên nhân đằng sau nó.

" Nói cho anh biết, một năm trước đã xảy ra chuyện gì, sự thật không như những gì trên báo nói. Em rõ ràng còn sống vì sao tạo ra bia mộ kia đánh lừa anh? ".

" Anh nói cho tôi 19 ngày suy nghĩ, tôi liền đoán ra được 19 ngày sau là sự kiện gì? ".

" Em rất thông minh, khi đó anh nghĩ rằng 20 ngày sau là ngày mà buổi chiều đó Tiểu Tịch mất. Anh suy nghĩ, nếu như chỉ cần trước ngày đó một ngày em xảy ra chuyện gì. Như vậy, Tiểu Tịch đã không phải mất.

" Nhưng tôi không nghĩ như anh, tôi nghĩ đến ngày hôm đó mấy năm trước người chết phải là tôi mà không phải Lam Tịch. Ngày đó, tôi nên biến mất khỏi cuộc đời này, như vậy không hại đến Tiểu Tịch, không hại đến anh ".

Nhưng cô biết, như vậy chính là hại đời cô, càng không ngờ đến khiến anh tự trách một đời.

" Nhược, thật lâu anh không hề có suy nghĩ muốn thương tổn em, làm sao sẽ đẩy em vào chỗ chết ". Đúng vậy, lúc đó anh quả thực đã nghĩ như thế, anh dùng quyền thế của mình vào 19 ngày sau cô phải chịu thi hành án trước pháp luật.

Cô biết chứ, chính vì vậy anh mới mang áy náy với Nhạc Lam Tịch, hàng đêm phải chịu những cơn ác mộng quá khứ.

Không nói bản thân cô nghe được trong giấc mơ anh đã thống khổ như thế nào, tiếp tục trở về một năm trước.

" Vào 19 ngày sau, thân mang tội trạng tôi bị kết án tử hình. Tôi biết, anh đã cùng tòa án nói rằng ngày đó tôi bắt buộc phải nhận hình phạt của mình. Họ không có gan làm trái ý anh, đành xử phạt trước thời gian quy định của pháp luật. Ngày hôm đó, tin trên báo lan tràn khắp cả nước, với thế lực của anh không có thông tin nào rò rỉ ra ngoài. Trước đó, tôi đã xin cho tôi hoãn hình phạt đến ngày hôm sau và đã được đồng ý. Tin trên báo, chính là họ tung lên bởi vì trước sau gì tôi chịu tử hình. Nhưng hôm sau, người đàn ông xuất hiện còn đưa ra bằng chứng năm xưa và tôi được tự do. Vẫn là nhờ bằng chứng của anh mà tôi vô tội đi khỏi tù. Bọn họ lo lắng anh truy cứu khi tôi không như ý anh, chịu hình phạt vào ngày anh định ra, nên giấu kín ".

Tất cả diễn ra rất bất ngờ, cô còn không tin đến, thời điểm bản thân sắp chết lại thoát nạn. Không biết là tốt hay xấu, nhưng vẫn là không thể đứng trước mặt anh.

Người đàn ông kia, thế nhưng trùng hợp là người được cô giúp đỡ khi bị trúng đạn. Tất cả dường như diễn ra theo sự sắp đặt của định mệnh.

Đúng vậy, Trình Dật Hàn không nghĩ đến cô là bị xử án tử hình. Anh chỉ đơn giản cùng cảnh sát bàn bạc, hôm đó cô nhất định phải chịu hình phạt pháp luật. Mà họ không biết ý tứ thực sự của anh là gì, càng không nghĩ đến có một người đem tính mạng mình ra.

Mọi chuyện hóa ra là như vậy, hoàn hảo đến nỗi anh không nhìn ra chút sơ xuất. Mà tất cả đều không phải do suy nghĩ của anh, tất cả bắt nguồn từ một mình anh mà ra.

Anh không thể tránh bọn họ, là do anh nói không rõ ràng. Anh cũng làm sao ngờ đến cô lại đưa ra quyết định động trời như vậy.

Nếu không phải cô có suy nghĩ muốn cùng Tiểu Tịch vào một ngày đó, anh liền mất đi cô rồi.

