Phiến Đá Nở Ra Hoa Phù Tang

Chương 6: Lâu ngày gặp lại

Về nước được một tuần, Tang Cẩn chỉ lo sắp xếp chuyện của bà ngoại, nhưng kết quả vẫn chưa xong.

Cuối cùng cô quyết định, trước hết phải làm việc ổn định ở đại học Thanh An, sau đó mới nghĩ cách sắp xếp cho bà ngoại, rồi từ từ điều tra bí ẩn của nhà họ Đinh 15 năm trước.

Trường học đã khai giảng, Tang Cẩn chỉ đành gác tất cả qua một bên, bắt đầu công việc của mình.

Tang Cẩn vốn tưởng rằng làm giảng viên đại học sẽ vô cùng nhàn hạ, mỗi ngày sau khi hết tiết sẽ có rất nhiều thời gian dành cho riêng mình. Nhưng thực tế lại hoàn toàn trái ngược.

Chuyên ngành của cô thật ra là thiết kế kiến trúc, trong thời gian làm nghiên cứu sinh cô có học thêm một khóa tâm lý học. Cô sống ở Đức 15 năm, cho nên phải sử dụng tiếng Đức trong công việc. Lúc đầu cô chỉ là vô tình nhìn thấy tin khoa ngoại ngữ của đại học Thanh Anh tìm giảng viên ngôn ngữ trên mạng, cho nên thử sức nộp hồ sơ vào đây, nào ngờ vừa nộp liền trúng.

Đại khái vì bối cảnh như vậy, ngoại trừ dạy cho sinh viên tiếng Anh cô còn dạy thêm tiếng Đức, hơn nữa trong thời gian giảng dạy có thể kiêm luôn chức cố vấn tâm lý cho sinh viên. Điều càng làm cô không ngờ nhất chính là, trường đại học Thanh An này và viện thiết kế lúc trước cô từng công tác có các chương trình liên kết với nhau.

Mới một tháng, cô đã cảm thấy cả người gần như kiệt sức. Thời gian tới cục cảnh sát càng không có, không còn cách nào tìm hiểu vụ án năm xưa, bà ngoại chỉ có thể tiếp tục ở lại với cô.

Một tháng này, cô không hề đi tìm những người mình quen biết lúc nhỏ, cũng không có ai chủ động liên lạc với cô. Có lẽ vì cô biến mất quá lâu, cho nên mọi người đều nghĩ cô đã không còn tồn tại.

Có một người, trong lúc lơ đãng cô sẽ thường nghĩ tới. Nhớ tới người này, cô lại bất giác nhớ về tình hình ngày đó của 15 năm trước. Là anh tiễn cô và bà ngoại đi, còn dặn dò mấy lần, sau này không được trở về nơi này nữa. 15 năm, bọn họ không hề có bất kỳ liên lạc nào, liệu anh có phải đã quên một người như cô rồi không?

Tang Cẩn do dự, suốt một tháng nay vẫn lưỡng lự không biết có nên đi tìm hay không. Cuối cùng, cô chỉ đành xử lý giống việc của bà ngoại, tạm gác qua một bên.

Tối thứ sáu, lúc tan tầm, cô từ văn phòng đi ra, vừa tới cửa đã thấy trên quảng trường nhỏ có một chiếc xe màu đen đỗ, bên cạnh là một người đàn ông.

Tang Cẩn nhìn anh, tuy khoảng cách rất xa nhưng cô vẫn nhận ra anh là ai. Cô muốn chạy tới, hét lên một tiếng "Chú Mãn", đây cũng là việc cô thường làm lúc cô 10 tuổi. Nhưng lúc này, cô đứng bất động, một tiếng cũng không kêu ra, chỉ lẳng lặng đứng nhìn, có lẽ bởi vì trong lòng cô quá nhiều kích động.

"Đinh Đinh..." Cuối cùng, anh vẫn là người lên tiếng trước, nhưng vừa gọi tên cô, anh lập tức sửa lại, "Tang Cẩn."

Anh bước nhanh về phía cô, trong nháy mắt, khoảng cách giữa hai người đã được kéo lại gần.

Tang Cẩn ngẩng đầu nhìn anh. Lông mày dài rậm, ánh mắt trầm ổn. Khuôn mặt anh không thay đổi nhiều, vẫn cứ anh tuấn như vậy, nhưng lúc này làn da không còn trắng như trước kia, bên trên ẩn chứa một tia thương cảm.

