Phiến Đá Nở Ra Hoa Phù Tang

Chương 66: Bất đồng quan điểm

Trưa hôm đó, máy bay đáp xuống thành phố Thanh An.

So với Hongkong ồn ào náo nhiệt thì thành phố nhỏ Thanh An này lại giống một tòa lâu thanh tĩnh, an bình. Bầu trời trước sau vẫn cao vào rộng như vậy, trong không khí cũng tràn ngập hương hoa dịu nhẹ.

Vừa ra khỏi sân bay Tang Cẩn liền có cảm giác, thì ra trong lòng cô vô cùng yêu thích thành phố này.

Ngay lối ra vào, một chiếc ô tô màu xám đã đậu ở đó, có người đứng ngay cạnh xe vẫy tay với bọn họ.

Nhìn rõ người đó, Tang Cẩn không khỏi kinh ngạc, Khương Duy Dân đường đường là cục trưởng lại tự mình tới sân bay đón bọn họ. Cô quay đầu nhìn người đàn ông đang đẩy hành lý bên cạnh, thầm đoán, ông ấy chắc là tới đón anh, còn cô chỉ thuộc dạng đi nhờ mà thôi.

Trong đầu cô suy nghĩ như vậy, nhưng hai người vừa tới cạnh xe, câu đầu tiên của Khương Duy Dân lại là: "Tiểu Tang, cô đừng hiểu lầm, tôi là cố ý tới đón cô đấy. Tiểu Bàng chê tôi lái xe chậm, cho nên tôi sẽ không tới đón cậu ta đâu."

Cô vừa nghe liền lập tức nở nụ cười.

Bàng Lỗi lại như có mắt không tròng, trực tiếp đẩy hành lý ra sau, bỏ vào cốp xe, sau đó quay lại vị trí của bọn họ, mở cửa xe cho cô, đồng thời đáp trả ông ấy: "Ông cũng biết mình lái xe chậm sao? Xe này tôi lái, tự ông trở về đi." Thời điểm nói chuyện, biểu cảm trên khuôn mặt anh hoàn toàn nghiêm túc, thật nhìn không ra chút đùa giỡn nào.

"Việc này không thể được, hôm nay tôi có chuyện muốn nói với Tiểu Tang. Cậu không phải hai người muốn xin nghỉ phép một tuần sao? Vì thế tôi chỉ đành tự mình tới sân bay một chuyến đem chuyện muốn nói nói sớm hơn. Tôi phải nhắc cậu lại một câu, tôi là tới đón Tiểu Tang, còn cậu có muốn lên xe hay không thì tự mình quyết định. Đi, chúng ta lên xe trước." Khương Duy Dân bảo cô lên xe.

Cuối cùng, bọn họ đều đi lên, Khương Duy Dân tự mình lái xe, cô và Bàng Lỗi ngồi ở hàng phía sau.

Dọc đường đi, Khương Duy Dân quan tâm hỏi cô tình hình học tập ở Hongkong nửa năm nay thế nào, sau đó còn hỏi tới vụ giết người trên du thuyền vừa xảy ra. Nghe cô nói Thích Nguyệt không sao, ông mới yên tâm, ngoài miệng còn hài hước nói: "Con bé này, lúc trước làm ở cục cũng không kém cỏi như thế, không ngờ lại nháo ra sự tình này, tôi thấy cô ấy lần này coi như làm mất mặt mũi cảnh sát đại lục với phía bên đó. Chu Tiểu Vạn kia độc mồm độc miệng, nhất định là không chịu buông tha."

Tang Cẩn nghe ông nhắc tới bọn họ, giọng điệu như một người cha đang nói về con cái của mình, trong lòng không khỏi kích động, đội cảnh sát này tuy cô còn chưa chính thức gia nhập nhưng bản thân thật sự thích nó, tình đồng đội này thật giống tình thân. Không biết cô phải may mắn thế nào mới có thể gặp được bọn họ?

Dọc đường vẫn luôn là cô và Khương Duy Dân nói chuyện, Bàng Lỗi ngồi bên cạnh không hề lên tiếng.

Chiếc xe trực tiếp chạy từ sân bay tới cục cảnh sát thành phố, dừng ngay trước cửa.

Tang Cẩn vừa xuống xe, nhìn cửa cục cảnh sát trước mặt, trong đầu lập tức hiện lên những chuyện của quá khứ. Khi đó, cô giả dạng thành tiểu thuyết gia tội phạm chạy tới đây, sau đó lại bị người đàn ông nào kia hết lần này tới lần khác đuổi ra ngoài. Bây giờ nhớ lại nhịn không được mà bật cười, cô lúc đó vì sao lại ngốc như vậy? Cho dù có tưởng tượng thế nào cô cũng không ngờ, lần nữa xuất hiện ở đây, cô đã trở thành một đội viên của nó, mà người đàn ông từng đối chọi gay gắt với cô lại trở thành người quan trọng nhất trong cuộc đời này.