Nghĩ đến bản thân thật quá may mắn mong manh giữa sự sống và cái chết. Thật may, khi luật pháp cho cô thêm một ngày, thật may vào thời khắc quan trọng người đàn ông kia ra thú tội.

Mọi chuyện có lẽ sẽ mãi như vậy nếu không có sự xuất hiện của một người... Cảm ơn số phận khi để người đó xuất hiện đúng lúc.

Đau lòng ôm cô vào lòng, lúc đó cô có phải rất rất sợ hãi.

" Anh xin lỗi khi không tin tưởng vào những lời em nói vào đêm hôm đó. Em biết không? Một năm qua anh sống như một cái xác không hồn, bởi vì mất đi em hoài bão trong anh cũng không còn. Tình yêu của anh, cũng vì sự ra đi của em mà héo mòn ".

Lồng ngực anh ấm áp như thế, liệu trái tim anh có đang nói thật lòng, liệu những lời anh nói có thật sự là anh nghĩ như thế.

" Anh nói, tôi tin anh như thế nào đây? ". Thứ cho cô khi đối diện với anh lại bất lực đến thế, yêu anh thật mệt mỏi. Mà ngừng yêu anh, cô cũng không còn cảm nhận được tình yêu.

Lấy ở đâu ra dũng khí để tin tưởng anh đây? Cô không muốn cùng số phận đánh cược, càng sợ đánh cược với chính mình.

Không chút khách khí cúi người xuống dùng hành động biểu đạt tình ý. Bờ môi họ chạm vào nhau, không mạnh mẽ chiếm lấy mà đơn giản là gởi gắm nỗi lòng.

Thật lâu giữ nguyên tư thế, cả hai nhắm mắt lại nghe rõ tim mình mách bảo điều gì.

Rời khỏi môi cô, hơi cúi người nhìn sâu vào đôi mắt lông mông của cô. Anh biết cô khó xử, nhưng tin tưởng anh.

" Cảm nhận được sao? Cảm nhận được chân tình của anh không? Nếu như vẫn không cảm nhận được, vậy nói anh biết điều gì sẽ khiến anh cảm nhận được. Bất cứ điều gì, chỉ cần em nói anh đều biểu đạt cho em thấy tất cả thành ý của anh ".

Vân Thiên Nhược liên tục bị anh làm choáng váng, không biết nói gì mới tốt.

Cô cảm nhận được rồi, cảm nhận được con tim cô vì anh mà rung động mãnh liệt. Hạt giống gieo trong lòng cô chưa bao giờ héo tàn.

" Nhược, anh biết là do anh quá khứ thương tổn em quá sâu mới khiến em không cách nào tin tưởng lời anh nói. Nhưng tương lai, sẽ không lại như vậy, trái tim tan vỡ của em, hãy cho anh thời gian hàn gắn vết thương trong nó, để nó một lần nữa biết yêu thương, biết được anh thật tâm thật ý đối xử với em ".

" Anh... Anh... ". Ngập ngừng giọng nói, ứ nghẹn trong cổ họng.

" Anh tìm thấy rồi, tìm thấy cô gái yêu thương anh và anh cũng yêu cô ấy. Em đã từng nói, cô gái đó sẽ là cô gái hạnh phúc nhất trên thế gian. Cô gái đó đang đứng trước mặt anh, cô gái 8 năm trước ngồi bệt dưới cầu thang nhìn thoáng qua vô cùng chật vật. Em có biết cô gái đó là ai không? Giúp anh nhắn với cô ấy rằng, anh nhớ ra cô ấy rồi, sẽ nhớ mãi không quên. Nhắn với cô ấy rằng, anh thích cô ấy từ ánh mắt đầu tiên. Và nhắn rằng, anh chờ cô ấy đến hết cuộc đời này ".

Cô không thể nhắn với cô gái ấy được, bởi vì cô gái ấy đã nghe thấy không sót một từ.

Ánh mắt mở lớn ngạc nhiên nhìn anh, anh nói anh nhớ là ý gì?

Anh nhớ mãi không quên?