"Thành Uy..." Tang Cẩn đã không còn kêu "Chú Mãn" ngọt ngào như trước kia, trực tiếp gọi tên của anh.

Thật ra Mãn Thành Uy chỉ hơn cô 6 tuổi, thời điểm tới nhà nhận bố cô làm thầy cũng mới 16, nhưng vì dáng người cao lớn, lại sớm trưởng thành, nên từ nhỏ cô đã thích gọi anh là chú Mãn.

"Trở về khi nào vậy? Không phải đã nói em đừng về sao? Vì sao không nghe lời bà ngoại?" Khuôn mặt tươi cười của Mãn Thành Uy đột nhiên trở nên âm trầm, giọng nói cũng vô cùng sắc bén, hoàn toàn không hề nghe ra một chút đùa giỡn, càng không nghe ra kích động và vui sướng khi lâu ngày gặp lại.

Tang Cẩn không khỏi thất vọng, cô còn tưởng anh sẽ kích động giống cô, chờ mong gặp lại. Xem ra, quyết định không đi tìm anh của cô là đúng. Lúc này, anh hẳn đã có cuộc sống của riêng mình.

Cô không giải thích chuyện của bà ngoại, đổi chủ đề khác: "Cùng dùng cơm đi, em mời anh tới căn tin của trường, coi như để anh trải nghiệm cảm giác của sinh viên. A!"

Cô còn chưa nói xong, cổ tay đã bị bắt lấy, cả người bị anh lôi về phía trước. Bước chân của anh rất dài, cô gần như phải chạy theo mới đuổi kịp tốc độ.

Tang Cẩn bị anh ấn vào trong xe, ngồi cạnh ghế lái.

Anh trở về vị trí điều khiển của mình, khởi động xe, vừa lái vừa nói chuyện: "Cơm nước xong, anh đưa em tới sân bay, lập tức trở về Hamburg. Công việc ở trường anh sẽ xử lý."

"Em không muốn về, em muốn ở lại." Cô ương bướng đáp trả anh, nghiêm túc cự tuyệt.

Mãn Thành Uy không nói chuyện nữa, tập trung lái xe.

Tang Cẩn cũng bắt đầu im lặng. Trái tim cô dường như chua xót, tình huống gặp lại như vậy không phải là điều cô muốn. Cô rời khỏi Trung Quốc 15 năm, trở về mới 1 tháng, bọn họ vừa gặp mặt anh đã bắt cô đi. Chuyện như vậy, cô thật sự không thể lý giải.

Dọc đường, bầu không khí trong xe có chút ngột ngạt.

Xe ngừng trước cửa tiệm cơm xa hoa ở trung tâm thành phố. Có người mở cửa giúp họ, giúp bọn họ đậu xe, cũng rất nhanh có người chào đón bọn họ đi vào. Bọn họ một trước một sau vào trong, vào một căn phòng, người phục vụ lập tức giúp bọn họ đóng cửa, không cùng theo vào.

"Đinh Đinh..." Mãn Thành Uy bỗng nhiên gọi cô một tiếng.

Lần nữa nghe lại cái tên quen thuộc này nằm là ngoài ý muốn, cô xoay người, lập tức bị anh kéo về phía trước, cả người ngã vào cái ôm ấp áp của anh.

Cô không khỏi sửng sờ, vừa rồi không phải anh muốn đuổi cô đi sao? Tại sao trong nháy mắt anh lại kích động như vậy? Cô rất muốn hỏi, nhưng lại không có cách nào nói chuyện, bởi vì anh ôm cô quá chặt.

Lưng Mãn Thành Uy dựa vào cửa, vòng tay ôm lấy cô, giờ khắc này, anh đã không còn khống chế được kích động trong lòng, mặc kệ có phù hợp hay không, anh chỉ muốn ôm cô như vậy.

Tang Cẩn từng tuổi này, ngoại trừ bà ngoại, cô rất ít khi gần gũi với người khác, đặc biệt là đàn ông. Cô thật sự không quen nên dùng sức muốn tránh đi. Anh cũng cảm nhận được, cuối cùng cũng buông lỏng tay. Cô lập tức lui một bước, duy trì khoảng cách với anh.

"Thành Uy, chúng ta gọi món trước đi, em đói bụng rồi. Hôm nay em đứng lớp cả ngày, hiện tại cổ họng đã muốn bốc khói rồi đó." Tang Cẩn đi về phía bàn ăn, tìm một vị trí ngồi xuống, không ngừng kêu đói. Cô chỉ muốn hóa giải bầu không khí xấu hổ lúc này mà thôi.