Bàng Lỗi muốn nắm tay cô, nhưng cô lại nhích qua bên cạnh một bước, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt thầm nhắc nhở, trong những lúc làm việc, bọn họ cần phải chú ý đúng mực, đây là ước định khi trước của hai người. Anh chỉ đành thu tay, kêu cô đi trước, còn anh theo sau.

Ba người cứ như vậy đi vào cửa lớn, trực tiếp lên lầu ba, văn phòng của phó cục trưởng.

Tang Cẩn nhìn bảng hiệu trước cửa phòng thêm một chữ "phó", không khỏi kinh ngạc. Lần trước tới đây, cô rõ ràng thấy đây là văn phòng của cục trưởng, sao hiện tại lại biến thành phó cục trưởng rồi.

Sau khi vào trong, Khương Duy Dân mời bọn họ ngồi xuống sô pha.

Trên bàn có sẵn bộ trà cụ, Bàng Lỗi theo thói quen bắt đầu nấu nước, rửa trà cụ, pha trà.

"Tiểu Tang, Tiểu Bàng pha trà rất thơm, cô nhất định phải nếm thử. Cô tuyệt đối đừng nghĩ cậu ta là một tên đàn ông thô lỗ suốt ngày chỉ biết chơi đao nghịch súng, cậu ấy cũng biết pha tra nấu cơm, hơn nữa còn làm thơ..."

"Có thể bớt nói nhảm được không?" Bàng Lỗi lập tức chen vào, "Có gì nói mau đi."

Tang Cẩn lặng lẽ đưa mắt nhìn anh, khuôn mặt kia lúc này đã đỏ bừng, hiện tại chỉ biết vùi đầu rửa sạch trà cụ. Khóe miệng anh cong lên, vội đi qua nhận lấy kẹp trà bằng gỗ: "Để em rửa."

Bàng Lỗi cũng không từ chối, anh đưa đồ cho cô, sau đó cúi người về bàn lấy lá trà trong vại, hai người cùng nhau pha trà.

Khương Duy Dân nhìn bọn họ ăn ý như vậy, chỉ cười cười, cuối cùng cũng đi vào chủ đề chính: "Tiểu Tang, mọi người trong cục đều cực kỳ coi trọng cương vị của cô. Đem tâm lý học tội phạm kết hợp với phương pháp điều tra truyền thống, đây là chuyện bắt buộc phải làm. Nhưng tôi đồng ý với cách nhìn của Tiểu Bàng, không trực tiếp mời chuyên gia bên Mỹ tới, bề ngoài nhìn rất uy phong nhưng khi sử dụng chắc chắn sẽ có va chạm, dù sao nền tảng văn hóa cũng quá khác biệt. Mời chuyên gia bên Mỹ không hiểu tình hình của Trung Quốc còn không bằng tự mình bồi dưỡng nhân tài. Trước mắt, biểu hiện của cô tới nay đều vô cùng tốt, cô thật chính là người phù hợp với yêu cầu của chúng tôi nhất."

"Mấy lời này đều là vô nghĩa, ông không thể nói thẳng được sao?" Bàng Lỗi nhíu mày, đem ly trà tốt nhất đặt trước mặt ông, thầm nhắc nhở.

Khương Duy Dân cũng không quan tâm việc anh độc mồm như vậy, ông cầm chén trà lên, uống một ngụm, buông chén trà xuống rồi mới tiếp tục: "Nhưng tạm thời chưa có biên chế, thân phận của cô hiện tại chúng tôi cần phải bảo mật. Hy vọng cô đừng để ý."

"Không để ý, đương nhiên không để ý rồi." Tang Cẩn thật sự không ngại việc này. Cô rốt cuộc cũng hiểu vì sao Khương Huy Dân cố ý cho bọn họ nghỉ phép dài hạn, cùng cô nói những lời này, ông ấy là lo cô sẽ cảm thấy ủy khuất. Nhưng ông ấy không biết rằng, cô cảm kích còn không kịp, lấy đâu ra chỗ mà cảm thấy ủy khuất nữa chứ?

"Vậy là tốt rồi. Tuy không có biên chế nhưng tất cả đãi ngộ đều dựa theo quy định của nhân viên chính thức, chúng tôi sẽ trang bị cho cô thêm một trợ lý, cô cũng sẽ có phòng làm việc riêng."

"Phòng làm việc riêng?"