Anh thích từ cái nhìn đầu tiên?

Anh chờ đến hết cuộc đời?

Em cũng vậy... Nhớ anh mãi không hề quên, chưa từng lãng quên tất cả thuộc về anh.

Em cũng vậy... Yêu thích anh từ cái nhìn đầu tiên, từ nụ cười vô cùng tự nhiên trong tích tắc.

Cô không biết có chờ anh đến hết cuộc đời không?? Bởi vì,...cô có lẽ luôn chờ.

Nhìn cô gái ngẩn ngơ, thẫn thờ trong lòng, cô bị anh nói đến thất hồn vậy sao? Cúi xuống hôn lên trán cô, lời chúc ngủ ngon.

" Ngày mai anh đưa em đi đến một nơi. Bây giờ, nhắm mắt lại và ngủ thật ngon, có biết không? ". Cô đã mệt cả ngày rồi, anh quá vô tâm để cô thức khuya như thế.

.................................

Hôm sau, Vân Thiên Nhược ngủ thật lâu đến tận gần trưa vì một đêm mệt mỏi. Hôm nay là cuối tuần, cô cũng không phải đi làm.

Lúc thức dậy, người bên cạnh đã không thấy đâu.

Là giấc mơ sao? Nếu không, anh vì sao nói những lời trìu mến như vậy? Nhưng sự tỉnh táo có thể xác định rằng đêm qua mưa lớn, lòng cô cũng như mưa lúc ồn ào dữ dội, lúc nhẹ hạt.

Đến xế chiều, Trình Dật Hàn với gương mặt có chút mệt mỏi còn tỏ ra thần bí khi đem mắt cô bịt lại.

Ở một quảng trường với khung cảnh náo nhiệt khi mọi người tập trung lại xem.

" Đẹp quá! ".

" Vô cùng có hồn, thật xuất sắc. Người vẽ tranh hẳn là một cô gái đem lòng yêu thương chàng trai ".

Vân Thiên Nhược nghe đến lời bàn tán xôn xao bằng tiếng Thái, anh ngữ cũng có. Trong lòng không khỏi tò mò, cô sinh ra loại cảm giác quen thuộc với ngôn từ trong lời nói.

" Anh làm gì vậy? ". Giữ lại bàn tay đang nắm chặt tay cô bước đi, bước chân dừng lại.

" Một chút nữa em liền biết ". Lời nói mang theo sự kinh hỉ cùng mong chờ.

Vân Thiên Nhược chỉ đành im lặng, tiếp tục bước đi.

Đến khi dừng lại, đôi mắt từ từ được ánh sáng chiếu vào, nhìn khung cảnh đẹp mỹ miều.

Tất cả quen thuộc như thế, những bức tranh mà cô năm xưa dùng thời gian, sức lực và tỉ mỉ tạo nên đều được đóng khung treo lên. Còn có bức tranh cô họa anh đứng trên cầu thang cùng cô gái ngước mặt nhìn nổi bật hơn cả.

Xung quanh tất cả đều là hoa cẩm chướng trắng tạo nên hương thơm dịu nhẹ, kích thích thị giác. Những trái bóng bay là điểm nhấn, xung quanh mọi người tấm tắc khen nhìn hai người ngoại quốc đứng ở giữa không ngừng nói lời hay.

" Anh biết? ". Đưa mắt nhìn anh đầy khẳng định.

" Chỉ hi vọng rằng nó không quá muộn, anh dùng những bức tranh này để nói với cả thế giới anh may mắn có được cô gái hết mực yêu anh. Và anh cũng thật lòng thật dạ yêu cô ấy. Anh dùng những bức tranh chứa những điều tuyệt đẹp, nói với em rằng anh đã sai khi mà không biết người dành cả cho anh tấm chân tình là em ".

Vân Thiên Nhược mơ hồ hiểu ý tứ anh.

Anh hôm qua nói thích cô từ lần đầu gặp mặt, là vì anh cho rằng cô gái ấy là Nhạc Lam Tịch.