Mãn Thành Uy vẫn dựa vào cửa, nhìn theo bóng lưng của cô. Hôm nay cô mặc váy dài màu vàng cam bó chặt vòng em thon thả. Tóc cô dài, người cũng cao hơn, nhưng cô vẫn gầy như vậy, mặc dù cô đã thay đổi ít nhiều, nhưng thật sự là xinh đẹp hơn lúc trước.

Tâm trí anh không ngừng so sánh thời điểm cô 10 tuổi với cô của lúc này.

Cô lại gọi anh một tiếng "Thành Uy", kêu anh qua ngồi rồi gọi món.

Mãn Thành Uy giật môi: "Vì sao không gọi là chú nữa?" Lúc nãy ở cổng đại học, cô cũng kêu anh như vậy, anh nghe dường như không được quen tai. Chỉ là lúc đó, anh nhịn không hỏi cô vì sao.

Trên thực tế, chính anh cũng không nói rõ hai cách xưng hô này khác nhau điều gì.

Cô không trả lời, vùi đầu nhìn thực đơn trong tay.

Ánh mắt anh cũng dừng trên thực đơn, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ đưa mắt nhìn cô.

Mãn Thành Uy ngồi đối diện Tang Cẩn, trong lúc vô tình lại thấy mặt cô ửng hồng.

Gương mặt này của cô gần giống với ký ức của anh, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt to cùng lông mi dài như cánh bướm một trên một dưới lấp lánh. Tuy cô không thay đổi quá nhiều, nhưng trên người lại toát ra một mùi vị khó mà miêu tả.

Mùi vị của phụ nữ!

Trong lòng Mãn Thành Uy cảm thấy vui vẻ, nhưng rốt cuộc vì sao thì không thể dùng từ ngữ thích hợp để giải thích.

Tang Cẩn xem xong thực đơn, ấn chuông gọi phục vụ vào. Gọi món xong, nhân viên phục vụ rời đi, trong phòng lại trở nên yên lặng.

Không còn thực đơn để nhìn, Tang Cẩn chỉ có thể bắt đầu nói đông nói tây với anh, cô kể về cuộc sống 15 năm qua ở Đức cùng bà ngoại, còn cả công việc hiện tại trong nước...

Anh không nói nhiều, chỉ lẳng lặng ngồi nghe cô kể, lâu lâu mới chen vào một hai câu.

Phục vụ mang món lên, bọn họ vừa ăn, vừa tiếp tục trò chuyện.

Tang Cẩn cố tình khéo léo tránh trả lời vấn đề vì sao không gọi anh là "Chú Mãn". Đại khái là vì, trong quá trình trưởng thành của một thiếu nữ sẽ có đoạn thời gian đắm chìm vào giấc mộng cổ tích.

Cô vẫn còn nhớ, lúc nhỏ, cô rất thích nghe mẹ mình kể chuyện "Ông chú chân dài" (1), đúng lúc Mãn Thành Uy bước vào thế giới của cô, cô liền mang hình tượng "Ông chú chân dài" gắn lên người anh. Vì vậy, cô vẫn luôn gọi anh là chú, mặc em trai cô gọi là anh.

(1) Ông chú chân dài: tên khác là Trường thối thúc thúc, là cuốn tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Mạn Mạn Hà Kỳ Đa, kể về cuộc sống của hào môn thế gia, cưới trước yêu sau

Bí mật này chỉ có cô và mẹ biết, bây giờ chỉ còn lại mình cô. Cô cũng không định đem bí mật này nói với người khác. Bởi vì cô chắc chắn, đây chỉ là giấc mộng thời thơ ấu của cô.

"Nói như vậy, người luôn từ chối kế hoạch của viện thiết kế, để công trình của bọn anh thuận lợi mở rộng là em sao?" Mãn Thành Uy nhìn cô.

Anh đã ăn xong, buông thìa trong tay, dùng khăn giấy lau miệng.

Tang Cẩn cười cười: "Em cũng không ngờ, thì ra sếp của công ty bất động sản Mãn Thành Tứ Quý là anh. Lúc đó em nhìn tên công ty liền nghĩ tới hai người, một là anh, hai là..."

"Mau ăn chút canh đi, để lạnh không ngon." Mãn Thành Uy cắt ngang lời cô, một tay đưa chén canh tới trước.

