Phiên Dịch Viên Của Tổng Giám Đốc Độc Tài

Chương 51: Thứ tình cảm rẻ mạt..

Tay khựng lại, xem thật kĩ bản hợp đồng. Đến khi xác định rằng bản thân không có nhầm lẫn, nghi ngờ hỏi nam nhân ánh mắt vẫn đang nhìn mình đầy thâm thuý:

" Tại sao không có thời hạn, anh phải bổ sung điều đấy ".

So với sự nghi ngờ của cô, nam nhân vẫn bình thản, không chút cảm xúc phát ra từng chữ:

" Cô nghĩ đền tội cần bao nhiêu thời gian?"

Ban đầu là đặt ra câu hỏi, lại không chờ cô nói chân thon dài vắt thành chữ ngũ, vô cùng thanh thoát:

" Dùng cả đời cô cũng không trả hết được ".

Cái gì là đền tội... Cái gì là trả...

" Anh nói gì vậy, tôi khi nào thì đắc tội với anh? ". 

Vừa mới bình tĩnh khoanh tay trước ngực, bị câu nói phụ nhận của cô làm phẫn nộ. Giương đôi mắt không chút che giấu hận ý nhìn cô:

" Cô không đắc tội với tôi sao? Cô hại chết người con gái tôi yêu thương, như vậy không phải tội "

Người con gái anh yêu..

" Anh... ". Mắt mở to tiếp nhận hận ý từ anh, không tin vào tai mình. Cách bởi bàn làm việc, khoảng cách quá gần khiến cô bỗng quên đi hít thở dẫn đến đánh mất giọng nói.

Nhìn thấy chân cô run rẩy, lảo đảo lùi lại giống như dễ dàng khụy xuống. Thỏa mãn chính là cảm giác Trình Dật Hàn bây giờ. Đứng thẳng người dậy, tay mạnh mẽ chống lên bàn, thanh âm nghiến răng truyền đến. Vì tức giận mà phát ra âm thanh vô cùng lớn:

" Cô không phải quên mất Tiểu Tịch như thế nào chết? Cần tôi nhắc lại cho cô nhớ không? ".

Chết...

Tiểu Tịch...

Nhạc Lam Tịch...

Lẽ nào...

Trừng mắt không tin, đột ngột quá khứ bi thương bị anh nhắc đến. Trong lòng cảm giác rối bời vô cùng:

" Anh... Anh biết chuyện này? ".

Chuyện này năm đó vốn không ai biết, bởi vì cô nghe nói, thương tích Nhạc Lam Tịch quá nặng đã chết trên đường đi cấp cứu.

Trình Dật Hàn biết, Vân Thiên Nhược luôn nghĩ rằng chuyện này không ai biết cả. Cô ngạc nhiên cùng hoảng sợ cũng là đương nhiên.

Thanh âm châm biếm và xem thường:

" Không ngờ phải không? Muốn người khác không biết trừ phi mình đừng làm ".

Anh ấy biết chuyện đó, nếu vậy những chuyện kia...

Ép buộc bản thân vào lúc này phải thật tỉnh táo, lại lần nữa liên kết lại chuỗi sự việc xảy ra. Chắc chắn thật là vậy, không chút nào kì thị chỉ trích lại anh:

" Triệu Thị là do anh cố ý, tôi được làm ở đây không phải hoàn toàn nhờ Tự Kiện, anh... cố ý sắp đặt tất cả. Anh cố ý đẩy Triệu Thị vào đường cùng là ép tôi phải cầu xin anh. Chuyện hôm qua anh nhục nhã tôi trước mặt mọi người là trả thù tư ".

Giờ này là lúc nào, cô còn hỏi anh những chuyện đó. Cô không phải bình tĩnh như vậy, phải nên khóc lóc cầu xin anh để anh đừng phanh phui chuyện ác cô đã làm ra.

" Đến giờ cô mới nhìn ra, quá muộn rồi. Tiểu Tịch đối xử với cô tệ sao? Có xem thường cô sao? Cô lại vì thứ tình cảm rẻ mạt của mình mà nhẫn tâm hại chết cô gái thiện lương như vậy ". Ánh mắt đã không còn là lạnh lẽo nam nhân mà mọi người từng thấy. Lúc này ánh mắt đặc biệt bén nhọn, hằn đầy tia máu.

Tâm lạnh...

Tình cảm cô dành cho anh, không cần anh đáp lại...

Nhưng anh lại xem nó rẻ mạt...

