Phiên Dịch Viên Của Tổng Giám Đốc Độc Tài

Chương 85: Đêm lạnh như băng sương, sấm vang chớp giật

Đầu phi thường đau như búa bổ, anh chấn động mạnh mẽ bởi những thanh âm kinh hoàng kia. Anh muốn đi tìm Vân Thiên Nhược, tìm cô đòi lại những gì cô nợ Tiểu Tịch. Nhưng xen vào đó hình ảnh cô gái quật cường đáng thương, cô thả mình giữa lòng đường xe mặc xô đẩy. Anh đột nhiên dâng lên cảm giác muốn thúi lui, dừng lại.

Trời cuối cùng cũng đổ cơn mưa như xối xuống căn lều bé nhỏ, sấm chớp thay phiên nhau xuất hiện, rực sáng bầu trời và xé toạc tất cả.

Nam nhân vẫn không kháng chế được lời kêu gọi quen thuộc này, ánh mắt vô hồn hiện lên phần hung ác nhưng gương mặt hoàn toàn đối lập.

Vân Thiên Nhược quan sát anh nãy giờ, liên tục sờ lên trán đo nhiệt độ của anh. Sấm chớp nổi lên anh một thân to lớn khẽ run như muốn trở mình, đến khi mưa trút xuống anh thật sự tỉnh dậy. Cô có bao nhiêu hi vọng anh tỉnh dậy, nhưng không phải là lúc này, không phải.

Còn chưa chờ anh biến đổi như lần trước, giữ anh càng chặt hơn, vội vàng trấn tĩnh anh

" Trình Dật Hàn, anh bình tĩnh nghe tôi nói...nghe tôi nói...đừng kích động. Anh bây giờ thời điểm đã là sáu năm sau, anh đã sớm trả thù được Vân Thiên Nhược. Vậy nên, anh không cần nghĩ đến việc trả thù, biết không? ". Cô không biết anh lúc này có nhận ra cô không, nhưng cô không thể liều lĩnh nói rằng cô chính là người anh hận. Anh biết rồi, sẽ như lần trước hung hăng giữ lấy cô, như vậy anh đang sinh bệnh sẽ không tốt.

Anh hốt hoảng, anh kích động mãnh liệt đến thế sao? Trong đầu suy nghĩ đến trả thù cô, mà ngay cả cái mạng cũng không cần nữa, đáng giá như vậy?

Theo lời nói bên tai, mọi kích động muốn bùng phát lạnh xuống một cách lạ thường. Có lẽ là trong anh mệt mỏi không còn sức lực để nghĩ đến trả thù, hoặc là lời nói kia tác động đến khiến anh chấn động. Ánh mắt cô gái trong trẻo như nước, không có chút nào như là giả dối khiến nam nhân vốn đa nghi nay tĩnh lặng.

" Vân Thiên Nhược, chết...rồi sao? ". Lời này là ngạc nhiên vì vui mừng tột độ hay là đứt quãng bởi có một thứ gì đó chặn tim anh.

Sớm muộn cũng như anh mong muốn, đây là anh thật sự muốn sao? Đúng thế, anh luôn luôn dâng lên suy nghĩ muốn dồn cô đến chỗ chết. Nhưng bây giờ thì không có, đã lâu rồi liền không muốn cô chết...không muốn cô biến mất khỏi cuộc sống anh...

Anh không suy nghĩ liền nói đến cái chết, sâu trong lòng anh là nuôi chấp niệm muốn cô chết.

" Nếu...nếu Vân Thiên Nhược chết rồi, anh sẽ không thống khổ như vậy nữa sao? ". Anh không trở nên mất khống chế mà luật động, cô phần nào yên tâm hơn.

Dứt câu hỏi " Vân Thiên Nhược, chết...rồi sao? " đã nhắm mắt lại tịnh tâm. Bên ngoài yên bình nhưng lòng đang nổi sóng. Đang lúc không tìm ra câu trả lời, thanh âm đau lòng hỏi khiến anh theo đó đáp.

" Tôi không biết...không biết ". Tay nặng nề ôm đầu, lí trí đấu tranh vô cùng gay gắt.

Tia chớp lóe lên sáng bừng một lúc như xé ban bầu trời, khiến cô nhìn rõ anh hơn, khóc không ra nước mắt khi thấy anh không ngừng đập đầu mình.

" Đùng...đùng...đùng...đùng".

Trời mưa, lạnh lẽo nhưng lòng cô nóng rực nên khiến mồ hôi vẫn không ngừng chảy.

" Không nói nữa, không nói nữa. Anh ngủ một giấc đi, không cần quan tâm ngoài kia diễn ra chuyện gì, bỏ qua quá khứ và hãy nghĩ đến ngày mai. Tôi van cầu anh, đừng như vậy ". Thanh âm nài nỉ như là vạn lời khẩn cầu, tâm tư phiền loạn.