Tang Cẩn không khỏi cảm thấy kỳ lạ, vì sao anh lại giống như không thích nhắc tới tên người khác vậy? Anh chắc chắn có chỗ nào đó không tiện nói ra, dù sao anh của hiện tại đã hoàn toàn khác trước. Cô cũng không hỏi nhiều, nhận lấy chén canh trong tay anh, nói tiếng "Cảm ơn" rồi bắt đầu dùng.

Bữa cơm này kéo dài hai giờ.

Sau khi rời khỏi tiệm cơm, Mãn Thành Uy đưa cô về đại học Thanh An, lúc xe dừng trong sân chung cư đã là 10 giờ.

Tang Cẩn chào tạm biệt anh, vừa định mở cửa xuống xe thì phía sau truyền tới giọng nói: "Tang Cẩn, em thật sự không muốn trở về sao? Em thật sự nhẫn tâm để bà ngoại một mình ở Đức hả?" Mãn Thành Uy nhìn theo bóng lưng cô, hỏi.

Vấn đề này, anh đã tự hỏi mình suốt buổi tối.

Tang Cẩn quay người nhìn anh, trầm tư một lát, hỏi lại: "Vì sao anh lại không muốn em về nước? Là bởi vì trong mắt người ngoài, bao gồm em và bà ngoại, năm người cả nhà họ Đinh đều chết rồi sao?"

Cô không đợi anh lên tiếng, tự mình trả lời: "Nửa năm trước bà ngoại đi rồi, em tới thôn Thanh An, bây giờ là trấn Thanh An, bọn họ đều nói bà ngoại đã mất 15 năm trước. Tại sao vậy?"

"Bà ngoại đi rồi?" Mãn Thanh Uy lặp lại bốn chữ, hình như không tin, sau một lúc lâu mới thầm thở dài, "Nếu em muốn ở lại, vậy thì ở lại đi, nhưng đừng trở về trấn Thanh An, cũng đừng để ai biết lúc trước em tên Đinh Đinh, về sau anh cũng sẽ không gọi em như vậy nữa. Hôm nay là do anh quá kích động."

Nghe anh đồng ý cho cô ở lại, trên mặt Tang Cẩn lộ ra tươi cười: "Anh về sớm đi, lần sau em sẽ mời anh ăn cơm, gọi thêm cả chị Hiểu Duyệt."

Mãn Hiểu Duyệt là em gái anh, đương nhiên không thể xem như người ngoài.

Anh lại kiên quyết phản đối: "Nếu không có việc gì thì em đừng đi tìm em ấy. Em ấy hiện tại vẫn vậy, một đống vấn đề bổ quanh." Anh vừa nói vừa xuống xe, vòng qua bên kia giúp cô mở cửa.

Tang Cẩn định hỏi Mãn Hiểu Duyệt xảy ra chuyện gì, nhưng anh đã lên xe.

Chiếc xe nhanh chóng rời đi.

Trong lòng Tang Cẩn vẫn tồn đọng quá nhiều nghi vấn, nhưng hiện tại chỉ đành lên lầu trước.

Cô về chung cư, tắm rửa xong thì thấy vẫn còn sớm, hơn nữa ngày mai lại là cuối tuần, cô mở máy tính, kiểm tra lại chương trình học của một vài câu lạc bộ thể hình. Cô cảm thấy thể lực của mình hình như mỗi ngày một kém, muốn tìm một nơi để luyện tập.

Tang Cẩn nhanh chóng đọc xong tài liệu, tắt máy tính, trở lại phòng ngủ, lên giường chuẩn bị đi ngủ.

Cô nằm trên giường, nhắm hai mắt, trong đầu lại hiện lên một số hình ảnh, dưới cầu Thanh An, cánh tay đầy máu, cả khuôn mặt anh tuấn cùng ánh mắt lạnh lùng kia.

Không biết, tên đàn ông ngoan cố như đá kia, cánh tay đã khỏi hay... Cô đang suy nghĩ gì vậy?

Cô nhanh chóng xua tan suy nghĩ này, trong đầu lại nhớ tới cảnh ăn cơm cùng Mãn Thành Uy tối nay.

Nhưng tên đàn ông ngoan cố kia, anh ta cao quý tới vậy sao? Cô chủ động mời anh ta bữa cơm, anh ta vừa mở miệng đã từ chối, còn hiểu lầm lòng tốt của cô.

Tang Cẩn nghĩ đến tên đàn ông đó, trong bụng không khỏi tức giận. Kết quả, nó còn ảnh hưởng tới giấc ngủ của cô. Cô bắt đầu đếm cừu, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.