Hóa ra là vậy, cô từ đầu hiểu sai ý anh rồi. Một người thâm hiểm như anh, sao cô có thể dễ dàng nhìn ra ý tứ của anh chứ. Nhưng luận về phương diện gì, cô cũng là người có lỗi, nhỏ giọng xem như là xin lỗi anh.

" Chuyện Lam Tịch tôi chỉ có thể nói rất xin lỗi, rất xin lỗi anh. Tôi không phải là cố ý... ".

Xin lỗi là xong sao? Hận mấy năm qua của anh, anh sẽ không vì một câu " rất xin lỗi " mà bỏ qua cho cô như vậy.

Lạnh lùng cắt ngang lời cô, tức giận chỉ thẳng vào người cô, lời nói khẳng định:

" Còn nói không cố ý. Tôi chính mắt nhìn thấy cô thẳng tay đẩy cô ấy ra dòng đường xe chạy ".

Thật sự nếu không phải tận mắt chứng kiến, có khả năng anh cũng sẽ không tin. Vân Thiên Nhược trong ấn tượng anh là cô gái không chút nào đặc biệt, ít nói và anh chưa từng thấy cô nheo mày tức giận qua. Nhưng qua chuyện đó anh nhận thấy, những người càng trầm lặng càng nguy hiểm.

Vân Thiên Nhược khẩn trương muốn kể rõ sự tình hôm đó:

" Lúc đó tình huống khẩn cấp... ".

Vừa nghe cô nói Trình Dật Hàn càng tức giận, lạnh lẽo con ngươi ngăn chặn lại lí lẽ vô căn cứ của cô:

" Ngụy biện. Cô rõ ràng ghen ghét với Tiểu Tịch, cô ấy có được tình yêu của tôi còn cô thì không thể. Ban đầu khi tôi phát hiện cô yêu tôi, lẽ ra tôi nên bảo Tiểu Tịch tránh xa loại người hiểm độc như cô ".

Anh càng nói càng sai, anh rốt cuộc đã hiểu sai cô sâu cỡ nào. Còn có, tình cảm của cô từ lúc nào đã bị anh nhìn ra. Chấp nhận đồng ý với một phần nhìn nhận của anh, thản nhiên và mang theo chắc nịch.

" Tôi.. Tôi thừa nhận tôi từng yêu thích anh nhưng tôi thật sự không có suy nghĩ sẽ cướp anh từ cậu ấy. Không có ".

Hay cho câu " không có suy nghĩ ", nói vậy nhưng hành động cô không phải vậy, giọng điệu nam tính đầy mỉa mai:

" Sau khi Tiểu Tịch mất, cô chẳng phải nhịn không được tỏ tình với tôi. Là muốn thay thế vị trí của cô ấy trong lòng tôi, tôi nói sai sao? ".

Anh nói sai, đương nhiên sai... Vẫn giữ tính nhẫn nại, nhỏ giọng muốn giải thích, cô vẫn là luôn giữ áy náy suốt mấy năm qua.

" Lúc đó tôi chỉ là... ".

Trình Dật Hàn không để ý bản thân đã bao lần ngắt lời cô, anh chỉ biết anh không muốn nghe gì từ cô cả. Lời nói của cô chính là bào chữa cho tội ác của mình.

" Đủ rồi. Tôi không muốn ở đây ôn lại chuyện quá khứ với cô. Vừa nghĩ đến, tôi lại nhịn không được muốn lập tức bóp chết cô. Luật pháp không xử được cô, tôi không tin không có gì tôi không làm được ".

Nghĩ đến anh vì muốn cô trả giá mà liên luỵ đến Triệu Thị, nhân lúc còn chưa muộn, cô có ý định thay đổi cách làm của anh:

" Trình Dật Hàn, tôi thừa nhận tất cả lỗi lầm đều là tôi gây ra. Tôi sẽ chịu trách nhiệm vì đã gây ra cái chết của Lam Tịch ".

Gương mặt đầy thành thực mong có thể lấy từ nam nhân này một chút thương cảm thôi cũng được. Ngày hôm qua cô đã nghĩ không có gì để cô phải cúi đầu trước anh. Nhưng cục diện bây giờ cô là người sai, có phụ nhận cũng không được.

" Tôi bây giờ lập tức đi ra tòa đầu thú, tôi sẽ không lại xuất hiện trước mặt anh nữa. Chuyện hợp đồng thỏa thuận về Triệu Thị có thể hủy bỏ không? Triệu gia vốn không có liên quan gì đến chuyện này, anh buông tha họ có được không? ".