Bàng Lỗi liền từ chối thay cô: "Cô ấy và tôi làm việc trong cùng văn phòng là được, cục cảnh sát làm gì có lắm phòng như vậy? Trợ lý cũng miễn đi, có Chu Tiểu Vạn và Thích Nguyệt là đủ rồi. Còn chuyện khác không?"

"Như vậy cũng không tồi, sao tôi không nghĩ tới điểm này vậy? Công việc chủ yếu của Tiểu Tang là hỗ trợ đội trưởng Bàng phá án, cậu ấy sẽ là sếp trực tiếp của cô, hai người lại... Thôi, cứ vậy đi, cũng không còn chuyện khác nữa. Hai người về nghỉ ngơi đi, hết phép thì quay lại làm việt."

Tang Cẩn thấy Bàng Lỗi đứng dậy ra ngoài, cô cũng đứng lên, nhìn Khương Duy Dân tỏ lòng biết ơn, chào tạm biệt, sau đó vội vàng rời khỏi, ra tới cửa thì thấy người đàn ông kia đang đứng chờ cô.

Hai người sóng vai rời khỏi cục cảnh sát, không hề nắm tay nhau, mãi tới khi lên xe, anh mới kéo cô lại gần, nghiêm túc nhìn cô, hỏi: "Thật sự không để ý sao?"

Cô nhìn anh theo thói quen chuẩn bị hôn cô, liền lập tức duỗi tay ngăn cản: "Ở đây là chỗ làm, chúng ta về nhà trước đã."

Khóe miệng anh cong lên: "Được, về nhà." Nói xong, anh thắt đai an toàn cho cô, sau đó nhanh chóng khởi động xe.

Tang Cẩn đột nhiên cảm thấy Khương Duy Dân miêu tả không sai, Bàng Lỗi quả thật không phải lái xe, anh ấy rõ ràng là đua xe mà. Đương nhiên, tốc độ vẫn nằm trong phạm vi quy định.

Bọn họ không về nhà mà tới siêu thị trước, mua ít đồ dùng, đồng thời còn mua thêm một túi sủi cảo. Lúc trả tiền, thu ngân siêu thị thuận miệng hỏi bọn họ một câu: "Hai người có muốn lấy thêm hộp thuốc tránh thai không?"

"..."

"..."

Tang Cẩn và Bàng Lỗi cơ hồ đồng loạt cùng nhìn thu ngân, hai người im lặng cả nửa ngày, một câu cũng nói không ra hơi, cả khuôn mặt đỏ bừng giống như trộm cướp bị bắt tại trận.

"Không cần sao?" Thấy bọn họ không trả lời, thu ngân hỏi lại một câu.

"Ngày mai rồi nói." Bàng Lỗi đáp trả một câu, cuối cùng cũng dập tan suy nghĩ đẩy mạnh tiêu thụ của thu ngân.

Nói xong, anh liền cầm túi đồ, kéo cô vội vàng rời đi.

Trên đường về nhà, hai người đều mất tự nhiên tới im lặng, sợ rằng chỉ cần bất cẩn nói sai sẽ kéo mây đen cuồn cuộn tới, hai người đều sẽ bị sét đánh.

Về tới nhà, anh kêu cô đi tắm rửa trước, còn mình đi nấu sủi cảo.

Tang Cẩn vừa định nói sẽ cùng anh vào bếp, nhưng người đàn ông kia đã chui vào bếp, còn cố tình đóng cửa lại. Anh có phải cũng cảm thấy xấu hổ hay không? Cô kỳ thật cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng cũng không thể không bắt đầu tự hỏi chính mình, hai người bọn họ cứ như vậy mà ở chung nhà sao?

Lúc tắm rửa, trong đầu cô vẫn nghĩ về vấn đề này, tắm xong, anh cũng đã bưng sủi cảo bày lên bàn.

Tang Cẩn ngồi vào bàn ăn, trước mặt là làn sương trắng lượn lờ. Cô nhìn người đàn ông đối diện bận rộn không thôi, muốn lên tiếng lại không biết phải bắt đầu thế nào.

"Có chuyện gì thì ăn xong rồi nói." Bàng Lỗi gắp một miếng sủi cảo vào chén, đẩy tới trước mặt cô, giục cô cầm đũa.

Cô chỉ có thể vùi đầu vào ăn. Anh vẫn ăn nhanh như vậy, còn cô lại ăn rất chậm. Ăn xong, cô kêu anh đi tắm rửa trước, còn mình thì rửa chén. Anh cũng không phản đối, chờ anh tắm xong đi ra, cô cũng đã rửa chén, thu dọn phòng bếp thật sạch rồi ra phòng khách.