Nam nhân hiếm khi thuận theo ý người khác, cái ý định điên rồ trong đầu bị giọng nói khàn khàn bi thương trấn định. Anh muốn thử một lần, không cần nghĩ tới ngoài kia bao nhiêu sóng gió, quên đi quá khứ và hướng về tương lai, còn cả hiện tại bình yên.

Thở nhẹ một hơi, chăm chú nhìn khuôn mặt nam nhân, khi ngủ lại toát lên vẻ nhã nhặn. Nam nhân lãnh khốc vô tình đã khiến nhiều người mơ tưởng, nếu như là ôn nhu lãng mạn có phải càng kinh động lòng người.

Lo lắng anh nửa đêm thức dậy hoặc bệnh tình tệ hơn nên cô cứ thế trân trân con mắt mệt mỏi. Tay cách một đoạn thời gian đưa lên trán anh đánh giá nhiệt độ. Nhiều lần đầu gật lên gật xuống nhưng cố tình xem nhẹ, tay ôm chặt thân thể anh truyền cho anh hơi ấm mỏng manh nhưng quý giá.

Khoảng thời gian qua nửa đêm, cánh tay nhỏ vẫn là trụ không được thoáng buông lỏng.

Nam nhân về sau thần sắc biến đổi, ngủ không yên giấc, bên ngoài lạnh lẽo chiếm cứ từng ngóc ngách trong anh.

" Lạnh...hảo lạnh... ".

Những người bình thường ít sinh bệnh, mỗi lần sinh bệnh sẽ nặng đến không tưởng. Khi bị sốt nếu không được hạ sốt đúng cách và điều trị kịp thời có thể dẫn đến các tình trạng như mê sảng, co giật.

Tiếng nói nhỏ nhưng thật dễ tác động tới cô gái đang lim dim vào giấc ngủ.

Tỉnh ngủ ngay lập tức khi nhìn anh mê sảng nói, thân thể co giật.

" Lạnh sao? ". Cô biết bản thân hỏi thừa, nhưng cô vẫn muốn hỏi, muốn anh tỉnh táo mà trả lời cô. Có như vậy, cô liền an tâm.

" Có đỡ hơn chút nào không? ". Giữ anh chặt, mặt kề sát vào bên má nóng hổi của anh.

Trấn động cả người...hơi thở của anh lại yếu ớt đến vậy...

Nước mắt lần nữa ngưng đọng, hít nhẹ cái mũi, nín thở áp tai vào vị trí ngực anh. Bất lực nỉ non:

" Trình Dật Hàn, anh không được chết... Anh nghe được sao? ".

Cô phải làm sao đây? Làm sao mới giúp được anh đây? Không có thuốc hạ sốt, cũng không có khăn ấm.

Đúng rồi, bổ sung nước...

Chạy nhanh cầm lấy trái dừa, không có cách nào khác tự mình uống vào rồi truyền cho anh.

" Tiểu Tịch...Tiểu...Tiểu...Tịch ". Những lời mê sảng bật thốt.

" Đừng...đừng bỏ anh...h ".

Anh nói những lời này, như muốn đi theo Nhạc Lam Tịch, cô nghe không nổi lời anh nữa rồi.

Anh có thể chết, ở đâu cũng được nhưng đừng liên quan đến cô. Anh muốn đi theo Nhạc Lam Tịch cô không ngăn nhưng vẫn là không phải trong tình trạng này.

" Anh không phải muốn tôi một đời không hạnh phúc sao? Anh chết rồi, tôi sẽ rất hạnh phúc, vậy nên anh không được chết. Anh chết người ở lại vui vẻ chính là Vân Thiên Nhược, anh cam tâm sao? ".

Vân Thiên Nhược... Vân Thiên Nhược...

Anh nghe đến lời cô nói, nghe thật rõ ràng.

Mi tâm không ngừng nhăn, tuy nhiên anh đấu không lại lí trí, lời muốn nói ra lại vô phương thốt đến.

Kêu lớn như vậy là vì lo lắng cho anh sao?

Hoảng sợ như vậy là vì sợ không còn nhìn thấy anh hay là sợ hãi ở đây một mình?

Vân Thiên Nhược, tôi chết rồi cô sẽ hạnh phúc. Nhưng vì sao cô lại không muốn tôi chết đây? Sẽ không có ai không muốn được hạnh phúc, lẽ nào cô đây là ngoại lệ?

Nhiều lời muốn hỏi cô cho ra lẽ, cô rốt cuộc là người thế nào?

" Không được chết...không được... không được... ". Mạnh mẽ tồn tại ở trong nhiều tình huống, nhưng khi đứng trước vực thẳm sự sống và cái chết thật không cách nào trụ được.