Một lúc sau khi nghĩ rằng cô nghe hiểu, tiếp tục nói:

" Nhược, tin tưởng chân tình của anh. Tiểu Tịch có thể nói chính là quá khứ, mà em chính là hiện tại và là tương lai của anh. Trước mặt em, anh không phải là một người tài giỏi mà chỉ đơn thuần là một người bình thường, sẽ thương em hết mực. Quá khứ kia anh không cách nào thay đổi nó, khiến em quên hết tất cả. Nhưng anh có thể cam đoan anh sẽ không bao giờ thương tổn em. Từ lúc nào, em từng li từng tí chiếm gọn trong lòng anh, thói quen của anh quen với sự tồn tại của em, quen với trong tầm mắt nhìn thấy đâu đâu cũng có em ".

Vân Thiên Nhược đưa tay run rẩy nắm chặt lại, ánh mắt nổi lên làn nước che mất tầm nhìn.

" Anh xin lỗi khi em vì anh mà đau tận tâm can, anh lại vô tâm không để ý đến. Anh xin lỗi khi nhìn em biến mất mới biết chính mình cần em đến thế nào. Anh xin lỗi khi năm xưa đem em quên lãng. Anh xin lỗi bởi những lời nói khi tức giận khiến em đau buồn. Anh xin lỗi khi không biết thương tổn em cũng là từng nhát dao đâm vào tim anh. Anh xin lỗi, liệu có còn kịp không? Có còn một lần nữa may mắn nhận được sự tha thứ của em? ". Điềm đạm lời nói pha lẫn niềm hối tiếc không thể diễn tả được.

Thế giới dường như chỉ tồn tại hai người, không bận tâm sự đời, chỉ có đối phương.

Thân thể cao lớn, từ từ hạ thấp người xuống, từ trong túi đưa ra một chiếc nhẫn lấp lánh.

" Nhược, em có đồng ý để anh chăm sóc em cả đời này? Khi em khóc anh ở bên lau đi giọt nước mắt của em. Khi trời mưa anh sẽ đứng bên cạnh cầm ô che đi hạt mưa lạnh. Nếu trời nắng, anh sẽ là bóng mát cho em ". So với cảnh sắc mỹ lệ cũng không có gì có thể so sánh với vẻ đẹp xuất chúng của nam nhân này. Khóe miệng nở nụ cười đậm nét đủ làm chúng sinh điên đảo.

Nụ cười tựa như ánh ban mai dịu nhẹ, nụ cười tựa như buổi chiều hoàng hôn thanh dịu. Cô thấy rồi, một lần nữa cô nhìn thấy nụ cười của anh. Vẫn như thế chân thành, khiến cô suy tư nhiều năm.

Lệ thật sự muốn tuôn trào, tuyến lệ của cô vì anh mà sinh cũng vì anh mà diệt.

Khắc chế chính mình bình tĩnh, nhìn nam nhân ưu nhã trước mặt mọi người thể hiện hành động lãng mạn nhất. Nhỏ giọng hỏi.

" Em sẽ không cùng anh về nước, em muốn định cư tại Thái ".

" Được, em ở đâu anh ở đó ". Không suy nghĩ chấp thuận.

" Anh không biết nói tiếng Thái ".

" Anh chỉ cần nói chuyện với một mình em ". Không cần thế giới biết anh là ai, chỉ cần trong lòng người đó chứa anh.

" Vậy còn công ty của anh ".

" Anh có thể quản lý tốt ngay cả khi không có mặt ở đó ".

" Anh sống ở đây sẽ cảm thấy nhàm chán ".

" Sẽ không ". Vẫn là không chút chần chừ đáp.

Có cô cuộc đời anh đã được gọi là muôn sắc muôn vẻ.

" Anh nói dối ".

Được, cô nói anh nói dối, anh liền thừa nhận bản thân mình nói dối.

" Nếu như có nhàm chán, chúng ta có thể đi du lịch. Anh sẽ đưa em đi đến từng địa phương trên đất nước Thái Lan. Đưa em đi ăn những món ăn em thích, đưa em đi gặp những diễn viên mà em ngưỡng mộ".

Vẫn chưa dừng ở đó.

" Anh sẽ không lớn tiếng với em khi anh tức giận chứ? ".

