Phiên Dịch Viên Của Tổng Giám Đốc Độc Tài

Chương 44: Nhược Nhược, tôi yêu em

Kíttt....

Lại là tiếng thắng phanh quen thuộc...

Vân Thiên Nhược không có thắt dây an toàn, theo quán tính đầu đập mạnh vào xe. Choáng váng, mất thanh âm kêu đau bởi vì đau đớn đến thật nhanh. Cũng không nhìn nam nhân vô tâm bên cạnh, tay xoa nhẹ lên đầu. Vừa chạm vào cả người lại run lên, có lẽ là bầm tím rồi đi.

" Xuống xe ". Lạnh giọng ra lệnh, không quan tâm bây giờ đang ở trên đường cao tốc.

Không chút do dự, đẩy ra cửa xe. Thật may một đoạn nữa liền có thể đi hết được đường cao tốc, lúc đó có thể bắt xe rồi.

Trình Dật Hàn nhìn thân ảnh dần dần biến mất khỏi gương chiếu hậu, đến khi không còn nhìn thấy vẫn thất thần chốc lát. Trong lòng dâng lên cảm giác thắt chặt, đã 9h rồi, anh làm như vậy có đúng không?

Nếu lỡ may cô chết giữa đường chẳng phải quá dễ dàng, anh còn chưa ra tay, cô còn chưa nhận thống khổ.

Vân Thiên Nhược khắp cơ thể đau đớn lợi hại, tay nhức, chân trần ứa ra máu, đầu nặng trĩu. Nếu không phải người từng trải cô có lẽ té xỉu rồi.

Khó khăn lắm mới lết đi hết đoạn đường cao tốc, dự định bắt chiếc xe lại phát hiện một sự thật đau lòng. Lúc cô bị anh đuổi xuống vội vàng, túi xách cũng quên cầm theo. Hiện tại trong người không có tiền, không có điện thoại. Như vậy đồng nghĩa với việc mất 30" nữa cô mới đi đến nơi ở.

Bình thường có lẽ chỉ 20", nhưng đau đớn lan tràn nên thật không có cách nào đi nhanh được.

Lục Tử Kiện dựa người vào xe, anh đang đợi Vân Thiên Nhược. Điện thoại anh gọi luôn truyền đến giọng truyền cảm" thuê bao...". Nhưng lúc này tâm trạng anh cực kì tệ, thật muốn ngay lập tức phá hủy cái hệ thống di động.

Ngay lúc anh muốn gọi điện cho đàn em tìm cô, bỗng từ xa một thân ảnh quen thuộc bước đi khệp khễnh.

Trái tim anh theo từng bước đi khó nhọc của cô đau đớn tột cùng.

Cô tại sao giữa đêm lại một mình như vậy? Taxi cũng không ngồi? Chẳng lẽ không biết gọi anh sao?

Anh rất sẵn lòng đón cô, cô không biết sao?

Vân Thiên Nhược cảm giác ai đó nhìn mình, lúc này mới ngước mặt nhìn. Bắt gặp ánh mắt tràn ngập thương tâm của anh, chạm nơi mềm yếu nhất trong lòng. Nước mắt như hạt chân trâu vỡ oà, lăn dài trên má.

Lục Tử Kiện bước chân nhanh lại gần, cái gì cũng không nói, lập tức ôm cô vào lòng. Dùng hành động tạo sự an toàn cho cô gái nhược mà cường này.

Vân Thiên Nhược run rẩy, đưa tay ôm chặt lấy anh. Không khóc thành tiếng, bởi vì cô đã tập thói quen thầm lặng rơi lệ. Mắt nhắm chặt lại, muốn nhanh chóng ngăn lại dòng lệ đắng chát.

Vân Thiên Nhược bình tĩnh trở lại, đưa tay lau đi nước mắt còn vương lại. Lục Tử Kiện muốn ôm cô lên, lại bị đôi tay kia ngăn chặn:

" Tử Kiện, tôi thật sự không sao ". Cười nhẹ một chút, lại khiến người khác đau lòng.

" Tôi đỡ cô lên lầu nghỉ ngơi ". Lại một đề nghị nữa.

" Không cần đâu, trễ rồi người khác sẽ dị nghị ". Vân Thiên Nhược không phải sợ điều đó chỉ là cô không muốn lại làm phiền anh.

Lục Tử Kiện thuận theo ý cô, ngồi dưới chung cư:

" Tử Kiện, tôi nợ anh lời cảm ơn ". Vào lúc cô cô đơn và chật vật nhất, anh luôn xuất hiện bên cạnh cô. Và cảm ơn anh đã giúp cô có thể làm việc ở công ty X.