Chỉ cần anh về sau sống tốt, cô cái gì cũng đồng ý, tất cả.

Trình Dật Hàn trong mơ nhìn thấy Tiểu Tịch, vẫn như vậy xinh đẹp động long người nhưng ánh mắt cô đặc biệt tức giận, buông lời chỉ trích anh không ngớt:

" Hàn, anh nói anh sẽ trả thù cho em. Nhưng anh không có làm, anh không giữ lấy lời mình. Anh cùng Vân Thiên Nhược quan hệ thân mật, anh không đành lòng để Vân Thiên Nhược bị người đàn ông khác đùa bỡn. Anh năm lần bảy lượt nương tay với Vân Thiên Nhược, không những vậy còn nhường nhịn cô ta. Anh còn vì để cô ta vui vẻ đưa cô ta đến Thái Lan đi hết nơi này tới nơi khác mà anh chỉ làm điều đó với em. Hôm qua, rõ ràng là thời điểm tốt để anh đòi lại công bằng cho em. Nhưng anh không những không chần chừ bảo hộ cô ta trong lòng đỡ thay viên đạn, còn cứu lấy cô ta khi dưới nước ". Thanh âm không còn sự hiền dịu, lời nói không phải lịch sử mà hét lên.

" Chưa dừng lại ở đó, anh biết anh đã bao nhiêu lần vì cô ta mà ngay cả mạng cũng không cần không? Em ở đây rất lạnh, rất cô đơn, rất không cam lòng, rất hận. Còn Vân Thiên Nhược vì sao có thể an nhàn sống tốt, còn có sự che chở của anh ".

" Anh đây là đang giúp em trả thù sao Hàn? Anh quên rồi sao? Em đã đau đớn ra đi như thế nào? Anh cũng quên rồi, quên những năm qua anh cũng trải qua cuộc sống tối tăm ".

Trình Dật Hàn không tỉnh táo đã để bản thân sinh ra ảo ảnh, tự tạo ra một Nhạc Lam Tịch lên án những hành động mà anh chỉ cho là vô tư. Đây chính là một con người khác trong Trình Dật Hàn, lúc chủ nhân của nó mệt mỏi nó sẽ qua đó mà lộng hành.

Đối diện với sự vạch mặt của Nhạc Lam Tịch, Trình Dật Hàn mơ màng lắc đầu phản đối kịch liệt. Nói ra những lời không nên nói, biểu hiện thái độ không nên lộ ra.

" Tiểu Tịch...Anh không có. Anh không phải...nương tay với cô ấy, anh...không thất hứa, anh không...không quên rằng...anh hận cô ấy... ". Vào sáu năm trước anh đã nói giết người đền mạng, nhưng sáu năm sau anh trì hoãn không nghĩ đến. Đây là vì anh cho rằng trừng phạt cô như thế là đủ, nhưng Tiểu Tịch đây là ép anh thực hiện lời hứa.

Đã từng nghe qua ở đâu câu nói:

Một lời hứa có thể mang đến tình yêu.

Một lần thất hứa cũng có thể đánh mất tình yêu mãi mãi.

Còn trong trường hợp này chính là:

Thực hiện lời hứa chắc chắn sẽ vĩnh viễn đánh mất tình yêu.

Thất hứa ngược lại có thể mang đến tình yêu.

Không phải lời hứa nào thốt ra cũng phải thực hiện, cái gì cũng luôn tồn tại tình huống ngoại lệ. Ngay cả trái đất cũng không tròn, đừng quá cố chấp tìm đến sự hoàn hảo.

" Ầm ". Vân Thiên Nhược nghe thấy anh luôn miệng kêu Tiểu Tịch, mặt nhăn nhó như chịu cực hình. Tai kề bên môi anh thu vào những lời anh nói, nhớ thật kĩ.

Nước mắt không ngừng rơi...

Nỗi khổ tâm trong lòng anh là như vậy sao? Chí ít, cô lại thấy vui một chút khi nghĩ đến anh đã từng nghĩ nương tay với cô.

Có thể bớt được lời nào đau lòng tác động đến người khác thì đấy còn tốt hơn trăm vạn lời nói hay. Lời nói hay ai ai cũng thích, nhưng so với những lời tổn thương thì vẫn không bì được. Bởi vậy mới có câu " người nói vô tâm, người nghe hữu ý ".

.......................

Sáng hôm sau trời quang mây tạnh. Một đêm dài với sự mệt mỏi của hai con người, hỗn tạp cảm xúc.

Những cây cối ở đây là tự chúng sinh sôi nảy nở, vốn không có sự chăm sóc của con người. Vì thế, rễ chúng cắm sâu dưới lòng đất hút chất nuôi dưỡng cây phát triển. Vậy nên, không cần quá thắc mắc vì sao cây ở đây xanh mơn mởn, đối chọi với giông bão dữ dội.