Nhìn thấy anh vẫn không chút muốn thỏa thuận, lòng lại càng sốt ruột. Nếu không phải bản thân kiên cường, sớm đã không cầm được nước mắt. Thanh âm nhẹ nhàng yếu thế:

" Tôi là tội danh cố ý giết người còn trốn tránh trách nhiệm nhiều năm như vậy. Hình phạt sẽ không nhẹ, hoặc ngồi tù chung thân, hoặc tử hình. Đây là cái giá tôi đã trả, anh nói xem có được không? ".

Khóe miệng tà ác nhếch lên một đường cong hoàn hảo, che giấu kích động muốn cười nhạo cô quá ngây thơ:

" Chết. Quá dễ dàng cho cô rồi, tôi muốn cô từ từ cảm nhận đau đớn từng chút từng chút một ". Thanh âm vẫn như vậy lạnh đến tận xương.

Vẫn không bỏ cuộc, cô thà rằng chết ở trong tù cũng không muốn đem thân thể ra bị người ta chà đạp.

" Anh nghĩ xem, anh căm ghét tôi như vậy. Thay vì ngày ngày nhìn thấy tôi anh có thể giao tôi cho pháp luật xử lí, ở trong tù tôi cũng sẽ không sung sướng ".

Một câu cô nói anh cũng không chút lay động muốn suy nghĩ lại cách trừng phạt cô, gắng giọng lặp lại:

" Cô muốn chết cũng được... Nhưng trước đó tôi phải dày vò cô, chỉ có nhìn cô thống khổ, nỗi hận trong tôi mới vơi đi ".

Nam nhân này tuyệt không nói lí lẽ, khăng khăng cho là mình đúng. Bị lời nói tuyệt tình của anh kích động, không còn e sợ:

" Trình Dật Hàn, anh tại sao cứ phải bức ép tôi đến vậy. Cái chết của Lam Tịch tôi không phải cố ý, tôi không phải muốn hại chết cậu ấy... ".

Tự mình nói ra chuyện kinh hoàng năm đó, giọng nói mang theo run rẩy cùng không tình nguyện nghĩ lại:

"Lúc đó tôi thật không ngờ...không ngờ đến chiếc xe đó lại...".

Một câu là biện minh hai câu cũng là vậy. Thanh âm run rẩy của cô trong đôi mắt không tia cảm xúc của nam nhân uy lực này chính là biểu hiện " có tật giật mình ".

Trong lòng nóng giận, đi đến đứng trước mặt cô mang theo đậm giọng cảnh cáo:

" Vân Thiên Nhược, cô câm miệng. Từ nay không cho phép cô nhắc đến tên cô ấy, cô không có tư cách. Nếu tôi nghe tên cô ấy từ miệng cô, tôi nhất định sẽ cắt lưỡi cô ".

Theo lời nói, bàn tay dùng chút sức lực đã dễ dàng chế trụ cằm cô. Ngón tay cái không chút lưu tình ấn mạnh như muốn nhắc nhở cô nhớ kĩ.

" Ưm.. ". Đau, Vân Thiên Nhược lại như thấy cằm mình bị anh bẻ gãy, nghiêng đầu muốn thoát lại bị anh hung tàn dùng sức.

" Hiện tại cô kí liền kí, không kí cũng phải kí. Nếu muốn Triệu Thị được nguyên vẹn trả lại cho Triệu Chánh Đạo ".

Khuôn mặt nhỏ nhắn méo mó vì đau đớn, Trình Dật Hàn hất mạnh một cái. Cô gái theo quán tính té nghiêng về sau và được bức tường đằng sau chặn lại.

Không vội để ý đến cằm đau, ánh mắt vô hồn hỏi nam nhân đó một cách chân thực:

" Anh sao không tin lời tôi nói? ".

Giọng nói nhỏ nhẹ lại thêm phần bất lực, đau thương vì niềm tin lại không được đáp lại.

Trình Dật Hàn giống như không nhìn đến biểu cảm chân thành cùng tuyệt vọng của cô. Lớn giọng đánh tan cảm xúc khác thường trong tích tắc vừa rồi:

" Tôi không có thời gian lãng phí với cô ".

Tại sao lời nói của cô lại không một chút nào tác động đến anh. Là vì anh quá cố chấp, hay vì cô chưa đủ chân thành.