" Tôi không cần cô cảm ơn, nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì ". Bây giờ là lúc nào cô còn cảm ơn anh. Lại không nhìn lại bản thân một chút, cả người dường như có thể khụy xuống bất cứ lúc nào.

Không trả lời vấn đề của anh, bởi vì cô thấy việc này cần phải nói cùng anh.

" Tôi biết rồi, anh là người giúp tôi được vào làm việc trong công ty X ".

Nhận ra được sự né tránh của cô, Lục Tử Kiện tinh tế không làm khó cô nữa, cô không nói anh tự có cách biết được:

" Hàn nói cho cô biết sao? ". Chuyện này ngoài hai người họ, không có người thứ ba biết.

" Cái đó không quan trọng, anh chờ tôi có chuyện gì sao? ". Nhắc đến nam nhân kia, cô lại thấy căng thẳng tột cùng. Nhanh chóng thay đổi chủ đề.

" Không có, tôi chỉ là muốn gặp cô một chút! ". Ánh mắt nhu tình nhìn cô, tay nhẹ nhàng vuốt lọn tóc của cô.

Trán cô sưng lên anh nhìn thấy, chân cô vì đi bộ đoạn đường dài mà vết thương càng sâu. Anh muốn quan tâm nhưng cô gái này lại tỏ thái độ không việc gì. chỉ có thể yên lặng đau lòng, cô còn chưa sẵn sàng tiếp nhận sự quan tâm của anh.

Vân Thiên Nhược thấy mất tự nhiên nhưng cũng không né tránh, Lục Tử Kiện đối với cô thật tốt.

" Tử Kiện, anh nên về sớm thôi. Tôi xin lỗi vì đã khiến anh lo lắng ". Chuyện này sẽ không lại xảy ra nữa, bởi vì cô đã đưa ra lựa chọn cho mình.

Đứng dậy, Lục Tử Kiện không kiềm chế được nói ra những lời thật lòng:

" Nhược Nhược, cô biết không? Đã rất lâu kể từ khi cô gái kia không còn, tôi không hề quan tâm đến ai khác ".

Từ hôm nhìn thấy Trình Dật Hàn hôn cô, anh có cảm giác như bản thân sẽ đánh mất thứ gì đó. Khó khăn lắm anh mới tìm thấy cô gái gái khiến anh rung động, anh sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.

Lục Tử Kiện không biết tại sao hai người họ lại hôn nhau. Nhưng Trình Dật Hàn trong lòng có ai anh sao lại không biết. Vân Thiên Nhược lại không giống như yêu Trình Dật Hàn.

Vân Thiên Nhược ngạc nhiên với xưng hô thay đổi của anh, Tử Kiện làm sao vậy?

" Cô gái kia là người anh từng rất yêu sao? ". Dù biết vậy cô vẫn hỏi, cô ấy thật sự rất có phúc.

" Đúng vậy, rất yêu. Nhưng... ". Trong đôi mắt đẹp lóe lên nồng đậm thương yêu lại xen lẫn tia đau lòng.

Không muốn nhắc lại chuyện quá khứ, sẽ khiến cô gái trước mặt hiểu lầm. Anh lại nói:

" Cô xuất hiện, khiến tôi sinh ra loại cảm giác muốn bảo vệ cô. Tôi muốn dùng thời gian xóa mờ quá khứ đau thương của cô. Tôi không cần biết cô đã gặp phải những gì, tôi quan tâm chính là tôi đã đem lòng thích cô gái hiện tại ".

" Tôi.. ". Vân Thiên Nhược ngập ngừng, bất ngờ khiến cô không biết phải làm sao?

" Cô tạm thời cái gì cũng không cần nói ". Giống như sợ cô sẽ từ chối, thứ lỗi cho anh tạm thời còn chưa thể chấp nhận được.

" Nhược Nhược, ngủ ngon! ". Một nụ hôn không báo động nhẹ nhàng đặt lên trán Vân Thiên Nhược. Nụ hôn như muốn xoa dịu nỗi đau trên người cô.

" Ngủ ngon. Anh đi đường cẩn thận ". Vân Thiên Nhược cảm nhận sự ấm áp anh mang lại, gắng gượng cười thật tươi đáp trả sự quan tâm của anh. Cô sợ bản thân không kiềm chế được lại khóc, hôm nay thật nhiều chuyện xảy ra.

" Thật không cần tôi đưa cô lên sao? ".

" Tử Kiện, tôi sẽ không yếu đuối như vậy ". Cuộc sống vốn không có phải màu hồng, anh giúp cô không phải là mãi mãi.