Con người cũng vậy, muốn sống sót trong cái xã hội đầy thị phi cần phải không ngừng trau dồi bản thân.

Trình Dật Hàn theo thói quen đúng giờ là tỉnh. Ánh mắt cảm nhận trước mở ra, sau đó đến ấm áp nơi lòng ngực. Cô chưa bao giờ chủ động dựa sát vào người anh như mèo nhỏ ngoan ngoãn ngủ.

Nhìn đến đôi mắt xuất hiện cuồng thâm, mọi kí ức hôm qua dần dần chiếu lại trong đầu anh từng chi tiết mơ hồ có, rõ ràng có. Mơ hồ chính là khi trời đổ mưa anh đã bừng tỉnh, nhưng diễn ra chuyện gì sau đó anh không rõ, anh đã lại chìm vào giấc ngủ. Về sau anh nhớ cô liên tục nói anh không được chết, rất lâu, rất lâu... Nhưng anh đã đáp lại cô những gì anh không nhớ được, hay là anh vốn không nói gì?

Lần này, cùng những đêm mưa sấm trước không đồng dạng. Khi mà anh thức dậy không thấy quá mệt mỏi, đầu cũng không đau như mọi khi.

Vẫn may, không có làm cô bị thương!

Yên lặng nhắm mắt suy nghĩ về giấc mơ thấy Tiểu Tịch đêm qua, nhớ lại lời Tiểu Tịch nói.

Hai ngày sau, sức khỏe Trình Dật Hàn tốt hơn và công việc ở Thái Lan giải quyết ổn thỏa bọn họ trở về nước.

Sân bay Tân Định.

Vân Thiên Nhược tự mình kéo vali, nhìn Trình Dật Hàn đi phía trước. Là anh nói có việc gấp đến công ty nên không về nhà, còn cô hôm nay không cần đi làm.

Chuyến đi Thái đầy thú vị mới mẻ, không kém phần phong ba. Cũng là khiến cô ngộ ra nhiều chuyện mà cô vẫn luôn thắc mắc.

Bỗng dưng, một tiếng hốt hoảng la lên:

" Á... ".

Một người đàn ông, khẩu trang kín mít có chút vội vã chen lấn chạy với tốc độ nhanh, vô tình va phải một người phụ nữ.

Người đàn ông đụng phải người phụ nữ, Vân Thiên Nhược lại đi bên cạnh người phụ nữ đó cũng bị liên luỵ. Người đàn ông bị nghiêng người, đồ trong túi áo khoác rơi xuống, bay về phía Vân Thiên Nhược.

Túi xách Vân Thiên Nhược cầm hững hờ nên rơi xuống, cô lại quên khóa nên đồ trong đó rơi xuống.

Người đàn ông vội vàng lên tiếng xin lỗi cô:

" Xin lỗi, xin lỗi... ".

Người phụ nữ kia tức giận, không quên mắng một câu trước khi rời đi:

" Đi đứng kiểu gì vậy không biết ".

Người đàn ông nhìn Vân Thiên Nhược đánh rơi túi xách, cũng muốn cúi xuống giúp đỡ.

" Để tôi giúp cô ".

" Không sao, không sao. Tôi tự mình có thể nhặt ". Không một chút sinh khí, cười đáp lại trấn án.

Bàn tay vẫn không dừng tiếp tục nhặt bỏ vào túi, lại không biết trong lúc vô tình đã nhặt đồ vật lạ rơi lẫn vào trong đồ của cô.

Mọi chuyện không phải là ngẫu nhiên, mọi sự tìm đến sẽ là khởi đầu cho một diễn biến mới. Cũng là ép buộc người ta phải đưa ra quyết định vẫn đang còn phân tâm.

Vân Thiên Nhược không về nhà mà đi thẳng đến nghĩa trang, trong tay là ba bó hoa. Hôm nay là ngày giỗ của ba cô, cô muốn đi thăm ông ấy. Một bó hoa dành cho bà nội, một bó là tặng ba và còn lại là Nhạc Lam Tịch.

Thăm xong bà nội và ba, cũng là cảm ơn họ phù hộ anh vào một đêm kia. Đến khi trên đường đến nơi Nhạc Lam Tịch yên nghỉ, thoáng chấn động.

Trình Dật Hàn.

Anh vội vã không phải đến công ty mà là thăm cậu ấy, anh quả thực lạnh lùng nhưng vẫn là người nặng tình nặng nghĩa với người anh thương.

Cô với bản tính tò mò bước đến gần hơn, núp ở nơi kín nghe xem anh nói gì?

Cô muốn nghe những lời thâm tình của anh đối với người trong lòng anh.