"Sao tối nào anh cũng gội đầu vậy? Còn nói em." Tang Cẩn nhìn tóc anh ướt dầm dề liền cầm lấy khăn lông, ngồi cạnh giúp anh lau đầu.

Bàng Lỗi đè tay cô lại, hỏi: "Em muốn nói gì với anh sao?" Cả buổi tối cô đều tỏ vẻ bất an, anh biết cô đang có việc.

Tang Cẩn do dự một hồi, cuối cùng cũng nói: "Em muốn nói là, tạm thời chúng ta có thể không có cùng nhau được không?"

Ánh mắt anh hiện lên một tia nghi ngờ, trong đó cũng có chút thất vọng, anh giật khăn lông trong tay cô, nói: "Được, tối nay em ngủ trong phòng bữa trước, anh ngủ phòng sách. Ngủ ngon."

Nói xong, anh đứng dậy đi vào phòng bên cạnh phòng ngủ, còn trực tiếp đóng cửa lại.

Tang Cẩn ngây ngốc ngồi trên sô pha, qua một hồi lâu mới hoàn hồn. Trong lòng không khỏi bất an, anh ấy tức giận rồi sao? Anh ấy vì sao không nghe cô giải thích chứ?

Cô nhìn cửa phòng đang đóng chặt, trong lòng đột nhiên vô cùng khó chịu. Một mình ngồi ngoài phòng khách, cô hy vọng cánh cửa đóng chặt kia sẽ đột nhiên đi ra, anh sẽ lại ra ngoài, nhưng cuối cùng chẳng xảy ra gì cả. Cô chỉ có thể đứng dậy về phòng, leo lên giường ngủ.

Nằm trên giường, Tang Cẩn không ngừng tự hỏi chính mình, quyết định này của cô là sai hay sao?

Thời gian bọn họ chính thức quen nhau tuy rằng không ngắn, nhưng trong nửa năm đó lại không hề được ở gần nhau. Trong suy nghĩ của cô, ở cùng chính là kết hôn. Hiện tại công việc của cô vừa mới bắt đầu, cô hy vọng có thể dành sức lực vào công việc, trước mắt khẳng định sẽ không suy xét tới chuyện kết hôn. Cho nên cô mới hy vọng bọn họ đừng ở cùng nhau nhanh như vậy. Suy nghĩ này, liệu có phải anh ấy không thể chấp nhận được không?

Đương nhiên, đây không phải vấn đề gì quan trọng, mà mấu chốt chính là gia đình. Nếu chỉ có hai người bọn họ, sự tình sẽ rất dễ dàng. Nhưng anh có thể chấp nhận cô, không có nghĩa người nhà của anh cũng chấp nhận cô.

Tang Cẩn nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy bản thân không sai, chính cô cũng suy nghĩ cặn kẽ mới đưa ra quyết định này. Nhưng cô không biết vì sao trong lòng lại khó chịu như vậy.

Cô nằm trên giường, lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được. Đột nhiên nghe tiếng gõ cửa, phòng cô lại không khóa, cô nghe tiếng cánh cửa bị đẩy ra, sau đó liền đóng lại. Tiếng bước chân rất nhỏ một lúc một gần, rất nhanh, giường cô đã lõm xuống một bên, hơi thở quen thuộc từ phía sau liền bao trùm lấy cô.

"Em ngủ chưa? Nếu chưa ngủ thì nói chuyện với anh mấy câu, nói xong anh sẽ về phòng." Bên tai truyền tới giọng nói quen thuộc của anh, giống như dòng nước mát trong màn đêm chảy vào lòng cô.

Tang Cẩn nghe anh nói sẽ về phòng liền lập tức xoay người, ôm lấy eo anh.

Cái ôm này của cô rất chặt, bất giác đụng phải bộ vị đã bành trước của anh. Anh nhanh chóng nhích ra ngoài, cố tình tạo khoảng cách với thân thể cô.

Tang Cẩn giận tới cắn răng, hành động này của anh là có ý gì? Cô chưa từng nói bọn họ không thể ngủ chung mà!

Không đợi anh lên tiếng, cô đã ngẩng đầu, chủ động hôn anh.

Nhất thời Bàng Lỗi không khỏi kinh ngạc, phản ứng này của cô là sao? Vừa rồi không phải còn nói không muốn ở cùng với anh sao? Nhưng hiện tại... Đầu lưỡi linh hoạt của cô gái này đã xâm nhập vào miệng của anh.

Dễ như trở bàn tay, anh chuyển từ bị động sang thế chủ động, hai tay ôm lấy người cô, đem thân thể cô đẩy ngã xuống, xoay người nằm trên người cô...

Hai người này phát triển nhanh quá!!