" Tuyệt đối không ".

" Khi em sinh khí, đuổi anh đi, anh sẽ vì lòng kiêu ngạo mà đi sao? ".

" Cho dù em không cần anh, anh cũng sẽ không bao giờ không cần em ".

" Anh về sau hối hận thì làm thế nào bây giờ? ".

" Anh sẽ hối hận nếu như đánh mất em thêm một lần nữa, anh đã hối hận khi không kịp nói lời yêu em ".

" Vậy trong nhà, sẽ do ai nắm quyền? ".

" Em nắm quyền, tất cả đều là em ".

Thật muốn phì cười với anh, nhưng nước mắt cô như những hạt chân châu vỡ. Từng giọt nóng hổi theo khóe mắt rơi xuống không cách nào ngăn lại.

" Em... Em đồng ý ". Nấc nhẹ thanh âm, hòa lẫn trong đó là hạnh phúc ngập tràn.

Ý cười trên nét mặt nam nhân càng sâu hơn.

Ngày hạnh phúc đến thật bất ngờ, nhưng có một sự thật không thể chối cãi. Từ nay về sau, chỉ có hạnh phúc vun đầy, đau thương lắng xuống.

Đeo chiếc nhẫn nhỏ xinh vào tay cô, đặt nụ hôn hạnh phúc lên bàn tay cô.

" Nhược, anh yêu em ". Lời tâm tình gửi đến cô, ngàn vạn yêu thương không đủ.

Không chỉ biểu đạt bằng ngôn từ, giữa toàn bộ người ở đây công bố người con gái trước mặt này là cô gái của anh. Bá đạo đặt xuống cô nụ hôn cháy bỏng khiến cô gái đỏ mặt tía tai. Nhưng vẫn là chìm đắm trong nụ hôn nhớ nhung này, nụ hôn khởi đầu cho hạnh phúc về sau.

Nụ hôn kéo dài dây dưa thật lâu không muốn rời đi. Ngọt ngào khi cả hai cùng chìm đắm trong nụ hôn quá đỗi tình cảm.

Nam nhân cao lớn ôm lấy cô gái bảo bọc chở che, cô gái vòng tay đáp lại cái ôm nồng nàn. Bên cạnh đó là một màu trắng xóa của hoa và những trang trí vô cùng tinh xảo, dụng tâm. Những bức tranh làm nền cho tình yêu chung thuỷ và nồng thắm.

Dật Hàn, em yêu anh, ngày trước là như thế, bây giờ là vậy mãi mãi về sau không đổi lòng.

Tiếng vỗ tay không ngớt, cũng là vô cùng ngưỡng mộ. Chúc cho đôi tình nhân yêu nhau đến già, xem đau thương là thử thách.

HOÀN VĂN

Lời tác giả:

Một chặng đường không quá dài, không quá gian nan nhưng đúc kết được những kinh nghiệm, trải qua cảm giác mà bản thân chưa từng tưởng tượng qua.

Cúi đầu gửi lời cảm ơn đến toàn thể các bạn đọc, khi cùng tác giả đồng hành từ đầu đến phút cuối. Kết thúc cho một câu chuyện hỗn tạp cảm xúc của các nhân vật. Hi vọng, từ đầu đến cuối không khiến các bạn quá thất vọng.

Phần ngoại truyện, có lẽ mình sẽ gửi đến các bạn vào khoảng thời gian 2 tháng nữa.

Kết thúc truyện, tác giả có một mong muốn nho nhỏ thế này dành tặng cho chính mình. Các bạn để lại cmt về truyện tóm gọn khi đọc xong nhé, khen chê đều rất vui đón nhận. Và các bạn tiếc chút thời gian vot và like truyện nhé! Cảm ơn các độc giả yêu quý. ????????????????

Chia tay tại đây, thật sự là có chút buồn buồn ????????. Chúc mọi người tương lai sẽ đọc được những tác phẩm hay đem đến cho các bạn những cái nhìn độc lạ. Chúc mọi người có nhiều niềm vui và thành công trên mọi nẻo đường.

Tạm biệt!! ????????