Lục Tử Kiện nhìn thân ảnh nhỏ nhắn từng bước di chuyển. Cô rõ ràng rất đau, tại sao một tiếng than thở cũng không có.

Một cô gái quật cường lại khiến anh muốn bảo vệ, bề ngoài mạnh mẽ bao nhiêu bên trong lại dễ tổn thương bấy nhiêu:

" Nhược Nhược, tôi yêu em ". Thanh âm dễ nghe cực điểm, đáng tiếc cô gái kia không nghe thấy. không phải đơn thuần là thích, bởi vì anh không muốn hù dọa cô chạy mất.

Đây không phải là ngộ nhận, trái tim anh không phải muốn đau là đau. Vân Thiên Nhược thật mạnh tác động đến tim anh, anh thật sự yêu thượng cô gái quật cường đến đau lòng này.

Khi anh hôn cô, cô trong mắt không một tia chán ghét. Như vậy chứng tỏ trong lòng cô không phải không có anh, anh vẫn còn cơ hội. Những chuyện khác anh sẽ không bận tâm. Ánh mắt cô chân thực đến vậy, nụ cười cô in sâu tận đáy lòng anh.

Ở phía xa kia, không ai biết trong xe một nam nhân được ưu ái một gương mặt điên đảo chúng sinh. Lúc này sắc mặt xanh mét trước nay chưa từng có, quanh thân tản ra khí lạnh như băng. Tay bất giác nắm chặt vô lăng, đến cả nam nhân cũng không nhìn ra sự thay đổi lớn trong lòng mình.

Trên người là bộ đồ không phải như thường ngày ngay ngắn. Nam nhân này rất xem trọng vẻ bề ngoài, chỉ cần ra ngoài tất cả phải chỉn chu đến từng chi tiết. Hình tượng bây giờ không giống vị Giám Đốc ai cũng ngưỡng mộ. Áo sơ mi đen không đóng thùng, cúc áo còn chưa đóng hết, tay áo cũng không sắn.

Mặc dù vậy lại mang theo chút hắc ám, mang theo sự hấp dẫn khác. Thời điểm anh nghe Tần Dạ nói trên xe anh có túi phụ nữ đánh quên. Đến lúc phản ứng được hành động bản thân, xe đã lao vút trên đường.

Gần đến nơi, bóng dáng nhỏ nhắn chật vật đi bộ trên đường. Đoán chừng là trên người cô không có tiền đi, lẽ nào cô không biết gọi taxi chở đến chung cư rồi sẽ trả tiền sau sao?

Trình Dật Hàn lại không nghĩ đến, ban đêm gọi taxi rất nguy hiểm. Trên người tài sản gì cũng không có, phương tiện liên lạc cũng không.

Nếu là cô gái sẽ thà rằng đi bộ, cũng không dám liều lĩnh đánh cược. Bởi vì chẳng khác gì đi đánh giặc trên chiến trường " cửu tử nhất sinh ".

Ngay lúc anh muốn xuống xe hỏi xem " cô có phải bị ngốc? ", tầm mắt lại thấy Lục Tử Kiện đứng dưới chung cư.

Anh thấy bọn họ ôm chặt lấy nhau, không có ý định buông ra. Người đàn ông còn vỗ lưng an ủi cô, anh nhìn thấy cô run rẩy là đang khóc.

Khi anh làm những hành động thô bạo, cô cắn răng chịu đựng. Lục Tử Kiện vừa xuất hiện, cô lại khóc như một đứa trẻ.

Anh hôn cô, cô bất chấp vùng vẫy làm mình đau cũng không để ý. Lục Tử Kiện hôn cô, cô lại là bộ dạng ngượng ngùng, một chút né tránh cũng không có.

Anh còn tưởng rằng bọn họ một giây sau sẽ ôm hôn đắm đuối. Lại không ngờ Vân Thiên Nhược tự mình bước vào trong.

Vân Thiên Nhược mệt mỏi tắm rửa sạch sẽ, nghĩ đến Trình Dật Hàn từng chạm vào ngực mình vừa nhói lòng lại vừa thẹn thùng.

Trong phòng có sẵn hộp thuốc trị thương, một mình cô phải luôn chăm sóc bản thân nên đã thành thói quen. Lại nói, ba cô ngày xưa là một bác sĩ, cô đối với y học cũng có chút đam mê. Những bài thuốc cơ bản cô đương nhiên biết, cô cũng tự mình tìm hiểu về các loại bệnh lí đơn giản.

Xử lí tốt vết thương, mệt mỏi một ngày trời rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Ngày mai cô có việc quan trọng cần phải làm.